Lời Nguyền Zombie - Chương 4: Vàng, Gỗ Và Zombie
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Lời Nguyền Zombie


Chương 4: Vàng, Gỗ Và Zombie


Sáng hôm sau, họ lên đường đến châu Úc. Họ bay khoảng 16 tiếng đồng hồ qua 2 điểm dừng thì đến Sydney. Lúc này trời cũng tờ mờ sáng, họ nhanh chóng tìm chỗ qua đêm.
Khoảng 8h sáng (theo giờ địa phương) họ tỉnh dậy, lên đường đi tìm cô gái đầu tiên. Vừa bước ra khỏi căn nhà hoang dưới tầng hầm. Mùi máu tanh của người và mùi thối rữa của xác chết lại xộc lên mũi khiến cho ba người cảm thấy buồn nôn. Những con zombie thấy bóng người liền nhảy bổ vào. Máu zombie nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất. Ba người cắm đầu chạy mà quên mất mục đích ban đầu. Phía trước cũng là zombie, phía sau cũng là zombie. Họ đã bị bao vây. Bỗng một bàn tay dưới hầm thò ra kéo Hải xuống. Hai người kia không hiểu chuyện gì cũng nhảy xuống theo. Người vừa mới kéo Hải xuống là một cô gái khá xinh, tóc đen mượt. Hải đột nhiên nhìn thấy ánh sáng màu vàng trên người cô ấy thì thốt lên:
– Hồng, anh là Thanh nè, em có nhớ ra anh không?
Cô gái đẩy anh ấy ra, hỏi một cách ngơ ngác:
– Anh là ai? Sao anh gọi tui là Hồng?
Hải sực nhớ đến chiếc đồng hồ. Anh ta lấy ra một chiếc đồng hồ màu vàng và nói:
– Muốn biết mọi chuyện, em hãy đeo chiếc đồng hồ này vào.
Cô gái thấy chiếc đồng hồ này khá đẹp bèn đồng ý đeo vào. Vừa mới đeo vào, những kí ức của 500 năm trước lập tức ùa về. Cô gái đã nhớ ra tất cả, mừng mừng rỡ rỡ ôm Hải vào lòng:
– Thanh, em đã nhớ ra rồi. Em chính là Hồng. Đã 500 năm rồi, em không được gặp anh, em nhớ anh nhiều lắm.
Hải gõ đầu Hồng, trả lời:
– Thôi đi cô, 500 năm qua, cô đã quên tui từ lâu rồi. Nhờ có cái đồng hồ này, cô mới nhớ đến tui chứ!
Hồng cảm thấy ngượng bèn đánh trống lảng:
– Thanh, sao anh lại đến đây, lẽ nào đúng như sư phụ nói lời nguyền đã trở lại.
– Đúng vậy. – Hải trả lời rồi kể lại giấc mộng và hành trình đến đây của mình.
Một người đàn ông nước Anh không hiểu chuyện gì chạy tới hỏi:
– What’s going on here? (Chuyện gì đang xảy ra vậy?)
Hồng liền kể lại chuyện của Hải bằng tiếng Anh một cách rành rọt. Người đàn ông đó như hiểu ra điều gì gật gù nói:
– If you want me to help what you call me. I will help. (Nếu cô muốn tui giúp điều gì thì cứ gọi tôi. Tôi sẽ giúp.)
Hải hiểu ý, định đưa bức tranh vẽ 4 người cho Hồng. Nhưng sờ khắp người, không thấy bức tranh đâu. Người đàn ông nước Anh thấy vậy, hỏi:
– What? (Chuyện gì thế?)
Hải trả lời:
– I have lost a painting portraying four friend. I’ve probably dropped it when I was struck by lightning. (Tôi bị mất một bức tranh vẽ chân dung bốn người bạn. Có lẽ tôi đã đánh rơi nó khi bị sét đánh.)
Nói vậy, Hải nhờ Hồng lấy giấy bút ra vẽ lại chân dung 2 người. Người đàn ông này cầm lấy bức tranh rồi nói:
– This man looks quite familiar. Looks like I have before. Oh, I remember now! He said he was living in Berlin, the capital of Germany. About that man, I don’t know. (Người này trông khá quen. Hình như tôi gặp ở đâu rồi. À, tôi nhớ ra rồi. Anh ấy nói anh ấy đang sống ở Béc-lin, thủ đô của nước Đức. Còn người kia thì tôi không biết).
Thấy vậy, Hồng chuyển bức tranh cho những người khác nhưng đều nhận được câu trả lời không biết. Bỗng một người đàn bà thốt lên:
– This man is living in Algeria. (Người này đang sống ở An-giê-ri mà.)
Sau khi nhận được câu trả lời của người đàn bà đó thì 4 người họ ăn trưa rồi lập tức lên đường.
Khi đi, phi công luôn mồm nhắc:
– Đây là chuyến đi vượt đại dương nên có thể thiếu lương thực đấy! Đem nhiều một tí!
Hải lo lắng:
– Liệu đồ ăn để lâu có bị thiu không?
Phi công cười, trả lời:
– Yên tâm đi, càng lên cao thì không khí càng lạnh, đồ ăn sẽ ít bị thiu hơn. Nếu có bị thiu thì trên máy bay cũng có nhà cầu, tha hồ mà đi.
Hồng mới nhảy bổ nói với Hải:
– Mà nè, nay đừng gọi em là Hồng nữa, cứ gọi em là Dương, Mỹ Dương là được rồi. Mà tên anh là gì thế?
– Anh tên Hải – Hải trả lời.
Họ nói chuyện rôm rả trong chuyến bay. Không may, khi bay qua Hawaii thì họ bị cuốn vào cơn lốc xoáy. Phi công nói:
– Chúng ta đang bị cuốn vào lốc xoáy. Tôi không thể bay cao hơn được nữa.
Dương nói:
– Nhảy dù đi!
– Không thể được, nếu nhảy dù chúng ta sẽ dễ chết hơn nữa đấy! – Cơ phó trả lời.
Những tia sét liên tục đánh vào máy bay. Cánh cửa máy bay bị tung ra. Dương bị dòng xoáy cuốn ra ngoài. Hải lao ra cứu thì bị sét đánh trúng. Hai người kia nghe tiếng sét thì cũng lao ra cứu nhưng không thấy họ đâu. Vòng xoáy xoay họ chóng mặt rồi đẩy văng họ xuống biển máu.
Họ bị trôi dạt đến một hòn đảo ở Hawaii. Khi tỉnh dậy, Hải thấy mình cứng đờ, không nhúc nhích được, bèn gọi Dương:
– Dương, em ở đâu, sao anh không nhúc nhích được vậy?
Dương trả lời:
– Anh bị biến thành khúc gỗ thì sao nhúc nhích được. Nhưng anh thì có thể lăn được đấy. Còn em thì bị biến thành thỏi vàng không thể nhúc nhích được nè!
Đúng lúc đó, phi công và cơ phó cũng tỉnh lại, người ướt đẫm mùi máu tanh.
Phi công định gọi tên 2 người thì phát hiện một thỏi vàng đang nằm trên bãi biển. Anh ta tiến lại trầm trồ:
– Thỏi vàng của ai mà đẹp quá vậy? Mình phải trả lại họ mới được!
Nghĩ vậy, anh ta mân mê, sờ soạn cái thỏi vàng đó một lúc lâu khiến cô phải thốt lên:
-Ê! Đừng có sờ vào người tôi như thế chứ! Nhột quá!
Người cơ phó chạy đến vô tình vấp phải khúc gỗ. Anh ta bực mình ném khúc gỗ xuống sông, miệng lẩm bẩm: “Cái khúc gỗ chết tiệt!”. Hải liền nói:
– Ê! Đừng có ném tui xuống biển chứ!
Người cơ trưởng nghĩ: “Không biết đây là vàng thật hay vàng giả nhỉ? Thử cắn cái xem nào!”. Nghĩ vậy, anh ta cắn một cái vào cái thỏi vàng đó nói:
– Thì ra là vàng thât.
Dương thốt lên: “Trời ơi, sao ông lại cắn vào mông của tui thế! Đau chết mất!”. Sau đó, anh ta bỏ thỏi vàng vào túi lên đường nhờ sự giúp đỡ. Nhưng cơ phó thì cứ thấy khúc gỗ lăn đến trước mặt mình thì bắt đầu sinh nghi, bèn nói với phi công:
– Nè huynh, tui nghi ngờ cái khúc gỗ này với thỏi vàng hồi nãy là do người biến thành đấy!
– Vậy hả? Để tui cắn thử miếng, xem thử có máu không là biết! – Người phi công nói.
– Đừng có lấy việc cắn để giải quyết vấn đề chứ! – Dương nổi giận. Người phi công cắn vào một miếng thấy máu chảy ra, liền nói:
– Có máu chảy ra. Hình như tôi nghe được lời nói của Dương nè!
– Vậy hả? Để tôi cắn thử xem – Cơ phó đáp lại rồi cắn vào khúc gỗ, sau đó thì nói:
– Tôi cũng nghe được rồi!
Đúng lúc đó, một toán zombie vừa mới xuất hiện đã bao vây quanh bờ biển. Cơ phó nhìn khúc gỗ, bất thình lình nói:
– Anh có vật gì cứng không?
– Tui chỉ có thỏi vàng này cứng thôi. – Phi công lấy ra thỏi vàng vừa mới bỏ vào túi quần.
– Vậy thì cả hai cùng liều mạng. – Cơ phó nói.
Thế là cả hai người xông lên như hai dũng sĩ. Kẻ thì dùng vàng đập đầu zombie, người thì dùng gỗ đập lưng zombie. Cả hai hăng hái như vừa mới thắng trận trở về. Bỗng hai người kia thét lên: “Đừng có lấy tui làm công cụ đập zombie chứ!”. Người phi công nghe nói, vội trả lời:
– Xin lỗi, tôi quên mất cô bị biến thành thỏi vàng rồi.
Cơ phó cũng nói:
– Xin lỗi, tôi cũng quên mất huynh bị biến thành khúc gỗ rồi.
Vừa nói xong, những con zombie lại nhảy bổ tới. Họ lại đập tiếp. Hai người kia chỉ còn biết than: “Ôi trời ơi, lại nữa rồi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN