Loan Phượng Minh
Chương 8: Yết kiến phong ba
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thượng kinh, nơi phồn hoa sung túc nhất khắp dải lục địa phía Bắc. Nếu là người ngoài vùng lần đầu đến đây, chỉ sợ khó mà đem tòa cổ thành phồn vinh hoa lệ này cùng đồng tuyết mênh mang, sa mạc bát ngát liên tưởng với nhau. Nhưng thật sự chính là như thế, vẫn còn chưa chân chính tiến vào quốc đô, Diệp Tư đã thấy trời trong khí lành. Ghé song cửa dõi ra xa, chỉ thấy bao la đồng nội chẳng trông đến bờ, xa xa còn có một con sông trong trẻo lặng lẽ xuôi dòng, tựa như cùng trời cao biếc xanh hòa thành một thể.
Ngay dưới đóa mây trắng lớn kia, một tòa cổ thành nguy nga sừng sững từ đằng xa, lỗ châu mai cùng đài quan sát trên thành lũy miên man nhiều không đếm xuể, như võ sĩ ngạo nghễ của trời cao. Chuông đồng trên thành lâu nhẹ nhàng đong đưa, chuông ngân thăm thẳm lại như hương mỹ nhân dị vực triền miên quấn quýt tản khắp không gian.
Diệp Tư bị khung cảnh này làm cho kinh tâm động phách. Thân là sinh viên vẽ tranh sơn dầu chuyên nghiệp, cô cũng từng ghé qua Tây vực khai thác phong cảnh, nhưng phần nhiều chỉ nhìn thấy cồn cát bất tận, mặc dù có thành trì, cũng là sau này phục dựng mà thành. Đem so với cảnh trước mắt, những thành thị trùng tu này rõ là xa hoa khoa trương, đã hoàn toàn chẳng còn lại hương vị cổ xưa sâu nặng.
Thương ưng* từ nơi mây trắng sải cánh chao liệng, cao ngạo lượn vòng trên tường thành. Tinh kỳ nền đen chữ vàng phần phật trong gió, cửa thành chậm chạp mở ra, có quan lại phục trang long trọng vội rảo bước nghênh đón, lại có từng hàng võ sĩ vọt nhanh mà đến. Dưới vạt nắng trời quang chói mắt, trường kích** trong tay chúng võ sĩ lóe lên ánh bạc. Trước cửa thành rất nhanh đã có đám đông tụ tập, nhóm vệ binh không thể không lấy thân mình chắn lại, đem dân chúng cản hết bên ngoài. Đoàn ngựa băng qua cửa thành, Diệp Tư ngồi ngay trên xe ngựa, dù làm ra vẻ dửng dưng, song đáy lòng cũng mang vài phần khẩn trương.
(*Thương ưng [苍鹰]: Ảnh cuối bài.)
(**Trường kích [长戟]: Kích, là một loại vũ khí lạnh của người Trung Quốc, được dùng như một loại khí tài quân sự dưới dạng này hay dạng khác có lẽ từ thời nhà Thương cho đến khi kết thúc nhà Thanh. Ngày nay nó vẫn được dùng trong tập luyện nhiều môn võ thuật Trung Hoa.)
Giữa âm thanh náo động, đằng xa chợt truyền đến tiếng kèn hiệu nặng nề, chiến mã nhảy chồm lên hí vang không nghỉ. Diệp Tư không khỏi vén mành xe lên, lại thấy dân chúng toàn bộ đều đã quỳ rạp trên đất, không ngơi quỳ lạy lễ bái. Cũng không biết từ nơi nào bay tới mảnh vụn đầy trời, màu vàng sẫm, nhẹ tựa như lá, lả tả bay theo gió.
“Đây là gì vậy?” Diệp Tư không kiềm được nhẹ giọng hỏi.
“Hoa Kim Liên.” Tùy hành* cạnh xe cung kính đáp, “Phàm là tướng sĩ tiền phương đắc thắng trở về, dân chúng đều sẽ lấy hoa này đón mừng.”
(*Tùy hành: Đi theo bên người.)
Lúc này gió thổi rèm lay, những đốm vụn phiêu diêu màu vàng sẫm thoạt đầu xoay tròn giữa không trung rồi rơi xuống giữa cánh tay cô. Diệp Tư cúi đầu nhón lấy, lúc này mới phát hiện cánh hoa vốn đã héo khô, hơi khẽ dùng chút lực, cánh hoa chưa từng như cô tưởng tượng cứ thế biến thành phấn vụn, nơi ngón tay lập tức quanh quẩn thứ mùi vị như có như không.
Thơm hương đắng chát, vấn vít chẳng rời, xua đi không tán, vời vợi miên man*.
(*Nguyên văn: 芬芳苦涩,交缠于一,挥之不去,邈远绵长。Mình muốn edit cho thơ một chút mà khó quá, câu này không hợp lý chỗ nào ai biết nhắc mình nha.)
Cô thoáng hoảng hốt, mùi hương này, lại làm cô nhớ đến ly cốc-tai từng uống cùng người kia. Vào lúc gian nan nhất học tập ở nước C, cô thường xuyên ngồi trên quảng trường rét lạnh thay du khách vẽ phác hoạ, nhưng thu nhập ít ỏi ấy vẫn không cách nào trang trải được sinh hoạt. Trong một khoảng thời gian rất dài, cô chỉ có thể dựa vào bánh mì khô khốc cùng nguyên liệu nấu ăn gần quá đát trong siêu thị chia nhỏ ra dè xẻn qua ngày. Mãi đến sau này, đàn chị giới thiệu cô đến một quán bar tên là “Moon” làm công.
Cô vẫn nhớ ngày hôm đó nhận lời, trời đổ trận tuyết nhỏ, mái tóc dài đến lưng của cô tán loạn, chạy vội vào cửa quán, lớp trang điểm đơn giản không che đi được nét mặt mỏi mệt, hàng mày đôi mi còn vương lấm tấm bông tuyết. Trong quán bar lập lòe ánh sáng chói mắt, ngay trên quầy bar đối diện cô, ly rượu cốc-tai ngả màu thành từng tầng từ lục nhạt sang lam đậm, giữa cảnh huyên náo, an tĩnh hệt như đóa hoa một mình bung nở.
Lại một lúc sau, cô đã quen được người pha chế món rượu kia. Hắn với cô đều mắt đen da vàng như nhau, lại sinh sống ở nước C từ nhỏ.
“Giống như cô với hội họa, tôi từ trong ly rượu này vẽ ra mỹ cảnh tưởng tượng của chính mình.” Người trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu đen mỉm cười đưa cho cô một ly rượu. Cô nhấp một ngụm, vào miệng có chút chua, kế đó ngọt ngào thấm vào tận tim, nhưng nơi răng môi lại có chút đắng chát nhàn nhạt quay về.
“Ly rượu này, tên gọi là gì?” Cô lòng tràn hiếu kỳ nhìn hắn.
“Bóng ảnh trong gió.” Thẩm Dư Huy nhẹ nhàng nhấc ly rượu óng ánh trong nhuận lên, quang ảnh màu lam màu lục giao thoa ánh rọi trên mặt Diệp Tư, có một loại mộng ảo như cơn sóng ánh sáng lững lờ trôi.
***
Tiếng kèn hiệu trên thành lâu theo gió truyền xa, ồ ồ như thế bay đến tận vùng trời trên hoàng cung Bắc Liêu. “Hoàng thượng, thái tử điện hạ đã hộ tống quận chúa Bắc Dận vương về triều!” Nội thị gấp gáp thông tuyền tin tức, Long Khánh đế vốn đang định xem ấu tử đọc sách lúc này mới lên đường đi về hướng điện Sùng Quang.
Hoàng đế vừa vào đại điện chưa lâu, Da Luật Trăn đã dẫn Diệp Tư tiến đến tham kiến. Diệp Tư chưa kịp về đến phủ đã bị thay sang bộ trường bào hồ cừu* hoa quý** nhất Bắc Liêu, đội trên đỉnh đầu càng là tầng tầng lớp lớp quan trâm*** hoàng kim, cô trước kia không thích phục sức rườm rà thì nay bị mã não bảo thạch vây quanh, mỗi một cái nhấc chân đều cất bước nặng nề.
(*Hồ cừu: lông cáo; **Hoa quý: đẹp đẽ quý giá; ***Quan trâm: đồ dùng để cố định búi tóc trên đầu.)
Lúc theo chân Da Luật Trăn yết kiến Long Khánh đế, cô vẫn luôn cúi đầu. Long Khánh đế hỏi đến việc Tiêu Phượng Cử vì sao chết ở đồng tuyết, cô liền y theo lời Da Luật Trăn từng nói lúc trước thuật lại một lượt. Da Luật Trăn thấy trong lúc cô nói lời lẽ vẫn còn khá vấp hụt, liền nhắc nhở phụ thân: “Phượng Doanh quận chúa được phát hiện khi ngất xỉu giữa tuyết, sau khi tỉnh lại đã quên hết những chuyện trước kia.”
“Lại có chuyện này?!” Long Khánh đế cả kinh. Sau khi khao thưởng cho Tiêu Chước Viêm và Hô Nhĩ Thuần theo đó đem tình cảnh phát hiện Diệp Tư ngày hôm đó kể lại vô cùng tường tận cho hoàng đế nghe, một vị lão thần đầu hàng bên phải không khỏi cảm khái nói: “Tuy rằng thế tử Bắc Dận vương bất hạnh gặp nạn, nhưng quận chúa tìm được đường sống trong chỗ chết, hẳn là do thần linh phù hộ, không đành lòng nhìn Bắc Liêu ta lại mất đi một viên nữ tướng.”
“Thái phó nói rất đúng.” Long Khánh đế nghe xong cũng gật đầu, “Chờ sau khi Bắc Dận vương về triều, trẫm sẽ vì thế tử cử hành quốc táng, lấy trung liệt làm vẻ vang.” Dứt lời, lập tức ban hạ khẩu dụ, ra sắc lệnh trước tiên đem quan tài Tiêu Phượng Cử đưa đến từ đường Tiêu thị, đồng thời lệnh cho Tiêu Chước Viêm và Hô Nhĩ Thuần mang người trông chừng linh cữu, đợi Bắc Dận vương trở về.
“Phụ hoàng, Bắc Dận vương có phải vẫn tiếp tục xông lên, một kích công phá quốc đô Sóc Phương?” Da Luật Trăn không để vụt thời cơ bước lên hỏi.
Long Khánh đế trầm ngâm nói: “Hôm qua tiền phương truyền đến chiến báo, Bắc Dận vương đã công hạ La châu, trong cự ly Toàn châu chỉ còn lại ba tòa thành trì.”
“Vậy xem ra, Sóc Phương rất nhanh thôi sẽ thuộc về Bắc Liêu chúng ta!” Da Luật Trăn ngữ khí kích động, lòng tràn khát khao nhìn về Long Khánh đế.
Long Khánh đế lại không như anh kích động như thế, chỉ bảo: “Sóc Phương còn chưa đưa Tiêu Phượng Vũ về Bắc Liêu chúng ta trước, Bắc Dận vương cũng sẽ không tùy tiện tấn công, tránh cho bọn họ đem Phượng Vũ làm con tin, làm hại đến tính mạng của y.”
“Một khi đã thế, chỉ cần Tiêu Phượng Vũ vào đến cảnh nội Bắc Liêu ta, thì Bắc Dận vương có thể toàn lực tấn công, không còn nỗi lo về sau nữa.” Da Luật Trăn nói xong, nhìn Diệp Tư trầm mặc kiệm lời, lại nói, “Cứ như vậy, cũng xem như là thay thế tử đã bất hạnh tuẫn quốc báo thù.”
Lời anh nói ngôn từ đầy chính nghĩa, các đại thần khác trên điện cũng không hô ứng theo, chỉ đều nhìn về phía Long Khánh đế. Da Luật Trăn lòng sinh nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn hoàng đế: “Phụ hoàng, ngài lẽ nào không muốn triệt để đánh bại Sóc Phương?”
Long Khánh đế khẽ mỉm cười: “Trăn nhi, ngày hôm trước sứ giả Sóc Phương đến dâng lên thư tay của Thái Hòa đế, bọn họ ngoài đáp ứng đưa trả Tiêu Phượng Vũ về ra, còn nguyện ý sau này mỗi năm dâng tặng bạc trắng tám vạn, tuấn mã ngàn con, cùng với hàng ngàn trân châu mã não khác…” Khi ông nói chuyện, giữa hàng mày mang theo chút đắc ý, thế nhưng Da Luật Trăn càng nghe lòng càng lạnh, chưa đợi ông nói xong đã vội hô: “Phụ hoàng sẽ không đáp ứng bọn họ rồi chứ?”
Long Khánh đế biến sắc, trầm giọng nói: “Thế nào, trẫm ra quyết định còn cần phải thông qua sự đồng ý của con hay sao?”
Da Luật Trăn chỉ cảm thấy khí tích tụ đổ dồn trong ngực, nhưng lại không thể đối mặt cãi thẳng, đành phải cưỡng áp phẫn uất nặng nề nói: “Nhi thần không dám! Nhưng nhi thần không rõ, trước mắt Bắc Liêu chúng ta cầm chắc thắng lợi, chỉ cần Bắc Dận vương một lần nữa nhất cổ tác khí* toàn lực tiến quân, là có thể đánh hạ đô thành Sóc Phương! Đến lúc đó đừng nói gì mà ngàn con tuấn mã tám vạn bạc trắng, toàn bộ Sóc Phương đều là của chúng ta, kể cả quần sơn trải dài bờ Đông cho đến hải vực rộng lớn nhường kia, đối với Bắc Liêu trăm lợi mà không có một hại, phụ hoàng vì sao muốn đình chiến với Sóc Phương ngay lúc này?!”
(*Nhất cổ tác khí [一鼓作气]: Bắt nguồn từ “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc. Xem thêm ở đây)
Quần thần trên đại điện nghe thấy thái tử nhấn mạnh ngữ khí, mặt đều lộ vẻ gượng gạo. Long Khánh đế ngồi trên long ỷ nét mặt toát lên giận dữ, không khỏi trách mắng: “Con nói nhẹ nhàng quá nhỉ! Đại quân Bắc Liêu ta bôn ba đường dài đánh tập kích đến La châu, thời gian công thành đã từ một hai ngày ban đầu tăng dần tới hơn mười ngày, binh mã cũng hết sức mỏi mệt. Nếu như trẫm lại muốn cưỡng ép bọn họ tấn công Sóc Phương, quốc quân Sóc Phương cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, lỡ như chiến sự bất lợi, trẫm há chẳng phải thành hạng coi khinh sinh tử của tướng sĩ rồi sao?!”
“Từ xưa tác chiến đều cần dùng hết tâm sức, công thành khắc địch nào có thể dễ như trở bàn tay? Lại nói Bắc Dận vương thân trải trăm trận, Sóc Phương còn ai có thể chống lại được quân uy của ông ấy…” Da Luật Trăn vẫn còn muốn tranh biện, Long Khánh đế nhận ra xung đột tức khắc cắt ngang lời anh: “Con chỉ giỏi ba hoa khoác lác, không cần nói nữa!”
Da Luật Trăn thế nhưng cố chấp nói: “Phụ hoàng nếu không muốn để Bắc Dận vương xuất chiến lần nữa, nhi thần nguyện ý khoác giáp ra trận! Dẫu sao cũng tốt hơn cứ như vậy phí trắng cơ hội!”
Long Khánh đế giận dữ đứng phắt dậy, quát lên: “Trẫm đã chuẩn bị cùng Sóc Phương hòa đàm, con đừng nghĩ ở đây cậy mạnh nữa!” Dứt lời, phất tay áo bào, xoay người rời đi.
Chúng đại thần không dám khuyên can, Da Luật Trăn mím chặt môi đứng tại chỗ. Thái phó Da Luật Xương thấy cục diện như vậy, vội bước lên trước chắp tay nói với bóng lưng của hoàng đế: “Thánh thượng, thái tử cũng là một lòng muốn cho triều ta càng thêm cường thịnh, nên mới có hơi nóng nảy, vẫn mong khoan thứ cho tấm chân thành đối với quốc sự của ngài ấy một phen.”
Long Khánh đế vốn đã cất bước xuống bảo tọa, sau khi nghe được thoáng ngừng bước chân, lạnh lùng nói: “Thái phó, cảm phiền ngươi sau này dạy dỗ nó nhiều hơn!”
“Thần cẩn tuân thánh mệnh.” Da Luật Xương khom người vái, thuận đó lấy dư quang liếc sang Da Luật Trăn, ra hiệu cho anh cúi đầu nhận sai. Nhưng Da Luật Trăn chỉ nhìn bóng lưng Long Khánh đế không cất tiếng.
Long Khánh đế hừ một tiếng, nghiêng người hướng Da Luật Trăn nói: “Sứ giả Sóc Phương nói, Tĩnh vương đã đưa Tiêu Phượng Vũ ra khỏi Toàn châu. Con với Phượng Doanh quận chúa lập tức lên đường, đón y trở về!”
Da Luật Trăn lúc này mới cố nén bất mãn hỏi lại: “Vì sao còn muốn đưa Phượng Doanh theo? Muội ấy đã bôn ba mỏi mệt…”
“Cái đó đi mà hỏi Tiêu Phượng Vũ! Là y đề ra yêu cầu.” Long Khánh đế vẫn còn giận, bước nhanh rời đi.
Đám người Tiêu Chước Viêm vốn một lòng vui mừng tiến cung lĩnh thưởng, mắt thấy bầu không khí không thích hợp, nhất thời đều không dám tiến lên. Chúng đại thần trên điện thấp giọng nghị luận vài câu, thấy quân vương đã rời triều, lập tức cũng lần lượt hướng Da Luật Trăn cáo từ, sau đó từng người rời đi.
Tiêu Chước Viêm với Hô Nhĩ Thuần không biết nên làm thế nào cho phải, Diệp Tư thấy thế, đành bước đến cạnh Da Luật Trăn. Lúc này vẻ tức giận giữa hàng mày của anh đã dần tiêu tán, nhưng vẫn đứng yên bất động nhìn lên long ỷ đã không còn bóng người. Chạm khắc phức tạp, bảo thạch đỏ hồng rực rỡ lóe sáng, thế nhưng lại toát ra một luồng ý lạnh.
Diệp Tư đứng đó chốc lát, thấy anh vẫn ngẩn người xuất thần, không cầm được nói: “Giữa cha con xảy ra tranh cãi cũng là chỗ khó tránh, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Da Luật Trăn đột nhiên quay đầu lại lẳng lặng nhìn cô. Diệp Tư trước giờ chưa từng thấy qua vẻ mặt của anh như vậy, trong lòng không khỏi có chút ngượng, lúng túng nói: “Tôi lỡ lời rồi sao?”
Anh trầm mặc một thoáng, mới nói: “Không có.” Dứt lời, xoay người ra khỏi điện Sùng Quang. Diệp Tư cùng đám người Tiêu Chước Viêm đi theo sau anh, bước chân anh cực nhanh, đi một mạch đến hết thềm bạch ngọc mới dừng lại.
Trời xanh vô ngần, cung loan nguy nga, Da Luật Trăn trông ra mây trôi lững lờ đằng chân trời, hàng mày khẽ chau.
Diệp Tư thấy anh vẫn buồn bực không vui, liền khuyên giải: “Kỳ thực đánh trận thì có gì mà tốt? Khó có thể hưởng thụ hòa bình, không biết binh sĩ lẫn chúng bách tính cao hứng bao nhiêu đâu!”
Da Luật Trăn không kìm được ngẩn ra, quay đầu nhìn cô, đôi ngươi trắng đen rõ ràng. Mặt trời mùa đông rải xuống từng mảng bóng vàng, đậu trên váy gấm hoa lệ nhiều màu của cô, nhấp nháy lấp lánh, rọi sáng một vùng trời đất. Trâm cài trong gió khe khẽ lay động, tựa như gợn nước mùa xuân, sóng sánh ngàn vạn vệt sáng*.
(*Nguyên văn [波光]: 波 là sóng, 光 là ánh sáng, 波光là những gợn sáng do mặt trời chiếu xuống ao hồ sông biển mà thành.)
“Phượng Doanh, muội quả thực đã thay đổi rất nhiều.” Anh ta cảm thán.
“Sao cơ?” Diệp Tư cả kinh, “Tôi trước kia sẽ không nói mấy lời như vậy à?”
“Đó là tất nhiên. Muội không phải thích nhất là chinh chiến sa trường, mặc sức giết địch sao?” Anh có chút nghiêm túc nhìn cô, dường như đang chờ phản ứng của cô. Diệp Tư mím mím môi, dời tầm mắt sang hiên lầu nguy nga đằng xa: “Người mải miết chém giết, chung quy cũng sẽ có một ngày cảm thấy mỏi mệt chăng?”
Da Luật Trăn ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng, chỉ thở dài một tiếng.
“Đi thôi, khởi hành đi Yên châu.”
***
Trước cửa cung xe ngựa nghiêm chỉnh, gần sắp xuất phát.
Da Luật Trăn ngồi ngay trên tuấn mã như tuyết trắng, đã thay trang phục. Phục sức không giống với nhung trang lúc trước, anh bây giờ đã cởi bỏ khôi giáp. Quan trâm đỏ kim dưới ánh mặt trời rực rỡ phát sáng, cẩm bào màu vàng nhạt được cắt may tinh tế, khắp người đều lấy hồ nhung* đen tuyền làm viền, trong hoa quý lại toát lên vẻ trầm ổn.
(*Hồ nhung: lông cáo.)
Diệp Tư vén mành xe lên, “Vì sao Sóc Phương đưa trả con tin, lại muốn anh với tôi ra nghênh đón?”
“Vậy muội cảm thấy nên là thế nào?”
Diệp Tư nói thẳng: “Tôi vốn cho rằng Sóc Phương đã có ý cầu hòa, thì sẽ trực tiếp đưa Phượng Vũ đến thượng kinh. Thêm nữa, Bắc Dận vương…”
“Muội nói gì?” Da Luật Trăn chợt thu ánh mắt.
“À, không phải, tôi nói là phụ vương của tôi…” Cô vội vàng đổi miệng, “Không phải ông ấy đang trong cảnh nội Sóc Phương sao? Vì sao không phải là ông ấy đi đón Phượng Vũ về?”
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô, chầm chậm nói: “Trước đây Sóc Phương chỉ phái sứ giả đến thỉnh cầu triều ta ngưng chiến, tuy phụ hoàng đã đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ, nhưng còn cần bọn họ phái ra người đáng tin tự mình đến Bắc Liêu chúng ta ký minh ước* mới thành. Bởi vậy trước mắt phụ thân muội vẫn chưa thể thu binh về triều, đặng phòng người Sóc Phương lá mặt lá trái. Mặt khác, muội đã quên điểm mấu chốt nhất—— là Phượng Vũ yêu cầu muội ra đón y.”
(*Minh ước: hiệp ước đồng minh.)
“Hình như là vậy.” Diệp Tư miễn cưỡng cười cười. Da Luật Trăn như có suy nghĩ nhìn vào mắt cô: “Y trước giờ vẫn luôn thân cận với muội nhất, nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn không mảy may thay đổi. Ta hy vọng muội lúc nhìn thấy y, có thể nhớ lại trước kia.”
Tiếng chuông vang động đằng xa, làm kinh sợ chim bay vô số, trong lúc Diệp Tư tâm trí không yên, xe ngựa đã chầm chậm lăn bánh.
__________
Thương ưng:
Trường kích:
Hoa Kim Liên [金莲花]:
Quan trâm:
Gợn sáng trên sóng:
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Thái tử cũng là một nhân vật tương đối quan trọng, vậy nên cũng để phần cho anh ấy giấy mực.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!