Loạn Thế Bá Chủ
Chương 28: Làm người hợp tác
Trần Gia Minh tràn đầy phiền muộn, làm sao lại bị người đòi bắt về rồi.
Hắn đang muốn mở miệng chất vấn, bác Lâm đã vội xua tay, chen ngang.
– Tốt tốt, đến Tiềm Long Cục một chuyến, nghe danh đã lâu.
Nói rồi quay sang thấp giọng giải thích cho Trần Gia Minh:
– Cái này là cơ quan an ninh quốc gia, không phản kháng được. Cháu yên tâm, người ta không có ý xấu!
An ninh quốc gia?
Trần Gia Minh nhìn nhìn một chút bác Lâm, lại nhìn nhìn hai người nam nữ kia.
Một cô nàng hung mãnh, tràn đầy sát khí, cùng với một tên tóc đỏ nhìn tương đối trẻ trâu biết phóng ra lửa, cái này cũng được quốc gia thu nhận làm việc sao?
Tên kia nhìn thấy Trần Gia Minh thế mà ánh mắt tràn đầy ý kiến, không khỏi bực bội, vứt từ trong lồng ngực ra một quyển giấy chứng nhận như hộ chiếu đến, lăn lóc dưới chân hắn.
Trần Gia Minh nhặt lên nhìn xem.
Mặt ngoài xanh lá, có một biểu tượng ngôi sao vàng quen thuộc được bao bọc bởi một vòng tròn đỏ, phía trên đề nổi ba chữ “”Tiềm Long Cục””.
Hắn thuận tay mở ra, bên trong là một tấm kê khai thông tin, có ảnh chân dung 3×4, phía dưới ghi tên tuổi quê quán cùng chức vụ.
Mặc dù hắn chưa thấy qua giấy chứng nhận loại đồ chơi này, nhưng nhìn đến bộ dáng chính quy, cùng với biểu lộ của bác Lâm, ắt hẳn là đồ thật.
– Con mẹ chúng mày xem tao là không khí à?
Nguyễn Bá Lực không chịu được tịch mịch gầm lên!
Thương thế của hắn đã tạm ổn, mặc dù nhìn đầu tóc quần áo đen thui rất chật vật, nhưng khí huyết vẫn tràn đầy.
Hắn vung nắm đấm lao đến thanh niên tóc đỏ, muốn lợi dụng ưu thế cơ thể cận thân tác chiến.
Nhưng tên thanh niên kia, mặc dù nhìn như không quan tâm nhưng vẫn tương đối tập trung, khó nói bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn đều là giả vờ.
Mắt thấy Nguyễn Bá Lực tiến tới, liền dậm chân nhảy lùi về, không cho đối thủ áp sát, tiếp theo là từng đoàn quả cầu lửa từ lòng bàn tay hắn lao ra.
Đáng thương cho một tên man lực không có đất dụng võ, rất nhanh đã bị thiêu đến chết đi sống lại, thành thật nằm im chịu tội.
Tóc đỏ vứt cho hắn một cái còng số tám, phía trên lưu chuyển những dòng khí màu xanh dương nhìn rất kỳ dị và đẹp mắt, lạnh giọng.
– Đeo vào!
Nguyễn Bá Lực không cam tâm, nhưng nhìn đến một quả cầu lửa lại bắt đầu hình thành trong tay hắn, ngoan ngoãn tháo nắm đấm sắt của mình ra, mang cái còng vào.
Nhìn thấy hiện trường đã ổn định, mỹ nữ nãy giờ nhắm mắt điều dưỡng thương thế thở hắt ra, nhàn nhạt nói.
-Tốt rồi, về thôi!
Bọn đàn em Bá Lực Bang nhìn thấy đại ca bị bắt đã sớm tản, năm người thuận lợi đi ra đầu ngõ, nơi có một chiếc Audi bốn chỗ đang đứng đấy.
Trần Gia Minh cùng bác Lâm và tên Nguyễn Bá Lực bị nhét vào phía ghế sau, tóc đỏ tự tay cầm lái, ngồi phía bên ghế phụ là cô nàng xinh đẹp kia.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, bỏ lại những ánh mắt hưng phấn tò mò của quần chúng vây xem, cùng với từng đoạn tường gạch nham nhở.
– Bác Lâm, chuyến này không vấn đề gì thật chứ, cháu là học sinh ngoan ngoãn vô hại, họ mang cháu về làm gì?
Trần Gia Minh dừng nhàm chán nhìn đường phố qua lớp cửa kính xe ô tô, quay sang bác Lâm nhỏ giọng hỏi.
Phía bên kia Nguyễn Bá Lực nhịn không được nghiến răng nghiến lợi!
Ngoan ngoãn con mẹ nó, vô hại con mẹ nó! Thế cái thằng đập cháu tao con tao, cái thằng đêm qua đến phá nát club của tao là ai?
“Đến từ Nguyễn Bá Lực điểm tiêu cực -999”
Không đợi bác Lâm trả lời, phía trước mỹ nữ đã lên tiếng.
– Cậu yên tâm, mang cậu về chỉ là để lập hồ sơ cùng với cam kết giao lưu một chút. Hôm qua mặc dù cậu không phải người gây chuyện, nhưng hành động hơi quá tay.
Dừng một chút, cô nàng nói tiếp.
– Tiềm Long Cục phụ trách đảm nhiệm những vấn đề liên quan đến dị năng giả, người tu hành gây ra cho xã hội. Mong cậu thành thật hợp tác!
Trần Gia Minh rất muốn giải thích một tiếng, hắn chỉ là một người bình thường, không thức tỉnh dị năng hay tu hành gì đó cả, chỉ là ngoài ý muốn có được một cái hệ thống..
Khụ khụ, vẫn là không giải thích thì tốt hơn, miễn cho bị người mổ xẻ nghiên cứu!
Chiếc xe dừng bánh ở trước cửa bộ công an thành phố Cẩm Phả, đã có người ra đón, dẫn đám người vào trong.
Mỹ nữ và tóc đỏ thì rời đi một hướng, còn lại được phân biệt dẫn vào bên trong một gian phòng.
Trần Gia Minh vốn cứ nghĩ rằng tiếp đón mình sẽ là một đồng chí phổ thông nào đó, không ngờ, xuất hiện lại là một người đàn ông nhìn rất uy nghi khí khái, rất có phong độ.
– Chào cậu, tôi là trung tá Phan Văn Hải, cứ gọi tôi là anh Hải.
Người kia vừa đến đã vươn tay ra, hòa ái muốn bắt tay với hắn.
Trần Gia Minh có chút không quen, bắt lấy tay hắn, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay khiến hắn hơi bình tĩnh lại.
Đã có một tập hồ sơ đưa đến trước mặt người đàn ông, hắn chậm rãi ngồi xuống, mở ra đọc.
Trần Gia Minh chờ đợi một hồi lâu, không kiên nhẫn muốn hỏi một chút, trên ti vi không phải thẩm vấn đều là hỏi cái gì tên tuổi quê quán, cùng với tình trạng hôn nhân sao.. khụ..
– Anh Hải..
Vừa muốn mở miệng, đối diện trung tá kia đã ngẩng đầu nhìn lên, chậm rãi mở miệng.
– Cậu có muốn làm việc cho quốc gia không?
Cái này, không cần do dự, Trần Gia Minh trả lời.
– Không!
Người kia có vẻ không ngờ đến câu trả lời của hắn dứt khoát như vậy, châm chước một chút, lại hỏi.
– Vì sao?
– Tôi còn phải đi học đi làm, kiếm tiền nuôi gia đình, không có thời gian!
– Ồ, cậu có thể trường kỳ huấn luyện ở đơn vị, cũng có thể lựa chọn làm người hợp tác, chỉ cần lúc nào có nhiệm vụ gọi cậu là được. Đơn vị sẽ phát tiền lương, cùng với một cái giấy chứng nhận, thuận tiện làm nhiều việc a!
Trung tá kiên nhẫn giải thích cho hắn, dạo này thời đại loạn lạc, thêm một phần người là một phần sức mạnh. Mặc dù thanh niên trước mắt này không có vẻ đặc sắc gì cho lắm, nhưng tốt xấu vẫn có chút khả năng.
Một số nơi bí cảnh mở ra, cần nhất là những thanh niên nhiệt huyết máu nóng như thế này đi đầu, về phẩn mở đường hay là pháo hôi, vẫn phải xem tình huống!
Trần Gia Minh nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, gật đầu đáp ứng.
– Được rồi, anh Hải, tôi sẽ làm người hợp tác. Tuy nhiên, có thể từ chối nhiệm vụ không?
– Có thể, nhưng nếu cậu hủy bỏ quá nhiều, cậu sẽ bị tước thân phận.
Cái này tốt, thân phận có hay không cũng được, Trần Gia Minh không quá quan tâm. Vấn đề lớn hơn mà hắn quan tâm lúc này là.
– Cái này.. Anh Hải.. có thể ứng trước tiền lương không?
Hai mắt hắn phát sáng, tràn đầy mong đợi nhìn người trước mắt.
“Đến từ Phan Văn Hải điểm tiêu cực -333”
Mẹ nó, thì ra đây mới là nguyên nhân chính thằng này đổi giọng dễ dàng đáp ứng a!
Đối diện trung tá đen mặt, thật mạnh lắc đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!