Lối Rẽ Nào Cho Tôi - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
271


Lối Rẽ Nào Cho Tôi


Chương 27


Sau khi nghe xong cuộc điện thoại của phòng nhân sự công ty Nhật Vinh ko hiểu sao trong lòng tôi vừa vui lại vừa lo lắng. Vui vì tôi sắp có cơ hội để quay trở lại với công việc mà mình yêu thích nhưng tôi nghỉ ở nhà cũng hơn một năm rồi, ko biết bây giờ đi phỏng vấn có được như yêu cầu của họ hay ko.

_Nghe điện thoại của thằng nào mà chị ngẩng người ra đấy.

Câu nói của mẹ chồng vang lên bên tai làm tôi cảm thấy rất khó chịu. Bà lúc nào cũng áp đặt cái suy nghĩ xấu xa của mình lên người khác, đôi lúc tôi cũng muốn nói ra hết những gì mình nghĩ nhưng mà suy đi nghĩ lại nếu làm như vậy bà sẽ trú tréo lên, lúc ấy người mệt mỏi nhất ko phải chỉ mình tôi mà còn có cả Quý. Tôi vừa tập trung lau dọn nhà cửa vừa trả lời.

_Ko có thằng nào gọi cho con ngoài con trai mẹ đâu ạ.

_Như thế thì tốt. Tôi mà biết chị lén phén sau lưng con trai tôi thì xéo ra khỏi nhà này nhé. Lúc đó thì dù có bố, mẹ chị có ra đây năn nỉ thì cũng vô ích.

Cái kiểu nói chuyện coi rẻ người khác của mẹ chồng đối với tôi đã quá quen thuộc, thậm chí tôi cũng ko còn muốn trả lời lại câu nói của bà, thấy tôi im lặng bà mới quắt mắt nhìn tôi một cái rồi mới quay người đi trở về phòng.

Tôi tập trung làm nhanh công việc của mình rồi còn phải đi chợ nấu ăn, vì tôi biết nếu tôi đi phỏng vấn mà công việc nhà chưa xong thì sẽ ko yên ổn với bà chồng của mình. Mất một khoảng thời gian mọi thứ đã được tôi dọn sạch sẽ, quần áo cũng được treo gọn gàng. Nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường cũng đã hơn 9h sáng, tôi mau chóng đi vào bếp cầm lấy chiếc giỏ rồi lấy chiếc xe máy cũ kĩ của mình đi nhanh ra chợ.

Mọi việc trong nhà từ lau chùi, nấu cơm, giặc quần áo chẳng làm cho tôi cảm thấy khó khăn, chỉ có mỗi việc đi chợ là khiến tôi đau đầu. Mỗi ngày khi cầm lấy chiếc giỏ tôi đều căng óc ra suy nghĩ hôm nay mua thực phẩm nào và nấu món gì để mẹ chồng tôi ko cằn nhằn.

Sau một hồi lượn lờ qua các gian hàng có ở chợ, tôi cũng mua được một số thực phẩm cần thiết, sau đó ra lấy xe để trở về nhà. Đi nhanh vào bếp đặt chiếc giỏ lên bàn, rửa qua bàn tay tôi lấy chai nước lọc trong tủ lạnh tu một hơi hết sạch.

Đang uống nước nghe tiếng lụt lội từ phía sau tôi mới quay lưng lại. Mẹ chồng tôi vẫn cái thói quen ấy ko sao bỏ được, cứ mỗi lần tôi đi chợ về là bà phải lụt giỏ xem tôi mua những thứ gì, có lấy tiền của con trai bà mua riêng cho mình cái gì hay ko. Nhùn thấy trong giỏ toàn là thực phẩm, mẹ chồng quay sang liếc xéo mắt nhìn tôi một cái rồi mới chịu quay lưng đi ra ngoài.

Lâu dần tôi cũng quen với việc này cho nên cũng ko mấy bận tâm, thời gian đầu thấy bà làm vậy tôi cũng buồn, bởi tôi biết, tôi ko làm ra tiền cho nên đâu dám tiêu xài hoang phí, mỗi ngày đi chợ dù thời tiết nắng nóng,khát khô cả cổ, ngay cả ly nước đậu nành chỉ có năm nghìn tôi còn ko dám uống,nhịn khát để về nhà uống nước lạnh đấy thôi.

Đôi lúc đi ngang qua tiệm quần áo nữ nhìn thấy bộ quần áo nào đẹp tôi cũng chỉ đứng từ xa ngắm nhìn nó trong sự thèm thuồng. Từ ngày về làm dâu của mẹ, tính đến bây giờ đã hơn hai năm nhưng số thứ tôi mua cho bản thân mình chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hai mùa tết trôi qua rồi, tôi cũng chẳng mua nổi cho mình một bộ quần áo chỉ biết lo cho chồng, vun vén cho gia đình. Cùng là phụ nữ, bà cũng từng đi làm dâu giống như tôi sao ko đặt mình vào tôi mà hiểu. Chỉ cần nghĩ đến đây tôi cũng đủ đau đầu. Tôi bắt tay vào chế biến thức ăn rồi còn chuẩn bị vài thứ cho buổi phỏng vấn của mình.

Một mình loay hoay trong bếp,cuối cùng một bữa cơm tươm tất cũng được tôi chuẩn bị xong, bày sẵn thức ăn ra bàn, tháo chiếc tạp dề treo gọn gàng lên sào tôi đi ra ngoài mời mẹ chồng của mình.

Đứng trước cửa phòng ngủ của bà, tôi đặt tay lên cửa gõ nhẹ một tiếng rồi khẽ gọi.

_Mẹ ơi… Con nấu cơm xong rồi,mời mẹ ra ăn cơm.

Lần này, bà ko đợi tôi phải gọi nhiều lần thì đã mở cửa bước ra, tôi nhìn thấy mẹ thì lặp lại câu nói của mình.

_Con mời mẹ ra ăn cơm.

Bà ko nói ko rằng, lướt qua người tôi đi thẳng xuống bếp ngồi vào bàn ăn. Buổi trưa hôm nay do tâm trạng lo lắng, bồn chồn ko được thoải mái cho nên tôi cũng chỉ ăn tạm nửa bát cơm.

Vẫn như mọi ngày, sau khi mẹ chồng tôi ăn cơm xong bà đứng dậy đi về phòng, còn tôi thì loay hoay dọn dẹp mọi thứ.

Vì mười ba giờ tôi đã phải đi phỏng vấn, mà phỏng vấn thì ko biết về sớm hay muộn cho nên trong lúc vừa dọn dẹp tôi vừa tranh thủ nấu luôn phần thức ăn buổi tối. Nếu có về trễ thì chỉ cần cắm cơm là được.

Quần quật cả một buổi trưa, tôi cũng làm xong xuôi mọi thứ, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường cũng đến giờ bên công ty Nhật Vinh hẹn nên vội chạy lên phòng, tôi lao nhanh vào nhà tắm,tắm qua loa cho bay bớt mùi thức ăn trên người của mình rồi thay một bộ đồ lịch sự, tô thêm tí son và cầm theo vài thứ cần thiết đi đến phỏng vấn.

Khi đi ngang qua phòng của mẹ chồng, vì đang là buổi trưa,giờ này chắc chắn bà đã ngủ mà thói quen của bà một khi đã ngủ bị người khác quấy rầy hay gọi dậy thì rất khó chịu. Mà im lặng đi như vậy ko nói một tiếng thì khi về trước sau gì cũng sẽ nghe mẹ chồng tôi đay nghiến.

Đứng suy nghĩ một hồi, làm thế này cũng ko được, làm thế kia cũng ko xong tôi thật ko biết làm sao cho vẹn toàn. Thời gian thì cứ thế âm thầm trôi qua, ko còn cách nào khác tôi vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại gọi cho Quý. Rất may ko cần đợi lâu a đã nghe máy, nghe thấy giọng của chồng mình trong điện thoại ko cần đợi Quý lên tiếng tôi đã nói.

_A à…. Cái công ty hôm trước em nói với a là em nộp hồ sơ xin việc đấy. Khi sáng họ mới gọi cho em là mười ba giờ chiều nay đến phỏng vấn nhưng mà lúc trưa em lại quên nói mẹ, giờ thì bà ngủ rồi em lại ko dám gọi. Bây giờ em đi luôn, lác nữa a canh giờ gọi về nói với mẹ một tiếng giúp em nhé.

Quý nghe tôi nói như vậy thì cũng ko hỏi nhiều,a chỉ ” ậm, ừ ” rồi dặn tôi đi đường cẩn thận.

Tôi lấy chiếc xe máy cũ kĩ của mình lái thẳng đến địa chỉ công ty Nhật Vinh, phải công nhận công ty này nhìn cũng có vẻ lớn thật, điều này lại làm tôi thêm phần lo lắng. Công ty lớn thế này bằng cao đẳng của tôi có chắc là xin được việc hay ko. Tôi đứng ngẩng ra đó nhìn tòa nhà cao trọc trời trước mặt một lúc rồi mới sực nhớ ra mình cần phải vào trong phỏng vấn.

Vội vàng dắt chiếc xe qua cổng đi vào trong, bảo vệ nhìn thấy tôi thì hỏi.

_Cháu đi đâu đấy.

_Cháu có hẹn đến phỏng vấn xin việc ạ.

_Ừ. Vậy cho xe để gọn gàng vào.

_Vâng.

Sau khi dựng xe gọn gàng vào một góc,tôi đi nhanh vào trong, nhìn cả cái dãy phòng làm việc ở đây tôi ko biết mình nên vào phòng nào, đang ngơ ngác ko biết đi hướng nào thì tôi nhìn thấy nhân viên lễ tân nên lại gần và bắt đầu hỏi.

_Xin lỗi chị cho em hỏi một tí.

Chị ấy nghe tôi hỏi thì dừng tay lại, ngước đôi mắt lên nhìn.

_Có việc gì thế.

_Em được công ty mình gọi đến phỏng vấn nhưng ko biết đi phòng nào. Chị chỉ giúp em được ko.

_À… Được thôi. Em cứ đi thẳng hết dãy hành lang này rồi rẽ phải, nhìn thấy phòng nhân sự thì gõ cửa hỏi, sẽ có người phỏng vấn em.

_Vâng. Em cảm ơn chị.

Tôi lần mò đi theo hướng mà chị ấy đã chỉ, cuối cùng tôi cũng tìm được phòng nhân sự. Cảm giác vừa run vừa lo lắng nó làm cho tim tôi đập nhanh hơn. Đứng trước cửa phòng, tôi cố hít sâu vài hơi cho lấy lại bình tĩnh, sau đó mới đưa tay gõ cửa.

Ko nghe thấy động tĩnh gì cho nên tôi cũng ko dám mở cửa mà đi vào, liền đưa tay gõ thêm lần nữa, lần này cửa phòng mở ra, đứng trước mặt tôi là một cô gái nhìn có vẻ khá trẻ, cô ấy nhìn thấy tôi thì hỏi.

_Chị tìm ai.

Tôi nhìn cô gái ấy lịch sự gật đầu chào một cái rồi mới lên tiếng.

_Tôi là Quỳnh. Hôm nay công ty có hẹn tôi đến phỏng vấn.

Cô ta tỏ ra ko mấy quan tâm đến việc tôi vừa nói cũng ko thèm trả lời lấy một tiếng mà nghiêng người quay mặt nhìn vào phòng nói to.

_Phòng mình hôm nay ai hẹn người đến phỏng vấn vậy. Người ta đến rồi đây.

_A đấy. Bảo cô ấy sang phòng bên cạnh đợi một chút.

Tôi ko nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó chỉ nghe thấy tiếng nói của a ta, giọng của a ta rất ấm làm tôi khá ấn tượng. Cô gái ấy sau khi nghe nói như vậy thì đưa tay chỉ về hướng căn phòng bên cạnh rồi bảo.

_Chị sang phòng đấy ngồi đợi một chút sẽ có người sang phỏng vấn.

Tôi cúi đầu cảm ơn rồi đi qua căn phòng mà cô ta đã nói để ngồi đợi. Ngồi được một lúc thì cửa phòng mở ra. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự tay cầm theo tập hồ sơ bước vào phòng, thấy vậy tôi vội vàng đứng dậy cúi đầu.

_Chào a.

_Được rồi. Cô cứ ngồi đi.

_Vâng.

Tôi ngồi xuống ghế, a ta cũng mau chóng ngồi vào chiếc ghế của bàn đối diện, đặt tập hồ sơ lên trên bàn từ từ mở ra xem. Tuy đây ko phải là lần đi xin việc đầu tiên của mình, nhưng nó vẫn làm tôi lo lắng, mà mỗi lần lo lắng thì mồ hôi ở hai lòng bàn tay lại đổ ra rất nhiều. Tôi cố gắng hít sâu vào rồi thở ra, tự mình trấn an bản thân phải thật bình tĩnh. A ta sau khi xem qua hồ sơ của tôi thì ngước mắt nhìn rồi bắt đầu hỏi vài câu liên quan đến chuyên ngành mà tôi đã làm, tôi cũng cố hết sức trả lời thật tốt những gì mà a ta hỏi. Đem hết những thứ mình đã học được ở trường và kinh nghiệm đã tích lũy trong thời gian qua ra để trả lời, sau một hồi hỏi đáp cuối cùng a ta nhìn tôi gật đầu.

_Thôi được rồi. Chúng tôi sẽ nhận cô vào công ty, thời gian thử việc là 1 tháng,nếu sau một tháng thấy cô làm tốt chúng tôi sẽ tự ký hợp đồng với cô còn ko đạt yêu cầu thì lúc ấy cô có thể xin việc ở công ty khác.

Nghe a ta nói vậy, tôi thật sự rất vui mừng liền cúi đầu ríu rít cảm ơn..

_Cảm ơn a… Cảm ơn… Tôi nhất định sẽ cố gắng.

_Được rồi. Cô cần cố gắng làm vừa lòng sếp kia kìa, tôi chỉ làm nhiệm vụ tuyển nhân viên, người quyết định cho cô ở lại làm hay nghỉ là sếp.

_Vâng. Tôi biết rồi. Khi nào tôi bắt đầu đi làm được ạ.

_Ngày mai cô đi làm luôn được ko.

_Vâng. Được ạ.

_ Vậy tốt. Tôi là Nghĩa trưởng phòng nhân sự, ngày mai cô đến phòng nhân sự gặp tôi, tôi sẽ đưa cô đến phòng làm việc của mình. Bây giờ thì cô về nhà chuẩn bị, thu xếp mọi thứ đi để ngày mai bắt tay vào làm việc.

_Vâng.. tôi về đây… Cảm ơn a…

Chào a Nghĩa xong tôi quay người đi ra ngoài, trong lòng thật sự rất vui, trong lúc vui thế này tôi muốn san sẻ với chồng của mình cho nên liền lấy điện thoại gọi cho Quý, đầu dây bên kia cũng nhanh chóng nghe máy, tôi kể lại cho chồng nghe về buổi phỏng vấn rồi việc mình được nhận vào làm cho công ty Nhật Vinh. Chồng tôi nghe xong, có vẻ cũng vui nên a bảo.

_Tối nay em ko cần nấu cơm. Để a mua cái gì đấy về nhà,chúng ta cùng mẹ ăn mừng em xin được việc.

_Khi nãy đi e lỡ nấu hết rồi.

_Thì bây giờ về em cho hết vào tủ lạnh mai hâm lại ăn cũng được, ko sao đâu.

_Vâng. Em biết rồi. Thôi em về đây.

_Ừ. Đi đường cẩn thận

_Vâng.

Tôi cất chiếc điện thoại vào túi rồi đi ra lấy xe máy của mình,khi dắt xe qua cổng, nhìn thấy chú bảo vệ, tôi ko quên chào chú ấy một tiếng.

_Cháu chào chú cháu về.

_Ừ. Thế có được nhận ko.

_Chưa biết chú ạ. Còn phải thử việc.

_Thôi cố gắng.

_Vâng. Cháu về đây ạ.

_Ừ.

Chú ấy nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc xe máy mà tôi đang dắt có lẽ nhìn nó cũ kĩ quá cho nên ai cũng chú ý,vả lại ko ai nghĩ một đứa con gái như tôi lại đi chiếc xe cà tàng đến vậy. Tuy chiếc xe tàng lắm rồi nhưng tôi vẫn chưa thể đổi xe mới, một phần bản thân chưa làm ra tiền,một phần đây là chiếc xe máy mà bố, mẹ đã mua cho tôi đi từ thời học cao đẳng, tính đến bây giờ cũng đã gần 6, 7 năm.

Nhớ lại lúc ấy, vì tôi đi học xa nhà,gia đình làm nông cho nên khá khó khăn nhưng mà thấy tôi mỗi ngày đi mấy chục cây số để đi học, cho nên bố, mẹ quyết định bán con bò nghé vừa mới sinh ko được bao lâu lấy năm triệu đồng mua lại của người ta cho tôi một con xe way trung quốc mà họ đã đi một thời gian.

Tuy nó ko được mới mẻ nhưng cũng tạm được. Xe Trung Quốc mà dù có giữ gìn thì cũng đc một thời gian thôi, huống hồ gì đây lại là xe mua lại, đi được đến bây giờ là tôi đã giữ kĩ lắm rồi.

Dắt chiếc xe ra khỏi công ty tôi lái thẳng theo hướng về nhà. Vừa dựng chân chống xuống sân chưa kịp đi vào trong đã nhìn thấy mẹ chồng đang khoanh tay trước ngực đứng tựa lưng vào cửa,khuôn mặt hầm hầm.

_Nhà này ko phải nhà trọ mà muốn đi thì đi muốn về thì về.

Nghe cái kiểu nói của mẹ chồng, tôi cũng đoán được bà sẽ lại cằn nhằn một trận, dù gì thì tâm trạng bây giờ của tôi cũng đang rất vui, tôi ko muốn vì một chút xào xáo mà làm cho ngày hôm nay trở nên nặng nề, cho nên tôi cố tỏ ra biết điều, sau khi dựng xong chiếc xe máy gọn gàng, tôi đi vào nhà đến khi đứng ngay trước mặt của bà mới bắt đầu lên tiếng.

_Khi nãy con có nhờ a Quý gọi báo cho mẹ là hôm nay con đi phỏng vấn xin việc rồi mà. A ấy ko nói với mẹ ạ.

_Có. Nhưng chị ko có mồm hay sao mà phải bảo nó nói.

_Lúc sáng con quên mất, khi con đi mẹ ngủ nên ko dám gọi sợ mẹ lại mất giấc ngủ. Lần sau con sẽ rút kinh nghiệm ạ. Mẹ đừng giận con nhé.

Bà nghe thấy tôi nói vậy có lẽ cũng nguôi nguôi nên quay người đi vào chiếc ghế sofa ngồi xuống, tay rót cốc nước trà đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi đặt xuống nhìn tôi nói tiếp.

_Tôi ko cấm chị đi ra ngoài nhưng mà nhà này phải có tôn ti trận tự,đi đâu cũng phải nói một tiếng cho người khác còn biết đường.

_Vâng. Con biết rồi ạ. Lần sau đi đâu con nhất định sẽ nói với mẹ.

_Thế hôm nay chị đi xin việc sao rồi. Họ có nhận ko.

_Trước mắt con phải thử việc một tháng mẹ ạ. Nếu làm tốt họ sẽ kí hợp đồng.

_Chị làm sao thì làm, suốt thời gian chị ở nhà ăn bám, chồng chị đã nai lưng ra làm rất vất vả, bây giờ liệu mà đi làm phụ nó. Cứ để nó nai lưng ra mà làm một mình như thế thì chịu sao nổi.

Cứ mỗi lần nghe mẹ chồng bảo tôi ăn bám chồng của mình thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Tôi cũng đâu muốn ở nhà,suốt ngày làm quần quật như một con ôsin ko lương,lại còn bị bà đay nghiến, cằn nhằn cả ngày. Chẳng qua, cũng chỉ vì hoàn cảnh ép buột,tôi vì muốn giữ gìn cho con mình sinh ra được khỏe mạnh cho nên mới chấp nhận ở nhà, nhưng mà mọi hi sinh của tôi đều ko được đền đáp, bây giờ nó cũng đã ko còn, nó cũng đã rời khỏi tôi đi xa mà ko quay lại nữa thì tôi cũng đâu có lý do gì phải ở nhà.

Phụ nữ độc lập tài chính vẫn hơn, chứ suốt ngày ở nhà đợi xin tiền chồng, tôi thấy cay đắng lắm. Chỉ cần nghĩ đến đây là tôi đã thấy đau lòng nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ.

_Vâng. Con biết rồi.

_Thôi chị vào lo dọn dẹp rồi lo cơm nước.

_Vâng.

Tôi cầm giỏ đi về phòng của mình, thay ra bộ quần áo ở nhà,ngồi trên chiếc giường một lúc cố gắng hít thở thật sâu cho lòng trở nên tĩnh tâm lại. Suốt thời gian vừa qua tôi chưa từng quên đi con của mình lại càng ko thể quên được vì ai mà tôi lại mất đi nó. Chỉ là tôi ko muốn nhắc đến con nhiều, làm như vậy con tôi sẽ ko yên lòng mà siêu thoát, tôi cũng chẳng muốn gia đình suốt ngày lại sống trong bầu ko khí nặng nề cho nên mới giấu nỗi nhớ con vào một góc trong tim, tỏ ra mình bình thường chỉ để cố gắng,cố gắng gìn giữ cuộc hôn nhân của mình đi đến cuối con đường.

Tôi thở dài, ngồi ủ rũ thế này cũng chẳng giúp cho tâm trạng của tôi tốt hơn, cuối cùng tôi quyết định đứng dậy rời khỏi phòng rồi bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa.

Loay hoay dọn dẹp mọi thứ nó làm tôi quên đi nỗi buồn về con của mình, tâm trạng tôi cũng đỡ hơn được vài phần. Trước khi đi phỏng vấn do sợ về trễ cho nên tôi đã nấu sẵn thức ăn bây giờ Quý lại muốn mua đồ ăn bên ngoài về để chúc mừng tôi xin được việc, cho nên tôi phải tranh thủ đi xuống bếp hâm nóng lại số thức ăn mà mình đã nấu, sau đó để cho nguội hẳn rồi bỏ vào tủ lạnh bảo quản sang ngày hôm sau ăn tiếp.

Tính cách của mẹ chồng thì tôi đã quá hiểu, bà là người luôn sợ tốn tiền cho nên nếu nói Quý mua thức ăn về ăn thì chắc chắn bà sẽ bảo là hoang phí, cho nên tôi đành im lặng coi như mình ko hay biết.

Lúc tôi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi thì cũng tầm 17h, giờ này chồng tôi chắc cũng sắp về, tôi đi lên phòng tắm táp rồi thay bộ quần áo. Đến khi đi ra khỏi phòng đã thấy mẹ chồng ngồi trên ghế xem ti vi. Quý cũng vừa về đến nhà, thấy thế tôi vội đi nhanh ra nháy mắt ra hiệu cho a, có lẽ Quý cũng hiểu tôi muốn nói gì nên gật đầu. A đi lại gần đưa cho tôi chiếc cặp da của mình rồi nhìn mẹ.

_Con về rồi.

Mẹ chồng tôi đang ngồi xem tivi nghe thấy tiếng của Quý thì đưa mắt nhìn quay sang.

_Ừ. Về rồi thì vào phòng tắm rửa rồi ra ăn cơm. Mà trên tay con cầm cái gì đấy.

Quý nghe thấy mẹ hỏi thì cười cười, đưa túi thức ăn mà mình vừa mua về ra trước mặt.

_Lâu ngày thèm lẩu, nên con mua về ăn với lại mua ít hoa quả và vài cái bánh ngọt, để tủ lạnh mẹ ở nhà có buồn thì lấy ra ăn cho vui.

Bình thường mẹ chồng đều ko muốn chúng tôi mua đồ bên ngoài về, một phần bà sợ tốn kém, một phần lại lo ko hợp vệ sinh nhưng ko hiểu sao hôm nay lại ko thấy cằn nhằn mà chỉ khẽ nói.

_Ừ. Đưa thức ăn cho con Quỳnh còn con thì vào tắm đi rồi ra.

_Vâng.

Quý đưa túi thức ăn sang cho tôi rồi cầm lấy chiếc cặp của mình đi về phòng. Tôi cũng đi vào bếp, bày sẵn thức ăn ra bàn. Một lúc sau,Quý cũng đi ra cả ba người chúng tôi bắt đầu ngồi vào bàn thưởng thức món lẩu mà Quý mua về.

Lần nào cũng như lần nào, mỗi lần ăn uống xong xuôi thì mọi người đều đứng dậy rời khỏi, chỉ còn một mình tôi là cặm cụi dọn dẹp mọi thứ. Lâu dần tôi cũng quen với việc này.

Đến khi tôi dọn dẹp xong mọi thứ đi ra ngoài thì cũng ko còn ai ngoài phòng khách, nhìn chiếc đồng hồ treo tường cũng đã hai mươi mốt giờ, tôi đi ra khóa cửa cẩn thận sau đó mới quay về phòng của mình.

Ngày nào cũng vậy tôi đều phải quần quật với số công việc nhà từ năm giờ sáng mãi cho tận hai mươi, hai mốt giờ mới xong. Khi tôi trở về phòng đã thấy Quý nằm trên giường, a thấy tôi đi vào thì lên tiếng.

_Em dọn xong hết rồi à.

_Vâng.

Tuy buổi chiều tôi đã tắm rửa nhưng vì thời tiết bây giờ nóng quá, sau khi dọn dẹp xong, mồ hôi lại đổ ra nhễ nhại, rít và ngứa ngáy khó chịu.

Để như vậy đi ngủ thì ko chịu được nên tôi lại lấy một bộ quần áo rồi vào tolec, tắm thêm lần nữa. Khi tôi bước ra ngoài thì Quý cũng đã ngủ. Đi lại đưa tay tắt lấy công tắt đèn tôi leo lên giường rồi cũng mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN