Loạn Dục (21+) - Giới thiệu + Chương 1: Câu lạc bộ hoan lạc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1714


Loạn Dục (21+)


Giới thiệu + Chương 1: Câu lạc bộ hoan lạc


Giới thiệu:

Hắn ngồi trên chiếc xe hơi đắt tiền, dựa cả người vào chiếc ghế được bọc nhung mềm mại phía sau lưng, nhàm chán nhìn ra cửa sổ.

Gia đình vốn sở hữu một tập đoàn lớn nhất nhì nước, vận hành nhiều mảng khác nhau, chỉ mới 26 tuổi, Matthew Phạm đã là một giám đốc điều hành nổi tiếng. Hắn có tất cả, từ vẻ ngoài phong độ đến gia thế hiển hách, từ tiền tài cho đến danh vọng, nhưng bấy nhiêu là chưa đủ đối với tham vọng của hắn.

Matthew Phạm từ năm 14 tuổi đã du học ở Anh Quốc. Có bằng thạc sĩ kinh tế vào năm 22 tuổi, hắn đã sớm tự vận hành một chuỗi nhà hàng, tham gia vào thị trường chứng khoán châu Âu. Công việc làm ăn đang ổn định thì ba của hắn gọi hắn về nước.

Hắn chán ghét cha hắn, chán ghét cái cách ông ta kiểm soát hắn.

Kể từ khi về nước đến nay đã là 3 tháng. Ba của hắn cử vị giám đốc điều hành tập đoàn bên này sang châu Âu tiếp quản công việc làm ăn kinh doanh hắn tâm huyết xây dựng, một mực ép hắn ngồi ở vị trí tổng giám đốc điều hành này. Hắn chỉ muốn nhổ nước bọt vào, nhưng hắn cũng tự biết mình hiện tại chưa thể.

Dĩ nhiên, ba tháng là quá đủ để một người như hắn nằm trong lòng bàn tay tình hình tài chính cũng như lập ra kế hoạch cho tất cả các mảng kinh doanh mà ba hắn đang sở hữu. Nhưng hắn không muốn dừng lại ở đó.

Trong ba tháng, chỉ một lần chứng kiến ba hắn hạ bệ một lão già trong hội đồng quản trị, đủ khiến hắn hiểu mục đích ông ta muốn hắn về đây. Công việc của một giám đốc điều hành đối với ông ta chỉ là việc cỏn con, chỉ vì chưa thể hoàn toàn tin người ngoài nên ông ta mới gọi hắn về tiếp quản. Mục đích chính là ông ta muốn trừ khử tất cả những kẻ ngáng đường ông ta đến ngôi vị cao nhất.

Điều ông ta đã sai lầm chính là xem nhẹ hắn.

Matthew Phạm không phải là một người đơn giản. Ngay từ nhỏ, hắn đã có quyết tâm nuốt trọn việc làm ăn của ba mình. Khi ông ta đưa hắn sang du học ở châu Âu là lúc ông ta chỉ mới lọt vào top 50 trong danh sách những người có tiềm lực tài chính nhất đất nước. Hắn mừng thầm trong bụng vì du học nghĩa là hắn có cơ hội che giấu tham vọng của mình. Khi quay lại, người đàn ông ngoài ngũ tuần đó đã lên tới hạng 2 từ lâu. Mục tiêu của ông ta là tranh đoạt hạng 1, thì mục tiêu của hắn là cướp lấy hạng 1 đó từ tay ông ta.

Lúc này, Matthew Phạm chỉ muốn làm một con cọp rình mồi. Hắn biết rõ những gì hắn đang nắm trong tay chỉ là bề nổi. Cha của hắn là một người đủ thâm sâu để không cho hắn biết được những việc làm khuất tất của ông ta. Vậy nên hắn vẫn đang đợi thời cơ, khi lão già đó thật sự tin tưởng con trai lão, và hắn sẽ khiến lão phải hối hận vì đã khinh thường con trai mình.

Nhưng hắn không ngờ, thời cơ lại đến ở nơi hắn không ngờ tới nhất, vào một buổi tối hắn không ngờ tới nhất. Mà chính lúc đó, kẻ vẫn nghĩ mình khôn ngoan là hắn vẫn chưa thật sự nhận ra hết tầm quan trọng của cô gái ấy trong cuộc đời mình.

.
.
.

Chương 1: Câu lạc bộ hoan lạc

Hắn ngồi trong sảnh đợi của một khách sạn sang trọng, nhàm chán xem một loạt emails trên điện thoại.

Cha của hắn vừa mới thu về được một khối lượng tài sản lớn, tương đương với toàn bộ cổ phiếu của một thành viên hội đồng quản trị – người bị lão ta đẩy ra khỏi cuộc chơii. Khỏi nói cũng biết, lão già đó hôm nay nhất định sẽ mở tiệc ăn mừng. Đó cũng là lý do tại sao hắn phải đợi ở nơi này, mặc dù bản thân hắn chỉ thì muốn về nhà ngủ quách cho xong.

Mười một giờ tối, thư ký bên cạnh báo rằng cha hắn đã tới. Lời còn chưa kịp dứt thì người đã hồ hởi tiến vào.

“Matt! Ngồi chờ ở đó làm gì? Đi! Đi với ba sang đây!”

Đừng tưởng rằng người này nói chuyện thân mật nghĩa là ông ta đơn giản. Nếu thật sự như vậy thì hắn đã không phải ngồi chờ ông ta suốt mười mấy phút đồng hồ. Matthew không đợi ông nói thêm, nhanh chóng đóng vai con ngoan đứng dậy đi về phía ông ta.

“Sao? Hôm nay có bận rộn quá không?” – người đàn ông vui vẻ hỏi, vỗ vỗ lưng đứa con trai yêu dấu

“Dạ thưa ba. Công việc vẫn ổn định.” – hắn điềm tĩnh trả lời, bước theo lão đến thang máy.

Buồng thang máy riêng ngoại trừ hai người và mấy tên vệ sĩ thì không còn ai khác. Cha của hắn vẫn không ngừng cười nói.

Con cũng về đây ba tháng rồi. Đúng là con trai của ba, làm việc rất tốt! Hôm nay ba sẽ thưởng cho con một bữa tiệc con chưa bao giờ thấy trong đời. Nhưng ba tin chắc là con trai của ba sẽ tìm được thứ con muốn hôm nay.

Hắn im lặng lắng nghe, thầm nghĩ không biết lão đang nói đến thứ gì. Nếu có điều gì đó mà hắn muốn, thì đó chỉ là hạ bệ lão mà thôi. Dĩ nhiên, chắc chắn lão không ngây thơ đến mức khi còn sống mà vẫn giao tất cả cho hắn.

Mặc dù là con trai duy nhất, nhưng với một người cha coi con mình là công cụ như thế này thì hắn không hy vọng gì thêm.

Thang máy rất nhanh đã xuống tầng hầm thấp nhất. Cửa vừa mở, một hành lang ngắn hiện ra mờ ảo trong ánh đèn vàng. Hắn có thể ngửi thấy một vài mùi nước hoa, chúng phần nào làm hắn cảm thấy khó chịu. Nhưng vì mục tiêu phía trước, hắn cũng không thắc mắc gì thêm, tiếp tục đi theo ba mình.

Cuối hành lang, hai tên bảo vệ nhanh chóng mở hai cánh cửa chờ sẵn. Vài cô gái xinh đẹp ăn mặc lịch sự cũng ra đón chào. Ngoại trừ những lời chào hỏi đầy lễ phép, không ai thèm thắc mắc lão già này là ai. Dĩ nhiên.

Qua một dãy bình phong, không gian phía trong hiện ra trước mắt. Từ khi sinh ra hắn đã ngậm thìa vàng, ở nhà cao cửa rộng lại được đi du học Anh Quốc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn mới thấy một nơi như thế này.

Phía trên trần nhà ngoài treo một cái đèn chùm khổng lồ thì còn được khắc họa tỉ mỉ những bức tranh thời kỳ Phục Hưng. Ở dưới tầng hầm sâu như vậy nhưng vẫn có thể thiết kế mái vòm thật sự là không đơn giản. Các vật bày trí ở đây đều đắt tiền nhưng không hề thô thiển mà ngược lại, rất tinh tế. Những dãy sofa bọc nhung màu đỏ thẫm kín đáo tạo thành từng khu riêng biệt. Ở một nơi rộng thế này nhưng nhìn qua thì có thể thấy không khu nào là không có người ngồi. Mà hơn cả thế, mặc dù đông nhưng không có tiếng động nào quá to phát ra.

Hắn dễ dàng nhận thấy đây là một câu lạc bộ kín, chỉ dành cho những khách hàng đặc biệt đến uống rượu và mua vui. Nhưng thời gian qua dù có chơi qua đường nhiều ở những nơi sang trọng thì hắn cũng chưa bao giờ thấy một nơi nào như thế này.

Vài vị khách vừa nhìn thấy cha hắn bước vào thì vội vã đứng lên cúi đầu. Cứ thế người này để ý người kia, cha hắn đi từ ngoài vào trong thì cả phòng đều đã cung kính chào ông ấy.

Hắn nhanh chóng nhận ra nơi này hoàn toàn không có trên bất kỳ giấy tờ nào mà hắn đang quản lý trong tay. Nhưng không cần nghĩ cũng biết nó thuộc về ai.

Mặc dù vẻ ngoài điềm đạm đến tẻ nhạt, nếu không phải do ngoại hình quá xuất chúng cùng bá khí không ngại phô bày kia thì ai nhìn vào hắn cũng chỉ có thể thấy một thương nhân lạnh lùng đang đứng trên đỉnh cao danh vọng. Nhưng thật sự hắn đang cảm thấy như mở cờ trong bụng. Đúng là hôm nay lão ta cho hắn thứ mà hắn đang cần! Một nơi thuộc khối tài sản ngầm của lão! Một cơ hội để hắn đến gần hơn với việc hiểu rõ đường đi nước bước của lão, đến gần hơn với ngôi vị chủ nhân duy nhất!

Hai người bọn họ chuẩn bị bước vào một gian phòng khác. Đây chắc chắn là nơi đặc biệt nhất trong những nơi đặc biệt.

Cánh cửa mở ra, một hai tay bảo vệ đi trước, cha hắn và hắn vào tiếp theo.

Một lần nữa, hắn không khỏi bất ngờ bởi những gì đang diễn ra phía trong.

Khác hẳn với không khí sang trọng tĩnh lặng bên ngoài, phía trong này không khác gì một khu rừng hoang dại.

Ngay khi vừa bước vào hắn đã ngửi thấy một mùi ngọt ngào xộc vào mũi. Mùi hương này trộn lẫn với một mùi ngai ngái vừa khó chịu vừa quen thuộc, mà ngay sau khi nhìn vào cảnh tượng trước mắt thì hắn đã hiểu ra nó là từ đâu.

Căn phòng rộng lớn này được thiết kế theo kiểu Nhật nhưng không có vật trang trí gì, phía dưới sàn được lót toàn bộ bởi những tấm nệm dày. Mà trong đó bốn mươi… không, năm mươi người cả nam lẫn nữ đang cùng nhau hoan ái. Giữa ánh đèn mờ ảo, hắn không thể nào nhìn rõ được cả hai đang làm gì. Chỉ thấy có người đứng, có kẻ ngồi, tất cả đều trần trụi giao hợp.

Hắn đã từng làm những bữa tiệc tình dục, nhiều lần ngủ với hai cô gái cùng lúc, nhưng chưa bao giờ thấy số lượng người lớn như thế này cùng làm tình trước mắt mình.

Thấy hắn đứng đó, cha của hắn huých tay con trai mình một cái rồi nháy mắt.

“Sao? Con đã thấy nơi nào vui như vậy chưa?”

Hắn thành thật trả lời: “Dạ chưa.”

“Lúc còn bên Anh không có những trò này chứ hả?”

“Dạ, con cũng có vài lần tổ chức tiệc rượu, nhưng chỉ khoảng mười người.”

Cha hắn cười đắc chí. Hắn không cần phải nói dối, cứ nói thật như vậy sẽ khiến lão ta càng cao hứng hơn.

“Ở đây toàn là những cô tốt nhất trong những cô tốt nhất. Không phải ai cũng được vào phòng chung thế này đâu. Dĩ nhiên con có thể thoải mái chơi trần!”

Hắn ngoan ngoãn gật đầu, chưa có ý định làm gì tiếp. Tuy nhiên, tiếng rên rỉ ngọt ngào cuả những cô gái kia, cùng mùi hương đầy nhục dục ngập khắp căn phòng khiến hạ bộ của hắn không khỏi căng chật. Cái nam tính hùng dũng nổi cộm lên phía dưới khiến cha hắn càng thêm thích thú. Lão già búng tay một phát rồi nói tiếp:

“Đúng là con của ba! Đã vậy thì ba sẽ vô đề ngay không để con khó chịu nữa.” – nói rồi lão quay sang tên thủ vệ bên cạnh – “Tìm An đi.”

Tên thủ vệ cúi đầu lễ phép xong lấy một chiếc khăn lông to trên giá bên cạnh cửa, nhanh chóng đi qua kiểm tra từng người. Kỳ quặc thay, không ai có vẻ ngượng ngùng khi bị soi mói, thậm chí có người còn cảm thấy kích thích hơn.

Một lát sau, từ phía cuối phòng tên thủ vệ trở lại cùng một cô gái sau lưng. Cô ta vừa lách qua người này người nọ vừa lau người.

Vừa nhìn thấy cha của hắn, đôi mắt đờ đẫn của cô gái bỗng dưng sáng lấp lánh. Cô ta vứt luôn cả chiếc khăn trên tay đi, không hề để tâm là nó sẽ rơi trúng người khác.

“Chủ nhân!!” – cô ta rít lên phấn khích, nhào đến hai tay giang rộng. Khỏi phải nói cũng biết đã bị hai thủ vệ túm lấy hai bên.

Cha hắn cười hì hì nhìn cô ta.

“Chủ nhân xấu tính quá! Em chỉ hơi dơ một chút thôi mà chủ nhân đã ghét em rồi sao?” – cô gái ngúng nguẩy làm nũng, bĩu bĩu môi dưới.

“Haha chủ nhân sao ghét em được. Thế nào? Hôm nay có ngoan không?” – cha hắn ôn tồn hỏi

Cô gái phủi phủi tay hai tên thủ vệ. Bọn chúng có vẻ đã rất quen với chuyện đó, liền bỏ cô ta xuống.

“Chủ nhân tự mình xem đi.”

Nói rồi, cô gái xoay người lại, quỳ xuống, cúi thân trên rồi dùng hai tay mở rộng nơi kín đáo nhất. Tất cả đều phơi bày rõ rệt trước chủ nhân.

.

(còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN