Rời khỏi ký ức, tôi nghiêm túc viết một bức thư tỏ tình vừa ngắn gọi lại vừa nghiêm túc, chỉnh sửa lại bản thảo qua loa trước đó.
Có lẽ do đêm khuya nên tôi trở nên hưng phấn. Tôi cảm thấy bức thư tỏ tình này của mình đúng là tuyệt vời nhất trên đời, một chữ thôi cũng có thể làm người đọc cảm động rưng rức rồi!
Nhưng hôm sau, khi tỉnh lại, tôi đọc lại bức thư tình kia thì cảm thấy nó như một thảm họa.
Tôi vô cùng buồn bã. Nghĩ nghĩ, tôi lại chỉnh sửa bức thư tình của mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đi tỏ tình người ta. Dù thành công hay thất bại thì tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Không hiểu sao gần đây trời vô cùng lạnh.
Tôi nhớ tới lời của mẹ mình – fan hâm mộ lão làng của các bộ phim tình cảm máu chó: “Nếu tỏ tình vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm thì hai người có thể bên nhau cả đời.”
Tôi nghe xong thì cũng không để tâm, cũng chẳng tin lắm vào điều đó.
Nhưng sau đó ba tôi lại nói cho tôi biết:
“Thật ra ba và mẹ con cũng tỏ tình với nhau vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm.”
“Ban đầu mẹ con còn không đồng ý cơ. Nhưng mẹ con lại bảo hôm đó là ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm, bầu không khí quá lãng mạn nên mới cố rộng lòng đồng ý với ba. Đúng là miệng nói một đằng đầu nghĩ một nẻo.”
“Rõ ràng là trước đó bà ấy nói rằng nếu ba tỏ tình bà ấy vào ngày tuyết rơi đầu tiên của năm thì bà ấy sẽ đồng ý. Cuối cùng bà ấy lại quên béng luôn!”
Tôi thầm nghĩ trong lòng: Trong hiện thực cũng có chuyện lãng mạn như vậy sao?
Tôi vừa cười nhạo trong lòng, vừa lấy điện thoại ra xem năm nay ngày đầu tiên tuyết rơi là ngày nào.
Dù sao thì tỏ tình ngày đó cũng không khác gì bình thường lắm đâu.