Loạn Luân Thì Đã Sao?
Chương 19
Hy hét lên, tay đập mạnh từng cái vào người hắn, nhắm chặt mắt lại.
Còn hắn, mặc cho cơn phẫn nộ của Hy, hắn vẫn ôm cậu vào lòng, nắm tay cậu thật dịu dàng, ghé sát đôi môi vào tai cậu thì thầm:
– Tôi nhớ em!
Lạy chúa, tim cậu đập thình thịch, tưởng chừng như vỡ òa ra.
– TÊN KHỐN!!!
Một giọng nói sao mà quen thuộc đến lạ lùng. Trước khi cậu nhận ra, thì Anh đang đứng ở đó, lôi cổ hắn và bụp.
Máu chảy từ miệng hắn ra từng giọt, từng giọt tanh nồng.
– Mày là thằng khốn đã bắt cóc Hy của tao đúng không?
Anh lại lôi cổ hắn lên, khuôn mặt Anh nổi từng sợi gân xanh. Chưa bao giờ Hy thấy Anh tức giận đến như vậy.
Theo đà, hắn cũng cầm cổ áo của Anh kéo ra ngoài trường để không gây sự chú ý. Cậu chỉ biết chạy theo sau.
Ra khỏi trường, hắn quật anh vào tường, đấm thật mạnh tay vào khuôn mặt điển trai ấy:
– Anh là người đã đưa Hy tránh xa tôi??
– Phải, là tao đấy thằng khốn nạn!!
Anh đấm hắn, nhưng hắn cũng đã tránh được.
– Hai người dừng lại được rồi đấy!
– Đi với tôi, em sẽ sống xa những tên này!!
Nói đoạn, hắn cầm tay cậu dẫn đi.
– Bỏ tôi ra!! *Hy buông tay ra rồi nhìn thẳng vào mắt hắn* Tôi đã hứa sẽ ở bên anh trai tôi rồi!!
Lạnh lùng đến lạ!! Dù Hy đã từ chối, nhưng ” anh trai “? ” Anh trai “…….. ư? Đúng là Anh và cậu sẽ không dẫn đến kết quả gì mà!! Anh thầm nghĩ vậy, nhưng…….. được bên cạnh cậu…. là anh vui rồi… Anh chỉ cười nhạt rồi kéo Hy về trường mặc cho hắn đứng đó tiếc nuối.
– Cảm ơn……. vì em đã không đi theo hắn!!
Anh ngoảnh mặt lại, gượng cười……. một nụ cười giả tạo đến lạ lùng, rồi anh quay đi. Không hiểu sao cậu lại cảm nhận được từng giọt nước mắt anh đang cố kìm nén lại.
Bây giờ, trời đang mưa…
Từng giọt mưa lạnh lùng giống như anh bây giờ vậy…
Lúc trước khi cậu bị bắt cóc, trên đường trời cũng mưa, nhưng những giọt mưa đó lại rất ấm áp, nhưng sao giờ lại khác quá…
Tay anh….. siết chặt quá, nhưng cậu không dám mở miệng…
Khi vào đến hành lang của lớp, cả hai người ướt sũng. Trông kìa, khóe mắt anh có hơi đỏ, nếu Hy hỏi thì anh sẽ trả lời bụi bay vào mắt và anh chỉ dụi dụi nên nó đỏ. Nên cậu chỉ im lặng.
Anh không nói gì, cởi áo khoác ra, choàng cho cậu, nhẹ nhàng nói:
– Đừng để lạnh, em sẽ bị cảm đấy!
Anh cười, nhưng….. nhìn thật xót. Máu từ khóe môi đã dừng chảy nhưng vẫn còn lại vết sẹo. Cậu đưa tay lên xoa nhẹ vết thương đấy nhưng anh lại ngoảnh mặt đi chỗ khác:
– Anh sẽ gọi cho mẹ đón chúng ta!
– Vâng
Anh lôi trong túi cũng là chiếc điện thoại ướt sũng, lau qua màn hình, nhấn vào danh bạ có tên “Mẫu thân đại nhân” rồi gọi.
Tút…..tút…..tút……
Tút…..tút….
Tút…..
Tút..
Anh cứ tắt đi và gọi lại như vậy nhưng mẹ không trả lời.
Reng…..reng…
Chuông kêu, có cuộc gọi lại:
– Là mẹ!!
Anh vội nhấp máy nhưng cậu nghe thoáng qua, hình như là giọng của một người đàn ông.
Đoành…… ùng….. ùng…..
Tiếng sấm sét nổi lên làm cậu giật thót tim phải bịt tai lại. Cậu vốn đã sợ sấm sét nhưng giờ thứ cậu sợ nhất lại là khuôn mặt của anh.
– Ai vậy?
Cậu tin rằng đó không phải anh, đó là một ai khác, nhất định đó….. không….không…. không phải….. anh mà…
Bụp!
Chiếc điện thoại rơi xuống nền sàn, vỡ hết màn hình và thẻ sim.
Nhưng không, bây giờ, trông anh thật đáng sợ!!
– Nii!!
Anh ôm chặt lấy cậu, tim đập nhanh, thở dốc và nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt của anh hòa quyện cùng với mưa:
– M…..Mẹ……
– Mẹ làm sao hả nii??
Cậu chỉ biết vỗ vỗ vào lưng anh, cái lưng lạnh ngắt mùi mưa.
– M….Mẹ….. Mẹ bị…bị….. tai nạn rồi!!
P/s: Xin lỗi nhé readers, có lẽ Anh sẽ viết sang thể loại SE nhé. Mong mọi người ủng hộ hết nha <3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!