Lỗ Tai Nhỏ Của Anh
Chương 8
Cũng không biết có phải là do bản thân sinh ra ảo giác hay không, nhưng Mục Nghiên Chi cảm thấy bắt đầu từ thứ 7 tuần trước cho tới hôm nay thì cô gái nhỏ Nguyên Nhị đã vô tình trốn tránh anh vừa tròn một tuần. Lúc anh tới đón cô tan học thì cô không hề ngồi ghế phụ mà một mình ngồi ở ghế sau, lúc ăn cơm cũng không ngồi cạnh anh như trước. Lúc anh đi Bắc Lâu tìm thì cô sẽ chạy lên lầu trốn, lúc học bổ túc sẽ ngồi cách anh một khoảng, lúc anh muộn sờ đầu cô sẽ theo bản năng mà né tránh từ từ.
Lúc này, anh nhìn Minh Du ngồi ở đối diện đang vui vẻ gắp cho cô một con tôm lớn thì trong lòng bỗng sinh ra hụt hẫng. Anh nghĩ nghĩ rồi đứng lên gắp một con tôm đặt vào trong bát của cô, ai ngờ cô gái nhỏ chỉ nhìn anh một cái rồi thôi, đã thế cô còn đem con tôm anh gắp đặt vào bát của Minh Du.
“Mẹ Mục, người ăn nhiều một chút.”
Thanh âm kia thật ngọt, giống như ăn một hũ mật.
“…” Mục Nghiên Chi.
Anh có độc hay gì vậy? Có vấn đề, khẳng định là có vấn đề.
Mục Nghiên Chi vô cùng buồn bực. Anh quyết định cơm nước xong sẽ tìm cô tâm sự thật tốt.
Cơm nước xong, Nguyên Nhị mới vừa buông bát đũa chuẩn bị chạy thì đã bị Mục Nghiên Chi gọi lại. “Nguyên Nhị, em cùng anh ra ngoài một lát đi. Anh có chuyện muốn hỏi em.”
“Hả?”
Nguyên Nhị sửng sốt, có chút không tình nguyện. “Chuyện… Chuyện gì vậy?”
Minh Du ở đối diện thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh cũng có chút lo lắng. “Nghiên Chi… con làm sao vậy? Có việc gì thì từ từ nói.”
Minh Du tự nhiên biết con trai đối với Nguyên Nhị ít nhiều gì cũng có chút tâm tư, so với những trưởng bối là bọn họ thì không biết anh đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm tư vì cô, nhưng rất ít khi thấy anh ở trước mặt mọi người lộ ra bộ dáng nghiêm túc như thế này. Mặc dù biết anh sẽ không làm điều gì quá đáng nhưng Minh Du vẫn có chút không yên tâm.
Mục Nghiên Chi biết Minh Du lo lắng, anh thở dài rồi từ tốn nói: “Không có gì đâu mẹ, chỉ là con có chút chuyện muốn hỏi em ấy thôi.”
Nói xong anh lại nhìn về phía Nguyên Nhị đang sợ hãi rụt rè ở đằng kia, thanh âm nhỏ nhẹ hơn. “Đi thôi.”
“Được… được.”
Ra hoa viên hóng gió, Mục Nghiên Chi chắp tay ở sau lưng, mắt nhìn phía trước. Tính nhạy bén của một quân nhân cho anh biết người phía sau đang cách mình một mét.
Anh nhìn ánh đèn đường phía trước, cành lá theo gió lắc lư. Lúc này những phiền muộn trong lòng phảng phất cũng giảm bớt một ít. Anh trầm mặc một lát rồi đột nhiên xoay người. “Nguyên Nhị, anh đã làm chuyện gì khiến em không vui sao?”
Thanh âm trầm thấp dưới ánh đèn mờ nhạt có vài phần âm trầm. Cơ thể Nguyên Nhị run run, theo bản năng lui về phía sau một bước, cô mới vừa đứng vững thì người trước mặt tựa hồ càng thêm không vui.
“Em lui về phía sau là có ý tứ gì? Anh đáng sợ như vậy sao? Nguyên Nhị, em có lương tâm hay không?”
Lúc nhìn thấy cô vì sợ hãi mà lùi về phía sau anh cảm giác trái tim mình như bị đâm một đao, ẩn ẩn đau. Chính vì vậy anh mới hỏi ra vấn đề này, nhưng mới vừa hỏi xong thì liền hối hận.
Cô có lương tâm hay không? Anh biết cô có.
Anh hít sâu một hơi hết, xoay người sang chỗ khác.
“Em…” Nguyên Nhị ngơ ngác nhìn bóng dáng anh, không biết nên trả lời như thế nào.
Nhớ tới đoạn hội thoại cô nghe được vào buổi tối hôm đó, cộng thêm ngữ khí nói chuyện của anh vào lúc này trong lòng cô đột nhiên liền sinh ra ủy khuất.
Anh đây là bắt đầu chán ghét mình sao?
Từ khi cúi đầu đến khi nước mắt rơi xuống chỉ có vài giây nhưng cô lại cảm thấy giống như qua một thế kỷ, khó chịu đến mức làm cô hít thở không thông.
Phía sau truyền đến tiếng nức nở, rõ ràng mang theo áp lực. Mục Nghiên Chi đột nhiên xoay người, cho dù ánh đèn lờ mờ thì anh cũng thấy được một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, bả vai cô gái nhỏ run run.
Một khắc kia anh cảm giác được sự kinh hoảng và thất thố. Ở trên chiến trường, cho dù là hoàn cảnh mạo hiểm như thế nào thì anh cũng chưa bao giờ kinh hoảng, thế nhưng cố tình lúc nhìn cô gái nhỏ rơi lệ anh liền cảm giác chân tay luống cuống.
Không có câu hỏi dư thừa nào, anh đột nhiên tiến lên đem cô gái nhỏ ôm chặt trong lòng. “Sao lại khóc rồi?”
Nguyên Nhị không trả lời, cánh tay không có một tia do dự mà xuyên qua vòng eo của anh rồi ôm lấy chặt lấy, khuôn mặt vùi vào lồng ngực ấm áp của anh.
Mục Nghiên Chi cho rằng bộ dáng vừa rồi của mình thật sự làm cô sợ mới vội vàng xin lỗi. Giọng nói làm sao còn thâm trầm như vừa rồi, dư lại chỉ có bất đắc dĩ cùng cầu xin.
“Đừng khóc, anh không phải cố ý muốn hung dữ với em.”
“Nguyên Nhị, đừng khóc nữa có được không? Anh sai rồi…anh thật sự sai rồi, từ nay về sau anh sẽ không hung dữ với em nữa, được không nào?”
Anh thấp giọng cầu xin thế nhưng người trong lòng chẳng những không ngừng thút thít mà ngược lại càng khóc càng có xu thế lớn hơn. Âm thanh nức nở không dứt bên tai, cả người cô đều đang run rẩy, khóc đến mức cả người Mục Nghiên Chi đều không tốt, hận không thể đánh chết chính mình.
Anh cúi đầu xuống ghé miệng vào bên tai Nguyên Nhị, dùng ngữ khí gần như hèn mọn mà cầu xin. “Lỗ tai nhỏ, đừng khóc.”
“Lỗ tai nhỏ, em lại khóc nữa thì anh sẽ đau lòng muốn chết.”
“Lỗ tai nhỏ ngoan, đừng khóc nữa được không…”
Anh liên tục cầu xin làm cho Nguyên Nhị cuối cùng cũng có phản ứng. Cô ngẩng đầu lên, bày ra một đôi mắt sưng đỏ, ủy khuất ba ba mà nhìn vào đôi mắt của người đàn ông. “Nghiên… Nghiên Chi…anh…”
Biết cô vừa khóc liền có tật xấu nói lắp, Mục Nghiên Chi nhẹ giọng dỗ cô còn vỗ nhẹ vào lưng. “Em bình tĩnh một chút rồi lại nói tiếp được không?”
“Ừ.”
Qua một hồi lâu rốt cuộc cô cũng bình tĩnh lại, mà câu nói đầu tiên của cô lại làm cho Mục Nghiên Chi hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Anh Nghiên Chi, có phải anh bắt đầu chán ghét em hay không?”
Mục Nghiên Chi nhíu mày, giơ tay lau nước mắt trên mặt cô rồi mới thấp giọng hỏi: “Sao lại hỏi như vậy? Anh sao có thể sẽ chán ghét em chứ.”
Anh tình nguyện chán ghét bản thân cũng không có khả năng chán ghét cô.
“Chính là, vừa rồi anh thật hung dữ.”
Nguyên Nhị hít vào một hơi, tiếp tục nói. “Anh còn nói em không có lương tâm.”
“Anh…”
Mục Nghiên Chi hồi tưởng lại. “Anh không phải nói như vậy, anh là hỏi em có lương tâm hay không.”
“Này không phải đều giống nhau sao?”
Nguyên Nhị chu miệng rồi ngẩng đầu, còn hung dữ trừng mắt nhìn anh. “Dù sao thì anh chính là nói em không có lương tâm.”
“…”
Thôi, dù sao lúc cô gái nhỏ ngoan cố lên thì đạo lý gì đó đều không muốn nói. Cô nói cái gì chính là cái đó đi.
“Anh sai rồi, được không?” Vừa nói xong, Mục Nghiên Chi mới nhớ tới mục đích mình gọi cô ra đây.
“Không đúng nha! Người có chuyện cần hỏi rõ ràng là anh mới đúng. Anh hỏi em, vì sao một tuần này em đều trốn anh?”
Nguyên Nhị sửng sốt, không nghĩ tới chuyện anh muốn hỏi là cái này, lập tức chột dạ nghiêng đầu qua một bên. “Có sao?”
Mục Nghiên Chi liếc mắt liền nhìn thấu cô. Anh duỗi tay nắm cằm của cô rồi đem gương mặt tràn ngập chột dạ xoay trở về, sau đó thực khẳng định gật gật đầu. “Có.”
Hơn nữa, đều sắp trốn đến Tây Thiên rồi.
“Không có.” Nguyên Nhị kiên quyết phủ nhận, nói xong thì muốn giả vờ khóc. Thế nhưng cô lại phát hiện nước mắt đều đã cạn rồi, lúc này làm thế cũng không rơi ra một giọt.
Mục Nghiên Chi lui ra phía sau vài bước rồi dựa lưng vào cây cột lạnh lẽo, hai tay khoanh trước ngực, trên khuôn mặt nơi nào còn có sự đau lòng vừa rồi, nếu có cũng chỉ còn bộ dạng chuẩn bị xem kịch.
Anh nhướng mày, phảng phất như đang nói: Diễn a! Em tiếp tục diễn đi.
Nguyên Nhị cũng không ngốc, lập tức liền nhìn ra ý tứ của anh. Tuy rằng miệng thì hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn tiến lên. “Anh Nghiên Chi…bây giờ em hỏi anh vấn đề này nhé, anh phải thành thật trả lời em đấy.”
“Hỏi đi.”
“Anh Nghiên Chi, có phải anh đã thích cô gái nào rồi hay không?”
“Vì sao lại hỏi như vậy.”
Nguyên Nhị chần chờ một lát cuối cùng vẫn đem chuyện mình nghe thấy đêm đó nói ra. Không nghĩ tới, cô vừa mới nói xong thì người trước mặt lại cười ra tiếng, còn cong eo cười một cách khoa trương.
Thấy anh như vậy cô lại tức giận dậm dậm chân, đề cao âm lượng nói: “Anh Nghiên Chi, em đang hỏi nghiêm túc.”
Mục Nghiên Chi ôm bụng cười một lát, sợ cô gái nhỏ tức giận lại không để ý tới mình mới nỗ lực nhịn xuống ý cười.
“Được, anh không cười nữa.”
“Hừ!”
“Thật sự không cười nữa.”
“Vậy khoé miệng đang cong lên kia là có ý gì?”
“Trời sinh.”
“…” Nguyên Nhị.
Mục Nghiên Chi đột nhiên nhớ tới cái gì đó. “Không đúng! Cái này cùng chuyện em trốn anh một tuần thì có liên quan gì hả?”
Anh suy nghĩ một lát rồi bỗng dưng mở to hai mắt, giống như bừng tỉnh đại ngộ. “Chẳng lẽ em cho rằng anh thích cô gái nào đó?”
Nếu không phải thích cô gái nào đó vậy chẳng lẽ…
Nguyên Nhị nhíu mày. “Nghe ngữ khí của anh chẳng lẽ là…Anh thích đàn ông?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!