Lời Hứa Của Anh
Phần 24
Thư đứng ra ngăn trước mặt cô bé vô tội: “Tôi vừa mới may lại giày cho cô Chris đây, nên tôi cũng có hiềm nghi chứ không phải chỉ có cô gái này. Hơn nữa trong phòng còn rất nhiều người, không thể đổ tội cho người khác như vậy đâu cô à. Nếu như cần phải đền bù hay thực hiện hành vi pháp lý nào, chúng ta vẫn nên lấy chứng cứ ra thì tốt hơn. Cô Chris là diễn viên nổi tiếng có mười triệu người hâm mộ, tiếng nói có sức ảnh hưởng lớn lắm, giẫm chết dân thường như chúng tôi là chuyện thường. Nên mong cô nương tay cho cô bé.”
____
Người quản lý này của Nhã Linh tên là Kiều, được dì của Thy thuê từ công ty giải trí hàng đầu trong nước. Trải qua bao trận gió tanh mưa máu, cô ấy đã đưa Nhã Linh trở thành một trong những ngôi sao nổi tiếng nhất.
Trong giới giải trí này, người ta giẫm đạp lên nhau ác liệt. Để có được vị trí này, Nhã Linh không thể trong sạch.
Kiều nhìn Minh Thư, trong đáy mắt có vài phần thán phục. Những gì Thư nói đều đúng, cô ta cũng định dùng truyền thông để gây sức ép lên những người cản trở diễn viên của mình. Nhưng sự thật này được nói ra từ miệng Thư thì lại mang một ý nghĩ khác. Đánh phủ đầu.
Chả trách mà tổng giám đốc của công ty Hải Vân nhìn trúng cô gái này.
Kiều thấy ánh mắt cảnh cáo của Nhã Linh, lại hắng giọng: “Chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Các cô muốn chứng cứ chứ gì? Đợi tôi tìm được chứng cứ thì đừng có trách.”
“Dù có tìm được chứng cứ hay không thì việc này cũng không liên quan đến tôi. Tôi chỉ không muốn các người buộc tội vô cớ cô bé này thôi.”
Khi không khí xung quanh trở nên căng thẳng, Nhã Linh cũng đã băng bó xong. Cô ấy cố gắng đứng lên, tập tễnh đứng ra hòa giải: “Mọi người đừng cãi cọ nữa. Nhìn xem, em không sao rồi chị ạ. Mọi việc cứ cho qua đi được không? Em cũng không muốn các bạn fan phải lo lắng cho em.”
Cô bé nhân viên đoàn phim thấy vậy, rối rít cúi xuống cảm ơn: “Cảm ơn chị, cảm ơn chị. Lần sau em sẽ chú ý thật kỹ. Lần này là lỗi của em.”
Minh Thư cảm thấy lồng ngực mình thít chặt, mỗi một lần hít thở là thêm khó chịu. Cô bé này đang phải gánh tội cho ân oán cá nhân của cô và Nhã Linh. Mà ân oán này vẫn chưa dừng lại ở đây.
Cô xin phép đạo diễn rời khỏi phòng thay đồ, rồi ra đứng trên cầu đá, nhìn ngắm hồ sen tàn tạ.
Điện thoại của cô vẫn yên ắng nãy giờ. Có lẽ Nghiêm đã lên máy bay rồi. Dù anh có đến nơi cũng phải tất bật thương lượng với đối tác, hoàn toàn không có thời gian để xử lý việc khác. Cô cũng không muốn anh dính vào những rắc rối không đáng có này. Cô muốn mình thật mạnh mẽ, tự bảo vệ chính mình. Như vậy mới có thể đứng cùng anh lúc sóng gió.
Nhà họ Phùng còn phức tạp hơn bất cứ một gia tộc nào. Sự yếu đuối của cô có thể hại chết anh.
Những gì Thư dự đoán không hề sai. Buổi trưa hôm ấy, Nhã Linh đăng một bài lên Facebook, nói rằng buổi quay phim rất thuận lợi, cô ấy có thêm nhiều người bạn thân thiết. Nhưng trong bức ảnh chụp mà Nhã Linh đính kèm, người ta có thể tinh ý nhìn thấy một đầu ngón chân của cô ấy bị băng bó.
Cộng đồng mạng ngay lập tức đặt ra câu hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Chris bị thương hả? Chris diễn phim khổ cực vậy? Công tác bảo hộ của đoàn phim kém cỏi quá… Chris tại sao lại giấu người hâm mộ, có phải vì cô ấy lo lắng mọi người sốt ruột không?”
Khi người ta ca ngợi Nhã Linh như một trong những cô diễn viên lương thiện nhất, thì một nhân viên đoàn phim vô tình để lộ ra ảnh hiện trường. Trong bức ảnh đó, có thể thấy chân Nhã Linh chảy rất nhiều máu.
Người hâm mộ tức giận mắng mỏ đoàn làm phim. Chú Bình tức giận thở phì phì. Cứ như thế này đừng nói là quay phim tiếp, tất cả nhân viên sẽ bị nước miếng của công chúng dìm chết đến nơi.
Đúng lúc ấy, Nhã Linh lại trở thành người tốt ra mặt giải vây cho tất cả. Cô ấy nói đây chỉ là một tai nạn, mong mọi ủng hộ đoàn làm phim. Nhưng câu chuyện không vì thế mà nguội đi.
Sáng hôm ấy, khi Thư xuất hiện ở trường quay, ánh mắt mọi người nhìn cô rất phức tạp. Thư không hiểu lắm, tiến lên hỏi chú Bình:
“Có chuyện gì vậy chú?”
“Cháu xem đi!”
Ông đưa điện thoại cho cô. Khắp nơi trên mạng xã hội đều đang đăng tải một tấm ảnh, mà “diễn viên chính” không phải ai khác ngoài cô. Dựa theo những gì nhìn thấy trên bức ảnh này, Thư đang gườm gườm nhìn vào Nhã Linh với ánh mắt độc địa. Chiếc giày gây tai nạn kia đang đặt bên cạnh Nhã Linh, còn cô ấy tỏ vẻ sợ sệt trước Thư. Nháy mắt, Thư như hiểu ra tất cả.
Thì ra Nhã Linh đã bày ra một cái kế từ lâu để cô nhảy vào.
Thư lướt tiếp những dòng bình luận dày đặc. Ở chỗ này, người ta nhận là nhân viên nặc danh của đoàn làm phim. Họ nói rằng thái độ của Thư với Linh không hòa nhã lắm. Họ còn bắt gặp mấy lần hai người cãi nhau ở cầu thang.
Một tài khoản Facebook lạ hoắc khác lại nói cậu ta là bạn học của Thư. Cậu ta làm chứng rằng từ khi còn nhỏ cô đã là người xấu tính, đẩy chị gái yêu thương mình xuống dưới hồ nước lạnh. Sau đó cô còn thay chị gái đi thi, nhận được giải thưởng lớn thì về khoe mẽ trước mặt chị. Chính vì vậy mà hai người trở mặt thành thù.
“Chồng cũ của cô ta là người yêu cũ của chị gái. Ghê gớm thật.”
“Thế thì tôi tin chắc cô ta là người bỏ dao vào giày của Chris chứ chẳng phải ai.”
“Tôi ở chung lớp học đàn với cô ta nè. Hôm biểu diễn thử, cô ta rạch nát giày của tôi. Bố mẹ tôi phải đi mười cây số để mua gấp cho tôi cái giày mới. Giờ tôi gặp cô ta ở đây sẽ túm tóc tát cô ta ở đấy…”
Mạng xã hội lúc này như một thứ gì đó rất độc địa. Các con quái vật ẩn giấu dưới những bình luận không rõ danh tính. Chúng mạo danh là người thân, bạn của cô, thi nhau nhục mạ, mắng nhiếc.
Cuối cùng, hội người hâm mộ của Nhã Linh lên tiếng, yêu cầu gạch tên Thư khỏi vị trí cố vấn lịch sử của bộ phim.
“YÊU CẦU ĐOÀN LÀM PHIM XEM XÉT LẠI. ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI NHƯ CÔ TA LÀM BẨN LỊCH SỬ.”
Hãm hại, lừa dối, cướp chồng chị gái… Đây là những tội mà người ta ghét cay ghét đắng. Hàng ngàn người ùa vào chửi rủa, họ muốn tẩy chay cô.
Sức mạnh của mười triệu fan là như thế này, giờ Thư mới hiểu rõ hơn được như thế nào là truyền thông độc địa.
Thư nhắm mắt lại, trả điện thoại cho chú Bình.
“Giờ chú muốn xử lý sao ạ?”
“Giám đốc sản xuất muốn tạm thời để cháu rời khỏi vị trí này. Tất nhiên thù lao chúng tôi sẽ trả nốt cho cháu.”
Cả người Thư như lạnh đi trong quyết định này. Cô biết mình đang bị vứt bỏ, chỉ vì một khi cô còn ở đây, fan của Nhã Linh sẽ càng làm to chuyện. Bộ phim này sẽ tổn thất nặng nề.
Cô chợt nhỏ giọng:
“Giám đốc sản xuất… là anh Phùng sao?”
Chú Bình hiện lên sự khó xử: “Xin lỗi cháu. Chú cũng không biết nên nói gì nữa. Mong cháu hiểu cho chú.”
“Cháu đồng ý.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!