Lối Rẽ Nào Cho Tôi
Chương 11
_Người nhà của thai phụ Nguyễn Như Quỳnh đâu rồi.
Hành lang có rất nhiều người nhà của bệnh nhân nhưng lại ko có người nhà của tôi bỗng lúc này trong lòng tôi lại trào dâng lên một cảm xúc tủi thân và cô đơn kinh khủng. Thấy vậy y tá lại gọi thêm lần nữa.
_Người nhà của thai phụ Nguyễn Như Quỳnh đâu. Đẩy bệnh nhân về phòng nào.
Tôi cố gắng ngóc đầu lên tìm kiếm chồng của mình thêm lần nữa nhưng ko thấy,bây giờ tôi ko khác nào một đứa trẻ bị bỏ rơi giữ một đoàn người xa lạ, sống mũi tôi cũng bắt đầu cay cay nhưng tôi ko khóc chỉ thầm nghĩ.
_Có lẽ a và mẹ chồng đang bận chăm sóc e bé.
Cố gắng tìm lý do để động viên bản thân mình, sau đó tôi nhìn chị y tá.
_Chồng em chắc đang chăm sóc em bé. Chị đẩy em về phòng giúp được ko.
Nghe tôi nói như vậy khuôn mặt y tá thoáng qua một chút khó hiểu nhưng chị ấy vẫn ko nói gì mà gật đầu đồng ý.
Y tá đưa tôi vào phòng bệnh có 4 giường, nhìn khắp phòng vẫn ko thấy chồng của mình tôi mới hỏi.
_Chị có đưa em đi nhầm phòng ko ạ. Sao em ko thấy người nhà và con em đâu cả.
Trong ánh mắt chị ấy nhìn tôi có chút gì đó thương xót rồi mau chóng thoáng qua.
_Ko nhầm đâu.
Y tá quay sang một người đàn ông đang ngồi chăm một sản phụ trong phòng.
_A gì ơi. Phụ tôi đỡ bệnh nhân sang giường với.
Người đàn ông ấy đứng dậy tiến lại cùng y tá đưa tôi từ băng ca sang giường bệnh. Cơn đau lúc này do hết thuốc tê càng kéo đến dữ dội hơn, nó đau như xé da xé thịt lại thêm phán khó chịu của ống tiểu bên dưới khiến tôi nhăn mặt, đặt tôi xuống giường y tá quay sang nhìn những người trong phòng rồi nói.
_Phiền người nhà ra ngoài để tôi thay đồ cho bệnh nhân.
Sau khi mọi người ra khỏi phòng, y tá bắt đầu thay cho tôi chiếc váy bệnh nhân, cơn đau càng lúc càng dữ dội, cảm giác đau đớn này ai từng trải qua sinh mổ thì mới có thể khỏi được, cảm giác đau đớn ko thể dùng từ ngữ nào mà diễn tả tôi hít thật sâu rồi nói.
_Chị ơi em đau quá.
Đang mặc đồ nghe tôi nói thì chị ấy khựng lại.
_Cố gắng chịu một chút. Mặc đồ xong chị truyền thuốc cho.
Mặc xong chiếc váy bệnh nhân cho tôi y tá bắt đầu cắm tiêm vào tay chuyền dịch cho tôi, chị ấy tiêm vào dây chuyền gần mũi kim một liều thuốc gì đấy tôi ko biết nhưng tôi đoán đó là thuốc giảm đau, vì sau kho tiêm được một lúc thì cơn đau của tôi cũng bắt đầu dịu đi trước khi rời khỏi phòng y tá nhìn tôi dặn dò.
_Cố gắng nhắm mắt nghỉ ngơi,thuốc vào sẽ đỡ đau ngay thôi. Phụ nữ sinh con rất vất vả, giai đoạn này em nên nghỉ ngơi dù có chuyện gì cũng đừng quá xúc động lại ko hay.
_Con em đang ở phòng nào vậy chị sao em ko thấy nó nằm ở đây.
_Em bé…
Vừa nói đến đây thì cánh cửa kêu “Cạch” một điếng rồi bật mở, Quý thò đầu vào trong nhue đang thể tìm kiếm, tôi thấy vậy thì đưa tay lên.
_Em nằm ở đây.
A gật đầu mở cửa bước vào phòng nhìn y tá gật đầu.
_Cảm ơn chị đang đưa vợ tôi về phòng giúp.
_Được rồi tôi đi đây. Thai phụ chịu khó ăn uống,nghỉ ngơi cho mau khỏe nhé.
_Vâng. Em biết rồi.
Y tá đẩy chiếc băng ca ra khỏi phòng. Quý đi lại kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh tôi.
_Em thấy thế nào rồi.
_Em khỏe. Con đâu rồi mà a qua đây.
Ko hiểu sao tôi cảm giác thấy khi Quý nghe câu hỏi của tôi thì vẻ mặt có chút khác lạ nhưng mà tôi ko bận tâm, thứ tôi quan tâm bây giờ là con của tôi ko thấy Quý trả lời tôi hỏi lại.
_Chồng ơi… Con mình đâu rồi.
Quý nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thường ngày của mình nhìn tôi mỉm cười.
_Con rất khỏe chỉ là hơi bị vàng da nên đang ở dưới khoa nhi chiếu đèn mà thôi. Một,hai ngày con đỡ a sẽ ôm nó lên đây.
_Nó ko bị gì nghiêm trọng chứ.
Quý đưa bàn tay của mình vuốt mấy sợi tóc trên gương mặt của tôi.
_Ừ. Con ko sao đâu. Em yên tâm đi.
Thấy chồng nói vậy tôi cũng an tâm phần nào, có lẽ thuốc mê chưa hết cho nên tôi lại cảm thấy buồn ngủ liền chợp mắt một tí để quên đi cơn đau của mình.
Nằm ko được bao lâu thì tôi lại thức giấc do hết thuốc giảm đau, cảm giác vừa đau vết mổ, vừa bị thông tiểu và đau dạ con khiến tôi như chết đi sống lại. Vốn từ bé tôi là một đứa trẻ có sức chịu đựng một mình rất giỏi, cho nên khi đau đớn thế này tôi chỉ cắn mạnh răng vào môi gồng mình lên chịu đựng
Quý có lẽ cả đêm ko ngủ thành ra thấm mệt nên đã tựa lưng vào tường ngủ say. Trải qua một ngày tôi cũng được rút ống thông tiểu ra khỏi người,cảm giác nhẹ hẳn đi. Giai đoạn đau dạ con nó làm cho tôi đau một thì đến khi tập đi lại đau gấp 10lần. Cứ mỗi lần đứng lên bước đi là cảm giác như da, thịt của mình bị xé ra làm đôi đau đến chảy cả nước mắt. Mỗi ngày tôi đều hỏi Quý về tình hình của con, lần nào a cũng nhìn tôi rồi nói.
_Con vẫn khỏe bác sĩ bảo phải chiếu điện một tháng để da dẻ hết hẳn vàng đi thì sẽ cho về.
Yêu Quý ba năm, hai năm làm vợ a tính ra cũng tròn năm năm hai chúng tôi bên nhau. Dù ko hiểu hết 100% con người của a nhưng tôi cũng hiểu được phần nào, a vốn là người ko biết nói dối chỉ là hơi sợ mẹ một tí cho nên a nói thế tôi liền tin tưởng.
Suốt mấy ngày tập đi Quý luôn bên cạnh cùng tôi tập đi. Mỗi bước chân như hàng ngàn mũi dao rạch vào vết mổ của minh đau đến xé da xé thịt nhưng mà có chồng bên cạnh cuối cùng tôi cũng vượt qua.
Đến khi đi lại được tôi liền nói với Quý.
_A đưa em sang khia nhi thăm con được ko.
_Bác sĩ ko cho gặp vì con còn nhỏ còn đang nằm trong phòng vô trùng.
_Em đứng bên ngoài nhìn vào cũng được, em rất muốn được gặp con.
Quý nghe tôi nói mãi thì có vẻ khó chịu, a gằng giọng.
_Em sao vậy nhỉ. A đã bảo ko được rồi mà, con nó khỏe thì bác sĩ sẽ gọi mình, bác sĩ đã nói vậy rồi mà.
Nghe a nói vậy tôi đành im bặt ko nói thêm gì, cố gắng ăn uống tập đi lại nhiều cho người mau khỏi. Thời gian nằm viện mẹ chồng tôi ko một lần xuất hiện, tôi biết bà ko ưa mình cho nên tôi cũng ko quan tâm chỉ cảm thấy buồn chút thôi.
Cuối cùng tôi cũng được ra viện, trước khi rời khỏi đây tôi có nói với Quý.
_Đưa em sang khoa nhi nhìn con tí được ko.
_Con nằm ở trong mình ko nhìn được đâu. Em cứ về nhà nghỉ ngơi đi khi nào còn khỏe a sẽ đưa em vào thăm.
_Vâng.
Khi hai vợ chồng về đến nhà thì ko nhìn thấy mẹ chồng tôi đâu cả tôi quay sang Quý hỏi.
_Mẹ đi đâu rồi a.
_Mẹ về quê đám dỗ rồi. Em vào phòng nằm đi.
_Vâng.
Thời gian này tôi ko gọi điện thoại báo với bố,mẹ việc mình đã sinh con vì tôi ko muốn ông, bà lo lắng lại lặn lội từ tận miền trung ra đây thăm tôi. Gia đình tôi sống tại một vùng quê ngoại ô thành phố Nha Trang, nơi mà bà con quanh năm gắn liền với nghề nông.
Gia đình tôi cũng ko khác là mấy, suốt ngày chỉ biết đến mấy sào lúa và vài ba hétta rẫy, cũng may cho tôi gia đình tuy nghèo nhưng ba, mẹ lại cố gắng cho tôi ăn học đến nơi đến chốn vì hai người chỉ có tôi là đứa con duy nhất.
Ngày còn sống cùng với ba, mẹ tuy nhà nghèo nhưng tôi luôn nhận được tình thương từ họ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!