Loạn Thế Bá Chủ - Chương 16: Trong rừng cây
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


Loạn Thế Bá Chủ


Chương 16: Trong rừng cây


Trần Gia Minh hết sức khó hiểu, hắn lúc nào chọc đến xã hội đen rồi để đến nỗi bị truy sát?

Bình thường vẫn là học sinh ngoan ngoãn tuân thủ nghiêm chỉnh theo 5 điều Bác Hồ dạy, ngẫu nhiên thấy cụ già trẻ nhỏ sẽ giúp người ta băng qua đường.

Tỉ mỉ suy nghĩ kỹ những việc xảy ra gần đây, ngoại trừ mấy lần trêu người trên facebook, lần duy nhất hắn gây sự đại khái là lúc đi xem phim.

Không đúng, phải nói là bọn lưu manh đấy gây sự, hắn chỉ là phản kháng a.

“Chắc hẳn liên quan đến bọn nó rồi. May mắn chạy nhanh, không thằng nào biết mình là ai!”

Trần Gia Minh suy đoán, rồi nghĩ đến cái nhiệm vụ hệ thống giao phó.

Bá chủ Cẩm Phả??? “Bá chủ Việt Nam”??

Đây là ép hắn đi trên con đường đối địch với vô số tên giang hồ máu lạnh, bọn xã hội đen hung ác sao? Không nên a, hắn chỉ muốn âm thầm phát tài, kiếm thật nhiều tiền an ổn sống một cuộc sống tươi đẹp, tự do tự tại.

“Kệ đi, đến đâu hay đến đó. Đi rèn luyện cho quen với tố chất cơ thể vừa mới tăng lên đã”

Trần Gia Minh cẩn thận dặn dò Hà Phương đóng cửa. Mặc dù bây giờ tố chất của con bé có thể đọ sức được 3 4 người trưởng thành bình thường, nhưng thói quen an toàn vẫn là tốt hơn.

Xong xuôi hắn liền đạp xe một hồi đến một ngọn đồi nhỏ không tên, nơi có những cây tùng to lớn, nhưng tảng đá gồ ghề.

“bộp” “bộp”

Trong rừng cây âm u tĩnh mịch, từng tiếng âm thanh trầm đục do nắm tay va chạm với vỏ thân cây xù xì vang lên.

Nếu có người bình thường nhìn thấy khung cảnh lúc này, chắc hẳn sẽ trợn trừng mắt, miệng há rộng, sau đó… quay clip đăng lên mạng.

Một tên thanh niên để người nửa thân trên, cơ thể không cường tráng nhưng cực kỳ thon gọn hữu lực, tựa như tụ tập tinh hoa điêu khắc của đấng sáng tạo đắp nặn lên. Lúc này hắn ta đang không ngừng tung quyền, đấm vào những thân cây tùng to lớn cứng cáp, mỗi nắm đấm đều cực kỳ uy lực, bàn tay của hắn thế mà ghim sâu vào thân cây.

Chưa đã, tên này thế mà vác lên những tảng đá lớn, tựa như đang nâng tạ vậy, làm động tác đứng lên ngồi xuống quen thuộc. Hình thể khối đá khổng lồ kết hợp với một cơ thể người nhỏ gọn gây nên trùng kích thị giác mãnh liệt.

Trần Gia Minh không có bí tịch võ công, hay tâm pháp gì đó, các động tác ra đòn hay luyện tập đơn thuần chỉ là các động tác đấm đá bình thường như bọn lưu manh quen dùng.

Mặc dù vậy, tố chất cơ thể mạnh mẽ khiến các đòn đánh của hắn vô cùng nhanh và mạnh, tốc độ ra đòn mắt thường không theo kịp được.

Khẽ lau lau mồ hôi, tinh tế cảm nhận lực lượng trong cơ thể, Trần Gia Minh rất hài lòng. Lúc này mời đến hai ba chục tên cắc ké như bọn lưu manh hôm trước, hắn cũng có thể ung dung đập bọn chúng một trận nhừ tử.

Lúc này, phía sau một gốc tùng đi ra một tên đầu trọc, trong tay niệm phật châu bước đến.

Trần Gia Minh từng gặp qua tăng nhân.

Nhưng, tăng nhân đẹp trai như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn thấy được.

Mày kiếm mắt sáng, ánh mắt tràn ngập trí tuệ, trong đêm tối le lói như những ánh đèn đang không ngừng chăm chú nhìn lấy cơ thể hắn.

Bình thường đầu trọc sẽ rất hiếm liên quan đến từ đẹp trai, nhưng tên trước mắt này làn da trắng nõn, khí chất tuấn tú khiến Trần Gia Minh chỉ muốn đấm cho hắn một phát, bớt bớt đẹp trai đi.

Khụ, hắn có ghen tỵ a, tăng nhân đẹp như vậy để làm gì? Lãng phí!

– Tiểu tăng là Thích Trai, rất vui được gặp thí chủ.

Tên tăng nhân chắp tay, khẽ thi lễ với Trần Gia Minh, ánh mắt vẫn quyến luyến không rời cơ thể hắn, khiến hắn nổi cả da gà.

Trần Gia Minh cau mày, tên trọc này nhìn mình với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống như thế là có ý đồ gì? Hắn mới không “thích trai” đâu, bỏ ngay cái ý tưởng đó đi.

Nội tâm loạn nghĩ, tuy vậy hắn vẫn học theo bộ dáng chắp tay thi lễ lại, thân thiết trả lời:

– Chào đại sư, rất vui là vui cỡ nào?

????

Ách, thuận miệng một câu lịch sự xã giao thông thường thôi mà, rất vui là vui cỡ nào, Thích Trai hắn cũng không biết nha.

“Đến từ Thích Trai điểm tiêu cực -333”

Tăng nhân trẻ tuổi ho khan, nho nhã mỉm cười.

– Khụ, vị thí chủ này, ngài và bổn tự hữu duyên.. Ta xem thí chủ cốt cách thanh kỳ, một thân chính khí thích hợp nhất tiến vào chùa ta quy y…

Ngừng ngừng, Trần Gia Minh vội xua tay.

Cái gì hữu duyên, cái gì cốt cách thanh kỳ, hắn không cần biết. Tên trọc này vừa xuất hiện đã không kịp che dấu ý đồ đến, muốn hắn cạo đầu làm một tên trọc, nằm mơ.

– Đại sư, dừng dừng. Ngài không cần nói nữa, tôi trên còn mẹ già 80 tuổi dưới còn vợ đẹp con ngoan cần chăm lo, không đi tu được đâu?

Mẹ già 80 tuổi?? vợ đẹp con ngoan?? Cái tên nhìn là biết “”em chưa 18″” nhà ngươi lấy đâu ra vậy hả??

“Đến từ Thích Trai điểm tiêu cực -555”

Liên tiếp thu hoạch được điểm tiêu cực, xem ra nội tâm vị tăng nhân này không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài nha! Còn một bộ đức hạnh cao thâm, đại sư, sao ngài không đi làm diễn viên!

Trần Gia Minh âm thầm cười trộm, đối diện Thích Trai một mặt trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc tựa như đã quyết định gì đó, hắn mở miệng.

– Ta đã quan sát quá trình thí chủ luyện tập nãy giờ, hẳn thí chủ là một người thức tỉnh. Mặc dù rất khá, nhưng thí chủ phải biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Trên đời này người tài ba vô số, nhất là trong loạn thế như bây giờ, anh hùng hào kiệt nổi dậy khắp nơi. Chút công phu mèo quào đó không làm nên trò trống gì đâu.

Dừng lại, khẽ lấy một hơi, tăng nhân rốt cuộc nói ra tin tức trọng yếu.

– Ta xem thí chủ chưa tu luyện bao giờ, trong cơ thể không có “khí”. Môn phái của bọn ta là tu tiên phái. Có thể cung cấp cho thí chủ một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh nhất!

Thích Trai nói xong, ánh mắt trong trẻo nhìn Trần Gia Minh chờ đợi.

Tu tiên, là cái gì? Hệ thống tu luyện, có cần thiết sao?

Bản thân đã có một cái hệ thống siêu cấp chính nghĩa cực kỳ trâu bò, thứ đồ chơi gì kia lấy gì để có thể so sánh được. Trần Gia Minh nghĩ cũng không cần nghĩ, nhưng chợt nhớ đến hệ thống ban bố nhiệm vụ làm bá chủ gì đó.

Bá chủ, há có thể không cần đàn em sao. Tên trọc trước mắt này, nhìn dáng vẻ có chút cao thâm khó lường, lại còn “tu tiên” gì đó, thu phục về làm việc không phải là tốt nhất sao.

Trầm tư hồi lâu, hắn tươi cười nhìn lấy Thích Trai, mở miệng.

– Đại sư, ước mơ của ngài là gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN