Lỡ Yêu Người Tình - Chương 4: Thật khó để chia sẻ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1085


Lỡ Yêu Người Tình


Chương 4: Thật khó để chia sẻ


Quả là trêи đời này, chỉ có tình yêu mới khiến con người đau khổ nhiều đến vậy. Mọi vết thương cũng sẽ lành, mọi khó khăn cũng sẽ qua, mọi thất bại cũng sẽ khiến ta trưởng thành. Chỉ có đau vì tình là day dứt khôn nguôi.

– Người yêu em và em là mối tình được 2 gia đình sắp sẵn – Ngọc nói tiếp, tôi nghe tưởng như chuyện phim, chuyện chỉ có thời xưa – mà suốt thời đi học, tụi e đã thân thiết với nhau. Đến khi vào đại học thì yêu nhau…

Ngọc bỗng dừng lại, nhìn tiếp ánh đèn phía trước. Tôi lắng nghe chuyện của cô ấy, chỉ mong có thể chia sẻ được chút gì đó.

– Anh ấy và em yêu nhau rất hạnh phúc, tất cả thời gian của em dành cho anh ấy, em không bạn bè, không đi đâu mà không có anh ấy, mọi thứ cả 2 đều chia sẻ cho nhau. Nhưng không hiểu sao, em vẫn thấy giữa cả 2 vẫn có một khoảng cách mơ hồ nào đó.

– Tại sao? Giữa em và anh ấy có chuyện gì sao?

– Em cũng không biết, nhưng từ khi anh ấy ra trường bắt đầu đi làm cách đây 2 năm, khoảng cách giữa chúng em càng xa hơn. Anh ấy ít quan tâm em hơn, lại thường đi công tác, khi về cũng hiếm khi dành thời gian cho em, cả tháng có khi chỉ gặp 1, 2 lần, anh ấy thay đổi, không còn quan tâm đến em nữa.

Tôi bỗng dưng cảm thấy câu chuyện tình của Ngọc thật giống với chuyện tình của tôi 1 năm trước. Và tôi có nhiều sự đồng cảm cho người yêu của cô ấy.

Bởi vì tôi cũng từng như anh ta…

Tôi cũng đã vì đi công tác nhiều, công việc quá bộn bề, để rồi không thể quan tâm tốt cho người yêu của mình.

Và tôi thật không may… Vì chuyện tình của tôi đã kết thúc…

– Em thông cảm cho anh ấy đi, anh nghĩ anh ấy có những khó khăn của mình, anh ấy nhất định rất cần em chia sẻ, cảm thông đó. – Tôi cố gắng giúp Ngọc bình tâm hơn, vì tôi tin người yêu của Ngọc giống tôi khi xưa. Ít nhất là tôi hy vọng vậy

– Anh biết gì chứ! – Ngọc đột nhiên gay gắt – hôm qua là ngày kỉ niệm 4 năm yêu nhau, nhưng anh ấy đi công tác về từ sáng sớm mà cả ngày cũng không gọi được cho em một cuộc.

Tôi chợt thấy bất ngờ khi Ngọc đột nhiên trở nên giận dữ như vậy. Tôi muốn nói gì đó nhưng tự nhiên cứng lưỡi.

Im lặng bao trùm.

– Em xin lỗi, tự nhiên lớn tiếng với anh. – Ngọc đột nhiên lên tiếng.

Tôi khẽ nhìn qua và thấy mắt cô ấy ngấn lệ. Có lẽ tôi là kẻ tồi, khi mà mọi cô gái dính liếu đến tôi đều bị tôi làm cho rơi lệ, kể cả người con gái mới quen như Ngọc.

– Không sao, là anh chưa hiểu gì đã nói vào chuyện của em mà. Nhưng mà Ngọc nè…

– Sao anh – Ngọc khẽ gạt nước mắt

– Anh nói cái này, em nghe nếu có gì không thích thì bỏ qua cho anh nhé.

– Dạ anh.

– Thực ra trước đây, người yêu cũ của anh cũng như em vậy.

– Người yêu cũ của anh? Cũng như em á? – Ngọc ngạc nhiên hỏi

– Ừ, ngày xưa anh cũng từng đi công tác nhiều, nên có lẽ anh hiểu người yêu của em. Khi mình đi làm việc xa, công việc nhiều áp lực, xung quanh lại toàn người xa lạ, mà lại ở nơi mình không quen thuộc, tâm lý con người ta dễ mệt mỏi lắm. Anh không chắc tại sao anh người yêu em lại như vậy, nhưng ngày xưa anh phần vì mệt, phần vì cứ hay bị làm phiền vì người yêu anh cứ hay nhắn tin, gọi điện hỏi han lúc anh làm việc, nên anh hay gắt gỏng với cô ấy, nhiều khi cũng quên này quên kia, đầu óc cũng không tỉnh táo nên thiếu ý tứ. Người yêu anh không chấp nhận được nên… Rồi bọn anh chia tay… Vì vậy, dù chỉ mới nghe chuyện của em vài câu, nhưng anh hy vọng em có thể thông cảm cho người yêu của mình hơn nữa.

– Nhưng mà hôm qua là ngày kỉ niệm 4 năm yêu nhau, anh ấy cũng không nhớ gì cả. Một cuộc gọi cho em cũng không có. Đến sáng nay, em gọi trách anh ấy thì anh ấy chỉ nói quên và bảo em đừng có khó khăn quá, tức mình tụi em lại cãi nhau một trận, thật càng không thể chấp nhận được.

– Quả là không tốt, anh ấy thật không đúng khi cư xử với em như vậy, nhưng biết đâu anh ấy đang gặp khó khăn gì đó.

– Em không biết, em không quan tâm. Anh ấy đối xử với em như vậy thì lý do là gì cũng không thể chấp nhận được.

– Có lẽ vậy… – tôi hạ giọng

Cả hai lại chìm vào yên lặng. Ngồi thêm một chút Ngọc kêu muốn về, tôi theo cô ấy một đoạn rồi lặng lẽ về. Tự nhiên lòng tôi buồn man mác, không phải vì chuyện của Ngọc, mà tôi nhớ lại chuyện của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN