Lời Nói Dối - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Lời Nói Dối


Chương 34


Editor: Gà

“Phùng Gia Thụ, cậu không sao chứ? Đánh nhau với người ta hả?” Đỗ Trình Trình hơi lo lắng nhìn vẻ mặt khác thường của thiếu niên.

Phùng Gia Thụ muốn nói lại thôi nhìn xuống cô một cái, hất cằm lên nặng nề hừ một tiếng, ngạo mạn nói: “Không có việc gì! Tôi có thể có chuyện gì?”

“Còn nói không có việc gì!” Đỗ Trình Trình cũng biết cậu ta đang mạnh miệng, không vạch trần cậu ta.

Không ngờ Phùng Gia Thụ lại bĩu môi: “Còn không phải là bởi vì cậu!”

Đỗ Trình Trình không giải thích được: “Bởi vì tớ? Tại sao lại vì tớ? Tớ không có đánh cậu!” Nhìn hai quầng thâm trên mắt của cậu ta, lại khẽ cười lên.

Phùng Gia Thụ thẹn quá hóa giận đỏ mặt gầm nhẹ: “Cậu nuôi gì không nuôi, cố tình nuôi chó, còn là một con chó dữ thích cắn bậy!”

“Tớ nuôi chó lúc nào?” Đỗ Trình Trình càng thêm mờ mịt, cảm thấy Phùng Gia Thụ đang giận chó đánh mèo.

Phùng Gia Thụ lại hừ một tiếng, hung dữ nhìn xung quanh: “Nhìn cái gì!” Trở về chỗ ngồi hết đi, sắc mặt vô cùng u ám.

Cậu ta lớn như vậy nhưng lần đầu tiên phải chịu thiệt thòi như thế, từ trước đến nay cậu ta luôn là người bắt nạt người khác, lần này lại bị người ta bắt nạt.

Cậu ta nhất định sẽ trả thù!

Nghĩ đến đây, cậu ta hận nhôm không rèn được thành thép quay đầu lại trợn mắt nhìn Đỗ Trình Trình: “Làm sao lại ngốc như vậy?” Trong miệng còn nói nhỏ: “Nghĩ mình rất thông minh mà, thật ra thì cậu chính là người ngốc nhất, tin tưởng người khác đến mức ngốc luôn, về sau cần phải hiểu tớ tốt với cậu bao nhiêu……” Bla bla bla……

Đỗ Trình Trình nhìn thấy sau khi cậu ta tức giận luôn có thói quen lầm bầm lầu bầu, thì đầu đầy hắc tuyến.

Cô đến trước mặt cậu ta ngồi xuống, quan tâm nhìn cậu ta: “Aiz, thật không có chuyện gì chứ? Một mình lẩm bẩm gì vậy?” Vẻ mặt hiếm khi dịu dàng với cậu ta.

Bình thường Phùng Gia Thụ cãi vả với cô hoàn toàn không có áp lực, nhưng cô dùng ánh mắt và vẻ mặt như thế nhìn cậu ta, mặt của cậu ta sẽ lập tức đỏ lên, tất cả bất mãn và nói lảm nhảm đều bị nuốt vào bụng, cực kỳ lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Không có gì.” Sau đó thì yên lặng một cách quỷ dị.

“Không có gì thì sao mặt hồng như vậy?” Cô nghĩ cậu ta đang nhớ đến chuyện gì ngại nói, nên cũng không hỏi nữa, chỉ kinh ngạc vì dáng vẻ im lặng hiếm có này của cậu ta.

Trên thực tế nhân khí của Phùng Gia Thụ ở trường học tương đối cao, cậu ta cũng giống Đỗ Trình Trình, là thành viên tích cực của trường học, lại là một người tranh giành háo thắng, học sinh Toán tiểu học Olympic, thi đấu cờ tướng, thi tính nhẩm, chỉ cần cậu ta học, thì chắc chắn phải tranh được hạng nhất, một đôi mắt xếch hếch lên, luôn tỏ vẻ cương quyết bướng bỉnh, làm người ta khó sinh ra ấn tượng tốt.

Nhất là khi còn bé, không chỉ có thầy cô giáo không thích Phùng Gia Thụ lắm, ngay cả bạn học trong lớp cũng sợ hãi kính nể cậu ta hơn là thích cậu ta, hai năm qua cậu ta lớn lên, càng ra vẻ ngạo mạn, nhưng không biết có phải do gương mặt của cậu ta không, nữ sinh trong lớp thông suốt hơn, ngược lại thích cậu ta nhiều hơn, cộng thêm tuổi này các cô gái nhỏ đều thích xem truyện ngôn tình, phim thần tượng thanh xuân các thể loại, tính cách này của cậu ta chính là tính tình khó tính sáng ngời trong phim thần tượng, khiến ở trường học cậu ta càng được hâm mộ.

Sau khi về nhà, Đỗ Hoành và bà cụ đều không ở đây, Đỗ Nhược được mẹ cô ta đón đi, trong nhà chỉ có cô và ông cụ.

Ông cụ một mình cầm cờ tướng tự chơi, Đỗ Trình Trình đi đến nói: “Ông nội, con chơi với ông nha?”

Ông cụ vui mừng xếp lại bàn cờ lần nữa: “Được, ngồi xuống đi.”

Một già một trẻ ngồi đó đánh cờ, ông cụ lại hỏi cô một ít chuyện về trường học, cô chỉ tìm chuyện thú vị để nói, buổi tối làm xong bài tập, một mình trở về phòng ngủ, tối hôm qua còn ngủ ngon như vậy, tối hôm nay ngủ một mình đã không còn khó khăn, tắt đèn, bản thân tự chúc ngủ ngon, yên lặng, rất nhanh đi vào mộng đẹp.

Đỗ Hoành vẫn sẽ đến nhìn cô, thái độ càng trầm lặng, trong mắt như đang nổi lên cái gì.

Kể từ khi nhận thấy được tâm ý của mình, ham muốn giữ lấy cô của cậu càng mạnh, chỉ sợ có một ngày cô sẽ thích người khác, sẽ rời khỏi cậu.

Chỉ cần nghĩ đến việc này có thể xảy ra, cậu bỗng cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng cậu đã phân tích bản thân mình có gì, cuối cùng không thể không tuyệt vọng phát hiện, trừ việc cậu là con nuôi của Đỗ Thành Nghĩa ra, thì vẫn hai bàn tay trắng, cậu vẫn luôn là thằng ăn xin năm đó chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi.

Làm sao Đỗ Thành Nghĩa có thể gả con mình cho một thằng ăn xin với hai bàn tay trắng chứ? Ông sẽ vì Trình Trình mà chọn một người môn đăng hộ đối, thương yêu cưng chiều cô, ví như…… Phùng Gia Thụ.

Nhận thức này khiến cậu như ngã xuống địa ngục, thấp thỏm lo âu.

Cậu nhẹ nhàng khom xuống ~ cơ thể, ôm cô vào lòng, trán chạm vào trán cô, trong lòng lại trở về chút ấm áp: “Trình Trình, Trình Trình……”

Cậu im lặng khẽ gọi cô, một tiếng lại một tiếng, không đánh thức Đỗ Trình Trình đang ngủ say, lại như đánh thức chấp niệm trong lòng cậu.

Cậu chỉ cảm nhận được toàn bộ ấm áp đến từ cô, cô gái này là nguồn sáng duy nhất trong cuộc đời cậu, để cậu nguyện ý chìm vào bóng tối ra sao?

Trước đây không phải là không có bé trai viết thư tình cho Trình Trình, nhưng chỉ bị cậu cảnh cáo một phen, cũng không bị cậu để vào mắt, nhưng Phùng Gia Thụ không như thế, không nói về nhân phẩm và tướng mạo của cậu ta, còn có quan hệ thanh mai trúc mã lớn lên với Trình Trình của cậu ấy, để cậu thật sự cảm thấy nguy cơ là gia thế sau lưng cậu ta.

Gia thế, cái từ này như ngọn núi lớn đè nặng lên xuất thân ăn mày của cậu, dồn thế giới của cậu đến một vùng tăm tối.

Đỗ Trình Trình cảm nhận được sức nặng trên người, hơi mất tự nhiên động đậy, chậm rãi mở mắt, lại thấy thời khắc yếu ớt nhất của Đỗ Hoành.

Đôi mắt cô đầy sương mù, giọng nói mang theo sự êm ái khi mới vừa tỉnh ngủ: “Anh, anh sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không?” Cô di chuyển vào giữa giường, vỗ một bên giường: “Nằm đây, đè em rất khó chịu.”

Đỗ Hoành nghe vậy ôm cô chặt hơn, cọ xát ở cổ cô, nghiêng người nằm bên cạnh cô, Đỗ Trình Trình thuận tay dùng chăn đắp cho cậu, cậu càng lùi sâu vào chăn, cũng kéo cả cô vào, giống như khi còn bé.

Đã thật lâu cậu không ôm cô như vậy, khi còn bé cậu sợ bóng tối, lưu lạc lâu dài khiến cậu sợ hãi và lo lắng làm cho người ta đêm không thể say giấc, mỗi tối cần phải ngủ bên cạnh cô mới có thể tạm thời thoát khỏi sự quấy nhiễu của cơn ác mộng, cho dù nhiều năm như vậy, cậu vẫn thường mơ thấy mình bị bắt đi, bẻ gãy chân, nằm trên đường xin ăn, mà bóng lưng cô thì ở rất xa.

Có thể vì thời kỳ trưởng thành xao động, cậu ôm cô chỉ cảm giác cả người khô nóng, tà niệm ở đáy lòng như nước lũ vọt ra khỏi miệng cống, cậu vùi mặt trên cổ cô, hoàn toàn để lộ sự kinh hoảng lo lắng nơi đáy lòng trước mặt cô, không ngừng hỏi cô: “Trình Trình, em có rời khỏi anh không? Trình Trình, có khi nào em không cần anh nữa không?”

Cậu như con chó nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể bị chủ nhân vứt bỏ, lo lắng bi thương tìm kiếm sự cam kết của chủ nhân, Đỗ Hoành như vậy khiến trong lòng Đỗ Trình Trình vừa chua vừa chát lại đau lòng, biết cậu lại đang nhớ đến trải nghiệm khi còn nhỏ, tay ôm chặt bờ vai cậu, như khi còn bé lướt qua vai cậu, vỗ nhè nhẹ lưng cậu: “Không có, Trình Trình luôn luôn thương anh, ngoan, đừng sợ đừng sợ.”

Tâm trạng Đỗ Hoành bỗng nhiên tốt hơn, khóe môi giương lên, nhưng cậu vẫn vùi mặt vào chiếc cô trắng noãn của cô, ngửi hương thơm chỉ thuộc về mình cô, giả vờ mình rất yếu ớt, nhỏ giọng nói: “Trình Trình, em hát một bài cho anh nghe được không? Hát bài ’khúc hát ru’ ấy.”

Đỗ Trình Trình cảm thấy có chút khó xử vì Đỗ Hoành lớn như vậy còn bảo cô hát ‘khúc hát ru’, nhưng nhớ đến cậu thường ngủ không yên, khi còn bé vẫn luôn hát khúc hát ru dỗ cậu chìm vào giấc ngủ, cũng không suy nghĩ nhiều, ngáp một cái, rồi rất tự nhiên vỗ lưng cậu, nhỏ giọng hát: “Ngủ đi, ngủ đi, bé cưng đáng yêu, hai tay Trình Trình, vỗ bé nhè nhẹ……

Ngủ đi, ngủ đi, bé cưng đáng yêu, hai tay Trình Trình, vĩnh viễn bảo vệ bé……”

Mặc dù bị Đỗ Hoành ôm thật chặt, cô còn hát, âm thanh bỗng thấp xuống, hô hấp đều đặn, yên tĩnh ngủ.

Nhưng Đỗ Hoành lại như mê muội nhìn cô, chỉ cảm thấy theo từng tiếng cô hát, càng ngày càng hãm sau, không bao giờ muốn rời đi nữa.

Cậu cứ ôm cô như vậy, ngủ thẳng đến sáng.

Mỗi sáng sớm hai ông bà cụ nhà họ Đỗ sẽ mang theo loa nhỏ ra bên ngoài rèn luyện thân thể, nên dậy rất sớm, Đỗ Hoành cũng dậy rất sớm, cậu vừa ra cửa, đã thấy ông cụ và bà cụ cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cậu thì sợ hết hồn.

“…… Tối ngày hôm qua con ngủ ở phòng Trình Trình sao?” Bà cụ trợn to hai mắt, giật mình nhìn cậu: “Trời ơi, đây đã tạo ra nghiệt gì thế, đó là em của con mà!”

Tiếng bà cụ vừa nhọn vừa sắc, quả thật như ma âm xỏ lỗ tai, xé rách sáng sớm bình yên.

Đỗ Hoành lo âu nhìn Đỗ Trình Trình trong phòng một cái, lập tức nhanh chóng đóng cửa phòng cô lại, bình tĩnh giải thích với bà cụ: “Bà nội, con đến nhìn Trình Trình một chút.”

“Hơn sáu giờ sáng, đến nhìn nó? Lúc nào thì lại ngượng ngùng đến xem nó? Lừa quỷ à! Tôi biết ngay cậu không phải thứ tốt gì, sói mắt trắng mà, nó mới mười hai tuổi thồi, cậu đã…… Tụi bây đã……” Bà cụ chỉa ngón trỏ ra, há mồm run rẩy chỉ vào cậu.

Ông cụ nghe ra ý trên mặt chữ của bà, giận tím mặt vỗ mạnh vào tay bà, phát ra tiếng bốp: “Nói năng hồ đồ? Sao có thể nói bậy bạ như vậy? Hai anh em nó cùng nhau lớn lên, buổi sáng đến thăm Trình Trình thì sao? Nói không chừng là có đồ gì đó rơi vào phòng Trình Trình? Nói lung tung gì thế?”

Bà cụ bị ông cụ vỗ vào tay trong cơn giận dữ, đau lập tức cả giận, cổ họng mở ra: “Tôi nói lung tung lúc nào? Bọn nó có thể làm còn tôi không thể nói hả? Ông nói xem tôi nói sai chỗ nào? Ông nghĩ tụi nó còn nhỏ à? Con trai con gái đều lớn cả rồi, còn ngủ cùng nhau, bọn nó không biết xấu hổ, tôi còn biết xấu hổ đấy, người bên ngoài không biết còn tưởng rằng **! Trong nhà ai sẽ xảy ra chuyện như thế hả?”

Ông cụ nghe hận không thể bịt miệng bà ta, miệng bà vợ già thúi hệt như bồn cầu chưa được chà, cái gì cũng dám nói lung tung, sáng sớm hứng lên gây chuyện!

Đỗ Hoành vì tối hôm qua trở về đã đến thẳng phòng Đỗ Trình Trình, tắm cũng chưa tắm, chưa thay quần áo, ngày hôm qua mặc gì, buổi sáng tỉnh lại vẫn mặc y nguyên, trên đồng phục còn nếp gấp.

Lời của lão phu nhân khiến cậu khẽ nhíu mày, sắc mặt cũng lạnh xuống, giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Bà nội, bà hiểu lầm rồi, con đến gọi Trình Trình rời giường, để chạy bộ với con.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN