Loạn Thế Bá Chủ
Chương 14: Bác mày là ai?
Lotte Cinema Hạ Long vào những ngày cuối tuần luôn kéo đến rất nhiều du khách, đủ loại thành phần từ người lớn đến trẻ nhỏ, thi thoảng còn có bóng dáng mấy thằng Tây da trắng mũi cao.
Bộ phim “nhóc tỳ siêu quậy” vừa được chiếu xong, từng đoàn khách chen chúc ra về, náo nhiệt bàn luận.
– Anh Minh, phim hay quá! Bỏng ngô cũng rất ngon!
– Nhóc tỳ bé hơn cả em mà siêu quá!
– Hai anh chị ngồi bên trái bé thế mà không xem phim, cứ cắn nhau hoài.
..
Hà Phương ánh mắt hưng phấn, cái miệng vẫn liến thoắng liên hồi, bộ dáng thòm thèm chưa đã.
Trần Gia Minh âu yếm nhìn cô bé, đây là lần đầu tiên hai anh em hắn mới có cơ hội đi xem phim. Quả nhiên đồ chơi này đứa trẻ nào cũng rất ưa thích!
Khẽ tính toán số tiền trong túi, khá tốt còn vừa đủ, Trần Gia Minh mỉm cười nói:
– Hôm nào anh sẽ dẫn bé đi xem tiếp! Bây giờ đi uống trà sữa nha.
Qua một khúc rẽ đến chỗ gửi xe đạp, bỗng phía trước có rất nhiều âm thanh hỗn loạn truyền đến.
– Em gái, xem phim với bọn anh không?
– Hai em ngon thế mà không có zai đi cùng à, chán nhể.
– Đi chơi với bọn anh, bọn anh lo hết. Còn có thể đóng phim chứ không cần xem, haha!
Dứt lời, là từng tràng cười khả ố vang lên.
– Tránh ra.
– Để bọn tôi đi.
Hai cô nàng xinh đẹp cau mày, muốn thoát đi, nhưng bị mấy tên ăn ý vòng vây lại.
Mấy tên côn đồ cắc ké thích trêu chọc con gái nhà lành mua vui đây mà, chưa chắc đã dám làm gì, Trần Gia Minh gặp nhiều quen rồi, mặc kệ.
Hắn đang muốn tránh né đi lấy xe, thì Hà Phương vẫn đi phía sau đã dừng lại, chống nạnh nhìn mấy tên kia hét lớn:
– Mấy anh kia, sao lại bắt nạt người khác thế hả?
Bọn lưu manh nghe thấy, không khỏi tò mò quay đầu lại. Phát hiện chỉ là một con nhóc con 11 12 tuổi, dáng vẻ đáng yêu thì vài tên mở miệng bỡn cợt:
– Con mắt nào bé thấy bọn anh bắt nạt vậy? Bọn anh đang giúp người khác đó.
– Bé con hung dữ quá nha, hư lắm nè.
– Để anh trừng phạt bé!
Một tên gầy còm, ánh mắt đê tiện phát sáng, xem quần áo dây xích chó to đùng trên cổ có vẻ là cầm đầu, đi lên định nắm lấy tay Hà Phương.
Cánh tay vừa đưa ra, đã bị bắt lại.
– Mày làm cái l^n gì thế? Bỏ ra!
Tên kia trông thấy một tên thanh niên trẻ tuổi gương mặt lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay hắn có chút siết chặt, vội quát.
Không muốn dây dưa quá nhiều, còn phải dẫn em gái đi uống trà sữa đây, Trần Gia Minh thả hắn ra, đẩy ngược về phía sau.
– Cút đi, đừng động vào em tao.
Tên gầy còm xoa xoa cánh tay có chút tê dại, ước lượng một chút thực lực hai bên. Hắn cẩn thận lùi về phía sau, hung hăng chửi:
– Con mẹ mày, bảo ai cút. Tụi bây, đập nó cho tao.
Mấy tên kia nghe thấy, tiếc nuối bỏ lỡ cơ hội trêu chọc hai cô em xinh đẹp lại, quay người di chuyển, dần dần có xu thế bao vây lấy Trần Gia Minh.
– Thằng ranh con bố láo.
– Chửi anh Duy, mày cũng gan to đấy.
Cho dù không có năng lực, Trần Gia Minh hắn cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ đứa em gái bé nhỏ của mình, nói gì lúc này các chỉ số của hắn đã gấp 3 gấp 4 lần người trưởng thành bình thường. Chỉ là 6 tên ất ơ, thoải mái đập một trận.
Hắn nhìn thẳng tên gầy còm kia, cẩn thận hỏi:
– Mày là Duy?
Mấy tên đàn em hung hăng xoa nắm tay, vặn vẹo cổ răng rắc đe dọa, nghe thấy liền cười ha hả:
– Làm sao, đúng là anh Duy.
– Nghe tiếng tăm anh tao, biết sợ rồi hả nhóc?
Trần Gia Minh vui vẻ, thâm tình nhìn lấy hắn, chân thành mở miệng.
– Đéo có tên tuổi, đjt mẹ mày Duy.
“Đến từ Nguyễn Văn Duy điểm tiêu cực – 999”
“Đến từ Phan Long điểm tiêu cực -358”
“Đến từ…”
Cả bọn lưu manh trố mắt nhìn, Trần Gia Minh hắn liền chủ động tranh thủ lao lên trước, một đấm một đá tung ra, sức lực cực lớn ghim hai tên côn đồ vào tường rên rỉ.
Mấy tên còn lại bừng tỉnh, nhanh chóng phản ứng, dồn dập lao tới hắn.
Trần Gia Minh rất dễ dàng tránh né, động tác của bọn chúng trong mắt rất chậm chạp, tựa như trẻ con đánh nhau với người trưởng thành vậy.
Chưa đầy năm phút, kẻ ôm bụng, người ôm ngực, gục xuống đất rên rỉ xin tha.
– Oa.. Anh Minh lợi hại quá. Anh Minh là số một!! Haha.
Hà Phương hưng phấn reo hò, cổ vũ. Sự lo lắng trong mắt đã biến mất từ lâu.
Hai cô nàng xinh đẹp ngạc nhiên nhìn lấy toàn cảnh, bàn tay che miệng, ánh mắt lấp lóe.
Tên Duy đại ca nhìn bọn tiểu đệ vô dụng lần lượt bị hạ, rút từ trong túi áo ra một con dao gấp sắc lẹm đề phòng, giọng nói run rẩy:
– Mày, mày là người thức tỉnh.. Tha, tha cho tao.. Tao là cháu của bác Lực, trùm Quảng Ninh đấy..
Trần Gia Minh im lặng nhìn lấy hắn, nếu bản thân không có năng lực có phải bây giờ hai anh em hắn đã bị tên này tùy ý chơi đùa không? Hắn từ lâu đã ôm quyết tâm tẩn cho tên này một trận, mặc kệ hắn con cháu thằng nào.
– Tao đéo cần biết bác Lực của mày là ai, mày biết bác tao là ai ko?
Nguyễn Văn Duy kinh ngạc nhìn hắn, ở cái đất Quảng Ninh này ai mà không biết ông bác của hắn chứ. Trùm xã hội đen Cẩm Phả, kẻ thức tỉnh năng lực cường đại.
Khó nói, thằng oắt con trước mắt này có ông bác nào mạnh mẽ hơn, hậu trường cứng nên mới không mảy may run sợ. Hắn cẩn thận dò hỏi.
– Bác.. bác mày là ai!
Trần Gia Minh ánh mắt thâm thúy, ngửa đầu nhìn trời, chậm rãi trả lời.
– Bác tao là. Bác Hồ.
“Đến từ Nguyễn Văn Duy điểm tiêu cực -999”
“Đến từ Hoàng Vân Anh điểm tiêu cực -999”
“Đến từ Lê Ngọc Tú điểm tiêu cực -999”
…
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đầy đầu đều là dấu chấm hỏi.
Mày cháu bác Hồ, bọn tao cũng là cháu bác Hồ nha, người một nhà tại sao lại đánh nhau như vậy. Không phải nên dĩ hòa vi quý sao?
Mấy tên lưu manh đau khổ thầm nghĩ, hai cô em thì khe khẽ che miệng cười.
Nguyễn Văn Duy cũng rất muốn cười, nhưng nhìn gương mặt lạnh lẽo của Trần Gia Minh đã áp sát, hắn cắn răng, đâm ra con dao.
Trần Gia Minh dễ dàng né đi, bàn tay phải chặt xuống, con dao rơi ra mặt đất, phát ra âm thanh leng keng.
“Bốp”
– Xin lỗi em tao!
– Tao xin lỗi! Xin lỗi cô bé!
“Bốp””
– Mày xưng tao với ai đấy. Xin lỗi tao!
– Em..xin lỗi!
“Bốp””
– Xin lỗi hai cô gái kia!
– Em.. xin lỗi các chị.
“Bốp”
– Xin lỗi đàn em mày, vì mày mà bị đập.
– Ách.. Cái này..
“Bốp”
– Mày không thích xin lỗi chứ gì?
-Tao.. xin lỗi bọn mày..
“Đến từ Nguyễn Văn Duy điểm tiêu cực -999”
“Đến từ Hoàng Vân Anh điểm tiêu cực -333”
“Đến từ Lê Ngọc Tú điểm tiêu cực -333”
“Đến từ Phan Long điểm tiêu cực – 999”
“Đến từ Đặng Thắng điểm tiêu cực -999”
…
Trần Gia Minh đánh đã tay, vội vàng kéo Hà Phương chạy, không có người thấy đánh lộn báo công an hay bảo vệ thì rắc rối. Tên này xem dáng vẻ cũng là người có quan hệ, không cẩn thận bị báo thù là thiệt thòi nặng.
Hai cô gái nhìn hắn rời đi không kịp nói lời cảm ơn, trước sau rời khỏi, để lại hiện trường mấy tên lưu manh rên rỉ và một tên đầu heo sưng vù..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!