Lời Thì Thầm Trao Em - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Lời Thì Thầm Trao Em


Chương 34


Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

GBB: đi ngủ sớm mai đi học and đi làm mn ơii

– ————

Lúc Trình Âm về chỗ của mình thì Tạ Dĩnh cũng tìm được cơ hội nói chuyện riêng với cô.

“Cậu còn ở đây làm gì? Trần Nhiên đi chơi bóng rổ rồi, cậu không đi xem à.”

“Bây giờ đang trong tiết học.”

“Cậu bị ngốc à, giáo viên không có ở đây thì học cái gì, đi nhanh lên!”

Trình Âm không chắc chắn lắm đứng lên nhìn quanh lớp học, ngoài mấy người bọn họ ra thì các bạn khác đều ngồi tại chỗ.

Tạ Dĩnh chỉ hận sắt không thành thép, tóm Trình Âm kéo đi ra ngoài.

Hôm nay hiếm khi thời tiết tốt, trên sân thể dục đã có khá nhiều người, chỗ bóng rổ lại càng không có chỗ trống.

Trình Âm phát hiện, hóa ra rất nhiều người tranh thủ đại hội giáo viên lén ra đây chơi bóng rổ.

Tạ Dĩnh vẫn đang nhìn xung quanh, Trình Âm chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn thấyTrần Nhiên, cô kéo Tạ Dĩnh chạy tới, đứng ở sau cái bàn bóng bàn.

“Ai da, Tạ Trường Tinh cũng chuồn ra kìa.”

Tạ Dĩnh muốn đi lên trước đã bị Trình Âm túm chặt lại “Ở đây thôi, không cần phải đi lên trước nữa.”

Nhóm Trần Nhiên có bốn người nhưng có nam sinh lớp khác tham gia nữa nên đội ngũ bỗng trở nên khổng lồ.

Trên sân thể dục nhóm chơi bóng rổ đang khí thế ngất trời, loáng cái đã đến giờ tan học, một số học sinh đi qua cũng dừng lại, nữ sinh thì vô cùng nhiều.

Tạ Dĩnh nhận thấy Trình Âm có chút không vui, nói kỳ lạ: “Không thích à, tớ nói cho cậu biết, cậu mà cứ không nói gì thì người ta bị đoạt đi đấy. Đây chỉ là trong trường mà thôi, cậu không nghĩ tới chuyện trước đây người ta có nhiều fan nữ hâm mộ như vậy, nhiều hơn cả nữ sinh ở đây.”

Trình Âm ngây người rất lâu, giống như hạ quyết tâm nói: “Ngày mai tớ sẽ nói.”

“Tốt lắm!”

“Nếu mai không nói được, tớ sẽ viết thư.”

“Mẹ, lỗi thời quá rồi.”

Đang nói chuyện, Trần Nhiên giơ tay nhẹ nhàng ném vào trong rổ, kết thúc trận đấu.

Trình Âm nhìn không nháy mắt.

Sao lại có thể đẹp như vậy.

Lúc này, một nữ sinh chạy tới đưa nước cho Trần Nhiên.

Anh ấy nhận!

Anh ấy lại dám nhận!

Trình Âm sắp tức điên lên rồi!

Cảm giác như đầu mình hiện lên ánh xanh!( ý là chị bị anh đội nón xanh ý)

“Cậu nhìn xem!” Tạ Dĩnh kích động như một người hâm mộ CP, “Cậu mà không chủ động thì người khác giành trước đấy nhé!”

Nhưng giây tiếp theo, Trần Nhiên lại đưa nước cho Triệu Duy Lâm.

Trận bóng rổ ngày hôm nay, có vẻ hơi quá sức với Triệu Duy Lâm.

Chắc quá lâu không vận động, Triệu Duy Lâm mệt đến nỗi ngồi thở dốc dưới đất, mồ hôi ướt đẫm cái áo hoodie dày nặng.

Triệu Duy Lâm cầm chai nước uống hơn một nửa, sau đó mới từ từ đứng dậy mặc áo khoác.

Bọn họ phải đi.

Trình Âm không nói gì, cầm tay Tạ Dĩnh chạy, đuổi theo nhóm Trần Nhiên đang đi về phía lớp học.

Mà Trần Nhiên gặp Trương Dược Hải lúc đang trên đường về lớp, bị ông kéo sang nói chuyện.

Trần Nhiên đi ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trương Dược Hải hỏi: “Bao giờ thì em đi?”

“Đang chờ thông báo ạ.”

“Khi nào thì có thông báo?”

“Không chắc nhưng chậm thì khoảng tháng sau, còn nhanh thì mấy ngày nữa.”

“Được rồi.” Trương Dược Hải lại hỏi, “Mấy ngày tới em định làm gì?”

Bình thường Trương Dược Hải không hay nói nhiều, bỗng quan tâm thế này làm cho Trần Nhiên có chút không quen.

“Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, nên em ở trường đợi thôi.”

Trong lớp, Trình Âm lấy một quyển sổ mới ra, xé một tờ giấy.

Nếu không nói được thì cô viết vậy.

Chiều hôm nay, Trình Âm không học mà chỉ ngồi trên bàn tô tô vẽ vẽ nhưng lại che kín mít không ai nhìn thấy cô đang làm gì.

Buổi tối về nhà cô lại tiếp tục ngồi trên bàn viết.

Trên mặt đất cứ từng tờ ném xuống cho đến tận hai giờ sáng, cô vươn vai lấy một phong thư màu hồng nhạt từ trong ngăn bàn ra rồi cẩn thận đặt đồ của mình vào đấy.

Dưới ánh đèn ấm áp, cô nhìn phong thư lại không nhịn được mà lắc đầu: “Sao mình lại quê như vậy chứ……”

“Nhưng quê xứng với chó.”

Sáng hôm sau, lúc Trình Âm thức dậy thấy cửa sổ bên ngoài rất sáng, tưởng tuyết rơi, nên vội vàng không cả đi giày chạy đến kéo rèm cửa sổ ra.

Đáng tiếc không có tuyết rơi, chỉ là đèn đường ở dưới mới được sửa lại bật lên mà thôi.

Bây giờ mới 6 giờ, bình thường chưa đến giờ cô dậy nhưng trong lòng có chuyện nên không ngủ được, nên ngồi bàn học tiếp tục đọc sách.

Chờ dì giúp việc làm xong đồ ăn sáng, cô ăn luôn cho nên cô là người đến sớm nhất lớp.

Bình thường lớp học vô cùng ầm ĩ mà vào giờ này lại đặc biệt yên tĩnh, thích hợp để làm gì đó.

Trình Âm đem thư tình mình viết lén lút nhét vào trong ngăn kéo của Trần Nhiên.

Một lát sau, cô lại cảm thấy không hay lắm.

Đồ như thế này cô nhất định phải giao tận tay anh mới được.

Vì thế Trình Âm cầm thư lại.

Nhưng cô không nghĩ tới chuyện mình mất công đến sớm như thế mà mãi Trình Nhiên cũng không xuất hiện.

Trình Âm chờ rồi chờ, đến trưa cũng không đến căng tin ăn mà mua mì gói sợ Trần Nhiên đến.

Cuối cùng anh vẫn không đến.

Sắp hết tiết buổi chiều rồi, đến tiết tự học buổi tối xong là tan học.

Trình Âm buồn bực nằm sấp trên bàn, đếm từng giây từng giây thời gian trôi qua.

Hai mươi phút.

Mười phút.

Tốt lắm, còn năm phút nữa là tan học rồi.

Trình Âm biết Trần Nhiên hôm nay sẽ không tới vì thế đứng dậy dọn dẹp sách vở.

Trong lớp vang lên những tiếng sột soạt, giáo viên thấy sắp tan học nên cũng cầm túi đi đầu tiên.

Lúc này, cửa sau của lớp bỗng mở ra.

Trình Âm lập tức nhìn về đấy.

Trần Nhiên lại tới.

Lúc này lại tới chứ!

“Trình Âm, em ra đây.”

Trong lớp không ít người quay đầu lại nhìn, Trình Âm giật mình đứng lên, ngây người một lúc mới đi qua.

Nhưng vừa đến gần cửa, cô lập tức quay về lấy thư tình ra nhét vào trong quần áo.

Trần Nhiên đưa cô đến chỗ góc hành lang.

“Sao anh lại đến trường giờ này?”

Không chờ Trần Nhiên nói, Trình Âm đã rút bức thư tình từ trong quần áo ra.

Nhưng còn chưa chờ cô kịp mang ra, người trước mặt đã nói: “Ngày mai tôi phải đi rồi.”

Gần như phản xạ có điều kiện, Trình Âm thu ngay tay vào, nhét thư vào lại trong túi.

Trần Nhiên hiếm khi nghiêm túc như vậy, làm Trình Âm không biết nói cái gì.

Một lúc sau Trình Âm mới hỏi: “Đi đâu?”

“Kim Châu.”

“Kim Châu?”

“Tôi về đơn vị.”

Trình Âm lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn, giống như chuyện trong dự kiến.

Cho đến tận khi Trần Nhiên gọi cô lần nữa, cô mới lấy lại tinh thần, giả vờ ngạc nhiên: “À? Về đơn vị? Anh về đơn vị nào?”

Trần Nhiên nhìn cô cho dù lòng hiểu rõ nhưng vẫn trầm giọng giải thích với cô.

Trình Âm đờ đẫn gật đầu, sau đó lại cười chống chế: “Sao lúc này anh mới đi, tôi sắp bị phiền muốn chết rồi.”

“À, tôi phiền như vậy thật sao?”

Trình Âm bị nghẹn lại, không nói nên lời.

Cô im lặng đứng rất lâu, đột nhiên, có thứ gì đó treo trên cổ.

Cô cúi đầu nhìn là một huy chương vàng.

“Đây là gì?”

“Tặng cho em.” Trần Nhiên nói, “Bùa hộ mênh của tôi, bảo vệ em thi vào trường đại học mình yêu thích.”

Trình Âm cầm lấy lật lên lật xuống: “Có hiệu nghiệm như vậy không? Nếu tôi không thi đỗ thì làm sao?”

Trần Nhiên: “Thì em trả lại huy chương vàng cho tôi.”

Trình Âm hít một hơi: “Đồ keo kiệt! Còn muốn tôi cầm trả lại nữa chứ!”

Trần Nhiên cúi đầu cười, thoáng nhìn cái tay Trình Âm giấu trong túi.

“Vừa rồi có phải em muốn đưa gì cho tôi không?”

Trình Âm đặt tay sau lưng lui lại hai bước.

“Có đưa không?” Trần Nhiên hỏi, “Không đưa thì tôi đi đây, còn phải về thu dọn hành lý.”

“Đưa!” Trình Âm sốt ruột, nắm chặt phong thư màu hồng kia, đưa tới trước mặt Trần Nhiên.

Trần Nhiên hơi hoảng một lát.

Cái loại phong thư màu hồng này vừa nhìn đã biết là cái gì.

Vào lúc anh đưa tay chạm vào bức thư kia thì Trình Âm lại thu tay lại.

“Thôi tôi sẽ không đưa cho anh nữa.”

“Vì sao?”

Anh sắp đi rồi, em đưa còn có nghĩa gì đâu.

“Chuyện này……” Trình Âm hít sâu một hơi, “Đưa anh cũng được nhưng anh có thể chờ…… Chờ sang năm tôi thi đỗ đại học rồi hãy mở ra được không?”

Trần Nhiên nói được.

Nhưng Trình Âm cảm thấy, cái người này chắc chắn vừa ra khỏi trường đã mở ra xem.

Rất lâu rất lâu về sau cô mới biết được, Trần Nhiên không hề mở ra.

Anh vẫn bảo vệ tốt bức thư.

Những chuyện đồng ý với cô, hoang đường hơn cũng làm qua rồi huống chi chỉ một lời hứa nhỏ như vậy.

Lúc Trần Nhiên đi, Trình Âm vẫy tay, “Anh đi nhanh lên, anh trai tôi đang chờ ở trước cổng trường rồi.”

Từ khi cô có tiết tự học buổi tối thì ngày nào Trình Thanh cũng tới đón cô.

Nhưng chờ đến khi Trần Nhiên xuống tầng, Trình Âm nằm bò ngay trên ban công nhìn theo Trần Nhiên đi khỏi trường.

Trình Âm đột nhiên cảm thấy, anh đi rồi cũng không có gì kinh khủng lắm.

Dù sao anh cũng không hay đến trường.

Không có gì ghê gớm.

Dù sao em nhất định sẽ gặp lại anh.

Trở lại lớp cầm cặp sách, Trình Thanh đã lên tầng đón Trình Âm.

“Sao em vẫn chưa ra thế?”

“Em ở lại đọc sách một lát.”

Hai anh em từ từ đi ra khỏi trường, hai người đều tâm sự nặng nề.

Trên đường lái xe về, Trình Thanh nói: “Có một tin xấu và một tin tốt em muốn nghe tin nào trước?”

“Tin xấu trước.”

“Anh phải đi giao lưu ở Yale.”

Trình Âm nghiêng đầu nhìn Trình Thanh.

“Thật hay giả?”

“Thật.”

“Sao lại đi đột ngột như vậy?”

“A Âm.” Trình Thanh bất đắc dĩ nói, “Đầu năm lúc ăn cơm với cha mẹ anh đã nói chuyện này rồi, em không nghe à?”

Trình Âm không muốn tranh cãi, gục đầu xuống, nói: “Sao tất cả đều đi hết thế.”

“Ai, còn có ai đi nữa?”

Trình Âm thở dài, không trả lời, “Tin tốt thì sao!”

“Tin tốt là, cha sẽ xin điều chuyển công việc về chăm sóc em.”

Trình Âm mở cửa sổ xe, gió lạnh tràn vào, thổi thẳng mặt cô cứng đờ.

Cô yên lặng rất lâu, mãi mới cười.

“Tốt rồi, cha cuối cùng cũng về.”

Mặc dù cả Trần Nhiên và anh trai đều đi nhưng cha sẽ về với cô, mọi chuyện dường như không tệ lắm.

Về đến nhà, cô lấy huy chương vàng mà Trần Nhiên đưa cho cô treo trên giá sách.

Nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy cái này có tác dụng phù hộ cho cô thi đỗ đại học.

Còn không bằng tấm ảnh chụp của Tạ Dĩnh.

Một giờ sau, Trình Âm vẫn đang ngắm cái huy chương này.

Thật sự không cần phải nghĩ nữa, cô dứt khoát mở Baidu ra tìm kiếm các từ được khắc trên huy chương vàng.

Không tra không biết, cái này là huy chương vàng đầu tiên trong sự nghiệp thể thao của Trần Nhiên.

Trình Âm lập tức cảm thấy cái này cầm hơi bỏng tay.

Có cái này, cô cảm thấy mình có hi vọng thi đỗ cả Thanh Hoa!

Vì thế cô lại lấy huy chương vàng xuống đeo vào trong cổ.

Dù sao mùa đông mặc nhiều, ngày nào cô cũng đeo trên người cũng không bị ai phát hiện.

Nói không chừng còn có thể chắn tai nạn ý chứ.

“Cái gì? Anh trai cậu cũng đi rồi?”

Tạ Dĩnh nghe thấy tin này, rơi cả sách trong tay xuống “Sao lại đi đột ngột thế?”

“Cũng không phải đột ngột đâu.” Trình Âm nói, “Lúc đầu năm anh ấy đã nói muốn đi giao lưu ở nước ngoài rồi, tớ chỉ cho rằng đi nghe tọa đàm gì đó thôi, ai ngời đi mất mấy tháng.”

Cô ôm cằm nhìn trần nhà, “Chờ lúc nào anh ý về tớ đã thi xong đại học rồi, nếu tớ không thi tốt chắc chắn anh ấy sẽ lột ba lớp da của tớ mất.”

Tạ Dĩnh gật đầu: “Hóa ra chỉ giao lưu thôi, anh trai cậu học tiến sĩ ở đâu?”

“Đại học Kim Châu……” Trong đầu Trình Âm lóe sáng, “Anh trai tớ sang năm học ở Kim châu đấy!”

“Kim Châu thì Kim Châu, cậu kích động cái gì?”

Trình Âm nhìn xung quanh lén nói với Tạ Dĩnh: “Trần Nhiên cũng ở Kim Châu.”

Tạ Dĩnh hiểu ý nhìn cô: “Ở Kim Châu không có nhiều trường đại học đâu.”

“Như thế nào?”

“Ngoài một trường nổi tiếng nhất, có tên là đại học Kim Châu, đây cũng là trường duy nhất.”

Trình Âm vuốt ngực, nơi đó đang đeo huy chương vàng của Trần Nhiên.

“Chắc là…… Có thể được!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN