Lối Rẽ Nào Cho Tôi
Chương 14
Cảm nhận bàn tay có thứ gì đó đang đè lên, tôi đưa mắt nhìn xuống, hóa ra ko phải thứ gì mà lại chính là Quý. A đang nằm úp mặt lên tay tôi mà ngủ. Trong lòng chợt thắt lại, nhìn thấy Quý ko hiểu sao tôi lại nghĩ đến đứa con tội nghiệp của mình.
Nước mắt cứ thế mà tuôn ra khỏi khóe mi, tôi nằm đó đôi mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà trong lòng thật sự rất đau, cảm giác như có hàng ngàn, hàng vạn mũi dao đang thi nhau đâm vào trái tim tôi mà chọc khóe đau đớn đến thấu trời.
Dời mắt nhìn ra ngoài qua tấm kính của ô cửa sổ, tôi mới biết ngoài trời mọi thứ đã là màu đen, cả đêm tôi ko sao chợp mắt được, hết nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn ra cửa sổ hai hàng lệ vẫn cứ thế mà tuôn ra.
Tôi ko biết mình đã khóc bao lâu, khóc nhiều đến mức nào chỉ biết là một mảng gối đã bị tôi làm ướt. Cuối cùng, ánh nắng đầu tiên của ngày mới cũng đã bắt đầu xuất hiện, ko gian tĩnh mịt của màn đêm cũng vì thế mà mờ dần, nhường chỗ lại cho cuộc sống nhộn nhịp của ngày mới bắt đầu.
Quý khẽ mình cựa quậy, thấy thế tôi liền nhắm mắt lại, giả vờ như mình đang ngủ. Cảm giác bàn tay nhẹ dần, ko cần mở mắt ra tôi cũng biết Quý đã rời khỏi tay mình.
Tôi nghe tiếng bước chân lạch cạch, tiếng ” két…két” của cánh cửa nhà vệ sinh rồi đến tiếng nước chảy róc rách vang vọng, lúc này tôi mới từ từ mở mắt, nhìn về cánh cửa tolec rồi thở dài.
Ngày trước,khi quen nhau Quý cũng là một người đàn ông bản lĩnh, a cho tôi cảm nhận được cảm giác an toàn vì thế tôi mới quyết định kết hôn với a khi tuổi đời còn quá trẻ. Hai mươi bốn tuổi, lứa tuổi với nhiều hoài bão, nhiều sự lựa chọn thì tôi quyết định dừng cuộc chơi để theo chồng. Nghĩ rằng cuộc đời mình đã lựa chọn đúng đắn nhưng mà khi kết hôn rồi sống chung một nhà tôi mới hiểu. Hôn nhân ko đơn giản chỉ cần tồn tại hai chữ ” tình yêu” mà nó còn rất nhiều thứ khác.
“Cạch” cánh cửa tolec bật mở, tôi biết Quý đi ra liền nhắm mắt lại, lúc này too ko muốn nhìn thấy Quý bởi khi nhìn thấy anh tôi lại nghĩ đến cọ của mình. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần cho đến khi cảm nhận được bàn tay mình bị ai đó nắm chặt.
Tuy ko mở mắt ra nhưng tôi biết chắc chắn bàn tay ấy là chồng của mình, Quý đưa tay tôi lên áp vào mặt, giọng nói trầm ấm của a bắt đầu vang lên.
_Quỳnh… a xin lỗi…xin em hãy tha thứ cho a… em mau tỉnh dậy đi…nhìn e thế này a lại càng trách bản thân mình.
Tôi cảm giác một giọt nước âm ấm nhỏ xuống tay mình, có lẽ đó là nước mắt của Quý. Trái tim tôi bỗng bị ai đó cào mạnh một cái, cảm giác đau đớn đến quặn lòng. Tôi vẫn ko động đậy, cố gắng mạnh mẽ nhưng sao nước mắt vẫn cứ nhè nhẹ lăn ra khỏi khéo mi.
Quý đặt bàn tay tôi xuống giường, a đưa tay mình lau đi giọt nước mắt mà tôi vừa rơi ra.
_Em nghe a nói có phải ko. Vậy em hãy mau tỉnh lại đi, có đánh có mắng gì a cũng chịu chỉ xin em đừng nằm mãi thế này.
Quý thở dài rồi tiếp tục nói.
_Thôi được rồi… em mệt thì cứ ngủ đi… a sẽ đi mua cái gì đấy cho em. Khi a quay lại em nhất định phải tỉnh dậy đấy.
Tôi nghe tiếng bước chân của Quý xa dần cho đến khi nghe được tiếng mở,đóng của cánh cửa phòng bệnh tôi mới từ từ mở mắt ra.
Thật sự trong lòng đang rất hỗn loạn, tôi chẳng biết mình phải làm gì tiếp theo, nếu tiếp tục sống với Quý, mỗi ngày nhìn thấy a và mẹ chồng, tôi lại nhớ đến con của mình, còn ly hôn với Quý thì tôi lại ko nỡ bởi vì tôi vẫn còn rất yêu chồng của mình. Mọi thứ cứ như một mớ tơ vò ko sao gỡ ra được.
Nghĩ về thời gian trước đây. Khi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh với chiếc que thử thai trên tay, Quý liền đi lại giọng nói ko dấu được sự hồi hộp.
_Sao rồi em… Kết quả thế nào.
_A tự mình xem đi.
Đặt chiếc que thử thải vào tay Quý, tôi đi lại chiếc giường ngồi xuống, trong lòng vừa vui lại vừa lo. Vui vì con là hết quả tình yêu của tôi và Quý. Còn lo thì về nhiều thứ.
Thứ nhất vợ chồng tôi mới cưới chỉ được vài năm, trong tay vẫn chưa có gì giờ lại mang thai. Thứ hai công việc của tôi và Quý vẫn chưa ổn định, a chỉ là nhân viên văn phòng đang thử việc. Tôi chỉ mới kí hợp đồng làm kế toán cho công. Bây giờ lại mang thai ko cần nói cũng thấy được khó khăn trước mắt.
_Cảm ơn vì em đã mang thai cho anh.
Lời nói của Quý kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ rối rắm của mình. A choàng tay qua ôm lấy tôi vào lòng, chiếc cằm đặt trên đỉnh đầu khẽ hoạt động.
_Em ko cần lo lắng gì cả. Anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con.
Tôi im lặng ko nói gì, Quý đứng dậy a cầm chiếc que thử thai trên tay đi qua đi lại thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười. Nhìn thấy Quý như vậy tôi liền bật cười.
_Em có thai anh vui đến vậy sao.
Quý đi lại ngồi xuống bên cạnh, đặt bàn tay mình lên bụng tôi.
_Đương nhiên rồi. Từ bây giờ trong này sẽ có một đứa bé con của hai chúng ta.
_A thích con trai hay con gái.
_Trai,gái gì cũng được miễn sao con khỏe mạnh, bình an chào đời là hạnh phúc rồi.
Nghĩ đến đây môi tôi bất giác lại cong lên một nụ cười, một nụ cười chua chát. Ko hiểu sao miệng cười mà nước mắt cứ rơi thấm vào trong khoang miệng mặn chát.
Suốt thời gian bên nhau, tôi và Quý đã từng hạnh phúc thế nào. Tuy mẹ chồng ko thích, luôn đay nghiến, chì chiết nhưng tôi vẫn cố gắng, cố gắng hết sức mình để dung hòa nhưng dường như mọi sự cố gắng của tôi đều vô nghĩa.
Nếu như ngày hôm ấy, mẹ chồng tôi ko vì tiếc tiền. Quý ko vì quá sợ mẹ mà quyết định cho tôi phẫu thuật thì mọi thứ sẽ ko xảy ra đến mức này.
Nghĩ đến đây tôi lại thở dài ngao ngán, cuộc hôn nhân của tôi đến hiện tại rốt cuộc là đúng hay sao.
Mệt mỏi đứng dậy rời khỏi giường, tôi đi vào nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt mình trong gương bỗng giật mình. Hóa ra bây giờ tôi trở nên tàn tạ đến đáng thương, chỉ mới một thời gian mà tôi đã ko nhận ra được mình.
Đôi mắt thâm quầng, trũng sâu vào trong vì mất ngủ. Đầu tóc bù xù, áo quần luộm thuộm, chỉ mới lấy chồng được hai năm mà sao tôi lại thành ra thế này, chính tôi… tôi còn phải giật mình khi thấy bản thân mình trong gương thì nói gì đến người khác. Bây giờ đối với tôi mọi thứ đều vô nghĩa. Tôi lắc đầu, mặc kệ người ngọm thế nào cũng được vì hiện tại tôi cũng chẳng thiết tha gì.
Bật chiếc vòi nước để vệ sinh cá nhân tôi quay người đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh cũng là lúc Quý mở cửa đi vào phòng, trên tay anh cầm theo túi thức ăn, nhìn thấy tôi Quý liền nở một nụ cười tươi rói.
_Em tỉnh rồi à.
Tôi ko trả lời chỉ nhìn thoáng qua Quý rồi im lặng đi lại chiếc giường ngồi xuống, đôi mắt vô hồn nhìn về bức tường ngay trước mặt,nó như bức tường ngăn cách trong lòng tôi hiện giờ.
Quý đặt túi đồ ăn lên bàn rồi đi lại đứng trước mặt của tôi.
_Quỳnh…. Em nói chuyện với a được ko.
Chẳng buồn liếc mắt nhìn Quý, tôi cứ hướng đôi mắt nhìn về bức tường vô tri vô giác trước mặt mình. Quý bất ngờ quỳ xuống trước mặt của tôi.
_Xin lỗi em…xin lỗi con…a sai rồi.
Quý nắm chặt lấy hai tay tôi úp mặt lên đó, bờ vai khẽ run lên, cảm giác có thứ gì đó ươn ướt thấm trên tay của mình. Tôi biết a đang khóc trong lòng chợt quặn thắt. Thật ra,tôi cũng ko muốn phải dằn vặt nhau làm gì chỉ có điều ngay bây giờ tôi vẫn ko thể chấp nhận được việc con của tôi đã ko còn.
_Quỳnh… Nói gì đi em… Đừng như vậy nữa,a biết lỗi của mình rồi.
Tôi cúi mặt nhìn xuống liền bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của Quý. Một giọt nước mắt của a đang từ từ rơi khỏi khóe mi lăn dài trên chiếc gò má đầy phong trần. Tôi chỉ chăm chú nhìn Quý với mội cái nhìn vô cảm, bất ngờ Quý nắm lấy tay của tôi, tát liên tiếp vào mặt mình.
_E đánh a đi, đánh a chết cũng được chứ đừng im lặng mãi như vậy.
Thấy Quý thế này tôi đau lòng lắm, rút tay mình ra khỏi tay của Quý,đưa đôi mắt rưng rưng nhìn a tôi hét lên.
_Đủ rồi. A đừng nói gì thêm nữa. Li hôn đi.
Nói rồi tôi òa khóc nức nở, ko hiểu sao khi nói đến hai từ “li hôn” tim tôi lại đau. Rõ ràng li hôn là điều tôi ko hề mong muốn, tôi luôn bị ám ảnh về con của mình khi nhìn thấy Quý.
Nếu ai đã từng làm mẹ thì sẽ hiểu ko có gì đau đớn bằng khi một người mẹ mất đi đứa con của mình. Cảm giác đau đớn đến tận xương tủy.
_Ko…a ko muốn li hôn. Con ở trên kia nhìn vợ,chồng mình vì nó mà li tán chắc chắn nó sẽ rất buồn. Hãy tha thứ cho a một lần, a xin em a nhất định sẽ ko để chuyện này xảy ra nữa.
Quý ôm chặt lấy tôi như thể buông tôi ra tôi sẽ đi mất. Cảm nhận cơ thể a run lên mạnh hơn, tôi biết Quý đang khóc có lẽ a cũng đang đau lòng giống như tôi..
Từng giọt,từng giọt nước mắt liên tục rơi ra khỏi khóe mi của tôi. Tôi biết nỗi đau này ko phải chỉ riêng mình,Quý là bố của nó chắc chắn a cũng đau đớn ko kém chỉ trách là a bản lĩnh khiến con tôi phải chết. Hai chúng tôi cứ như thế mà khóc nức nở như muốn đem nỗi đau tận đáy lòng tuôn trào theo nước mắt.
Chẳng biết tôi và Quý đã khóc bao lâu chỉ biết là nước mắt của tôi đã làm ướt một mảng áo của a.
Cuối cùng tôi và Quý cũng bình tĩnh lại, a từ từ buông tôi ra, dùng bàn tay mình lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi.
_Nín đi em. Tha thứ cho a lần này, lần sau a nhất định sẽ ko để những chuyện thế này xảy ra nữa đâu. Dù có chết a cũng sẽ bảo vệ con của mình.
Nhìn vào khuôn mặt và ánh mắt đỏ hoe đang mong đợi sự tha thứ của Quý khiến cho tôi ko biết phải làm thế nào, tiếp tục cuộc hôn nhân này hay là li hôn, câu hỏi ấy liên tục xuất hiện trong suy nghĩ của tôi mà ko có câu trả lời.
_Từ khi quen đến giờ cũng đã 5 năm rồi, 5 năm qua a luôn cố gắng mang lại hạnh phúc cho em. Đây là việc a ko mong muốn,nó cũng là con của a,a cũng đau lòng lắm chứ. Em ko vì a cũng được nhưng xin em hãy nghĩ đến con mà tha thứ cho a. Nếu con thấy chúng ta thế này nó sẽ buồn đấy.
Tiếng nói của Quý kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ quay trở về với hiện tại. Những lời Quý nói rất đúng, suốt thời gian yêu nhau cho đến khi chuyện này xảy ra chúng tôi đã rất hạnh phúc.
Tuy mẹ chồng thường xuyên hằn học gây khó dễ cho tôi nhưng a chưa bao giờ làm gì khiến tôi phải buồn. Thỉnh thoảng, chúng tôi cũng cãi nhau như những đôi vợ chồng khác, mỗi lần như thế người xuống nước làm lành trước luôn là Quý. Nghĩ đi nghĩ lại về mọi chuyện từ trước đến giờ đắn đo, dằn xé nội tâm của mình, tôi quyết định tha thứ cho Quý, cho cả hai cơ hội cùng hoàn thiện những khiếm khuyết về cuộc hôn nhân của mình, cố gắng dằn lòng xem mọi thứ vừa xảy ra chỉ là cơn ác mộng.
_Được rồi. A ko cần nói thêm gì nữa. Quên hết đi.
_Cảm ơn e…cảm ơn đã hiểu và tha thứ cho a.
Quý mừng rỡ, vội vàng ôm chặt lấy tôi. Tôi dùng tay mình đẩy nhẹ người a ra, nhìn thẳng vào mắt Quý.
_Anh có thể đưa em đến thăm con được ko.
_Được… a sẽ đưa em đi.
Quý đưa tay đỡ lấy tôi đứng dậy, cả hai cùng nhau rời khỏi phòng bệnh. Ngoài trời ánh nắng vẫn vàng, vẫn chói chang và gay gắt nhưng sao lòng tôi lại u ám như có mây đen phủ kín.
Ngồi sau lưng Quý, a chở tôi đi trên con đường đầy bụi bặm, bánh xe cứ thế mà vô tình dẫm đạp lên lớp sỏi đá trên mặt đường. Xe chạy một đoạn, cuối cùng rẽ vào khu đường đầy đất và sỏi đá. Quý cho xe chạy chậm dần, chậm dần rồi dừng lại tại một nơi mang đầy sự tan thương, nhìn tấm biển to đùng in hai chữ ” Nghĩa Trang ” tôi chợt rùng mình.
_Đến rồi…mình xuống thôi.
Tiếng nói của Quý cất lên, tôi đưa mắt nhìn a rồi gật đầu bước xuống khỏi chiếc xe máy, nhìn vào bên trong, nơi mà hàng trăm, hàng ngàn ngôi mộ đang nằm, toàn thân trở nên run rẩy, đôi chân bỗng nặng nề. Quý dường như hiểu được điều đó, a đi lại vòng tay qua eo tôi như tiếp thêm cho tôi sức mạnh.
_Mình cùng vào thăm con thôi em..
Tôi ko nói gì, hít sâu vài hơi hai bàn tay bấu chặt vào nhau, cố gắng lê từng bước chân nặng nhọc của mình vào trong.
Ko khí ở đây lạnh lẽo và đầy thê lương, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ lướt qua khiến tôi lạnh cả sống lưng. Từng bước, từng bước tôi và Quý đi càng lúc càng vào sâu bên trong,những ngôi mộ đủ mọi kích cỡ, lớn có nhỏ có, tôi đi theo Quý rồi dừng lại trước một ngôi mộ,chưa kịp quay sang hỏi thì a đã lên tiếng.
_Con đấy em…
Nghe đến ba tàu ” con đấy em” ko hiểu sao lòng tôi lại quặn thắt, cổ họng nhue có thứ gì đó làm cho nghẹn ứ. Tôi ngồi xuống nhìn vào trên tấm bia mộ đập vào mắt tôi là dòng chữ “Nguyễn Vô Danh”, kèm theo là một bức ảnh nhỏ của một đứa trẻ với hai mắt nhắm ghiền,tim tôi như bị xé nát ra hàng trăm mảnh, đau đớn đến quặn lòng.
Bàn tay run run tôi chạm vào bức ảnh in trên tấm bia mộ. Hóa ra con của tôi cũng bụ bẫm, đáng yêu thế này vậy mà nó lại ra đi sớm như vậy.
Bầu trời đang nắng bất chợt kéo mây đen làm cho ko khí ở đây vốn đã u ám lại trở nên thê lương. Tôi ko biết mình đã khóc từ bao giờ, chỉ đến khi bàn tay Quý chạm vào mặt, lau nước mắt cho tôi thì tôi mới biết khuôn mặt đã ướt đẫm.
“Rầm” một tia sấm nổ làm lóe sáng cả một vùng trời, tôi ngước mặt nhìn lên trong lòng thầm nghĩ ” ngay cả ông cũng ko muốn cho con được bên cạnh con của mình hay sao”.
“Tách” một giọt nước bắt đầu nhỏ xuống thẳng vào mặt của tôi, có lẽ trời sắp đổ cơn mưa, tôi phải làm gì đó, ko thể để cho con bị ướt được, như thế nó sẽ rất lạnh. Bao nhiêu suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu của tôi, lúc bày tôi chẳng còn nghĩ được gì khác ngoài việc bằng mọi cách che chở cho con ko bị nước mưa làm cho ướt,lạnh.
Đứng dậy, rời khỏi mộ của con tôi quay qua quay lại, nhìn cái này ngó cái kia cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để che cho con.
_Quỳnh… Em đang tìm gì vậy.
Tiếng nói của Quý vang lên bên tai, tôi nghe chứ, nghe rất rõ là đằng khác nhưng tôi ko trả lời vì bây giờ trong suy nghĩ của tôi ko còn tiếp nhận thứ gì khác ngoài con của mình. Quý thấy vậy thì đi lại nắm chặt lấy vai tôi.
_Quỳnh…Em làm rơi thứ gì sao, nói đi a tìm phụ.
Tay, chân tôi run rẩy vì lo lắng cứ như một đứa trẻ đang ra sức bảo vệ đồ chơi của mình sợ người khác sẽ lấy mất. Tâm trạng của tôi bây giờ thật hỗn loạn, nếu ko có gì che cho con nước mưa sẽ làm nó ướt mất, tất cả suy nghĩ ấy cứ mãi quẩn quanh trong đầu tôi,theo bản năng của một người mẹ nó thôi thút tôi phải bảo vệ con của mình. Tôi quay sang Quý giọng nói mang đầy sự lo lắng.
_Em ko làm rơi gì cả. Trời sắp mưa rồi, a mau tìm gì che cho con đi. Mưa xuống ướt con lạnh lắm đấy. Nhanh lên đi a…
“Ào…ào” vừa dứt lời thì cũng là lúc trời bắt đầu trút cơn mưa. Trong lúc này, tôi ko còn suy nghĩ được nhiều cứ thế lao lại mộ của con đường cùng tôi đành dùng tấm thân của mình ôm chầm lấy mộ thằng bé miệng lẩm bẩm.
_Con đừng sợ… mẹ sẽ ở đây… mẹ ko để cho con phải ướt và lạnh đâu… Ngủ ngon nhé con…
Mưa mỗi lúc một to, từng giọt mưa nặng hạt cứ vô tình trú xuống trên người tôi, tôi mặc kệ bản thân mình, dù cả cao thể đang lạnh run tôi vẫn cố gắng ôm lấy con, khổ nỗi cả cơ thể tôi có ôm thế nào thì mộ của con vẫn ướt, ko còn cách nào khác tôi leo lên nằm dài trên mộ của con ôm cố gắng dùng thân mình che chở lấy nó.
_Mẹ hư quá… Mẹ làm con bị ướt rồi. Mẹ xin lỗi…
Nước mắt và nước mưa hòa lẫn vào nhau thấm vào khoang miệng mặn chát. Nước mưa rơi xuống ướt đẫm cả bộ quần áo trên người thấm vào từng lớp da thịt lạnh buốt. Môi tôi run cằm cặp, bất ngờ Quý nắm lấy tay tôi, a ra sức kéo tôi xuống.
_Quỳnh… Chúng ta về thôi. em vừa sinh dầm mưa thế này sẽ ko tốt đâu.
Tôi ôm chặt lấy mộ con lắc đầu.
_Ko… Em ko về, em ko bỏ con ở đây được,ko có em con sẽ lạnh đấy. Anh ko thương con à…
Quý khựng lại tôi nhìn thấy đôi mắt của a đỏ ngầu, Quý đưa tay lau vội giọt nước mắt vừa mới rơi ra, tiến lại dùng tay mình ôm lấy người kéo tôi xuống khỏi mộ của con rồi quát.
_Em đang làm cái gì vậy hả. Con đã chết rồi, em đừng có như thế này nữa được ko.
Quý lấy tay mình vỗ mạnh vào bên ngực trái.
_A là bố nó,chỗ này của a cũng đau đớn lắm.
Dùng hai tay mình Quý giữ chặt lấy vai tôi rồi tiếp tục nói.
_Em có biết đối với a thì em và con quan trọng thế nào ko. A mất con rồi, a ko muốn mất cả em. Em có hiểu ko.
Quý quay mặt đi nơi khác lau vội nước mắt của mình. A quỳ gối xuống trước mặt tôi.
_Xin em… Đừng tự hành hạ mình như thế.
Quý ôm chầm lấy tôi, úp mặt vào người tôi, bờ vai bắt đầu run lên. Tôi đứng đơ ra đó, nước mắt và nước mưa hòa lẫn, ướt đẫm của mặt của mình. Tôi ngước mặt lên trời cho nueowc mưa xối thẳng vào mặt mình đau buốt, dù có đau thế nào cũng chỉ là bề ngoài nó ko sánh bằng nỗi đau trong lòng tôi.
Ko gian trở nên im lặng, chỉ có lại tiếng mưa và tiếng nấc của hai con người. Một lúc sau, tôi từ từ ngồi xuống nhìn vào tấm bia mộ của con. Nơi ngực trái như có ai đó đang cầm dao đâm vào, tôi đau lắm, đau đến mức ko thể thở được.
Cơn mưa vô tình vẫn cứ trút nước mỗi lúc một nhiều,nó làm ướt cả tấm ảnh của con. Đưa bàn tay của mình tôi lau đi bức ảnh nhỏ xíu ấy, từng tiếng nấc liên tục được bật ra.
_Con ơi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!