Loạn Thế Yêu Cơ - Vân Tam Vũ Khúc [ Cổ Đại ] - Chương 18:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Loạn Thế Yêu Cơ - Vân Tam Vũ Khúc [ Cổ Đại ]


Chương 18:


Bóng đêm thâm trầm, ánh trăng mông lung.

Một chiếc xe ngựa trờ tới, hai tên hầu cung kính đi lên trước giúp vén rèm xe.

Cảnh đêm vắng lặng, một nam tử tuấn mĩ tuyệt luân, băng lãnh như ngọc kéo tay một nữ tử tầm thường đi xuống, người đó đúng là Tô Mặc đang dịch dung.

Một đường đến đây hai người đều im lặng không nói gì, Tô Mặc ngồi lâu trong xe nên bây giờ có mấy giọt mồ hôi chảy xuống dọc theo gáy nàng.

Đảo mắt qua, Tô Mặc phát hiện đây là sân trong của Kim Ngu Đường.

Nàng phức tạp nhìn hắn, nghĩ thầm: Người này quả nhiên có quan hệ không tệ với Nhiễm công tử, nhưng hắn mang mình đến đây tuyệt đối không phải là muốn nói chuyện đơn giản với mình.

Trên lầu hai cách không xa Kim Ngu Đường, một nam tử áo xám nhìn thấy cảnh dưới sân, hắn nhíu mày, kinh ngạc kêu lên: “Nhiễm công tử, người xem, Văn Nhân công tử lại kéo tay một vị cô nương quay về.”

Nam tử áo lam bên cạnh chỉ tùy ý cười, ánh sáng u ám trong mắt lưu chuyển, hắn tao nhã bưng ly rượu sừng tê giác lên, khẽ nhấp một ngụm rượu nói: “Kỳ thật tên Văn Nhân Dịch này… Trong tâm cũng không vô tình như vẻ ngoài.”

Nam tử áo xám không nhịn được ngầm oán: Không sai, Nhiễm công tử, trong lòng ngươi còn vô tình hơn cả hắn nữa.

Nhiễm công tử vẫn cười nhẹ, chậm rãi lắc lắc ly rượu, thản nhiên nói: “Nói không chừng… tên nam nhân mặt lạnh không gần nữ sắc kia hôm nay sẽ thay đổi. Kỳ thật đây cũng là một chuyện thú vị đáng chờ mong, nếu hắn đêm nay có thể trở thành nam nhân biết thương hương tiếc ngọc, bản công tử sẽ quyết định sửa kết cục mới đây của nam chính băng sơn trong truyện.”

Nam tử áo xám cười nói: “Công tử đừng nghĩ chuyện người khác, nếu người cũng bằng lòng tiếp cận nữ sắc, ta cảm thấy lão gia tử của chúng ta nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”

“Loại chuyện liên hôn này… Không nhắc tới cũng được.” Nhiễm công tử vươn tay, trêu chọc hồ ly đang chợp mắt nằm bên cạnh.

“Bé con, chủ nhân của ngươi hình như nghĩ thông suốt rồi, ngươi qua đó xem đi…”

Hồ ly lập tức mở mắt, tung người nhảy ra ngoài cửa sổ, thân hình nhanh nhẹn quỷ mị như con thoi.

Tô Mặc vừa mới bị đưa vào thiên viện, thì Văn Nhân Dịch bên cạnh đột nhiên phất tay một cái, nguồn lực nhu hòa khó kháng cự đánh úp về phía nàng. Thân thể Tô Mặc mất thăng bằng, nàng chao đảo rơi xuống ao nước trong viện, bọt nước bắn lên tung tóe.

“Roạt—“ Tô Mặc đứng dậy từ trong nước, lớp dịch dung trên mặt đã bị rửa trôi.

Y phục váy áo của nàng dính sát trên người, toàn thân ướt sũng, vừa chật vật vừa mị hoặc.

Dưới ánh trăng, ngươi mắt Văn Nhân Dịch sâu không lường được, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Mặc, tia lạnh lẽo tràn ra từ đáy mắt.

“Ngươi rất bình tĩnh.” Hắn đứng trên bờ, nhàn nhạt nói.

Mặc dù trong lòng hắn lại lật chuyển hơn ngàn vạn suy nghĩ, nhưng Tô Mặc vẫn cứ bình tĩnh như vậy.

Nam tử nghiêng đầu nhìn về phía khác, ánh mắt lộ tia cơ trí, “Yêu Cơ Tề quốc, thân phận này thật sự rất thích hợp với ngươi, nó giúp ngươi che giấu danh tính thật của mình, sau đó tiến vào nhà lao trên Ác Nhân đảo lấy đi “Thiên Thư Toàn Cơ”. Nếu không phải Ngu Nhiễm nói ta biết ngươi đã đến đây, tất cả manh mối đều hướng về phía ngươi, ta lại nhìn thấy ngươi dùng cơ quan thuật, chỉ sợ ta khó mà tìm được ngươi!”

Tô Mặc đứng dưới nước, yêu mị như hoa sen mới nở, gương mặt xinh đẹp dao động các cảm xúc phức tạp. Nàng bỗng nghiêng đầu cười nói: “Ta cũng không có ý gạt các hạ, dựa vào trí tuệ của công tử, đương nhiên sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện ra ta. Hôm nay từ lúc nhìn thấy công tử ta đã biết đến kết quả này rồi.”

“Nói vậy, ngươi cũng không sợ?”

“Công tử, đại nhân đều có đại lượng, hẳn là không nên chấp nhặt với tiểu nữ tử.” Sóng mắt Tô Mặc mênh mông.

“Hừ.” Nam tử vươn cánh tay thon dài ra, tùy ý cởi bỏ áo khoác ngoài. Tô Mặc ngẩn người, hắn kéo áo lông áo, lộ ra cái gáy ưu mỹ, “Ngươi nhìn thấy chuyện tốt ngươi làm không?”

Trên xương quai xanh có một vết thương nổi bật, đầu sỏ gây ra chính là Tô Mặc.

Ánh mắt Tô Mặc trầm xuống, ai nói nam nhân có tấm lòng bao la không biết thù dai chứ? Nam nhân lạnh băng này rất biết mang thù.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Thiên Thư Toàn Cơ đâu?”

Tô Mặc thản nhiên nhận ánh mắt của hắn, trong vẻ tùy ý còn mang chút phản nghịch, “Nếu ta nói… Thiên Thư bị ta đốt rồi thì sao?”

Văn Nhân Dịch nhàn nhạt đáp một tiếng, vẫn mặt không đổi sắc, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Nếu như vậy, ngươi tiếp tục ở dưới đó ngâm nước đi, ném hết y phục của ngươi lên đây cho ta.”

Tô Mặc ngẩn ra, cứ tưởng mình nghe nhầm, một lúc sau mới biết hắn không hề đùa, nàng rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, trợn tròn mắt. Không ngờ hắn ta lại đề ra một yêu cầu như vậy, nàng lui lại phía sau một bước.

Văn Nhân Dịch vẫn nhìn nàng, hắn biết Thiên Thư Toàn Cơ nhất định giấu trong người của nữ tử này.

Lúc này Tô Mặc mới nhận ra, hắn ném nàng vào trong ao là đã sớm suy xét đến chuyện này, chỉ muốn để nàng không xấu hổ quá mức mà thôi.

Kiếp trước, trong mắt hắn ngoài người chết chính là người sống, nhưng kiếp này, ít nhất hắn vẫn biết cố kỵ nam nữ hữu biệt.

Bề ngoài Tô Mặc quả quyết kiên định, nhưng trong lòng đã có chút lo lắng.

Nam nhân này cứng mềm không ăn, thật là khó đối phó mà!

Hắn vẫn dùng ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm nàng, cất giọng trầm thấp, nhàn nhạt, vô tình nói: “Tô Mặc tiểu thư, hôm nay ngươi đã nói muốn quyến rũ ta trước mặt vị hôn phu của ngươi, lá gan của ngươi cũng rất lớn, như thế đêm nay ta cũng không ngại cho ngươi cơ hội này.”

Tô Mặc mím chặt môi, không nói gì, cũng không cử động.

“Nếu như cô nương không muốn phối hợp, vậy tại hạ sẽ tự mình giúp cô, thế nào?”

Nói xong, hắn gạt lớp áo lông cáo bên ngoài ra, bước xuống ao nước đi đến trước mặt nàng. Từng bước tao nhã, loại tao nhã này không giống như kiếp trước của hắn, hắn khiến Tô Mặc cảm thấy, kiếp trước hắn là tôn quý kiêu ngạo, lạnh lùng vô tình, nhưng kiếp này hắn là một quý công tử nho nhã tuấn tú, toàn thân trên dưới đều tản ra hơi thở lạnh lùng, trong veo như ngọc.

Trong nước, xương quai xanh tinh xảo, lồng ngực căng đầy và đường cong hoàn mỹ của hắn, mông lung hiện ra trước mắt Tô Mặc.

Nam tử tới gần nàng, vươn tay cởi bỏ ngoại bào của nàng.

Văn Nhân Dịch đảo mắt qua da thịt của nàng, ánh mắt không dừng lại, tựa như nhìn một pho tượng chết, lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là một người thông minh, tiếp theo ta biết ngươi hiểu phải làm thế nào, ngươi muốn tự mình làm hay muốn ta bức ngươi?”

Tô Mặc lập tức ôm hai tay, nghiêng mặt đi, nàng do dự, trong lòng vẫn giữ chút tâm lý may mắn.

Nam tử này không chút rụt rè vươn tay mò mẫm y phục của nàng. Tô Mặc lập tức hơi hối hận, sao nàng lại mặc y phục chất lượng thường này chứ, dây thắt chỉ tùy ý buộc lại, rất lỏng lẻo!

Nhưng tay của nam tử cũng không chạm vào dây áo, mà đầu ngón tay men vào trong ngực nàng, lấy ra một tờ giấy vàng.

“Đây chính là Thiên Thư.” Văn Nhân Dịch nhìn tờ giấy màu vàng kim.

Đúng lúc đó, một thân hình màu trắng xuất hiện cạnh ao, Tô Mặc nghiêng mắt nhìn băng hồ tập kích mình lúc ban sáng.

Hai mắt băng hồ tóe ra tia sáng lạnh, hiển nhiên cực kì căm ghét nàng.

Tô Mặc nhớ đến kiếp trước Văn Nhân Dịch cũng có một con tiểu hồ màu trắng trên vai, xem ra đúng là nó rồi.

Thật đúng là chủ nào tớ nấy, có chủ tử như thế nào thì có sủng vật như vậy.

Chủ nhân và sủng vật, đều thù dai như nhau. (==”)

Ánh mắt băng hồ rơi xuống ngực nàng, sau đó nó lạnh mắt, hiển nhiên là lại muốn cắn nàng. Chân trước của nó nhẹ nhàng vỗ lên đất, ưỡn người, vận sức chờ phát động. Lúc này trước ngực không có Thiên Thư che chở, Tô Mặc nheo mắt, tình thế cấp bách, nàng buộc phải nhảy lên khỏi ao nước tìm một tấm mộc cho mình.

Lúc Văn Nhân Dịch phục hồi tinh thần lại, hắn vô luận thế nào cũng không ngờ nữ nhân kia lại bổ nhào về phía hắn, làm hắn hoàn toàn không trở tay kịp.

Nếu như đối phương là thích khách, hắn đương nhiên sẽ phản kích không lưu tình, nhưng đối phương lại là một nữ tử tay không tấc sắc.

Trước mắt, Tô Mặc cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ hành động theo bản năng mà thôi.

Một thân thể ấm áp dán lên người hắn, tựa như một đóa yêu liên lay động trong gió. Đôi mắt nàng đẹp như sao trời, dáo dác nhìn xung quanh, dưới ánh trăng mờ ảo, mắt cá chân để trần, đường cong mỹ lệ động lòng người, phút chốc khiến hắn cảm thấy tim đập chậm nửa nhịp, càng khiến người ta phải hoa mắt choáng váng. Mùi thơm khe khẽ thoảng qua, làm hắn phân không rõ rốt cuộc là hương hoa hay là hơi thở trời sinh của mỹ nhân nữa.

Chỉ một thoáng thôi đã khiến gương mặt hắn ửng đỏ nhàn nhạt, nhìn qua tựa như máu đỏ chảy ra từ bạch ngọc.

Tô Mặc thật không ngờ, nam tử vừa rồi vẫn lạnh lùng vô tình lúc này lại lộ ra vẻ mặt khó xử như thế.

Sau đó, hắn bỗng dùng lực đẩy nàng lại vào trong nước, cầm Thiên Thư vươn người nhảy lên bờ, sau đó phủ thêm áo lông cáo, rời đi nhanh như chớp.

Băng hồ khinh thường liếc nàng một cái, lập tức đuổi theo chủ nhân của mình.

Tô Mặc ngẩng đầu lên từ trong ao, hộc ra một ngụm nước lớn, ho khan không ngừng, toàn thân cảm thấy như nhũn ra.

Đáng giận, Thiên Thư bị mang đi rồi… Kế tiếp nàng nên làm gì bây giờ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN