Lời Yêu Thương Ngọt Ngào - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Lời Yêu Thương Ngọt Ngào


Chương 13


Edit: Doãn Tử Du

Beta: Doãn Mộc

Chương 13

Mây chẳng biết khi nào đã tản đi, một vòng trăng tròn, trong vắt.

Hoắc Tư Diễn phát hiện mình cũng có lúc ngắm ánh trăng đến hào hứng, anh không có nghiện thuốc lá, cũng không có thói quen hút thuốc. Tuy nhiên anh có thói quen tìm thuốc lá, khói thuốc không có ở đó. Anh rút lá lúa và bóp chúng. Giữa hai ngón tay, những chiếc lá thanh mảnh, cảm giác thô ráp tiến đến chóp mũi, hương vị rất tươi mát.

Anh nhìn qua điện thoại. Mười một giờ đêm. Đối với anh giờ này vẫn còn sớm. Sau khi về nước, thói quen nghỉ ngơi và làm việc đều bị đảo ngược, có nhiều khi hai ngày còn chưa chợp mắt. Là một bác sĩ, tự nhiên biết ý nghĩa của nó là gì nhưng không thể thay đổi nó. Mất ngủ cũng khó như nghiện ma túy.

Kiểm tra vài email, nhưng không cách nào trả lời như thường ngày được, các từ tiếng Anh cũng có lỗi chính tả ở cấp độ thấp. Trái tim anh hoàn toàn bị chiếm giữ bởi một ai đó, một cái gì đó.

Chưa nói yêu đương chính thức, chỉ động tâm với cô, thời điểm muốn nói chuyện lại tìm không thấy người. Một năm sau đó lại xảy ra rất nhiều việc, anh và ba đơn phương cắt đứt với Hoắc gia. Sau đó phát hiện mẹ bị bệnh ung thư phải đi nước Mỹ trị liệu. Về sau trong lúc vô tình phát hiện ra bệnh của mẹ có vài phần liên quan đến Hoắc gia…Rốt cuộc, bà vẫn không chịu khuất phục quá khứ và trở thành nạn nhân trong trận chiến của những người thừa kế Hoắc gia.

Thân là trưởng tôn của Hoắc gia, cho dù không tranh chấp quyền lợi cũng không thể có cuộc sống yên tĩnh. Anh đã không giữ được mẹ mình, ngay cả sự nghiệp tự hào của anh cũng bị hủy hoại…

Buồn cười nhất là những người gây ra lại là người thân cũ của anh.

Bọn họ cho rằng anh không thể phản công lại ư?

Trên mặt Hoắc Tư Diễn hiện ra vẻ lạnh lùng, đáy mắt ngưng kết băng sương làm người ta không rét mà run. Điện thoại bỗng nhiên run lên, anh lấy lại tinh thần mở màn hình điện thoại lên. Là Miểu Miểu gửi tin nhắn đến.

“Trở về khách sạn chưa?”

Hsy: “Vẫn còn ở bên ngoài.”

Miểu Miểu: “Ah ah.”

Lại gửi đến một tin nhắn: “Lúc trước quên hỏi, hiện tại muốn hỏi một chút.”

Hoắc Tư Diễn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, ngay cả bản thân anh cũng không nhận thấy tiếng thở dài của mình, lông mày cũng được nhiễm lên một vài màu sắc mềm mại.

Miểu Miểu: “Cái phiếu sách kia, anh nói thuộc về chủ sở hữu ban đầu. Nghĩa là trước kia đã chuẩn bị đưa cho em rồi sao?”

Hsy: “Đúng. Anh nhớ em thích mèo.”

Miểu Miểu: “Đúng vậy a. Vậy anh vẫn một mực giữ số điện thoại của em?”

Hsy: “Ừ.”

Miểu Miểu thấy câu trả lời này tức giận suýt nôn ra máu. Cô ấy nhanh chóng gõ ba chữ gửi qua: Tại sao?

Tưởng tượng câu trả lời của anh ấy có lẽ chỉ một “?”, hoặc có lẽ “không tại sao.”

Đợi hơn hai mươi giây.

Hsy: Bởi vì không muốn mất liên lạc với em.

Đây là lời thật lòng, nhưng lại dọa Miểu Miểu. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu của cô là, người trả lời có phải Hoắc Tư Diễn hay không? Hay anh bị mất di động? Hoặc, một chén rượu dương mai làm cho anh say?

Miểu Miểu hơn nửa ngày chưa trả lời lại, Hoắc Tư Diễn cho rằng tín hiệu không tốt nên chưa được gửi qua, kết quả vừa nhìn tín hiệu đầy vạch, anh âm thầm nghĩ lại. Chẳng lẽ lời nói không được rõ ràng? Tâm trạng bỗng nhiên khẩn trương lên.

Anh nhấp vào trình duyệt, nhập từ khóa, hiện ra rất nhiều trang web và nhiều câu trả lời. Anh nhìn vào đó và cảm thấy trong số đó có một đáp án đáng tin cậy nhất: điều quan trọng nhất để theo đuổi một cô gái là luôn có cảm giác tồn tại trước mặt cô ấy và cố gắng làm mọi thứ để tạo một cuộc gặp gỡ vô tình.

Vì sao cảm thấy đáp án này đáng tin nhất?

Bởi vì Miểu Miểu hồi cấp ba cũng dùng cách này theo đuổi anh. Ăn một bữa cơm cũng gặp được cô, đi quầy bán đồ ăn vặt cũng gặp được cô, đi thư viện, sân bóng rổ, sân bóng, lầu thí nghiệm, khắp nơi đều có mặt cô. Có lần anh từ phòng vệ sinh đi ra, bắt gặp thân ảnh cô lóe sau cánh cửa….

Cô luôn có biện pháp xuất hiện xung quanh anh như bóng với hình, thế nên anh dần dần quen thuộc cô ở bên mình líu ríu. Đáng tiếc sau khi đi Mỹ, khôn còn nghe được nữa.

Thấy bên kia không còn trả lời lại, Hoắc Tư Diễn lại hỏi: “Đã ngủ chưa?”

Miểu Miểu: “Ngủ rồi.”

Khóe miệng Hoắc Tư Diễn cười cười: “Bắc Thành có nơi nào vui để đi chơi không?”

Miểu Miểu: “Bắc Thành không lớn lắm, nên đi nhất là Miếu Tiên Nữ.”

Hsy: “Mai em có rảnh không?”

Miểu Miểu: “Chắc rảnh.”

Cuối cùng Miểu Miểu cũng không rõ ràng việc Hoắc Tư Diễn mời mình ngày mai đến Miếu Tiên Nữ chấm dứt ra sao, chỉ biết là sáng hôm sau, lúc mình đang ôm chăn mềm ngủ say lại bị một cuộc điện thoại đánh thức, nhận ra tiếng nói của Hoắc Tư Diễn, anh nói rằng anh đã đợi cô ở bên ngoài.

Buồn ngủ cũng lập tức biến mất.

Sau rối loạn, Miểu Miểu rốt cục cũng sửa soạn ổn thoả bước ra cửa. Lúc bước qua sân bà nội đang đang đánh Thái Cực dừng động tác Bạch Hạc Lưỡng Sí lại, dùng cặp mắt mờ ám nhìn cô, cười ha hả nói: “Chơi vui vẻ đi, đừng về quá sớm.”

Miểu Miểu lần nữa: “…”

Không muốn giải thích, cô ôm túi chạy đi: “Bà ơi, con đi đây.”

Chạy thật xa vẫn còn nghe tiếng cười vui sướng của bà nội.

Hoắc Tư Diễn đứng chờ ở nơi hôm qua tiễn cô. Anh mặc một chiếc áo phông đen với quần jean màu xanh nhạt và một đôi giày thể thao bên dưới. Ừ, nói thế nào đây? Nếu như nhìn vào cách ăn mặc mọi người chắc chắn nghĩ rằng anh còn là sinh viên.

Thật ra anh năm nay mới 27 tuổi, bình thường ăn nói có ý tứ, khí chất so với bạn cùng lứa trầm ổn hơn nhiều. Không thể ngờ phong cách giản dị này lại khá phù hợp với anh ấy.

Miểu Miểu đi tới: “Chào buổi sáng.”

“Sớm.”

“Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Hoắc Tư Diễn gật đầu: “…Không tệ lắm.”

Thật ra một đêm không ngủ.

“Ừ.” Miểu Miểu đề nghị, “Hay chúng ta đi ăn bữa sáng trước đi?”

“Được.”

Bữa ăn sáng rất đơn giản, chỉ có cháo trắng và rau còn có một lồng súp bánh bao hấp, tất cả đều đầy đủ. Sau khi ăn xong hai người nghỉ ngơi một lát liền đi về phía nam thành phố.

Miếu Tiên Nữ nằm ở chân núi, trên đường đi, những bông hoa dại và cỏ mọc đầy thú vị, âm thanh của chim hót và khung cảnh rất dễ chịu. Sau 20 phút, cửa miếu xuất hiện trong tầm nhìn.

Tượng đài bằng đá khắc tên ngôi miếu đã bị mưa cuốn trôi vào mùa hè và sơn đỏ phai màu. Chữ “Tiên” chỉ còn lại nửa bên phải, biến thành “Sơn Nữ Miếu”. Miểu Miểu lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình xong đó gửi cho bạn bè.

Không có khách du lịch vào thời điểm này, Miểu Miểu dẫn Hoắc Tư Diễn vào cổng chính. Cô đã tới đây rất nhiều lần, nhắm mắt cũng chẳng sợ bị lạc, cô cũng có thể nói về những điều ám chỉ trong ngôi đền…coi như là một hướng dẫn viên chuyên nghiệp đi.

Trên thực tế, những ngôi miếu ở đây đều giống nhau, và không có gì đặc biệt. Sở dĩ Miếu Tiên Nữ có khả năng thu hút nhiều thiện nam tín nữ đến đây vì nơi này câu nhân duyên rất chuẩn. Cô nhớ rằng bản tin buổi tối của thành phố phía Bắc cũng đã phát đi một đoạn, nói rằng có có người đàn ông phía bắc và người phụ nữ phía nam cùng một chỗ quỳ cầu duyên. Kết quả vừa đoán xâm xong, hai người liền vừa mắt nhau, vừa mới bước ra cửa miếu đã tức tốc rơi vào bể tình.

“Đó là nơi gì?” Hoắc Tư Diễn đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Nơi cầu nhân duyên.” Ánh mắt thật tốt.

“Đoán chuẩn không?” Anh hỏi.

Thấy anh hứng thú với cái này làm Miểu Miểu có chút kinh ngạc. Cô nghĩ nghĩ: “Nó linh nghiệm tùy theo từng người.”

Dù sao đi nữa cô cầu sẽ không chính xác, một chút cũng không đúng! Nhớ năm đó mình tắm rửa dâng hương thành kính, cầu được một chi tốt ký. Nói cái gì mà đại cát, tâm tưởng sự thành, kết quả…haha.

“Đi xem.”

Ai?

Hoắc Tư Diễn rất nhanh cầu một chi ký, cầm lấy đi đoán xâm.

Ông tiên sinh rốt cuộc cũng mở mắt ra. Đầu tiên là nhìn Miểu Miểu lại nhìn Hoắc Tư Diễn, sau đó lại nói: “Đại cát, lâu vũ hừng đông hiện ra…”

Có nghĩa là tuy tình duyên khó khăn trắc trở, nhưng sau khi xóa hết mọi trở ngại, có thể thấy được mây mờ trăng tỏ rất rõ ràng, tu thành chính quả.

Miểu Miểu một bên nghe được trợn mắt há mồm, vị lão tiên sinh này mấy năm trước cũng nói như vậy với cô, lời nói giống nhau như đúc, cái này cũng quá mức đi? Lừa gạt người cũng lười biếng đến thế. Cô đã nói thật sự không chính xác rồi mà.

Hoắc Tư Diễn nghe rất chăm chú, nghe xong còn cảm ơn rất chân thành.

Ông lão tiên sinh coi miếu nghiêng người lườm lườm vào rương tích công đức bên cạnh, Hoắc Tư Diễn hiểu ý mà lấy tiền ra. Miểu Miểu muốn ngăn cản mà không kịp, cứ trơ mắt nhìn 100 sấp tiền giấy bỏ vào rương công đức, lão tiên sinh thỏa mãn chớp mắt.

Từ chỗ nhân duyên đi ra, Miểu Miểu hít một hơi thật sâu, nói ra điều phiền muộn trong lòng, đặc biệt cường điệu: “Giống như đúc trong ký văn, khẳng định không chính xác.”

Hoắc Tư Diễn nghe xong như có điều suy nghĩ, một lúc sau lên tiếng: “Anh cảm thấy bói rất chuẩn.”

Nhân duyên tính ra đều giống như nhau, rõ ràng chúng ta là trời sinh một đôi.

Miểu Miểu nhún vai. Được rồi, dù sao cũng không phải tiền của mình. Nói đến tiền, một chi ký mười tờ tiền, vị này thổ hào khen ngược, liền một phát cho 100.

Có phải Bồ Tạt trách phạt cô keo kiệt hay không, Miểu Miểu đi vài bước cảm giác được giữa chân của mình tuôn ra một luồn nhiệt. Họ hàng đã đến, buổi sáng cô lại đi rất gấp nên trong túi không đem theo băng vệ sinh. Xem ra chỉ có thể nhanh chóng về nhà.

Chẳng qua, nói với Hoắc Tư Diễn thế nào đây?

Miểu Miểu nghĩ, cảm thấy thân thể không được thoải mái. Hoắc Tư Diễn nhìn cô không hỏi điều gì mà đưa cô về nhà.

Vừa về đến nhà, cô vô cùng lo lắng xông vào nhà vệ sinh. Khá tốt hôm nay mặc quần đen, nhìn không thấy thứ gì. Nếu để cho Hoắc Tư Diễn thấy được, cô chắc sẽ xấu hổ chết mất.

Xử lý xong đống bừa bộn, Miểu Miểu vô lực nằm lỳ trên giường. Cô mỗi lần đến ngày đầu tiên rất đau, đôi khi cô bị đau rất nghiêm trọng và nằm xuống một ngày. Có lẽ cô đã không chú ý uống rượu ướp lạnh của cây dương mai vào tối qua, lần này đau đến lợi hại.

Ô ô ô, kiếp sau cô không muốn làm con gái nữa đâu!

Trên bàn điện thoại vang lên hai tiếng, cô tìm được đến dây điện thoại, mở ra nhìn.

HSY: ” Nếu em cảm thấy không thoải mái, có thể để gia đình nấu nước gừng và đường nâu uống, sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.”

HSY: ” Nếu thật sự rất đau, ăn một hạt bố lạc phân. Nhưng đừng ăn quá nhiều, sẽ có tác dụng phụ.”

Miểu Miểu nhìn thấy nước mắt muốn nhuộm cả ga giường.

Thì ra anh đã nhận ra cô đến ngày rồi sao?

Cô nhìn hai cái tin nhắn một lúc, thẹn thùng che mặt. Cảm thấy anh nói điều này rất lạ, rất khó hình dung. Nếu như là người đàn ông khác cũng không có cảm giác như thế.

Bởi vì anh là Hoắc Tư Diễn…

Cô ôm gối không ngừng tẩy não mình, anh là bác sĩ anh là bác sĩ anh là bác sĩ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN