Lôi Động Cửu Thiên - Chương 18: Có thể dạy ta luyện đan không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Lôi Động Cửu Thiên


Chương 18: Có thể dạy ta luyện đan không



“Đa tạ Trương lão.” Hứa Phong tiếp nhận Hóa Khí Đan, đem đan dược bỏ vào trong bình ngọc, thu vào trong túi.

“Nếu như không có chuyện gì khác, ta liền đi báo cáo với hội trưởng.” Trương lão cười vuốt vuốt chòm râu bạc, cách nói chuyện hoàn toàn không phải đối một thiếu niên mười lăm tuổi, mà là với một nhất tinh Luyện Đan Sư tiền đồ vô lượng.

“Làm phiền Trương lão.” Hứa Phong ôm quyền nói.

“Khách khí, đó là chức trách của ta.” Trương lão gật gật đầu, quay người rời đi khỏi luyện đan thất, bên trong chỉ còn lại ba người thiếu niên.

“Ha ha! Hứa Phong huynh đệ, ừm, không đúng, hiện tại phải gọi là Hứa đan sư, đơn giản vì ngươi quá lợi hại!” Lâm Vân một mặt khâm phục, quá trình luyện đan của Hứa Phong bị hắn thu hết vào mắt, quả thực là nhìn mà than thở, hắn thậm chí không biết mình đời này có thể làm được cầm quạt luyện đan giống Hứa Phong hay không.

“Lâm Vân, ngươi vẫn cứ gọi ta là Hứa Phong đi! Tăng thêm xưng hô Luyện Đan Sư thế này làm ta khó chịu!” Hứa Phong cười cười nói, đối với tên Lâm Vân này, hắn vẫn rất có hảo cảm.

“Vậy ta cũng sẽ không khách khí!” Trên mặt Lâm Vân lộ vẻ vui mừng, có thể cùng một Luyện Đan Sư lôi kéo quan hệ, là cực kỳ khó được, nhất là Luyện Đan Sư tuổi trẻ thiên tài.

“Nói lại mới nhớ, phí tổn khảo hạch Luyện Đan Sư của ta là ngươi thay ta nộp đây này! Phần nhân tình này, ta là sẽ không quên! Chỉ bất quá, ta còn muốn hướng ngươi mượn ít tiền, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trả cho ngươi!” Hứa Phong có chút ngượng ngùng nói.

Cuộc đời Hứa Phong không thích nhất là thiếu nợ, vô luận là mình thiếu người, hay là người khác thiếu mình, có ân phải đền, có thù tất báo!

Lâm Vân vui vẻ như muốn nhảy cẫng lên, Hứa Phong nói nhớ rõ ân tình của mình, đây chính là ân tình của thiên tài Luyện Đan Sư a. Mà lại, Hứa Phong còn muốn vay mình, rất tốt. Hắn không sợ Hứa Phong vay chút nào, có trả hay không cũng không quan trọng.

“Không thành vấn đề! Muốn mượn nhiều ít cứ việc nói, ta hiện tại phái người về nhà lấy!” Lâm Vân cực kì sảng khoái đáp ứng, để hắn tiếc nuối chính là hắn không mang tiền mặt, mang ra hai tấm kim phiếu thì đã cấp phí tổn khảo hạch cho Hứa Phong.

“Không cần phiền toái như vậy!”

Thanh âm nhu hòa dễ nghe vang lên, Tô Nhược Vũ một mực yên lặng dò xét Hứa Phong bỗng nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn.

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng lộ ra một cái mỉm cười, ôn nhu nói: ” Hứa Phong, nếu như ta không có đoán sai, ngươi là muốn mua dược liệu!”

“Không sai.” Hứa Phong gật gật đầu.

“Ta mang theo tiền, ngươi cứ việc chọn dược liệu đi, tất cả đều tính trên người ta.” Tô Nhược Vũ vỗ ngực một cái nói.

“Tô…”

Lâm Vân vừa muốn nói chuyện thì bị Tô Nhược Vũ hung hăng trợn mắt nhìn một chút, trực tiếp đem câu nói kế tiếp nuốt trở về. Ánh mắt kia tựa như đang nói, Hứa Phong đã nhận nhân tình của ngươi, giờ nên để cho ta lôi kéo một chút!

“Cái này… Tô tiểu thư, có vẻ như chúng ta lần đầu gặp mặt đi, như vậy không tốt lắm đâu.” Hứa Phong gãi đầu cười khổ.

“Ngươi cùng Lâm Vân không phải cũng là lần đầu gặp mặt sao, ngươi không cần có áp lực gì, ta sẽ không trả tiền không cho ngươi, chỉ cần ngươi nói cho ta, vì cái gì ngươi cầm chính là Thuần Hương Thảo, mà không phải là Hương Mộc Diệp trên phương thuốc?” Tô Nhược Vũ hoạt bát nói, nàng là thiên chi kiêu nữ, cực kì thông minh lanh lợi, liếc mắt một cái thấy ngay lúc vay tiền Hứa Phong chần chừ, liền quyết định hạ xuống một bậc thang.

“À, cái này rất đơn giản, chỗ này đan phương viết sai!” Hứa Phong nhẹ nhàng thở ra.

“Hả? đan phương viết sai?” Tô Nhược Vũ khẽ thốt lên, thần sắc kinh ngạc, chợt nhìn về phía Lâm Vân, nghi ngờ hỏi: “Hẳn là ngươi cũng biết đan phương là sai?”

Nàng thấy rõ ràng Hứa Phong cùng Lâm Vân đều cầm Hương Mộc Diệp, chỉ có mình cầm Thuần Hương Thảo, đả kích có chút quá lớn!

“Cái kia…” Lâm Vân ngượng ngùng gãi gãi đầu, yếu ớt nói ra: “Ta chỉ là nhìn lầm đan phương.”

Nghe vậy, Tô Nhược Vũ hung hăng liếc Lâm Vân một chút.

“Luyện chế Hóa Khí Đan hai chủng phụ liệu sau cùng cần phải có hiệu quả ngưng khí, Thuần Hương Thảo cũng không có hiệu quả như vậy, nhưng Hương Mộc Diệp có thể, cho nên lựa chọn Hương Mộc Diệp, không thể dùng Thuần Hương Thảo.” Hứa Phong giải thích nói.

“Cái này… đan phương còn viết sai… vậy chúng ta làm sao khảo hạch!” Tô Nhược Vũ đã không còn gì để nói, ánh mắt nhìn về Hứa Phong đã tràn đầy kính nể, ngay cả đan phương viết sai đều có thể nhìn ra, thuật luyện đan của hắn đến cùng là thế nào học được.

“Đây cũng là một bộ phận khảo hạch đi, làm một Luyện Đan Sư hợp cách, nhất định phải học được phân tích đan phương, không thể tùy tiện nhìn thấy đan phương thì luyện chế, đây là hành vi rất nguy hiểm, nếu là muốn trở thành một Luyện Đan Sư cao cấp, còn phải thông qua lý giải của mình đối với dược liệu, phối trí đan phương, sáng tạo đan dược.” Hứa Phong thản nhiên nói.

“Phối trí đan phương, sáng tạo đan dược!” Tô Nhược Vũ cùng Lâm Vân đều là khiếp sợ trừng to mắt, trong mắt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi.

“Lão sư của các ngươi không có nói qua với các ngươi sao?” Hứa Phong khẽ nhíu mày, hơi lộ ra vẻ trầm tư, xem ra truyền thừa mà mình nhận được có không ít điều thần bí.

Hai người không hẹn mà cùng lắc đầu, lý luận điên cuồng như vậy, lão sư làm sao lại nói. Tô Nhược Vũ kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt cùng tuổi với mình này, càng thêm cảm thấy thiếu niên này không đơn giản, đặc biệt hơn rất nhiều so với bất kỳ một thiếu niên thiên tài nào nàng từng thấy qua.

Loại đặc biệt này, tựa như là một cuốn sách tràn đầy bí ẩn. Không ngừng hấp dẫn nàng đọc từng trang, vừa mới đạt được một đáp án bí ẩn, thì một bí ẩn khác lại tiếp tục xuất hiện, giống như là không có cuối cùng.

Nghĩ tới đây, trong đầu Tô Nhược Vũ đột nhiên toát lên một suy nghĩ khiến cho mình kinh ngạc, sau khi ý nghĩ này xuất hiện khiến nàng rất khó rũ bỏ, nàng răng ngà cắn môi, đột nhiên ngẩng đầu chờ đợi nhìn chằm chằm Hứa Phong, trên gương mặt xinh đẹp mang theo một vẻ e lệ:

“Hứa Phong, ngươi có thể dạy ta luyện đan không?”

“Muốn ta dạy ngươi luyện đan?” Hứa Phong ngây ra một lúc, hắn không nghĩ tới Tô Nhược Vũ sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, nghi ngờ hỏi: “Tô tiểu thư, chẳng lẽ lại ngươi muốn làm đồ đệ của ta? Nếu như ta không có đoán sai, ngươi cũng đã có lão sư a?”

“Ta là có lão sư, thế nhưng lão sư của ta không có lợi hại như ngươi, ta muốn theo ngươi học tập luyện đan thuật.” Tô Nhược Vũ tiến lên hai bước, hành bán lễ (nửa khom người) với Hứa Phong, khuôn mặt nàng đỏ lên, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chính mình cũng muốn nghe không rõ.

Lâm Vân đột nhiên nổi lên một trận mê muội, kém chút nữa ngồi sập xuống đất.

Đậu xanh rau má a!

Lâm Vân ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Tô Nhược Vũ, trong lòng thì thầm một câu… Lão sư của ngươi là hội trưởng Luyện Đan Sư Công Hội! Vậy mà ngươi nói hội trưởng không có lợi hại như Hứa Phong! Ta phục!

“Ây da… Tô tiểu thư đừng đa lễ, tuổi tác chúng ta tương đương nhau, hơn nữa ngươi đã có lão sư, ta không thể dạy ngươi luyện đan thuật, bất quá thời điểm ngươi luyện đan có nghi vấn gì, hoặc là đối với dược liệu dược lý có cái gì không hiểu, lúc nào cũng có thể đến hỏi ta!” Hứa Phong mỉm cười ôn nhu nói, vội đỡ lấy tay Tô Nhược Vũ, ngửi mùi hương xử nử, nắm đôi tay mềm mại không xương, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Tô Nhược Vũ khiến lòng hắn lâng lâng. Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, đi gặp quỷ hết đi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN