Lời Thì Thầm Trao Em - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Lời Thì Thầm Trao Em


Chương 52


Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

– ———

Sau khi Trần Nhiên đi, Trình Âm nằm ngã hình chữ đại (大) trên giường, nhìn trần nhà.

Cô sờ mặt mình đỏ như cà chua được vớt từ trong nước sôi ra.

Đều do Trình Thanh, người đàn ông này trước khi đi còn cố ý nhắc nhở không rõ ý với cô như vậy làm cho cô cứ nghĩ tới thế giới của mình và Trần Nhiên.

Cô cũng chỉ tới xem thi đấu thôi mà.

Nghĩ đến đây, Trình Âm lấy máy ảnh trong túi ra, xác nhận mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ.

Ăn cơm trưa ở khách sạn xong, Trình Âm đọc sách một lát rồi chợp mắt trên chiếc giường đôi này.

Lúc tỉnh lại mà vẫn còn chưa qua buổi chiều.

Quá chán.

Trong vòng năm phút mà cô lật hơn mười lần, không tìm được chuyện gì làm cứ đần độn như vậy mà đợi cho đến tối.

Có lúc cô muốn đi tìm Trần Nhiên nhưng hình như bọn họ rất bận, còn cực kỳ nghiêm túc, Trình Âm đứng nhìn trộm từ xa mà không dám đến quấy rầy.

Cho đến tận buổi tối trước khi đi ngủ, Trình Âm hoàn toàn tuyệt vọng, cô vội vàng tắm rửa qua loa rồi nằm xuống giường.

Lúc ý thức dần dần mơ hồ, thì tiếng đập cửa đứt quãng đánh thức cô dậy.

Trình Âm lao nhanh xuống giường, chạy đến buồng vệ sinh chải qua tóc, đi tới cửa, hít một hơi thật sâu mới nói: “Ai đấy?”

“Là anh.”

Quả nhiên là Trần Nhiên.

Trình Âm kéo cửa chỉ thò cái đầu ra mà thôi.

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Nhiên giơ hộp sữa bò trong tay lên.

“Ngủ rồi sao?”

“Vừa mới ngủ.”

“Đã từng ở khách sạn một mình bao giờ chưa?”

“Chưa.”

Nói tới đây, Trần Nhiên dừng lại.

“Ừ, đã làm nóng sữa cho em rồi.”

Trình Âm nhận hộp sữa, cầm ở trong tay cứ như vậy nhìn Trần Nhiên.

Hai người nhìn chằm chằm nhau mà lại không nói câu gì.

Lòng bàn tay của Trình Âm dần dần nóng lên, không biết là do nóng của sữa bò hay vì Trần Nhiên đứng trước mặt cô.

Trên lối đi nhỏ không có người, yên tĩnh như nghe thấy tiếng hít thở của mình.

Hồi lâu, Trần Nhiên hất hất cằm.

“Anh đi vào ngồi?”

“A, em muốn ngủ.”

Trình Âm theo bản năng buột miệng thốt ra, kèm theo vết đỏ ứng trên mặt.

Nói xong cô liền hối hận, nhưng hình như cũng không kịp rồi.

Trần Nhiên lui ra sau một bước nói: “Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, anh cũng ngủ đây.”

Trình Âm chỉ đành gật đầu: “Vậy…… Ngủ ngon.”

Trần Nhiên xoay người đi được một bước, lại quay về, cúi người hôn một cái lên trán Trình Âm.

“Ngủ ngon.”

Trình Âm mãi cũng không hoàn hồn, cho đến khi bóng dáng Trần Nhiên biến mất ở cuối hành lang, cô mới từ từ đóng cửa rồi nằm lên giường lần nữa.

Giống như sau một trận cãi nhau mới nghĩ lại hành vi sai trái của mình, bây giờ Trình Âm đang nghĩ nếu như lúc ấy cô nói không muốn ngủ thì chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo nhỉ.

Trần Nhiên vào ngồi chơi một lúc và không rời đi.

Trình Âm lại vì chuyện này mà mất ngủ.

Cô cầm điện thoại đến lần thứ ba, nhìn thấy dã 11 giờ lập tức vất điện thoại xuống. Nếu vẫn chơi điện thoại tiếp thì đêm nay không ngủ được mất.

Lúc cô che chăn chuẩn bị ép mình ngủ thi chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Trình Âm cho rằng mình nghe lầm, nên không nhúc nhích.

Chuông cửa lại vang lên.

Cô nhẹ tay nhẹ chân đi tới cửa, không hỏi mà trực tiếp nhìn từ mắt mèo.

Lại là Trần Nhiên.

Anh đã thay quần áo khác, áo ngắn tay màu trắng và quần đùi màu xám như là quần áo ngủ.

Mãi không thấy mở cửa, anh cũng có chút mất tự nhiên vẻ mặt hơi căng thẳng.

Trình Âm từ từ mở cửa ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau lại không nói chuyện.

Lần này không ai nói trước, Trần Nhiên đi lướt qua Trình Âm thẳng vào phòng.

Trình Âm không biết mình nên làm gì, dù sao cứ đóng cửa vào trước đã rồi nói.

Vừa quay đầu lại thấy Trần Nhiên đã ngồi ở mép giường.

“Anh……”

“Anh không ngủ được.” Trần Nhiên nhìn cô “Em ngủ rồi à?”

Trình Âm đỏ mặt nói dối, “Em mơ được hai giấc mơ rồi.”

Cũng không biết Trần Nhiên có tin không, Trình Âm chỉ thấy anh xoa tóc mình rồi vẫy tay với cô.

“Đêm nay anh ngủ ở đây với em, được không?”

Trình Âm phát hiện hôm nay mỗi câu nói của cô gần như đều theo bản năng, không kịp nghĩ đã tự nói.

“Được.”

Trần Nhiên nở nụ cười, cả người đều thả lỏng.

“Vậy đến đây ngủ nào.”

Trình Âm đi đến giường nằm xuống mép giường, đưa lưng về phía Trần Nhiên, hai mắt nhắm chặt.

Nhìn giống như vừa dính lên giường đã ngủ luôn.

Một lát sau, phía giường bên kia lún xuống.

Hơi thở gần ngay bên cạnh, lông mi Trình Âm đang run rẩy.

Nhưng hai người vẫn cách nhau một khoảng.

Qua năm phút, có lẽ là tận 50 phút, Trình Âm cũng không biết dù sao cô cảm giác bàn tay Trần Nhiên ôm lấy eo cô, từ từ tới gần cho đến khi hơi thở phả lên cổ cô.

Không hề nói cái gì mà cũng không thêm động tác gì.

Một đêm không ngủ, gần như đến lúc trời gần sáng Trình Âm mới ngủ.

Khi cô tỉnh lại lần nữa, Trần Nhiên đã không ở bên cạnh rồi.

Cô ngồi ở đầu giường ngây người một lúc lâu.

Nếu không phải ga chải giường bên cạnh lộn xộn thì cô cảm thấy chuyện tối qua như một giấc mộng.

Tiện tay cầm điện thoại xem thời gian, mới phát hiện Trần Nhiên gửi tin cho cô.

“Sáng dậy sớm nên không quấy rầy em. Gọi điện thoại xuống lễ tân để đưa bữa sáng lên, 9 giờ xuống tầng mẹ anh ở dưới sảnh đón em”

Trình Âm nhìn thời gian, gửi lúc 6 giờ.

Hóa ra anh đi lúc 6 giờ.

Trình Âm nhắn tin lại “Vâng”.

Khi ăn bữa sáng cô mới nhớ tới có chuyện gì không thích hợp.

Cô lao tới bổ nhào lên giường cầm điện thoại, xác nhận lần nữa Trần Nhiên nói là ” Mẹ anh đón em ở dưới sảnh”.

Mẹ kiếp?!

Cô Vương?!

Một người thiếu kinh nghiệm sẽ không hiểu được cảm giác ở bên con trai cô giáo là như thế nào.

Tóm lại Trình Âm vô cùng thấp thỏm bất an, vô cùng lo lắng cô giáo Vương sẽ ra đề để kiểm tra cô.

Bây giờ đã là 8 giờ 50, không còn thời gian do dự.

Trình Âm khẩn trương đi xuống tầng thấy Vương Huệ Duẫn đang ngồi trên sô pha ở đại sảnh.

Nhưng cô không biết là bây giờ Vương Huệ Duẫn còn khẩn trương hơn cả cô.

Tối hôm qua Trần Nhiên nhất thời nhiệt tình mời bà tới xem thi đấu, sau một hồi mang tình cảm mẫu tử đất trời làm Vương Huệ Duẫn ngạc nhiên thì tiếp theo anh mới nói mục đích thực sự bảo bà quan tâm tới bạn gái mình.

Nói là “Quan tâm” thật ra Vương Huệ Duẫn hiểu là muốn để cho bà gặp mặt một lần.

Vậy thì gặp, con trai bà vất vả lắm mới tìm được bạn gái nên cũng khá tò mò.

Ngay sau đó Trần Nhiên lại nói, thật ra trước đấy đã từng gặp rồi.

Vương Huệ Duẫn lập tức lướt qua một loạt bạn nữ của Trần Nhiên mà bà đã gặp.

Nghĩ mãi cũng không đoán ra được ai, Trần Nhiên nói thẳng, chính là “Trình Âm”.

Vương Huệ Duẫn khí huyết dâng lên, trong đầu đều là từ ngữ để chửi bới thằng con trai mình.

Không phải người mà, người ta đưa con cái đến học thêm kết qua không chỉ mất tiền mà còn kèm thêm cả người.

Hai người đều căng thẳng đi vào sân thi đấu

Trình Âm đang ngồi trên khán phòng, vẫn cầm di động gõ chữ.

Vương Huệ Duẫn hỏi cô đang làm gì, Trình Âm nói đang ghi chép lại.

Vương Huệ Duẫn ngạc nhiên “Ghi chép cái gì?”

“Cháu về trường phải viết bản thảo.”

“À……” Vương Huệ Duẫn gật đầu, mới nhớ ngành Trình Âm học đại học là báo chí.

Giờ phút này, chương trình phát sóng thông báo trận đấu sắp bắt đầu, Trình Âm đeo máy ảnh lên cổ để lúc nào cũng quay được.

Bởi vì tính chất đặc thù của đấu kiếm, phải nhanh chuẩn tàn nhẫn, nên thời gian mỗi hiệp không dài.

Lúc Trần Nhiên lên sàn đấu Trình Âm quên mất không chụp, toàn bộ chỉ đứng xem.

Thi đấu này không sôi nổi giống như bóng đá, xem chỉ là sự bình tĩnh nhạy bén của vận động viên, nên bầu không khí trong khán đài cũng không kịch liệt.

Nhưng không ảnh hưởng đến Trình Âm lo lắng đến toát mồ hôi.

Mỗi khi được điểm thì khán phòng mới phát ra tiếng âm thanh cổ vũ.

Nhìn điểm số thay đổi không ngừng, Trình Âm mới nhẹ nhàng thở ra.

Ổn rồi.

Cô ngồi xuống, vỗ tay cùng với mọi người xung quanh nhìn theo Trần Nhiên đi xuống đài thi đấu.

Tiếp theo là thi đấu đoàn thể, có thời gian nghỉ ngơi ngắn ở giữa.

Các phóng viên đang ngủ đông bống phía lập tức ngo ngoe rục rịch tản đi khắp nơi phỏng vấn người xem.

Trình Âm không nghĩ tới lại có tận ba phóng viên đi tới chỗ cô mà tất cả đều là nam.

Oa, phải bị phỏng vấn.

Cô sửa lại tóc ngồi thẳng lại chờ phóng viên đến.

Khi ba phóng viên xuyên qua lối đi nhỏ thì phát hiện ra ý đồ của đối phương nên bước nhanh chân hơn.

Đồng thời có hai người đến cạnh Trình Âm, trong đó phóng viên áo màu xanh đang giữ chặt phóng viên áo màu đỏ không cho anh ta chen lên trước.

Phóng viên màu đỏ lườm anh ta rồi mới quay đi.

Phóng viên màu xanh cười đi tới, đưa míc tới trước mặt Trình Âm.

“Tiểu thư, xin hỏi cô có thể cho tôi hai phút phỏng vấn được không?”

Trình Âm thấy phóng viên vẫn cười với mình, vì thế cũng mỉm cười nói: “Được ạ.”

Phóng viên này còn ít tuổi đang là thực tập sinh, sau khi nhìn thấy Trình Âm cười lại càng căng thẳng.

Ban đầu muốn hỏi “Cô có ý kiến gì với trận đấu này không?” thì tới miệng lại biến thành câu hỏi có ẩn ý.

“Xin hỏi vì sao cô lại đến xem trận đấu này?”

Trình Âm cười quay đầu, nhìn về phía sân thi đấu.

“Bạn trai tôi gọi tới.”

Nụ cười của Phóng viên hơi nhạt lại, mắt nhìn xung quanh Trình Âm không thấy người con trai nào.

“Bạn trai cô không tới sao?”

“Có mà.”

“Ở đâu?”

“Ở hậu trường.”

“Hậu trường????”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của phòng viên, Vương Huệ Duẫn không nhịn được cười.

Phóng viên lại mê mang nhìn có vẻ như hiểu được “Bạn trai của cô là……?”

“Là Trần Nhiên, anh muốn phỏng vấn cảm nhận của tôi sao? Tôi nói đơn giản một chút nhé, hôm nay anh ấy phát huy như bình thường dù sao thì lúc nào cũng đẹp trai và lợi hại như vậy.”

“……”

Vốn thấy mỹ nữ trong khán đài định nói chuyện một chút, không nghĩ tới lại bị tống cho một đống thức ăn chó vào miệng.

Phóng viên hỏi qua loa thêm hai câu nữa rồi đi.

Sau khi trao giải, phóng viên cùng khán giả đều xông lên.

Có người muốn phỏng vấn, có người muốn chụp ảnh.

Dáng người Trình Âm trong đám người đấy không có ưu thế gì, tóc tai toán loạn mới lao lên được phía trước.

Cô thấy Trần Nhiên đang nhận phỏng vấn, vì thế vẫy tay một chút.

Không nghĩ tới Trần Nhiên lại thấy cô, miệng thì trả lời câu hỏi của phóng viên còn mắt thì dừng ở tay cô, khóe miệng cong lên.

Trình Âm nhìn dáng vẻ hăng hái của anh, trong nháy mắt muốn lưu lại hình ảnh này.

Nhưng cô cúi đầu lại không thấy máy ảnh trên cổ mình

Đâu rồi?

Trình Âm nhìn xung quanh, cũng không thấy trên mặt đất.

Chẳng lẽ lúc nãy chen chúc trong đám người nên bị rơi mất?

Nhưng bây giờ cô cũng không chen ra được, chạy đi đâu tìm máy ảnh bây giờ?!

Lúc cô đang nôn nóng thì một đôi giày xuất hiện ở trước mắt.

Trình Âm ngẩng đầu, thấy Trần Nhiên đứng đấy.

“Em đang tìm gì?”

Theo Trần Nhiên lại đây, còn có một đám phóng viên và ánh mắt của khán giả.

Trình Âm lập tức có chút xấu hổ khẽ nói: “Không thấy máy ảnh của em, rõ ràng đeo trên cổ.”

Trần Nhiên nhìn về phía cổ cô.

Hôm nay cô mặc chiếc váy trắng không có thói quen mang đồ trang sức, nên trước ngực thật sự không có gì.

“Vậy đúng lúc.”

Trần Nhiên nói.

“Cái gì?”

Trần Nhiên gỡ huy chương vàng trước ngực mình xuống đeo vào cổ Trình Âm, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe: “Đây là sính lễ anh gửi chỗ em.”

Mặc dù xấu hổ vì nhiều người, Trình Âm cũng không nhịn được ngước lên nhìn Trần Nhiên cười.

Trong khán phòng, đúng lúc Vương Huệ Duẫn cầm máy ảnh của Trình Âm chụp được màn này.

Xong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN