Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 149: Đây chẳng phải là lựa chọn của em sao?
Buổi sáng, Lâm Tư Phàm mang bộ dáng còn ngái ngủ, trên người còn mặc chiếc quần short và cái áo thun màu xanh lam đi dép lê rời khỏi phòng. Tùy ý chặn đường một người làm lại hỏi Thao Thao đang ở đâu, người đó trả lời Thao Thao đang cùng với Karen với Angelina ở vườn hoa. Anh liền nhanh chóng đi tới khu vực vườn hoa, vừa chưa đi tới thì đã nghe thấy tiếng cười nói của Thao Thao.
“Thật sao?”
“Thật đấy, em xem đây là trước khi đi Uyển Khanh đã đặc biệt căn dặn là phải đứa em lựa chọn kỹ càng đấy. Này, Thao Thao em xem đi đây là đại thiếu gia Lý thị, tuy lớn tuổi hơn em một chút nhưng vô cùng có tư vị đàn ông. Hơn nữa không lăng nhăng bậy bạ.”
“Thật sao?”
“Nói gạt em làm gì, đây hình đây em xem đi.”
Lâm Tư Phàm đi đến, khoanh tay tựa vào thân cây nhân tiện đưa mắt nhìn lên bức hình trên bàn: “Xì, tìm đâu ra một tên giới tính không rõ ràng như thế chứ? Ba mươi hai tuổi vẫn còn độc thân thì chắc đã mất cái đó từ lâu rồi.”
Bạch Ân lườm sang: “Này, còn hơn người nào đó, tình nhân qua tay đếm không xuể. Nói không chừng trong người đã mang căn bệnh thế kỷ rồi đấy, Lâm Tư Phàm rảnh rảnh thì anh tới bệnh viện xét nghiệm máu đi.”
“Cô!”
Bạch Ân hừ một tiếng cảnh cáo anh rồi quay qua tươi cười với Thao Thao: “Này cô xem này. Người này gia thế tuy không hiển hách gì nhưng cũng là chủ của một tòa soạn. Trước giờ anh ta đối với cả OlY và Hoàng Thịnh đều vô cùng nể nang, nếu cô gả qua đó thì chắc chắn sẽ được cưng chiều tới chết thì thôi. Hơn nữa anh ta còn là trai tân, hàng hiếm trong giới đấy.”
Lâm Tư Phàm: “Cô đích thân tới kiểm tra hay sao mà biết người ta là trai tân?”
Bạch Ân nghiến răng dùng ánh mắt vạn tiễn xuyên tâm nhìn anh. Angelina lại không khuất phục, lên tiếng: “Bỏ đi, Thao Thao anh đồng chí chỗ chị mới hai mươi tám tuổi đã lên chức thanh tra rồi. Tài giỏi vô cùng, bắn súng cực chuẩn, thế lực đạt loại A+, dáng người cao ráo, anh tuấn khôi ngô, sức khỏe tràn đầy. Vô cùng tuyệt vời luôn, này em xem.”
Lâm Tư Phàm: “Hừ bắn súng giỏi thì sao chứ? Nói không chừng là bệnh nghề nghiệp, nửa đêm nửa hôm đang nằm ngủ cùng lại bị anh ta trong lúc mộng du bắn chết thì có phải là chết oan mạng không?”
“Lâm Tư Phàm anh không giúp thì xéo đi chỗ khác, đứng ở đây phá đám cái gì?”- Bạch Ân nói.
“Ô hay, Bạch Ân, cô ở trong khu vực của Hạ gia đuổi tôi đi nơi khác? Con người cô sao lại hợp lý như vậy chứ?”
“Anh…này tôi là con nuôi của dì anh đấy.”
“Thì sao chứ?”
“Anh!”
“Được rồi được rồi.”- Thao Thao bị dọa cho tim suýt rơi ra ngoài vội lên tiếng cản Bạch Ân
Angelina bất mãn: “Cậu xem sự xuất hiện của cậu làm cho Thao Thao không thoải mái rồi kìa. Những người chúng tôi giới thiệu đều là người mà chúng tôi dựa vào kinh nghiệm của mình đánh giá là ưu tú nhất. Chúng tôi không lý nào lại hại đời Thao Thao chứ có đúng không? Cậu không góp sức tìm người thì thôi lại còn ở đó phán xét bậy bạ. Cậu cũng đâu phải cha vợ người ta, cũng không tốt đẹp gì hơn người ta, phán xét nhiều lời thế làm gì?”
“Chị…em…em không được quyền bình luận à?”
“Bình luận sao cho đúng, kiểu bình luận bất chấp lý lẽ thì thật đáng bắn cho vài phát súng.”- Angelina hừ lạnh.
Lâm Tư Phàm cũng không còn cách nào đối đáp. Ai chứ bà chị già này nói được thì chắc chắn sẽ làm được, đến anh cả còn phải nể chị ta vài phần, thôi thì nam tử hán không chấp nhặt cái thiệt trước mắt vậy.
Sau khi thảo luận cuối cùng hội chị em phụ nữ thống nhất hai người. Một là bà con xa của Hạ gia, Hạ Thiệu Đạt, theo như vai vế thì Lâm Tư Phàm phải gọi một tiếng cậu mặc dù là hai người bằng tuổi nhau. Hạ Thiệu Đạt này học hành tốt, thành tích khá, kinh doanh tạm ổn, khéo ăn khéo nói. Nhưng bù lại ngoại hình lại không ưa nhìn lắm, nói chung là bù qua sớt lại.
Người thứ hai là con trai của một xí nghiệp cỡ trung tại thành Cát An – Du Tông Lễ, tên này không trai gái, không hút thuốc, không rượu chè. Cả ngày chỉ có công việc, tính tình khá là khép kín, không thích giao tiếp vậy nên không có bạn bè nhiều. Anh ta thường hay vì một vài lý do nào đó mà làm mất lòng mọi người.
Thao Thao nghĩ, trên đời này chắc không có buổi gặp mặt nào quái đản như buổi gặp mặt của cô và hai ứng cử viên sáng giá kia. Lúc nhìn thấy cô và Lâm Tư Phàm cùng nhau đi vào, chắc hẳn Hạ Thiệu Đạt kia cũng cứng cả xương quai hàm luôn rồi.
“Chào cậu!”- Lâm Tư Phàm vui vẻ bắt tay Hạ Thiệu Đạt, anh ta cũng chỉ sửng sốt vài giây rồi cũng gượng gạo nở nụ cười bắt tay lại. Lâm Tư Phàm đóng vai một người dẫn đường vô cùng thông thạo tất cả các lối đi và thành công đẩy cả hai con người còn lại vào ngõ cụt bí thế. Anh quay sang Thao Thao lịch sự giới thiệu: “Đây là Hạ Thiệu Đạt, cậu của anh. Tuy rằng bằng tuổi nhưng lại vô cùng giỏi giang, tài kinh doanh chẳng thua gì anh họ đâu.”
Hạ Thiệu Đạt nghe vậy thì vội nói: “Quá khen rồi, làm sao dám so với cậu hai. Lâm thiếu cũng đừng làm cậu chú khó xử.”
“Đó là do anh quá khiêm tốn thôi, bản lĩnh của anh quả thật cũng không nhỏ mà. Thao Thao, em mau chào cậu anh một tiếng đi.”
“Hả?”- Mạnh Hùng Thiên bị điểm trúng tên, nhất thời đừ người ra đứng ngây ngốc tại chỗ. Cô không hiểu ‘chào cậu anh một tiếng’ nghĩa là gì? Nghĩa là cô phải nói như thế nào thì hợp lý với cái ‘chào cậu anh một tiếng’ kia? Nói: ‘Chào anh Thiệu Đạt’ hay là: “Chào cậu!’
“Thao Thao?”- Lâm Tư Phàm thấy cô không phản ứng thì gọi: “Em đừng đờ người ra làm gì? Mau chào một tiếng đi.”
“Dạ…chào…”
“À, chào Thao Thao, nãy giờ không để ý tới em lắm, thật xin lỗi. Anh có nghe Angelina giới thiệu qua về em rồi… được gặp em rất hân hạnh, hân hạnh.”
Thao Thao cười hì hì, trong lòng thầm cảm ơn Hạ Thiệu Đạt. Cũng may nhờ có anh ta lên tiếng gỡ cục rối này cho cô, nếu không thì người thất thố lần này chắc chắn sẽ là cô rồi.
Cả ba người ngồi xuống bàn ăn, phục vụ bắt đầu đem menu lên, Hạ Thiệu Đạt đưa qua cho Lâm Tư Phàm ý bảo anh hãy chọn món, Lâm Tư Phàm nói hôm nay người mời là chủ bởi vậy nên để Hạ Thiệu Đạt chọn món, Anh ta lại cố chấp đẩy menu sang Thao Thao, liền bị Lâm Tư Phàm chặn lại nói rằng: “Cô ấy bị mắc chứng khó khăn trong lựa chọn, nếu để cô ấy chọn thì chắc sáng mai chúng ta cũng chưa có gì bỏ vào bụng. Cậu à, lâu ngày không gặp cậu cũng đừng khách sáo với cháu làm gì.”
Hạ Thiệu Đạt hết cách nên cũng đành thuận theo, gọi vài món rồi quay qua hỏi Thao Thao: “Thao Thao, em muốn ăn gì?”
“Dạ em…”
“Cô ấy ăn rau xào.”
Hạ Thiệu Đạt ngỡ ngàng nhìn Lâm Tư Phàm, không chỉ anh ta mà Thao Thao cũng khóc không được cười cũng không xong quay sang.
“Rau thôi sao?”- Hạ Thiệu Đạt hỏi.
Lâm Tư Phàm gật đầu quay qua nói với người phục vụ cũng đang kinh ngạc đứng một bên: “Đặc biệt, tất cả các loại rau trộn chung lại với nhau.”
Sau khi người phục vụ rời đi, Hạ Thiệu Đạt bắt đầu nghi ngờ cô Thao Thao này là người hay là bò?
Nhiều năm về sau Thao Thao mới bắt đầu chiêm nghiệm, có lẽ đó là bữa ăn tối khó khăn nhất trong cuộc đời cô. Ngoài việc ngồi nghe Hạ Thiệu Đạt và Lâm Tư Phàm nói mấy cái lý luận kinh doanh trên sao hỏa kia thì cô chỉ việc ngồi gặm nguyên một đĩa rau sống.
Sau đó… Hạ Thiệu Đạt cũng không liên hệ gì với cô nữa.
Thao Thao thắc mắc không lẽ anh ta thật sự cho rằng cô là bò tinh?
Người thứ nhất đã như vậy, gặp mặt xong rồi chỉ để lại gượng gạo. Người thứ hai thì khác, không cần gặp mặt đã trực tiếp từ chối luôn. Lý do là vì Lâm Tư Phàm đã nói: “Một người không trai gái, không hút thuốc, không rượu chè. Cả ngày chỉ có công việc, tính tình khá là khép kín, không thích giao tiếp. Thao Thao, anh nghĩ em không nên làm phiền thầy chùa tu hành, rất là tội lỗi.”
Việc mai mối thất bại, người thất vọng chính là chị em phụ nữ và trên hết là Uyển Khanh từ phương xa cũng không kèm được bất mãn. Có một lần Thao Thao như bị ai đó nhập vào, mạnh dạng đứng trước mặt Lâm Tư Phàm nói rằng: “Anh đừng xen vào chuyện của em nữa, đây có phải là chuyện anh nên quản đâu.”
Cô thề, đó chính là lần đầu tiên cô lớn tiếng, hơn nữa lại còn là lớn tiếng với Lâm đại thiếu gia. Nhưng Angelina, Karen và Barbara đều nói rằng cô không sai. Thao Thao cũng nghĩ như vậy, cô không thể suốt đời ở Hạ gia làm một người hầu mãi. Cũng đến lúc cô phải sống một cuộc đời độc lập, cho dù Thao Thao có có không được thông minh thì cũng biết chọn người tốt để gả đi. Cần gì một cậu chủ phải đi theo nhắc nhở phê bình tất cả các đối tượng mà cô gặp chứ?
Nhưng vài ngày sau đó, cô chẳng thấy Lâm thiếu đâu nữa. Anh không trở về nhà cũng không gọi điện thoại, dần dần Thao Thao lại nghĩ không lẽ mình nói sai rồi hay sao?
Sang ngày thứ năm, vào giữa đêm đang lúc ngủ thì Thao Thao nghe thấy tiếng bước chân vội vã của rất nhiều người. Cô tỉnh giấc, khoát cái áo mỏng rồi rời khỏi phòng. Thao Thao nhìn thấy rất nhiều nữ hầu vội vã người cầm thau nước nóng, người cầm hộp cứu thương. Cô kéo một người lại hỏi thì người đó nói một tin động trời.
Lâm thiếu bị thương.
Thao Thao nghe xong liền chạy nhanh đến đại sảnh phòng khách. Ở góc độ này cô nhìn thấy Lâm Tư Phàm mệt mỏi tựa vào thành ghế sô pha, trên bả vai phải hình như có dính máu, tuy rằng áo sơ mi đen không làm cho màu máu hiện rõ nhưng ít ra cũng để cô thấy được chỗ ươn ướt trên vai anh.
Dương lúc quản gia định ngồi xuống băng bó cho anh thì Thao Thao đã chạy tới ngồi xuống trước, lấy chai thuốc tẩy trùng trong tay quản gia rồi kéo áo sơ mi của anh xuống. Trên vai anh là một vết, vừa nhìn đã biết đó là do dao gây ra, vết chém này rất sâu, tưởng chừng như chỉ còn một chút nữa là chạm vào xương tủy luôn rồi. Thao Thao nước một ngụm nước bọt. Cô vốn dĩ rất sợ máu, nhưng mà trước giờ Lâm Tư Phàm cứ thường hay bị mấy kiểu vết thương như thế này, không do đua xe thì cũng do đánh nhau mà nên. Lâu ngày cũng thành quen, đối với mấy chuyện băng bó này Thao Thao cũng đã thành thục tay nghề, hơn nữa cô nhớ Lâm Tư Phàm từng nói vết thương do cô băng bó sẽ mau lành hơn vết thương do quản gia băng bó.
Nhưng lần này, vừa lúc Thao Thao định xử lý vết dao chém kia thì Lâm Tư Phàm không hề mở mắt nhưng vẫn khẽ nhíu mày, lạnh nhạt lên tiếng: “Đi chỗ khác!”
Thao Thao sững người lại một lúc: “Lâm thiếu, anh bị thương rồi.”
“Đó là chuyện của tôi, không cần em quản.”
“Sao em không quản chứ? Anh là chủ nhân của em, an toàn của anh em cũng phải đảm bảo cho thật tốt.”
“Chủ nhân?”- Lâm Tư Phàm cười khẩy, mở mắt nhìn cô, ánh mắt dường như chưa một hàng rào xa cách nào đó làm cho Thao Thao có phần sợ hãi: “Đảm bảo? Em lấy gì để đảm bảo an toàn cho tôi? Chủ nhân? Hừ, Thao Thao, tôi nhớ là em đã muốn làm một con người độc lập rồi, muốn tự quản việc của mình rồi, em không phải là con chó hay con mèo tôi nuôi mà suốt ngày mở miệng cho tôi là chủ nhân.”
“Em…”
“Quản gia, giúp tôi băng bó.”
Quản gia khó xử bước lên: “Thao Thao, cô đứng qua một bên đi.”
Lâm Tư Phàm liếc qua, nhìn thấy chiếc áo khoác mỏng manh trên người Thao Thao rồi nhíu mày, thời tiết bên ngoài đang chuyển lạnh, tùy tiện khoác một cái áo là có thể rời khỏi phòng hay sao?
“Cô về phòng ngủ đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”
“Lâm thiếu…”- Thao Thao bắt đầu khóc, trong lòng có một nỗi hoảng sợ mà chính cô cũng không biết do cái gì tạo nên: “Lâm thiếu, trước giờ em hơi ngốc, mấy lời nói sai anh đều bỏ qua hết…lần này anh đừng giận mà.”
Nước sát trùng trong tay quản gia tưới lên vết thương làm cho cơn đau rát ập tới, sắc mặt Lâm Tư Phàm chuyển xanh, không nhìn Thao Thao mà nói: “Trước giờ em đúng là hơi ngốc, nhưng Thao Thao, đây là lần đầu tiên trong mười năm em nghiêm túc cho tôi biết em muốn rời khỏi tôi, rời khỏi nơi này… Được thôi, tôi thành toàn cho em, ngày mai dọn đồ rời hkỏi đây.”
“Em không đi!”
“Em đừng phiền phức như vậy.”- Lâm Tư Phàm cao giọng: “Đây chẳng phải là lựa chọn của em sao?”
“Em…”
“Về phòng đi!”
Thao Thao bậc khóc quay lưng chạy về phòng, lúc đi đến ngã rẽ vô tình đụng trúng bình hoa nhưng rất nhanh đã lảo đảo biến mất.
Lâm Tư Phàm thở dài: “Lát nữa ông qua đó băng bó giúp cô ấy, người hậu đậu như vậy, cho dù rời khỏi đây tôi cũng không biết cô ấy sống được bao lâu.”
“Tôi biết rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!