Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 142: Sẽ cho hai người các người sống không bằng chết!
“Rốt cuộc là cô ấy đi đâu chứ?”
Hạ Dĩ Niên đánh tay lái, rời khỏi con đường sầm uất đi thẳng vào đường cao tốc: “Cô ấy không đi đâu cả, có một điều bây giờ tôi có thể chắc chắn là Uyển Khanh gặp nguy hiểm.”
Lâm Tư Phàm gọi điện cả trăm lần cho Uyển Khanh ngoại trừ tiếng nói lạnh lùng của tổng đài thì chẳng có một tín hiệu nào cả. Anh thở dài: “Sao thế này…rốt cuộc là có chuyện gì thế này?”
Rời khỏi đường cao tốc, chạy một đoạn nữa thì về Hạ gia, lúc vừa xuống xe, điện thoại của Hạ Dĩ Niên reo lên. Hắn nhìn tên người gọi đến rồi sững người, Lâm Tư Phàm thấy thế cũng nhìn vào màn hình…
Cả hai người chạy nhanh vào phòng sách, ghim điện thoại vào máy tính.
Karen và mọi người cũng nhanh chóng đi vào: “Có chuyện gì thế?”
Lâm Tư Phàm ra dấu hiệu im lặng: “Suỵt, đừng làm ồn, là Uyển Khanh gọi.”
Hạ Dĩ Niên bấm nút kết nối, tất cả mọi người đều giữ im lặng tập trung nghe tiếng trong điện thoại. Nhưng sau một phút thì điện thoại ngắt kết nối, Hạ Dĩ Niên nhíu mày thử gọi lại một lần nữa, tín hiệu lại bị tắt đi như những lần trước.
“Chuyện gì vậy? Sao không nghe thấy gì cả…”- Barbara lên tiếng.
Hạ Dĩ Niên mở đoạn vừa ghi âm lại trên máy tính lên rồi đeo tai phone vào.
Lâm Tư Phàm nhíu mày suy tư: “Đó là tiếng gì thế? Uyển Khanh gọi cho chúng ta nhưng tại sao không nói gì chứ?”
Âm thanh xè xè từ trong đoạn ghi âm phát ra khiến mọi người khó hiểu.
Karen: “Nghe như là tiếng sóng biển vậy.”
Hạ Dĩ Niên nâng tầm mắt: “Tôi nghĩ vừa rồi không phải là Uyển Khanh gọi, là có ai đó dùng điện thoại của cô ấy gọi cho chúng ta… mục đích chính là để chúng ta nghe thấy tiếng sóng biển này.”
“Nhưng trong nước có rất nhiều biển, rất nhiều cảng quốc tế, làm sao chúng ta biết được Uyển Khanh đang ở chỗ nào?”- Khải Ca nói.
Hạ Dĩ Niên tua lại đoạn ghi âm một lần nữa, đến một chỗ có tiếng nói chuyện của người thì dừng lại. Âm thanh nói chuyện này không lớn, dường như chỉ vô tình lọt vào máy nghe, Hạ Dĩ Niên tua lại lần nữa…
“Là tiếng gì thế?”- Lâm Tư Phàm hỏi.
Hạ Dĩ Niên nhíu mày: “Nghe giống như…ngôn ngữ địa phương của người dân ở thành Cát An.”
Lâm Tư Phàm lấy một cái máy tính khác, tra lên google: “Ở thành Cát An có hai cảng quốc tế lớn.”
Hạ Dĩ Niên đứng lên rời khỏi phòng: “Chúng chia nhau ra tìm.”
Lâm Tư Phàm gật đầu: “Karen, Vi Vi hai cô ở lại đây, có tin gì thì báo cho tôi.”
“Được.”
Người bí ẩn kia dùng điện thoại của Uyển Khanh gọi tới, hơn nữa còn để lộ nhiều manh mối như vậy ắt hẳn là muốn ám hiệu nơi mà bọn họ đang ở. Lâm Tư Phàm và Khải Ca tìm ở cảng thương mại, Hạ Dĩ Niên tìm ở cảng quốc tế, sau suốt hơn một giờ, rốt cuộc tin tức nghiêng về phía cảng quốc tế. Hạ Dĩ Niên đem tấm ảnh của Uyển Khanh đưa ra cho người phụ trách điều hành cảng, người đó gật đầu, chắc như đinh đóng cột rằng mình đã nhìn thấy cô gái trong hình.
“Cô ấy chỉ mới vừa rời khỏi đây, tôi nhớ rất rõ, chỉ khoảng một tiếng trước. Cô ấy hình như đi chung với một người khác, người đó nói cô ấy không khỏe và hay bị say sóng nên đã hôn mê.”
“Người đó là nam hay nữ?”
“Là nữ!”- Quản lý nhớ lại: “Dáng người của cô ta cao khoảng chừng này, đầu đội mũ lưỡi trai che đi nửa khuôn mặt.”
“Vậy chuyến tàu gần đây nhất là đi đâu?”
Quản lý tra sổ sách: “Vừa mới khởi hành, PO46, điểm đến là Nga.”
“Nga sao?”
“Đúng vậy, là phải rồi, tôi còn lưu trữ thông tin người mua vé, để tôi đi soạn ra cho cậu xem.”
Hạ Dĩ Niên gật đầu, người quản lý đi vào văn phòng. Hắn đứng bên ngoài, khẽ chau mày, lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tĩnh.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa…”
Lúc này người phụ trách đi ra: “Đây rồi, cô ấy là Jenny Phương, Phương Tĩnh.”
Bàn tay cầm điện thoại của Hạ Dĩ Niên siết chặt lại: “Sắp tới còn chuyến tàu nào đi qua Nga không?”
Quản lý gật đầu: “Còn một chuyến hỏa tốc, sẽ bởi hành trong nửa tiếng nữa.”
“Tôi muốn mua vé!”
Hạ Dĩ Niên gọi thông báo cho Lâm Tư Phàm- và Khải Ca một tiếng rồi lên tàu Hắn nghe đi nghe lại đoạn ghi âm ngắn ngủi vừa rồi, nếu như đã để lại manh mối chỉ dẫn thì có nghĩa là Phương Tĩnh muốn hắn biết đường tới đó. Không thể nào chỉ cho biết chút thông tin ít ỏi như vậy, chắc chắn vẫn còn thông tin khác hữu ích hơn.
Hạ Dĩ Niên nghe đi nghe lại cả trăm lần mới có thể tìm ra một âm thanh khác trong đoạn ghi âm, đó là tiếng tiếng cộp cộp giống như tiếng búa đóng đinh vào tường, hắn nghe lại vài lần…
Búa đóng đinh vào tường? Tức là một ngôi nhà đang được sửa hoặc là đang xây. Phương Tĩnh trở về Nga, chắc chắn cô ta sẽ không đi đâu xa trong phạm vi thành phố trước kia từng sống, trong thành phố thì có nơi nào đang sửa chữa hoặc thi công?
Hai mắt Hạ Dĩ Niên sáng lên.
Là chung cư Thuyên Loan.
Con tàu khởi hành ngay sau đó. Hạ Dĩ Niên liên tục gọi cho Phương Tĩnh, lần nào cũng đều là giọng nói của tổng đài.
…
Chuyến tàu mất hai tiếng để tới nơi, Hạ Dĩ Niên nhanh chóng trở về Phương thị lấy xe chạy tới chung cư Thuyên Loan. Nắng nóng khiến hắn mệt mỏi, lúc bước xuống xe thì nhận được điện thoại hắn liền kinh ngạc nghe máy: “Phương Tĩnh, em gì đó?”
Bên chỗ của Phương Tĩnh hình như gió rất lớn, tiếng ù ù lọt vào điện thoại càng làm giọng nói của cô ta thêm yếu ớt: “Anh nhìn lên tầng thượng đi…”
Hạ Dĩ Niên ngẩng đầu, nhất thời kinh hãi trừng lớn mắt.
Một dáng người nào đó bị treo lơ lửng trên tầng mười sáu, gió thổi làm cho hình dáng đó đung đưa tựa như một quả lắc trong chiếc đồng hồ cổ.
Hạ Dĩ Niên tắt máy, chạy nhanh vào thang máy.
Lúc này, bên ngoài chung cư, người dân cũng chú ý đến sự khác thường trên tầng trên, hai cũng hoang mang tụ lại bàn tán.
“Mau gọi cảnh sát đi, hình như là có chuyện không hay rồi.”- Một người nói.
Trên sân thượng, Phương Tĩnh đứng nhìn xuống thành phố bên dưới, sắc mặt dù có nhợt nhạt nhưng vẫn giữ được nét thản nhiên lạnh nhạt. Trên tay Phương Tĩnh cầm cây dao gọt trái cây bén nhọn, Uyển Khanh bị chói lại rất chặt, lơ lửng bên ngoài không khí phần đầu của dây thừng được cột vào một cái trụ sắc bên cạnh. Cô đã ngất xỉu từ lâu, hoàn toàn không chút phản kháng.
Phương Tĩnh đứng đó, hoàn toàn như là đang chuẩn bị cắt dây để người kia rơi từ tầng mười sáu xuống.
Hạ Dĩ Niên đạp cửa tầng thượng, chạy ra: “Phương Tĩnh!”
Cô ta quay lại, khẽ cười: “Anh tới rồi à?”
“Em điên rồi, em đang làm cái gì thế?”
Ngón tay Phương Tĩnh vuốt nhẹ lên mặt sóng của con dao trên tay: “Làm sao đây, làm sao đây? Em càng nhìn càng thấy cô ta rất chướng mắt…Jonathan, anh quan tâm cô ta phải không? Rất quan tâm cô ta phải không?”
Hạ Dĩ Niên im lặng, nhìn đầu của sợi dây thừng đang cột trên trụ sát kia, Phương Tĩnh đứng ở vị trí gần như vậy, chỉ cần cô ta vung dao, cho dù có là thần tốc cũng không cản kịp.
Phương Tĩnh nương theo ánh mắt hắn, nhìn lên sợi dây, sau đó nở nụ cười như đã biết trước mọi chuyện: “Quả nhiên, anh quan tâm tới Lôi Uyển Khanh…”
“Phương Tĩnh, em đừng làm chuyện dại dột…”_ Hạ Dĩ Niên cố gắng thuyết phục.
“Em không dại dột, em rất sáng suốt…chỉ cần, chỉ cần cô ta từ đây rơi xuống….anh lại sẽ thuộc về em…anh phải biết em cần anh, rất cần anh…”
Hạ Dĩ Niên ngỡ ngàng, Phương Tĩnh trước mặt quá mức xa lạ. Mười năm nay, Phương Tĩnh luôn là một cô bé lương thiện, ngay cả một cô bé cũng không dám giết, người đứng ở trước mặt hắn bây giờ giống hệt như một người điên loạn khát máu… ngay cả ánh mắt cũng mất đi nét ngây thơ vốn có, trở nên thản nhiên cùng cực.
“Phương Tĩnh, em không phải như vậy? Đây không phải là em.”
“Đây chính là em!”- Phương Tĩnh gào lên: “Em chính là như vậy, Jonathan, chẳng lẽ anh luôn tin rằng em là người lương thiện sao? Đó chẳng qua là giả vờ cho anh thấy thôi, em không cao thượng tới mức nhìn người khác cướp anh đi mà bản thân lại lên tiếng chúc phúc…”
Hạ Dĩ Niên nhíu mày, im lặng một lúc rồi truy vấn: “Em dùng điện thoại của Uyển Khanh gọi cho anh, ám chỉ nơi này, chắc chắn là em không muốn để cô ấy chết. Phương Tĩnh, đúng là anh quan tâm Uyển Khanh, nhưng trong lòng anh em chính là người thân, tuyệt đối đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ. Bỏ dao xuống, đi qua đây, nhanh lên…”
Phương Tĩnh bật cười: “Anh ngây thơ như vậy sao? Anh cho rằng em gọi anh tới đây là để anh cứu cô ta? Nực cười, em muốn anh nhìn thấy cảnh cô ta rơi xuống dưới, cảnh cô ta xấu xí, máu thịt lẫn lộn… Jonathan, cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận anh quan tâm tới cô ta…anh có biết em rất đau lòng không? Mười năm, em ở cạnh anh mười năm…cứ tưởng rằng khổ tận cam lai, nhưng rốt cuộc thì sao? Em không cần một người anh trai, em cần anh…tại sao chứ…tại sao chứ?”
“Phương Tĩnh em bình tĩnh đi.”
Nhìn thấy cô ta kích động, hắn lại không dám manh động nên chỉ có thể trấn an cô ta.
“Em không thể bình tĩnh…em điên thật rồi, hôm nay cho dù có phải cùng Lôi Uyển Khanh rơi từ trên này xuống thì cô ta cũng phải chết. Cho dù anh có hận em, có ghét em đi chăng nữa em cũng không quan tâm. Hạ Dĩ Niên…”
Hắn sững sờ.
Phương Tĩnh cười, nụ cười thật chua chát: “Cho dù có như thế nào thì anh vẫn là Hạ Dĩ Niên, anh không phải là Jonathan của em…nếu đã là vậy, em sẽ không yêu anh nữa, em sẽ hận anh, sẽ dày vò anh, sẽ cho hai người các người sống không bằng chết!”
Đầu óc hắn quay cuồng, Hạ Dĩ Niên lắc mạnh đầu, ngăn cho những thanh âm quen thuộc ùa về trong bộ nhớ…
“Em tin anh, Dĩ Niên, trên đời này em chỉ tin lời anh nói, cho dù lời nói đó có vô lý đến đâu thì em vẫn tin. Chỉ cần anh đừng lừa dối em, vì em tin tưởng anh, nên nếu em bị anh lừa dối…em sẽ đau lòng.”
“Anh sẽ là tín ngưỡng của em, còn em sẽ là một tín đồ dũng cảm.”
“Em tin anh không? Sau này trong thế giới của anh chỉ có một mình em thôi.”
“Khanh nhi, anh được em yêu nhiều như vậy rồi, còn có thể vì ai mà rung động nữa đây?”
Hạ Dĩ Niên ôm lấy đầu mình, từng dây thần kinh như căng cứng hơn cả dây đàn, giật bưng bưng khiến da đầu đau nhói… hắn khụy một chân xuống đất, cả thế giới như xoay vòng trước mặt, máu như trút khỏi đại não, cả khối óc cũng lạnh buốt…
“Lôi Uyển Khanh, cô chết đi!”
Phương Tĩnh nhanh như chớp, vung con dao trong tay, sợi dây thừng đứt ra, nhanh chóng tuột khỏi tầng thượng.
Thế giới như ngừng quay, người đứng bên dưới chung cư cũng la hét kinh hãi: “Rơi rồi, rơi rồi…”
“Khanh nhi!”
Phương Tĩnh bị đẩy mạnh sang một bên, cô ta té nhào xuống đất.
Hạ Dĩ Niên nắm lấy phần còn lại ít ỏi của sợi dây thừng…
Người dân bên dưới vỗ tay hoan hô… “Bắt được rồi, cố lên!”
Hạ Dĩ Niên cố gắng kéo lấy sợ dây thừng, Uyển Khanh vẫn hôn mê, dần dần được kéo lên.
Lúc này Phương Tĩnh từ dưới đất loạn choạng đứng lên, đi tới phía sau lưng Hạ Dĩ Niên, cười lạnh một tiếng vung con dao trong tay lên rồi đâm xuống vai hắn.
Hạ Dĩ Niên có chút buông thỏng tay ra, rồi lại cố gắng nắm chặt.
Phương Tĩnh càng thêm cao hứng, đâm thêm một nhát vào vai còn lại…
Hạ Dĩ Niên ngã khụy xuống đất, vẫn cố gắng kéo lấy sợi dây kia. Ở phía sau, ánh mắt Phương Tĩnh ngày càng chuyển lạnh, tiếp tục đâm thật nhiều nhát như để phát tiết sự bất mãn và thất vọng trong lòng.
“Nếu bây giờ em đẩy anh xuống, cùng chết với cô ta… thì sao nhỉ?”
Hạ Dĩ Niên cắn chặt răng, máu đã sớm nhuộm đỏ nền gạch, ngay cả hơi thở của hắn cũng yếu đi, vẫn cố chấp níu lấy sợi dây thừng trong tay: “Thật tốt, anh chính là…một, tín đồ dũng cảm…”
Phương Tĩnh nắm chặt bàn tay lại, dùng hết sức đâm thêm một nhát, cố gắng đâm thật sâu vào, từ vị trí ở phía sau này, tưởng chừng nếu ghim sâu một chút sẽ xuyên thẳng qua trái tim.
Đây chính là nhát chí mạng…
“Anh đừng ép em…mười năm trước em cứu anh được, thì bây giờ em cũng sẽ giết anh…”
Máu, từ miệng trào ra.
Sợi dây, từ từ tuột khỏi lòng bàn tay.
Mọi cảnh vật dường như mờ ảo trong tầm mắt hắn.
Phương Tĩnh phía sau, không chút lưu tình, càng đâm con dao sâu hơn.
Lúc này Lâm Tư Phàm và Khải Ca chạy tới, nhìn thấy một màn này thì kinh hãi, Lâm Tư Phàm không chút đắn đo chạy tới đá mạnh Phương Tĩnh qua một bên rồi chạy tới kéo lấy sợi dây thừng, lúc này Hạ Dĩ Niên cũng buông tay ra… Khải Ca đỡ lấy hắn.
Lúc này cảnh sát cũng được điều động tới, hơn cả chục người ập vào giơ khẩu súng trong tay khống chế Phương Tĩnh.
Lâm Tư Phàm kéo Uyển Khanh lên, cũng gọi cho cô tỉnh lại.
Uyển Khanh mơ màng mở mắt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn thấy Hạ Dĩ Niên nằm trong vũng máu, trên người đều là vết thương.
“Dĩ Niên…”- Cô chạy tới đỡ lấy hắn, Hạ Dĩ Niên đã hôn mê, cô kéo tay Khải Ca: “Có chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Khải Ca và Lâm Tư Phàm sắc mặt nặng nề nhìn sang Phương Tĩnh, cô ta bị cảnh sát không chế, không chút thất vọng nào mà cười lớn, nước mắt từ hốc mắt ứa ra, không nói lời nào đẩy cảnh sát ra rồi nhân lúc người ta không chú ý tự ghim con dao vào ngực trái mình.
Máu, là máu tim…
Mạng, là mạng người…
Chết…là do tự sát.
Tất cả mọi người ai cũng đều sững sờ, chỉ có Uyển Khanh là hai mắt kinh ngạc hét lớn: “Phương Tĩnh…”
Trong phút chốc, tất cả đều sụp xuống, Phương Tĩnh cũng nhắm mắt lại.
“Mau, lên, mau gọi cấp cứu, gọi cấp cứu tới đây.”
Chỉ trong vài phút, tiếng còi hú của xe cấp cứu vang vọng chói tai khắp cả con đường lớn, chạy lướt qua vùn vụt như gió.
THÔNG BÁO: Tối nay ta phải đi đám giỗ bà ta ở Cần Thơ rồi :)) thứ bảy chủ nhật sẽ không có chương mới nhé, thứ hai ta sẽ viết tiếp phần kết luôn nha ^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!