Lỗ Tai Nhỏ Của Anh
Chương 48
Đảo mắt một cái cũng đã tới tháng 12, thời tiết lạnh buốt. Lúc này Nguyên Nhị đang đứng ở trước cửa khách sạn nơi tổ chức buổi yến tiệc. Hôm nay cô mặc một bộ váy cúp ngực màu trắng, chiều dài đến bắp chân, nửa người trên được bộ lễ phục ôm sát, để lộ chiếc cổ thon dài, xương quai xanh cùng bờ vai tuyệt đẹp. Phong cảnh trước ngực như ẩn như hiện, chiếc eo thon một bàn tay cũng có thể ôm hết, phía dưới bộ lễ phục xoè ra, lộ ra nửa đôi chân trắng nõn tinh tế.
Trong khách sạn có bật điều hòa nhưng Nguyên Nhị vẫn cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo, cô dẫm lên chiếc giày cao gót màu trắng bạc trẻ trung, dậm dậm chân tại chộ, đôi tay chà xát cánh tay đang nổi da gà.
Lễ phục và giày là Minh Du chuẩn bị giúp. Nguyên Nhị vốn dĩ chỉ muốn mặc một chiếc váy đơn giản mà thôi, thế nhưng Minh Du biết cô phải tham gia buổi tiệc thường niên của văn phòng thuộc tập đoàn Bùi thị cho nên đã chuẩn bị riêng cho cô một cái váy.
Nguyên Nhị vốn có mang theo một chiếc khăn choàng để lúc nào cởi áo khoác bên ngoài ra thì có thể dùng khăn choàng lên người cho đỡ lạnh, nào ngờ lại để quên trên xe. Cô đã định trực tiếp mặc áo khoác đi vào, nhưng khi thấy mọi người ở đây đều mặc tây trang và váy cô vẫn quyết định cởi áo khoác giao cho cho nhân viên khách sạn. Cô ngồi một lát cảm giác nhiệt độ vẫn lạnh lẽo, đang chuẩn bị gọi điện thoại nhờ Dương Hiểu Na mang giúp mình một chiếc khăn choàng thì đúng lúc này di động vang lên, là chú Trương gọi tới.
Ông nói là phát hiện khăn choàng bị bỏ quên trên xe, bây giờ đang đem tới cho cô.
Sợ chú Trương không biết mình ở chỗ nào, Nguyên Nhị trực tiếp đứng ở cửa chờ.
Mười mấy phút mà thôi nhưng cô cảm thấy thời tiết càng thêm lạnh.
Đang chuẩn bị trở về sảnh yến tiệc thì phía sau truyền đến giọng nói của chú Trương. “Tiểu thư.”
Nguyên Nhị quay đầu, nhanh chóng chạy tới nhận lấy khăn choàng từ tay chú Trương, hạ giọng nói: “Chú Trương, khi ở bên ngoài chú không cần gọi cháu là tiểu thư đâu, trực tiếp gọi tên của cháu là được rồi.”
Từ khi đi làm Nguyên Nhị vẫn luôn tự mình lái xe, hôm nay nghĩ có khả năng sẽ phải uống rượu mới bảo chú Trương đưa đi.
Nguyên Nhị thích cuộc sống kín đáo, sợ người khác biết thân phận của mình cho nên không cho chú Trương và dì Phương gọi mình là tiểu thư khi ở bên ngoài nữa.
Chỉ là chú Trương đã gọi như vậy trong nhiều năm rồi, giờ muốn thay đổi thì cũng phải có thời gian nếu không sẽ có chút khó khăn.
Chú Trương cười cười, nói: “Tôi lại quên mất.”
“Không sao, lần sau chú để ý một chút là được.” Nguyên Nhị cười khẽ. “Chú về trước đi.”
Chú Trương nhìn thời gian, không yên tâm nói: “Tiểu thư, hay là tôi ở dưới lầu chờ cô nhé! Một mình cô trở về tôi không yên tâm.”
Nguyên Nhị lắc lắc đầu: “Không cần, chẳng phải chú đã nói con gái của chú hôm nay sẽ về nhà sao? Chú trở về với con gái đi, cháu ở nơi này chú không cần lo lắng.”
“Được rồi, Tiểu…” Chú Trương ngượng ngùng cười một cái. “Nhĩ Đóa.”
“Vâng!”
Nguyên Nhị xoay người trở lại buổi yến tiệc, ngồi vào vị trí vừa rồi.
Cô cúi đầu chơi di động, hoàn toàn không phát hiện chủ bàn cách đó không xa có một người đàn ông tuổi trẻ đang nhìn cô. Anh ta lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, ánh mắt sắc bén giống như đang nhìn con mồi của mình.
Buổi họp thường niên kết thúc, Nguyên Nhị đi lấy áo khoác của mình rồi cùng Dương Hiểu Na vai sóng vai rời đi.
Nhà của hai người không cùng đường, cách nhau cũng phải 2 giờ đi đường. Nguyên Nhị không làm phiền Dương Hiểu Na, lập tức cự tuyệt đề nghị muốn đưa cô về nhà của cô ấy.
Tới dưới lầu, sau khi hai người tạm biệt nhau Nguyên Nhị lấy di động mở ứng dụng gọi xe, đang chuẩn bị đặt xe thì một tiếng còi vang lên. Cô nghiêng đầu nhìn lại, thấy một chiếc Bentley màu đen dừng ở phía sau.
Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Nguyên Nhị cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
Một đôi đẹp mắt đào hoa mang theo ý cười nhàn nhạt, lẳng lặng nhìn Nguyên Nhị, sau một lúc lâu anh ta đẩy cửa xuống xe, đi đến trước mặt cô.
Nguyên Nhị lui về phía sau hai bước, ánh mắt cảnh giác. “Anh muốn làm cái gì?”
“Tôi không muốn làm gì, chỉ muốn kết giao bằng hữu thôi.” Người đàn ông cười khẽ, vươn tay tới. “Xin chào, tôi là Bùi Dập. Dập trong rực rỡ.”
“???”Nguyên Nhị không bắt tay với anh ta, lắc đầu đầu nói: “Xin lỗi, tôi không quen anh.”
Người đàn ông tên Bùi Dập tựa hồ không thể tin được cô sẽ không biết mình, gần như không thể phát hiện mà trố mắt, chỉ ngắn ngủn một giây lại khôi phục thành bộ dáng tự tin ban đầu, tự giới thiệu. “Xin chào, tôi là Bùi Dập, là tổng tài tập đoàn Bùi thị. Vừa rồi tôi có xuất hiện ở trên sân khấu, cô còn nhớ rõ không?”
Tổng tài Bùi thị? Vậy chẳng phải là ông chủ lớn của cô sao?
Nhưng mà cũng không liên quan tới cô, dù sao thì ngày thường bọn họ căn bản không có cơ hội gặp nhau.
Nguyên Nhị lắc lắc đầu, biểu tình thanh đạm. Cô nghĩ nghĩ rồi nói thật: “Không phát hiện, có khả năng lúc ấy vừa khéo tôi đang đi toilet.”
“…” Bùi Dập.
Thật đúng là vừa khéo.
“Không sao.” Bùi Dập lắc đầu, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp màu đen đưa qua, ôn hòa nói: “Cô hãy cầm lấy cái này, đây là danh thiếp của tôi.”
Nói xong anh ta đem danh thiếp nhét vào trong tay Nguyên Nhị, tự mình tuyên bố. “Từ giờ trở đi chúng ta chính là bằng hữu.”
“…” Nguyên Nhị.
Ai là bằng hữu của anh.
Nguyên Nhị không nói gì, cúi đầu ấn di động vài cái rồi lại ngẩng đầu muốn phủi sạch quan hệ, còn chưa kịp nói gì để phủi sạch quan hệ thì Bùi Dập tiếp tục nói. “Chỉ có một mình cô thôi sao? Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà. Đêm khuya tĩnh lặng con gái về nhà một mình không an toàn.”
Nói xong anh ta mở cửa xe, làm cái thủ thế mời. “Vị tiểu thư này, xin mời.”
Nguyên Nhị nhàn nhạt nhìn thoáng qua trong xe, xoay người nhìn chiếc xe taxi vừa dừng lại. Cô chạy tới mở cửa lên xe rồi đóng cửa, động tác lưu loát dứt khoát, hoàn toàn không cho Bùi Dập cơ hội cản mình.
Sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên Bùi Dập gặp phải một cô gái sẽ cự tuyệt mình.
Anh ta ngây ngẩn cả người, sau khi hoàn hồn thì chỉ còn nhìn thấy ánh đèn màu đỏ ở đuôi xe mà thôi.
Bùi Dập cười khẽ, lắc đầu ngồi trở lại trong xe.
“Đi thôi!” Anh ta nói với tài xế.
“Vâng.”
Bùi Dập nhìn ngoài cửa sổ, như suy tư gì đó.
Cô gái này cũng có điểm thú vị đấy chứ.
Chú ý tới cô là khi ở cửa sảnh yến tiệc. Lúc đi ngang qua đó anh ta nghe thấy một người đàn ông trung niên gọi cô là tiểu thư, tiếp theo lại nhìn thấy bộ dáng lén lút đáng yêu của cô, bất giác đã hấp dẫn sự chú ý của anh ta.
Anh ta chú ý đến vị trí ngồi của cô, là thuộc về văn phòng bên kia, hẳn là nhân viên của văn phòng tạp chí.
Được thôi! Nếu cô không muốn nói cho tôi biết tên của cô là gì vậy tôi đành phải tự mình đi điều tra.
……
Tại khu căn cứ của bộ đội đặc chủng ở một nơi xa xôi, một chiếc xe việt dã chậm rãi dừng lại trước văn phòng bộ chỉ huy. Bốn cánh cửa xe mở ra, từ trên xe bước xuống bốn người, cầm đầu là một người đàn ông có thân hình cao lớn, ngũ quan thâm thúy, biểu tình lạnh băng.
Là anh, là Mục Nghiên Chi đã biến mất ba năm.
Anh nhìn mấy người đàn ông đứng ở văn phòng, sải bước đi qua. Nhìn người đàn ông trung niên ở giữa rồi làm động tác quân lễ. “Báo cáo thủ trưởng, nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Phía sau, ba người còn lại không hẹn cùng giơ tay làm động tác quân lễ.
“Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi đã trở lại.” Trăm miệng một lời.
“Tốt, tốt…” Người đàn ông vừa lòng gật đầu, thở dài một tiếng chậm rãi nói: “Nghiên Chi à! Ba năm qua đã vất vả cho cậu rồi.”
“Không vất vả.”
“Ừm! Quả đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Đúng rồi, đơn xin chuyển công tác của cậu được đã giao lên rồi, bao giờ có kết quả thì chưa rõ. Cậu có muốn trong thời gian này sẽ suy nghĩ lại không, có nhất thiết phải trở lại thủ đô không?”
Mục Nghiên Chi không chút suy nghĩ, thái độ kiên quyết nói: “Không cần, tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
“Được rồi!”
……
Ký túc xá căn cứ, Mục Nghiên Chi từ trong phòng tắm đi ra, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Anh đi qua mở cửa, nhìn thấy là người của căn cứ, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Người tới lấy ra một phong thư đưa cho anh. “Mục đội, anh có thư. Một tháng trước có người gửi đến quân khu, quân khu sai người đưa lại đây.”
Mục Nghiên Chi duỗi tay tiếp nhận, không lập tức mở ra xem, nhàn nhạt nói. “Cảm ơn.”
Trở lại phòng, anh ngồi xuống giường chậm rãi đem thư giơ lên trước mặt, khi nhìn thấy cái tên trên phong thư đôi anh tay run lên, ánh mắt khiếp sợ.
Cô…làm thế nào cô biết được anh ở chỗ này?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!