Loan Phượng Minh - Chương 13: Thăm dò lẫn nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Loan Phượng Minh


Chương 13: Thăm dò lẫn nhau


Trằn trọc trở mình cả một đêm, lúc tia nắng đầu tiên vừa lóe thì Diệp Tư đã nhổm dậy. Vội vội vàng vàng rửa mặt chải đầu một chút, xỏ áo nhung khoác áo choàng chạy ra sân. Chúng cung nữ vừa mới bắt đầu quét tước, thấy bộ dáng cô như vậy, không khỏi kêu lên: “Quận chúa, ngài muốn đi đâu thế?”

“Tôi tìm Phượng Vũ.” Cô rảo bước tiến lên, thị vệ trước cửa viện thấy thế, vội bước lên nói: “Thái tử điện hạ có lệnh, để đảm bảo an toàn, thỉnh quận chúa không nên tùy ý đi lại.”

“Bây giờ trời đã sáng rồi, tôi cũng chỉ sang chỗ ở của Phượng Vũ mà thôi.” Diệp Tư vừa nói vừa tiếp tục sải bước, bọn thị vệ không dám cưỡng chế ngăn cản, chỉ phải dẫn đường cho cô.

Men theo con đường đá xanh đi thẳng về hướng Bắc, băng qua sau vườn hoa, một tòa đình viện lập tức xuất hiện phía trước. Thị vệ trước cửa thấy Diệp Tư rảo bước đến, vội vào thông báo. Lúc Diệp Tư đến trước phòng, cung nữ hành lễ nói: “Công tử vừa mới thức dậy, quận chúa có muốn chờ một lát không ạ?”

Diệp Tư hơi chần chừ, trong phòng lại truyền đến tiếng Phượng Vũ: “Sáng sớm tỷ tỷ đã đến rồi, vậy thì mời vào thôi.”

Cung nữ nghe xong, mới mở cửa dẫn Diệp Tư vào phòng ngủ. Bức mành gấm xanh chàm vén lên, trong phòng có chút ấm, trước giường bắc lò than, Phượng Vũ ngồi dựa vào đầu giường, trên người chỉ khoác một bộ cẩm bào xanh nhạt.

Cung nữ muốn dâng trà cho Diệp Tư, cô lại thấp giọng nói: “Không cần đâu, tôi có lời muốn nói với đệ ấy.”

“Vâng.” Cung nữ đáp lời lui ra, khép cửa phòng lại. Diệp Tư đứng bên lò than, nói: “Phượng Vũ, tối qua ngủ có ngon không?”

“Cũng được.” Tuy y nói vậy, nhưng vẫn luôn rũ mi mắt, hình như có chút mỏi mệt. Diệp Tư ngập ngừng một chút, trực tiếp nói: “Đêm qua tỷ bị bắt đi không cẩn thận đánh rơi một thứ, đệ có thấy nó không?”

“Thứ gì cơ?” Y nhướng mày nhìn cô, vẻ mặt có chút lấy làm lạ.

Diệp Tư bước lên một bước, nhẹ giọng nói: “Chính là một vật có thể phát sáng… Lúc trước đệ cũng từng thấy qua.”

Phượng Vũ nghĩ lại nghĩ, nói: “Đệ có nhớ… Nhưng lúc tỷ bị bắt đi đệ vô cùng hốt hoảng, cũng không chú ý tới cái khác. Tỷ tỷ sáng sớm đã đến là vì việc này?”

Diệp Tư nhíu mày, nghiêng người ngồi trên ghế dựa cạnh giường, chăm chú nhìn y nói: “Phượng Vũ, món đồ này vô cùng quan trọng với tỷ, đệ thật sự không thấy nó rơi ở đâu sao?”

Y chậm chạp nhấc mắt: “Tỷ tỷ sốt ruột như thế, thứ kia rốt cuộc là bảo vật gì?”

Diệp Tư giật mình: “À… Phục sức Tây Vực, được khảm rất nhiều bảo thạch…”

“Là phụ vương tặng cho tỷ à?”

“Đúng vậy.” Diệp Tư cố ra vẻ trấn định nói, “Vậy nên có ý nghĩa rất lớn đối với tỷ, nếu đệ thấy được nhất định phải nói tỷ biết.”

“Được.” Y gật đầu, “Ta nhớ rồi.”

***

Diệp Tư hỏi xong điều muốn hỏi, đối mặt với cậu thiếu niên an tĩnh này quả thực không biết phải nói gì nữa, vậy nên sau khi ứng phó qua quýt vài câu, liền mượn cớ cáo từ. Rời khỏi chỗ của y rồi, cô lại hỏi hết cung nữ thị vệ, nhưng ai ai cũng nói chưa từng thấy qua thứ ấy.

Lúc Da Luật Trăn đến thăm cô biết được chuyện này, an ủi nói: “Đêm qua sau khi muội bị bắt đi, bọn ta đều rời khỏi đây dốc toàn lực truy tìm, sao mà có ai vào nhà được? Có khi thứ đó cũng chưa chắc rơi trong nhà, còn nếu đã mất rồi, đợi sau khi về thượng kinh ta lại tặng muội trân bảo nữa được mà.”

Diệp Tư lòng nóng như lửa đốt, Da Luật Trăn thấy thế, lại tự mình dẫn cô tìm kiếm dọc đường, gần như là đi khắp mỗi một nơi đã đi qua đêm hôm trước, nhưng vẫn không tìm được món đồ bị mất của cô.

“Rốt cuộc là món đồ như thế nào? Đợi ta gặp Bắc Dận vương rồi lại hỏi, có khi còn có thể tìm được món giống…” Da Luật Trăn thấy cô biểu tình sốt ruột, không khỏi hỏi tới.

“Không cần!” Diệp Tư vội vàng nói, “Không cần hỏi ông ấy… Nếu như phụ vương biết tôi làm mất bảo vật ông ấy tặng, nhất định sẽ rất tức giận, thế nên vẫn đừng để ông ấy biết thì tốt hơn.”

“Vậy cũng được.” Da Luật Trăn hơi cảm thấy bất ngờ, kế đó thấp giọng nói, “Sau giờ Ngọ hôm nay chúng ta sẽ khởi hành, Bắc Dận vương hẳn đã xuất phát rồi, có khi chúng ta còn chưa hồi kinh đã có thể gặp được ông ấy.”

“Vậy à…” Diệp Tư miễn cưỡng cười cười, trong lòng càng cảm thấy bất an.

Da Luật Trăn gật đầu, tiến lên một bước lại nói: “Chuyến này chúng ta còn phải chung đường với Tĩnh vương, muội phải đề phòng người này.”

“Tại sao?” Diệp Tư ngẩn ra.

“Ta nghi ngờ tên thích khách kia là người Sóc Phương.” Ánh mắt Da Luật Trăn nghiêm túc, “Tĩnh vương thâm tàng bất lộ, nếu không phải xuất thân không cao quý bằng trưởng tôn, đế vị Sóc Phương đã là của hắn. Giờ đây hắn trên danh nghĩa đại biểu cho Sóc Phương đến nghị hòa cùng triều ta, mà thích khách lại hai lần tập kích muội, chỉ sợ là có ý muốn gây hỗn loạn, khiến Bắc Dận vương vì vậy mà phân tâm.”

Diệp Tư muốn nói lại thôi, qua nửa ngày mới nói: “Anh không cảm thấy nếu làm vậy thì bọn họ chỉ tự chuốc lấy khổ à…”

“Nếu thật sự chiếu theo điều kiện nghị hòa đã bàn trước đó, quốc lực Sóc Phương ắt sẽ ngày càng suy bại, bọn chúng sao có thể khoanh tay chờ chết?” Trong câu từ của Da Luật Trăn lộ ra vẻ tự tin, Diệp Tư không tiện phản bác, chỉ đành trầm mặc. Hai người đi men theo con đường nhỏ một đoạn, đằng xa chính là nơi ở của Phượng Vũ, Da Luật Trăn liền hỏi cô có muốn qua bên kia ngồi một chút hay không. Diệp Tư vội lắc đầu từ chối: “Sáng nay đã đến đó rồi.”

“Sao trông muội có vẻ không tình nguyện ở cùng Phượng Vũ quá vậy?” Anh nhìn cô, mang theo chút nghi hoặc.

“… Đâu có, có lẽ là cách biệt quá lâu, cho nên có chút xa lạ chăng…” Diệp Tư nói xong, còn hơi cười cười.

Da Luật Trăn lại nhìn sang phía sân viện kia, qua một lúc mới nói: “Muội có còn nhớ dáng vẻ lúc nhỏ của y không?”

Cô ngớ người: “Không nhớ rõ lắm… Sao lại hỏi cái này?”

Da Luật Trăn không đáp lại ngay, đi vài bước, bỗng quay đầu nói: “Y thật sự là Phượng Vũ sao?”

“Sao bỗng dưng anh lại hỏi như vậy?” Cô ngạc nhiên nhìn Da Luật Trăn.

Về tính chân thật trong thân phận của Phượng Vũ, cô trước nay chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Thật ra cũng rất bình thường, tự cô còn là quận chúa giả mạo, sao mà sẽ đi nghi ngờ “Phượng Vũ” có phải con tin thật hay không.

Da Luật Trăn lại nói: “Không có gì, chỉ là nhớ tới Phượng Vũ rời khỏi Bắc Liêu từ nhỏ, sau mười năm trở về lần nữa thế nhưng tính tình thay đổi lớn, có chút hoài nghi thôi.”

“Sóc Phương đâu cần phải tạo ra một con tin giả mạo đến trả lại cho Bắc Liêu đâu!” Diệp Tư trầm ngâm một chút, “Cho dù chuyện anh nghi ngờ có là thật đi nữa, cũng tức là nói Phượng Vũ thật sự đã ra đi ngoài ý muốn, vậy sao bọn họ lại không tìm một người khỏe mạnh đến thay thế?”

“Có khi là không tìm được người khác. Dẫu sao tướng mạo cũng không thể quá khác biệt với khi còn nhỏ. Còn nữa, muội sao có thể xác định được hai chân y đã phế, mà không phải ngụy trang?” Da Luật Trăn sắc mặt ngưng trọng, cuối cùng còn nhắc nhở cô, “Tóm lại muội cần phải cẩn thận quan sát, tránh cho trúng gian kế của Sóc Phương.”

“… Được.” Diệp Tư bị ánh mắt nghiêm túc của anh nhìn chằm chằm, không thể không nhỏ giọng đáp ứng.

***

Sau giữa trưa trời quang không mây, ánh nắng vừa vặn, dưới sự hộ tống của vệ binh, đoàn người rời khỏi hành cung Yên châu, lại bước trên lộ trình trở về thượng kinh. Không giống lúc trước, Diệp Tư chủ động yêu cầu ngồi cùng một cỗ xe ngựa với Phượng Vũ. Tĩnh vương hơi cảm thấy ngoài ý muốn, Da Luật Trăn hiển nhiên vô cùng vừa lòng.

Cô dắt tà váy dài mà rườm rà leo lên xe ngựa hoa lệ, Phượng Vũ ngồi ở đó, yên tĩnh lạnh nhạt như trước. Độ ấm hôm nay có hơi cao, y bỏ hồ cừu ra, bên ngoài vẫn là bộ cẩm bào màu xanh nhạt kia, vạt chéo kéo dài đến cổ áo đều được đính lông tơ trắng tuyết. Bộ hồ cừu kia đắp trên đầu gối y, lúc Diệp Tư ngồi xuống, dùng dư quang nơi khóe mắt quét sang bên cạnh y.

Chỉ có một cái bọc không lớn lắm, cô nhớ hôm qua lúc mới gặp y, cái bọc này cũng ở trong tay y.

“Đây là đồ mang về từ Sóc Phương à? Đựng gì thế? Y phục sao?” Cô thoải mái hỏi.

Phượng Vũ nghiêng mặt qua nhìn, nhàn nhạt đáp: “Vài món đồ cũ thôi, ví như ngân châm tỷ thấy tối qua.”

“Có thể cho tỷ xem lại chút không?” Cô lấy ánh mắt chứa ý cười chăm chú nhìn y.

Y dường như có chút mất tự nhiên: “Tỷ nói ngân châm à? Không có gì đặc biệt đâu.”

“Nhưng đó là thứ đệ đặc biệt mang về vì tỷ mà.” Diệp Tư nhướng mày cười, thấy y không trả lời, bèn tự mình chồm người qua lấy cái bọc. Phượng Vũ vậy mà không ngăn cản, cô liền mở bọc ra. Ở trên cùng đúng là cái hộp gỗ kia, Diệp Tư liếc y một cái, thấy y lẳng lặng ngồi đối diện, không mảy may kinh hoảng, chỉ đành mở hộp ra.

Trong hộp vẫn là dãy ngân châm đó, được đặt ngay ngắn trên lớp tơ nhung màu đen. Diệp Tư không muốn để y nhận ra dụng ý của mình, liền hỏi: “Đệ lấy được mấy cái ngân châm này từ đâu thế?”

“Tĩnh vương từng đi sứ Tân Tống, ta nhờ hắn mang ngân châm với y thư về cho ta.” Xe ngựa hơi tròng trành, y ngồi dường như có chút cố sức, hai tay chống ghế. Diệp Tư như có điều nghĩ ngợi gật gật đầu, lại nhìn hộp gỗ này, cứ cảm thấy lớp tơ nhung lót ngân châm không được bằng phẳng lắm. Cô không kìm được âm thầm vui sướng, thừa lúc Phượng Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy đầu ngón tay khều một cái, lật lớp tơ nhung kia lên.

Bên dưới quả nhiên có không gian khác, nhưng khiến Diệp Tư thất vọng là, từ hình dạng xem ra, thứ được bọc trong hai lớp khăn trắng rõ ràng không phải đồng hồ dạ quang.

“Tỷ rất muốn biết đó là gì à?” Phượng Vũ không biết từ lúc nào đã quay đầu sang nhìn cô. Diệp Tư vội đóng hộp lại: “Tỷ chỉ là thấy dưới đáy không được thẳng thớm lắm, nên mới muốn sửa sang lại giúp đệ thôi.”

Y không nói không rằng nhìn cô, càng như vậy, Diệp Tư càng cảm giác bản thân không nơi lẩn trốn dưới ánh mắt của y. Cô ngượng ngùng đưa hộp tới trước mặt y, Phượng Vũ nhận vào tay, rồi lại mở nắp hộp ra, chầm chậm giở lớp vải lên, cầm khăn trắng trong lòng bàn tay.

Dáng vẻ rất thoải mái, cứ như chẳng có gì cả.

“Tỷ còn nhớ thứ này chứ?” Y thong thả lật khăn trắng ra, tầm mắt vẫn rơi trên mặt Diệp Tư.

Hóa ra là một cọng lông vũ dài, khúc đuôi màu lam sẫm, ở giữa có một sợi đỏ rực xuyên suốt từ đầu đến cuối.

Diệp Tư hơi ngẩn ra: “Đây là gì thế?”

“Lông đuôi phượng hoàng.” Y nâng lông vũ đến trước mặt cô, song không để cô chạm vào.

Cô không nhịn được hỏi: “Trên đời sao lại có phượng hoàng?”

Y lại lắc đầu: “Không, mẫu thân từng nói với ta, ở quê nhà của bà ấy có một cặp phượng hoàng, hễ lúc gặp mây mù sẽ quanh quẩn trên đỉnh núi cao không đi. Nếu như có người nhặt được lông vũ phượng hoàng, thì sẽ có thể ngự gió bay lượn, dẫu có là nơi xa đến đâu chăng nữa cũng có thể đi.”

Lúc y nói chuyện còn cực kỳ tin tưởng, thậm chí có chút thành kính, ngay cả Diệp Tư cũng không nỡ đập tan ảo tưởng tốt đẹp của y. Song cô xoắn xuýt nửa ngày, vẫn nhắc nhở: “Chuyện đệ nói, nên xem là truyền thuyết chăng…”

“Tỷ cảm thấy là bịa đặt sao?” Y chợt nâng mắt, ánh mắt sắc bén như đao.

Cô thoáng mất tự nhiên, nói: “Cũng không thể nói hoàn toàn là dối gạt, nhưng trên đời thật sự không có phượng hoàng… Chẳng qua nếu đệ thấy chiếc lông đuôi này đẹp, cất giữ cũng không hẳn là không thể.”

“Tỷ tỷ có nhớ chiếc lông đuôi này là ai cho ta không?”

“… Là mẫu thân đệ?” Diệp Tư lời vừa ra khỏi miệng, bất giác cả kinh, vội sửa lời, “À, không đúng, nên là mẫu thân của chúng ta…”

Khóe môi Phượng Vũ chậm chạp nổi lên ý cười khác thường, cực kỳ nhạt nhẽo, lại cất chứa sự quỷ quyệt Diệp Tư không cách nào lý giải được: “Tỷ ngay cả điều này cũng quên rồi ư? Ta với tỷ không phải cùng một mẹ sinh ra.”

“Thế à?” Diệp Tư chỉ thấy sau lưng lạnh toát, lập tức bất động thanh sắc nói, “Xem ra tỷ thật sự đã quên rất nhiều chuyện.”

Y cúi đầu, một bên dùng khăn trắng bọc lông đuôi lại lần nữa, một bên nói: “Tỷ với đại ca là do vương phi sinh, mà mẫu thân ta vốn sống nơi thảo nguyên xa xôi. Lúc phụ vương thảo phạt bộ lạc mục lãng* đã bắt giữ bà ấy, do thấy mỹ mạo của bà nên mang về thượng kinh dâng cho hoàng đế Bắc Liêu, hoàng đế lại ban thưởng ngược về cho phụ vương.”

(*Nguyên văn : 父王在征讨达穆朗部落时虏获了她,mình không tra được “mục lãng” 穆朗 nghĩa là gì, không rõ có phải tên riêng không nên edit tạm thế, sẽ để cho phần beta, ai biết giúp mình nhé.)

Diệp Tư ngớ ra, nhìn mặt mày y, không khỏi nói: “Chẳng trách tướng mạo của đệ cùng những người nơi này không giống nhau lắm…”

“Từ nhỏ họ đã nói ta không giống người Bắc Liêu.” Y đóng hộp lại, không mang bao nhiêu tình cảm nói.

Tịch dương gần buông, sắc trời lại dần dần trở tối. Do lân cận không có thành trì, mã đội bèn đóng trại nơi đồng trống.

Chúng vệ binh rất nhanh đã dựng xong lều trướng rộng rãi, Phượng Vũ một lần nữa được người cõng từ trên xe ngựa xuống. Suốt dọc đường đến giờ y đều không thể tự hành động dựa vào sức mình, Diệp Tư ngồi trên xe thoáng dõi mắt nhìn bóng lưng y, lập tức dời tầm mắt. Trên chỗ ngồi, cái bọc y để lại vẫn còn đó. Cô nhanh chóng đóng cửa xe túm lấy cái bọc lật giở khắp lượt, nhưng vẫn không tìm được thứ mong muốn.

—— Chẳng lẽ thật sự không phải bị y nhặt được?

Cô nhíu mày, ngẩn người nắm cái bọc.

Từ ban đầu cô đã không nghĩ đến việc ở lại thời đại này, nhưng trở về thế nào, sau khi trở về nên tránh né truy bắt ra sao, lại là vấn đề khó nhất. Nếu như nói khoảng thời gian trước cô vẫn còn rất mù mịt, sự xuất hiện của M967 trái lại để cho cô một đường sáng. Tuy rằng gã vẫn đang âm thầm chờ thời cơ hành động, nhưng mặc kệ ra sao, có lẽ gã có thể tìm được đường về đến thế giới thực.

Mà cái máy truyền tin nhìn như đồng hồ dạ quang kia, chính là thứ duy nhất mà Diệp Tư có thể lợi dụng lúc này.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Mẹ của Phượng Vũ hẳn là người vô cùng xinh đẹp, mang theo phong tình của dị vực đi nhỉ… Con trai giống mẹ nhiều hơn ha?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN