Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi - Chương 19: Mùi vị rất đặc biệt.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi


Chương 19: Mùi vị rất đặc biệt.


Bắt đầu ngày mới khá là nhàn rỗi, A Nguyên đi học, Âu Giãn Tình đi ra ngoài biệt tăm. Một mình Trân Trân ở nhà cũng vô cùng buồn chán, cô lại nhớ tới trong điện thoại mình vẫn còn một trò chơi thú vị. Trân Trân lấy điện thoại ra đăng nhập vào trò chơi, làm xong phần thông tin thì bắt đầu nhận nhiệm vụ, một giọng nói ngộ nghĩnh phát ra từ trò chơi.

-Nhiệm vụ 1: Tra cứu vệ tinh GPS, tọa độ hiện tại của bạn là XX, địa điểm bạn phải đến là đường AAI, trong một khu rừng nhỏ phải tìm được hoa Rafflesia sau đó chụp hình lại đăng lên trang wed chính thức của game, vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ. Thời gian tính từ bây giờ cho đến hai tiếng sau, chúc bạn thành công.

Trân Trân mỉm cười thích thú, trò chơi này quả thật rất mới lạ. Cô lấy vội áo khoác ngoài rồi rời khỏi nhà, đón taxi tới đường AAI. Taxi nghe nói cô muốn tới đó thì dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, Trân Trân thắc mắc thì được cho biết con đường đó không thông lối với bất kì đường nào, dọc đường cũng chỉ có rừng rậm rất đáng sợ, bác tài xế thắc mắc một cô gái như cô thì đến đó làm gì.

Lúc chạy tới đầu đường thì xe taxi đột nhiên ngừng lại, bác tài xế quay ra sau nói với cô: “Cô ơi không chạy được nữa, đường phía trước bị phong tỏa rồi.”

Trân Trân tò mò nhìn ra phía trước, cảnh sát sao lại phong tỏa nơi này chứ? Cô trả tiền cho tài xế rồi xuống xe, đành đi bộ vào trong, thời gian cô cũng không còn nhiều, mau chóng chụp hình rồi rời khỏi chắc cũng không sao. Trân Trân đương nhiên không ngu gì mà chạy tới xin cảnh sát cho qua, cả con đường đều bị phong tỏa vậy thì cô đành mạo hiểm đi đường rừng vậy. Khu rừng này là khu rừng duy nhất ở thành Bách Nhật, diện tích không lớn nhưng đất đai lại rất tốt, mẫu đất ở đây có rất nhiều thành phần giống với đất ở rừng nhiệt đới Malaysia nên các sinh vật cũng có điểm tương đồng với nhau.

Đặc biệt là khu rừng này không có thú dữ, thế nên Trân Trân mới an tâm mà đi vào như vậy.

Cây cỏ mọc um tùm như thế này cô biết tìm đâu ra cái loài hoa gì đấy, cho dù có tìm ra thì thời gian cũng sắp hết rồi, đây quả là một việc gian khổ. Trân Trân vạch từng lùm cây ra tìm kiếm, lúc đi ngang qua một cây đại thụ lớn thì từ đâu thò ra một vòng tay túm cô kéo lại. Trân Trân hết hồn định kêu cứu thì bị một bàn tay che lấy miệng, cô bị làm cho hoảng sợ đến mức chỉ ứ ứ không kêu được ra tiếng.

Vào rừng thì chắc là phải gặp lâm tặc rồi… lâm tặc không đi cướp cây, sao lại bắt cô chứ?

“Khi nãy tôi nghe có tiếng động bên này, mau lên, coi chừng là đám cảnh sát.”

Một người từ đầu chạy đến chỗ cây cổ thụ nơi cô đang đứng tìm kiếm, hắn ta chỉ có cách chỗ Trân Trân chừng vài bước chân, cũng may là hắn ta chỉ tìm kiếm sơ qua nên không phát hiện cô.

“Đại ca, không có ai, chắc là chuột thôi, chúng ta cứ lo vận chuyển số cây này đi trước, cảnh sát phong tỏa ngày càng kín rồi.”

“Được rồi, tiếp tục chặt đi.”

“Dạ.”

Trân Trân mơ mơ hồ hồ nghe được đoạn đối thoại của đám lâm tặc kia, cô chợt nhớ ra mình đang bị một tên lâm tặc khác khống chế, cô hoảng sợ giãy giụa xin tha mạng.

“Cô còn động đậy không an phận tôi liền ném cô ra cho bọn chúng xem như cây mà chặt ra từng khúc.”

Trân Trân bị gọng nói âm lãnh làm cho đứng hình. Cô nhìn lại, người đứng trước mặt cô là Hạ Dĩ Niên.

Hạ Dĩ Niên hừ lạnh buông tay thả tự do cho cái miệng nhỏ của cô, hai mắt sắc bén của hắn nhìn Trân Trân khiến cô nổi da gà. Cô vẫn luôn biết Hạ Dĩ Niên rất đáng sợ, không hiểu vì lý do gì mà khi đối mặt cùng hắn lại khiến cô áp lực đến như vậy. Dáng người hắn cao như một vị thần, phong thái lãnh đạm như một tảng băng cộng thêm cái loại bá khí uy nghiêm khiến người ta áp lực.

Thế nhưng trong giờ phút này, trong tình huống này, trong bối cảnh này, Trân Trân dường như bị tò mò nhiều hơn là áp lực. Cô ngây người hỏi hắn: “Cậu hai, gia thế cậu tốt như thế, sao lại chung một hội với đám lâm tặc kia?”

Lời vừa nói ra, đầu mày Hạ Dĩ Niên nhíu lại, gương mặt hắn khắc lên một phần khiến người khác không rét mà run.

Trân Trân chỉ hận không thể tát cho bản thân một cái.

Hạ Dĩ Niên cất giọng không chút cảm xúc: “Tôi đến đây thăm một người bạn, lại không ngờ đúng lúc đụng trúng bọn lâm tặc kia.”

“Cảnh sát bên ngoài do anh gọi tới à?”- Trân Trân nghe vậy thì mới hiểu rõ ngọn ngành, chả trách khi này cô còn thấy cả cảnh sát hình sự chứ không đơn thuần là người của đội bảo vệ rừng. Hóa ra là bọn họ nhận được điện thoại của Hạ Dĩ Niên, vậy nên mới sốt sắng điều động cả cảnh sát hình sự tới.

Hạ Dĩ Niên nhìn cô, như đang suy xét gì đó rồi hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

“Tôi? Tôi tới là làm nhiệm vụ, tôi đang tìm một loại hoa tên Rafflesia.”

“Rafflesia? Hừ, cô đã từng nhìn qua loại hoa đó chưa?”

Trân Trân nghĩ một lúc rồi lắc đầu, phải rồi, cô chưa từng nhìn thấy qua loài hoa đó thì biết nó ra sao mà tìm. Chả trách nãy giờ cô tìm hoài mà chẳng thấy =.=

Hạ Dĩ Niên quay lưng đi tới một bụi cỏ cách đó không xa, Trân Trân đi theo hắn, Hạ Dĩ Niên chỉ vào một đóa hoa lớn nằm giữa bụi cỏ kia: “Đó là Rafflesia.”

“Đẹp thật đấy.”- Trân Trân không thích hoa cỏ gì, nhưng khi nhìn thấy đóa hoa kia cũng bị làm run động. Một đóa hoa khổng lồ, với đường kính gần… một mét, màu sắc chói lọi, cánh hoa lớn như thế chắc chắn hương thơm cũng hơn mấy bông hoa tí xíu khác. Nghĩ vậy Trân Trân hiếu kì kê mũi vào ngưởi, ngay tại giây sau đó sắc mặt cô tuột dốc không phanh.

Tới giờ thì cô biết rằng cái tên mỹ miều, vẻ ngoài mỹ miều nhưng thực chất Rafflesia phát ra mùi hương không khác gì thịt thối, thối chết được.

Hạ Dĩ Niên nhìn thấy cô quay đi như sắp bị nôn thì trong mắt ánh lên nét cười, không sai, chính là cười nhạo: “Đây là một dạng hoa loa kèn lớn nhất thế giới, còn được gọi là hoa xác chết. Loài hoa này được phát hiện ở đảo Sumatra, người tìm thấy nó là một người Châu Âu có tên là Thomas Stamford Rafflesia để đặt cho hoa này.”

Trân Trân nghe xong Hạ Dĩ Niên giải thích, không khỏi cảm thán một câu sao hắn không đi làm thầy giáo đi. Giọng nói tuy có lạnh lùng nhưng lại dễ nghe một cách khó hiểu, du dương như một bản dương cầm phát ra từ địa ngục vậy, nếu mà làm thấy giáo thì số lượng sinh viên sẽ tăng lên ngùn ngụt.

Trân Trân lấy điện thoại ra chụp hình lại rồi nhanh chóng đăng ảnh lên trang wed, như vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của game này rồi, cô cảm thấy mình cũng có chút thành tựu. Vừa chơi game vừa có thêm kiến thức thế này cũng thật thích, cô quay qua Hạ Dĩ Niên: “Tôi xong việc rồi, cảm ơn anh, tôi đi đây, anh cứ ở lại thăm bạn của anh đi.”

Trân Trân quay đi, Hạ Dĩ Niên cũng không định gọi cô lại. Có điều lúc này ở đâu ập tới năm tên đàn ông thô kệch, Trân Trân chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một mũi kim ghim vào thịt sau đó bất tỉnh. Ý thức cuối cùng còn sót lại cho cô biết, cô bị bọn chúng bắn bằng súng gây mê.

Lúc cô tỉnh lại đã thấy tay chân mình bị trói chặt, bị nhốt trong một ngôi nhà hoang. Nơi này chắc chắn vẫn còn trong khu rừng, vì bên ngoài toàn là cây cỏ rậm rạp. Đám lâm tặc kia hình như đang mở tiệc ăn mừng bên ngoài, còn có cả mùi thịt nướng lan vào khiến Trân Trân đói bụng.

“Tỉnh rồi?”

Một giọng nói từ góc nhà phát ra khiến cô giật bắn mình vô thức hét lên một tiếng, nhìn thấy người nói là Hạ Dĩ Niên mới an tâm thở nhẹ. Hạ Dĩ Niên cũng bị trói, hắn ngồi tựa lưng vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, khóe miệng khẽ nâng lên một nụ cười mỉa mai: “Hét lớn như vậy, sợ chết lắm sao?”

“Chết ai lại không sợ?”- Trân Trân trong lòng bực bội, không sợ trời đất hỏi xoáy lại hắn.

Hắn thản nhiên nói một câu: “Cho dù có sợ, cô tránh được sao?”

Trân Trân quay mặt đi nơi khác không thèm đấu khẩu với hắn, bởi cô biết có đấu thì cũng không thắng nổi. Lúc này cái cửa gỗ cũ kĩ mở ra, một tên đàn ông mặt mũi bặm trợn, dáng người thô kệch đi vào, nhìn qua Hạ Dĩ Niên rồi đi tới chỗ Trân Trân không nói một lời nắm chặt lấy cằm cô khiến Trân Trân đau đến xanh mét cả mặt.

“Trong hai đứa mày là ai báo cảnh sát?”

Trân Trân bị bóp cằm đau nhưng vẫn rất cứng miệng, nghĩ thế nào thì cô cũng không thể mất nghĩa khí mà bán đứng Hạ Dĩ Niên được. Thấy cô quật cường, tên đàn ông kia càng gia tăng sức lực hơn rồi trong phút chốc đẩy mạnh cô ngã xuống đất. Hắn rút con dao sau lưng ra đe dọa: “Mày không nói, tao xem gương mặt xinh đẹp này của mày có bị hủy không?”

Trân Trân dù hoảng sợ nhưng cô biết lúc này chỉ có thể tự mình cứu mình mà thôi, cô biết mục đích của gã kia là muốn làm cho cô sợ hãi, vì thế cô càng phải bình tĩnh: “Bên ngoài đều là cảnh sát, họ là cảnh sát hình sự đấy. Anh trai, dao của anh bây giờ có thể nhanh hơn súng của họ, nhưng một khi nó vung xuống mặt tôi thì đó không còn là tội phá rừng đơn giản nữa đâu, đó là tội hình sự, để tôi nhớ xem, hình như là từ bảy đến mười năm.”

Gã kia sau khi nghe thấy thì quả nhiên có chút hoảng sợ hơi run con dao trong tay. Hạ Dĩ Niên phía xa hơi nhếch môi nhìn cô với ánh mắt tán thưởng.

“Mày lại còn đem cảnh sát ra hù tao, được rồi, tao không hủy mặt của mày. Nói sao thì, gương mặt xinh đẹp thế này, trước khi bị hủy cũng phải hôn cho nát ra mới tuyệt.”- Gã đàn ông cười lên thật dâm tà, gã ta nhào tới rất dễ dàng đã đè cô dưới thân, Trân Trân đang bị trói, ngoại trừ cái miệng ra thì không thể phản kháng gì.

Cô quay sang nhìn Hạ Dĩ Niên vẫn nhàn nhã ngồi bên kia hét lớn: “Hạ ác ma kia, anh ngồi coi gameshow hả?”

Gã kia sỗ sàng hôn lên mặt cô, như là muốn đào hang trên mặt cô vậy. Trân Trân cố né tránh, gã tức giận giáng xuống một bạt tai khiến cô đau tới mức suýt nữa thì ngất đi. Trọng lượng cơ thể gã đè lên người cô khiến cô vô lực chống trả, giữa lúc đang thật sự tuyệt vọng thì cô nghe thấy một tiếng giống như là tiếng nổ, sau đó gã đàn ông trên người cô trợn to mắt, gần như là chỉ còn tròng trắng, gã gục xuống người cô. Máu tươi từ đầu trào ra khiến Trân Trân phát hoảng, sau đó cô được một vòng tay mạnh mẽ kéo lấy đỡ cô đứng lên.

Cô không thể tin nổi nhìn Hạ Dĩ Niên, hắn đã từ lúc nào tự cởi trói cho mình và còn từ đâu lấy ra một khẩu súng, một phát đạn đã giết chết gã lâm tặc.

“Anh giết người rồi…”- Trân Trân hơi cao giọng, bởi trong lòng cô thật sự quá kinh hãi.

Hạ Dĩ Niên cuối đầu, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh hoàn toàn trái ngược với biểu tình của Trân Trân lúc này. Hắn ung dung tháo dây trói của cô ra, giọng nói lãnh đạm: “Không giết hắn hắn sẽ làm nhục cô.”

“Anh có thể đánh cho hắn bất tỉnh, tôi bảo anh cứu tôi chứ đâu phải bảo anh giết người… đây là tội tử hình đó.”- Trân Trân như là nhìn thấy quỷ satan, cực kì kinh hãi.

Hạ Dĩ Niên nghe thấy lời cô thì nhếch môi, khinh bỉ phát ra hai chữ: “Tử hình?”

“Chuyện này để sau hãy nói, tiếng súng lớn như vậy chắc chắn đám người bên ngoài sẽ ập vào nhanh thôi, chúng ta mau tìm đường thoát trước. “- Bây giờ đang ở trong lòng địch, chỉ có thể liên thủ với Hạ Dĩ Niên mới có thể thoát vụ này, cô không dại gì mà mâu thuẫn với hắn, dù sao thì cô luôn có một loại cảm giác rằng hắn sẽ không hại cô. Chính vì vậy Trân Trân không hề để ý giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra nắm lấy bàn tay to lớn thô ráp của hắn kéo đi.

Hạ Dĩ Niên không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn tay cô, ánh mắt sắc bén thêm một tia thâm thúy.

Trong lúc vô tình hắn lại lướt qua vũng máu trên đất, một cảm giác bức bối trào dâng trong lòng. Trân Trân cũng không biết nên đi đâu, chỉ biết là rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, phía sau có người đang đuổi theo, cô biết chắc chắn là đám lâm tặc kia. Đột nhiên Hạ Dĩ Niên kéo mạnh cô lại, cả hai lăn vào một lùm cây ẩn nấp, đám người kia nhìn dáo dát không thấy ai rồi chia nhau ra tìm kiếm.

Trân Trân thở phào nhẹ nhõm nhìn Hạ Dĩ Niên thì bị hắn bất ngờ ôm lấy. Cái ôm này rất chặt, rất khẩn trương khiến Trân Trân khó thở. Cô đập đập tay vào vai Hạ Dĩ Niên, khó khăn nói: “Làm cái gì vậy, mau bỏ tôi ra.”

Mà hai mắt Hạ Dĩ Niên vốn dĩ đã trở thành màu đỏ nóng rực như lửa, Trân Trân không thể nhìn thấy gân xanh trên trán hắn đã nổi lên mang theo một sự hủy diệt đáng sợ. Ma cà rồng vốn dĩ chỉ cần nhìn thấy máu là sẽ bị kích thích, những lúc như vậy thì phải hút máu người ngay, nếu không sẽ vô cùng thống khổ.

Thật vất vả mới có thể đẩy được Hạ Dĩ Niên ra, chưa kịp nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì đã bị hắn kéo mạnh lại, đôi môi nóng rực áp xuống môi cô điên cuồng gặm cắn.

Trân Trân như người bị điểm huyệt đạo, sợ tới mức không thể động đậy. Tới khi cái miệng nhỏ của mình bị lưỡi hắn xâm chiếm cô mới ý thức được tình hình, Trân Trân dùng tay đẩy mạnh hắn ra nhưng Hạ Dĩ Niên lại thu vòng tay lại mạnh hơn nữa khiến cả cơ thể nhỏ bé của cô đều dính chặt vào người hắn, dùng dáng vẻ yêu kiều của cô mô tả những cơ bắp rắn chắc của hắn.

Nụ hôn này không mang theo chút tình cảm nào, chỉ đơn thuần là cắn cho đến khi môi cô bật ra một vị tanh nồng khó chịu. Cái miệng nhỏ đau đớn kêu ra thành tiếng, hai tay cô sớm đã không còn sức lực chỉ có thể chống đỡ trên ngực Hạ Dĩ Niên, chính vì thế mà cô cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ mà trầm ổn của hắn.

Sau khoảng hai phút, hắn đột nhiên buông cô ra, mất đi điểm tựa khiến Trân Trân ngã ra nền đất. Cô tranh thủ hít thở, đem không khí áp chế cái cảm giác khó chịu trong người. Cô ngẩng đầu nhìn lên, thì phát hiện Hạ Dĩ Niên vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, cặp mắt đen kia không chút gợn sóng, đầu mày hơi nhíu lại khiến cô không tài nào tìm ra suy nghĩ của hắn. Chỉ là cô biết vệt máu trên khóe miệng hắn chính là từ môi cô mà ra…

Hạ Dĩ Niên đưa ngón tay lên lau máu trên khóe miệng mình, động tác tưởng chừng rất đáng kinh sợ vậy mà lại vô cùng tao nhã khi được hắn thực hiện. Một giây sau đó hắn mỉm cười, đôi mắt càng thâm thúy dọa người hơn, giọng nói lạnh lẽo đầy tư vị: “Mùi vị rất đặc biệt.”

Trân Trân vốn không hiểu vì sao một người như Hạ Dĩ Niên mà lại có hành động khác lạ vừa rồi, nghe đến bốn chữ này thì cô biết rằng vừa rồi thì liền hiểu ra là hắn đang trêu chọc cô. Trân Trân nổi đóa, cười khẩy một tiếng: “Trong tình huống này mà cậu hai vẫn còn tâm sức trêu ghẹo phụ nữ, bản lĩnh nhìn thấy thái sơn đổ trước mặt vẫn không thay đổi biểu tình này của cậu hai thật khiến người ta bội phục.”

Trân Trân nghiến răng, ba chữ cuối cùng gần như là dùng âm mũi phát ra, đầy ý chế giễu. Cô giơ tay lau đi lau lại cái miệng mình cứ như là vừa bị dính vết bẩn, thôi kệ đi, cứ xem như vừa hôn phải phân, lau sạch là được.

Hạ Dĩ Niên hừ lạnh một tiếng sau đó đứng lên, lúc này từ đâu chạy tới một đại đội cảnh sát mặc đồng phục nghiêm chỉnh. Sắc mặt bọn họ người nào người nấy đều nghiêm nghị lạnh lùng, tràn đầy khí thế quân nhân.

Trân Trân nói thầm trong lòng, thôi toi rồi, vừa nãy Hạ Dĩ Niên đã giết người vậy có khi nào cô bị quy chụp làm đồng phạm không? Nguyện vọng phục hưng Yunus của cô vẫn chưa hoàn thành, cô không muốn vào tù bóc lịch đâu…

Như là nhìn thấu được tâm tư của Trân Trân, Hạ Dĩ Niên quay sang nhìn cô bằng ánh mắt mỉa mai khiến cô chột dạ cuối đầu xuống.

“Cậu hai, chúng tôi đã bắt được đám lâm tặc kia rồi, cậu không sao chứ?”- Một người hình như là đội trưởng của những người phía sau bước lên cung kính cuối chào một tiếng rồi nói.

Hạ Dĩ Niên gật đầu, giọng nói hờ hững: “Còn một tên nữa, bị tôi giết rồi, hiện giờ ở bên căn nhà hoang bên kia, lát nữa cho người đến thu dọn.”

Vị đội trưởng kia cũng không tỏ thái độ ngạc nhiên gì, chỉ là cuối đầu : “Vâng, cậu hai.”

Trân Trân đứng bên cạnh cả buổi cũng không hiểu, rốt cuộc đây là cái thế đạo gì? Bọn người kia là cảnh sát sao lại nghe tin có người giết người mà lại còn hăng hái giúp thu dọn hiện trường như vậy?

Vị đội trưởng kia nói tiếp một câu: “Cậu hai, người bạn kia của ngài cũng đã an toàn rồi rời khỏi khu rừng này rồi, ông ta có vẻ khá bất mãn và có gửi lời lại với ngài.”

“Ông ta nói gì?”- Hạ Dĩ Niên nói.

Vị đội trưởng kia chần chừ giây lát rồi lấy hết can đảm ra nói: “Ông ta nói, lần sau ngài muốn gặp ông ta sẽ còn khó khăn hơn như thế nữa.”

Đám cảnh sát đứng phía sau lúc này cũng không dám thở mạnh, đứng bất động như một pho tượng.

Hạ Dĩ Niên cười lạnh một tiếng, cũng không tỏ thái độ gì, hắn sải bước rời khỏi. Khi bóng dáng hắn khuất hẳn, vị đội trưởng kia lúc này mới quay trở lại, nhìn cô: “Cậu hai có lệnh, chúng tôi sẽ đưa cô về nhà an toàn, xin mời.”

Trân Trân gật đầu nói cảm ơn rồi đi theo các cảnh sát kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN