Lời Nguyền Zombie - Chương 9: Chuyện Chị Em Song Sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Lời Nguyền Zombie


Chương 9: Chuyện Chị Em Song Sinh


Sau khi họ dìu nhau về đến cửa hầm thì đột nhiên ngất xỉu. Người dân lúc đầu thấy họ về thì định đập cho họ một trận nhưng thấy họ ngất xỉu trước cửa hầm thì đành đem vào chăm sóc. 4, 5 ngày sau họ tỉnh lại, riêng Phát thì hơn 30 ngày sau mới tỉnh lại được do lúc trước bị tẩu hỏa nhập ma khá nặng. Sau khi Phát tỉnh lại thì sức mạnh trong người của Phát cũng hồi phục trở lại. Thấy vậy, trưa hôm đó, họ nhanh chóng đến cổng Kim Tự Tháp để làm phép. Giờ đây, số tiền chỉ còn lại khá ít ỏi, phần lớn tiền để đốt đã bị thiêu rụi trong đám cháy do Phát gây ra cách đây khoảng 1 tháng trước. Năm người bọn họ nhanh chóng đặt tiền vào chính giữa sau đó kết hợp sức mạnh lại tạo thành 1 ngọn lửa khổng lồ. Nào ngờ, lửa vừa đến tiền đã tắt, một tia chớp đánh xuống khối tiền đó. Bọn họ làm lại một lần nữa nhưng không được. Bọn họ thấy lạ, bèn ngồi đó bàn tán xôn xao. Hải nói:
– Có thể trong chúng ta, có một người được chọn nhầm!
– Nhầm ư? Vậy thì ai là người đã bị chọn nhầm đây? – Tân nói.
Cả đám ngồi đó đắm đuối suy nghĩ, bỗng Hải sực nhớ đến tia chớp lúc nãy, bèn quay lại hỏi Alex:
– Cô có anh chị em nào song sinh không?
– Song sinh ư? À có, tui còn một người chị song sinh với tui. – Alex nói.
Phát đứng dây, nhanh nhảu trả lời:
– Vậy thì qua Mỹ tìm thôi!
– Không có ở Mỹ đâu mà tìm! – Alex lắc đầu, nói.
– Sao vậy? – Phát hỏi lại.
– Mất tích rồi! – Alex buồn rầu, nói.
Cả đám hét lên: “Đồ trời ơi!”. Dương mới nói:
– Có mất tích thì cũng mất tích ở bên đó chứ, chẳng lẽ sống bên đó mà mất tích ở Việt Nam hả?
– Đúng vậy, chị ấy mất tích ở Việt Nam đấy! – Alex nói.
Tân mới hỏi:
– Sao kì vậy, lẽ nào 2 người không sống chung à!
– Đúng vậy, tui chỉ biết được tui còn có một người chị song sinh qua lời trăn trối của mẹ tui cách đây 10 năm trước – Alex bắt đầu kể.
– Mẹ! Mẹ ơi, mẹ đừng đi mà – Alex ngồi bên chỗ mẹ vừa khóc vừa nói.
Người mẹ đang nằm trên giường, mặt tái nhợt, đưa tay lên xoa đầu đứa con gái bé bỏng rồi nói:
– Alex, con vừa gọi mẹ là gì?
– Mẹ! Mẹ! – Alex khóc nức nở.
– Thế thì mẹ có thể yên tâm ra đi rồi! Trước khi đi, mẹ muốn nói với con điều này, thực ra, con còn có một người chị song sinh nữa! Cách đây 10 năm trước, bố mẹ sống ở Việt Nam, sau khi sinh ra con và chị ấy thì mọi người chuyển về Mỹ ở. Nào ngờ khi vừa lên máy bay thì mẹ bị thất lạc chị ấy. Mẹ đành ở lại Việt Nam 10 năm trời để tìm lại đứa con đã bị thất lạc đó nhưng không tìm thấy. Mẹ định gởi đơn lên chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly” nhờ họ tìm giúp nhưng sau đó, mẹ lại phát hiện chính mình bị bệnh tim giai đoạn cuối chỉ còn có thể sống khoảng hai ba ngày nữa nên mẹ mới trở về gặp con lần cuối. – Người mẹ vừa khóc trong lúc hấp hối.
Alex chỉ biết vừa khóc vừa nói: “Mẹ! Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi! Mẹ đừng đi mà!”
Người mẹ liền nắm chặt lấy tay Alex, nói:
– Alex, con có thể giúp mẹ việc này được không? Sau khi mẹ đi, con hãy cố gắng học thật giỏi để sau này trở thành một hướng dẫn viên du lịch, có thể đến Việt Nam để tìm lại người chị thất lạc đó. Con hãy nhớ rằng khuôn mặt của con chính là khuôn mặt của chị ấy.
Người mẹ nói xong thì tắt thở. Alex vừa nói vừa khóc:
– Con sẽ làm theo lời mẹ! Con xin hứa!
Người bố an ủi con:
– Thực ra chuyện thất lạc chị con, bố cũng biết rồi!
Alex vừa hỏi vừa khóc:
– Sao bố không nói với con, để con hiểu lầm rằng mẹ đã bỏ con mà đi! Giờ thì mẹ đã đi thật rồi!
Người bố trả lời:
– Thực ra, bố cũng muốn nói với con lắm chứ, nhưng không thể bởi vì con còn quá nhỏ. Với lại nhà chúng ta lại gần máy bay nữa nên bố lại sợ bị mất con thêm lần nữa.
Alex đứng đó, đầu tựa vào người bố. Cả hai ôm nhau khóc. Sau khi lo hậu sự và an tán mẹ xong, Alex
làm theo di nguyện của mẹ, cô cố gắng học thật giỏi. Sau đó thi đậu vào trường đại học chuyên ngành du lịch.
– Chuyện là như thế! – Alex kể xong thì thấy cả đám ngồi lấy khăn giấy lau nước mắt. Alex ngạc nhiên hỏi:
– Chuyện gì thế?
Dương trả lời:
– Chuyện của cô cảm động quá ấy mà! Mà thôi, chúng ta mau đến Việt Nam đi!
Cả đám ngay lập tức lên đường. Họ bay khoảng gần 20 tiếng, qua hai điểm dừng chân thì đến Quy Nhơn, quê hương của Hải. Quy Nhơn giờ đây đã khác xưa, cảnh tượng tiêu điều khắp nơi do đám cháy của Phát. Zombie thì càng lúc càng đông. Mùi máu tanh của người và mùi thối rữa của xác chết cứ xộc lên mũi của họ. Hải dẫn mọi người trở về tầng trú ẩn lúc trước. Vô tình, Hải gặp lại người đàn ông trung niên mấy tháng trước đã cứu mình. Hải liền vỗ vai vào người đàn ông đó, nói:
– Chú, chú còn nhớ con không? Hải nè! Chú đã cứu con ý!
– À nhớ rồi! – Người đàn ông ôm chầm lấy Hải rồi vỗ vai nói tiếp: “Cậu vẫn khỏe chứ? Nay trông cậu gầy hẳn ra đến nỗi tui không nhận ra luôn đấy chứ!”. Người đàn ông nhìn qua một lượt, thấy Alex liền lao đến ôm chầm lấy cô ấy, vừa nói vừa khóc:
– Thảo, Con về rồi! Con đã đi đâu để bố tìm mãi mà không thấy vậy?
Cả đám há hốc mồm ngạc nhiên. Hải liền đến nói:
– Đây là Alex, cô ấy đi với con từ Mỹ qua đây mà.
Cả đám đồng tình. Người đàn ông đó liền nói:
– Nhưng đây đích thực là khuôn mặt của con gái tui mà! Không lẫn vào đâu được! Tui có hình hồi nhỏ của nó nè!
Nói rồi người đàn ông đưa tấm hình cho họ xem. Alex liền nói:
– Đúng là giống con thật! Nhưng mà cho con hỏi đây là con ruột hay con nuôi của chú vậy?
Người đàn ông trả lời:
– Đây là con ruột của tôi! Nhưng mà con hỏi điều này chi vậy?
– Thực ra con đang tìm người chị song sinh đã bị thất lạc cách đây 20 năm trước ạ! Đây là tâm nguyện của mẹ con trước khi chết đấy ạ! – Alex giải thích.
Người đàn ông đành thành thật trả lời:
– Thực ra Thảo không phải là con ruột của tôi, vợ tôi nhặt được nó trên mái nhà cách đây 20 năm trước. Lúc đó đang là nửa đêm, gia đình tui đang ngủ thì nghe tiếng lộp cộp trên mái nhà. Sau đó, thì nghe thấy tiếng đứa bé khóc. Lúc đó vợ tui lên xem thử, không may cô ấy bị trượt mái ngói, rồi té chết.
Một người đàn ông trung niên khác tiến đến hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Hải trả lời:
– Chúng tôi đang tìm đứa bé bị mất tích cách đây 20 năm trước.
Người đàn ông đó ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nói:
– Song sinh phải không?
– Vâng ạ! – Hải trả lời.
– Vậy thì đúng rồi! 20 năm trước, tôi là người trong đội bảo vệ an ninh máy bay, tôi tên Quân. Khi đó, tôi thấy một người phụ nữ nọ xách một cái nôi đựng hai đứa bé đi vào phòng vệ sinh. Sau đó tui thấy một kẻ lạ mặt cũng đi vào đó. Thấy vẻ mặt lén la lén lút, tui liền đi theo. Hắn ta vào trong đó định bắt cóc hết 2 đứa nhưng bị tôi phát hiện nên hắn chỉ đem theo một đứa. Tui vừa đuổi vừa gọi điện thoại đến tổ bảo vệ và cảnh sát 113 đến trợ giúp. Ngày hôm sau thì hắn bị bắt. Theo như tui biết thì hắn là kẻ bắt cóc trẻ em đem đi bán. Nghe nói lúc hỏi đứa bé đó để ở đâu thì hắn không nói, mà lại cắn lưỡi tự sát – Người đàn ông đó nói.
– Thế, đúng là chị con rồi! – Alex mừng rỡ, nói.
Nói xong, Alex quay lại hỏi người đàn ông mà đã nhận nhầm mình:
– Vậy, chú ơi, giờ chị ấy đang ở đâu ạ?
Người đàn ông lắc đầu, nói:
– Mất tích rồi! Chị của con đã mất tích cách đây khoảng hơn sáu, bảy tháng trước, sau khi trận mưa máu và đại dịch zombie xuất hiện.
Nghe nói vậy, Alex sực nhớ đến cảnh tượng một cô gái giống mình, nhặt tiền ở nghĩa trang. Sau đó bị biến thành zombie. Alex liền nói:
– Lẽ nào chi ấy đã bị biến thành zombie?
– Không thể nào? Tui biết tính con tui! Nó không phải là người tham lam! – Người đàn ông đó, nói.
– Có thể lắm chứ! Chuyện hóa giải lời nguyền 500 năm trước có thể liên quan đến cô ấy! Sau khi sư phụ tui đưa cô ấy trở về thì có thể cô ấy tưởng mình bị mất toàn bộ số tiền. Vì không muốn nói với bố mẹ, cô ấy đã đi ăn cắp. – Hải trả lời.
– Nhắc mới nhớ, trước trận mưa máu không lâu, tui có nghe tin đồn cứ nửa đêm ma nữ mặc áo dài trắng đến xin tiền, nếu không cho, cô ấy sẽ không cho ai ngủ yên hết. – Quân nói.
– Sao tui lại quên mất chuyện này chứ? – Hải giật mình nói.
Tân liền gạt phắt qua, nói:
– Ma quỷ gì ở đây! Việc bây giờ là mau đi tìm Thảo nè! Đứng đó mà nói chuyện tào lao!
Phát trả lời:
– Nhưng giờ cô ấy đã biến thành zombie rồi! Mà zombie thì đầy rẫy thì làm sao tìm đây? Chẳng lẽ đi xem mặt từng con hả?
Dương gõ cái cốc vào đầu Phát, nói:
– Đồ ngốc, người cô ấy phát sáng mà!
– Phát sáng thì phát sáng chứ, nhưng cô ấy giờ đã zombie rồi – Phát nói.
Bỗng Alex nói:
– Không cần phải tìm đâu, tui có sức mạnh của đất. Tui sẽ nhờ đất tìm giùm.
Nói rồi, Alex nhắm mắt, miệng lẩm bẩm nói điều gì đó rồi sau đó trả lời:
– May quá, bọn họ đang trở lại vừa đúng phạm vi chúng ta có thể dùng pháp lực.
– Tìm được rồi nhưng làm sao đưa cô ấy trở lại thành người đây? – Phát trả lời.
Dương liền nói:
– Đơn giản thôi mà! Hãy tráo đổi linh hồn của họ đi! Lúc trước cô ấy đã dùng linh hồn mình cứu Alex trong đám hỏa hoạn mà cậu gây ra đấy!
Cả đám nghe vậy liền đồng ý, bốn người bọn họ nhanh chóng ngồi quanh Alex, mắt nhắm miệng nói:

Thổ Thổ song sinh.
Hoán đổi linh hồn. ​

Ngay lập tức một luồng ánh sáng nối liền hai con tim. Linh hồn Alex bay ra theo luồng ánh sáng đấy thì gặp được linh hồn của chị mình, bèn nói:
– Chị ơi, chị hãy đeo đồng hồ này vào để nhập vào thân xác của em.
Linh hồn người kia chẳng hiểu chuyện gì, thấy đồng hồ đẹp thì đeo vào. Lập tức kí ức 500 năm trước ùa về. Thảo lao ngay vào xác Alex. Lập tức xác Alex phát ra ánh sáng màu nâu, màu nâu của đất. Mọi người mừng rỡ hét toáng lên. Người đàn ông kia ôm chầm đứa con của mình, nói:
– Mừng con trở về!
Hải liền đưa cho Thảo một tờ tiền 500 đô bảo Thảo đốt. Thảo gật đầu đồng ý. Sau khi đốt xong, thì xác của Thảo trở lại như xưa. Nhưng vừa được hồi sinh, Alex lao thẳng vào nhà vệ sinh. Mấy con zombie lao đến cắn cô. Cô nói: “Trời ơi, tao đi vệ sinh mà, bọn bay bám theo tao làm gì? Lại còn đói bụng nữa chứ”. Sau khi đi vệ sinh xong, cô trở lại tầng hầm đòi ăn. Cả hai chị em ăn sạch hết lương thực của bốn người bọn họ. Bốn người bọn họ chỉ còn biết chau mày nhìn họ ăn.
Trưa hôm sau, năm người bọn họ gồm Hải, Dương, Thảo, Tân, Phát tập trung trước chỗ vắng vẻ, ngồi thành vòng tròn. Sau đó, kết hợp sức mạnh tạo thành ngọn lửa khổng lồ đốt cháy những tờ tiền đó. Năm người nắm tay nhau tiến về đống lửa đó. Bố của Thảo thấy vậy, liền ra tay ngăn cản:
– Thảo, con không được nhảy vào đống lửa đó.
Bố của Hải cũng cố ngăn Hải lại nhưng không được. Hải nói:
– Bố ơi, bố cứ yên tâm! Con sẽ quay trở lại! Tạm biệt bố.
Thảo cũng nói:
– Bố cứ yên tâm đi, con sẽ quay trở lại!
Nói xong, Thảo quay sang nói với Alex:
– Alex, trước khi chị đi, em có muốn lấy lại xác của mình không?
– Dạ thôi chị ạ! Xác của em cũng giống của chị nên cũng không cần đổi làm gì đâu ạ! Em nghĩ con người không nhất thiết phải hồn nào xác nấy đâu chị!
– Vậy cũng được! Trong thời gian chị đi vắng, em hãy chăm sóc bố giúp chị được không?- Thảo nói.
– Dạ được! Chuyện đó không thành vấn đề! – Alex trả lời.
Thảo liền đưa tay Alex nắm lấy tay của bố rồi nói:
– Bố! Xin bố hãy nhận Alex làm con nuôi. Hãy xem cô ấy như là con.
– Được rồi, bố hứa! – Người bố vừa khóc vừa nói.
Hải cũng rời tay bố, nói:
– Tạm biệt bố, con đi đây! Bố nhớ phải bảo trọng nhé!
– Biết rồi, bố tự chăm sóc cho mình được mà! – Bố của Hải sụt sùi, trả lời.
Hải và Thảo nắm tay nhau trở lại chỗ các bạn. Năm người nhắm mắt nhanh chóng nắm tay nhau tiến vào đống lửa đang cháy. Vừa bước chân giẫm vào lửa thì 5 người lập tức biến mất, lửa cũng đã tắt, tiền cũng chẳng thấy đâu. Trên không trung thì hiện ra 5 trái tim phát ra 5 màu chiếu thẳng ánh sáng vàng vào một chỗ trên không trung tạo thành đám mây trắng bao quanh thế giới. Một trận mưa trắng rơi xuống khắp nơi. Mưa rơi đến đâu thì tiền biến mất đến đó, dù tiền có ở trong túi của họ đi chăng nữa. Sau cơn mưa đó, zombie biến mất, mọi người dần tỉnh lại. Một thời đại mới bắt đầu. Thời đại vô gia cư.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN