Lời Yêu Thương Ngọt Ngào - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Lời Yêu Thương Ngọt Ngào


Chương 16


Edit: Doãn Nhụy

Beta: Doãn Mộc

Chương 16

“Được thôi” Tạ Nam Trung sảng khoái trả lời, “Anh mời”.

Buổi tối anh ta còn phải trực ban, vốn dĩ lúc đầu anh ta còn định hôm nào rảnh mời Hoắc Tư Diễn ăn bữa cơm cảm tạ nhưng mà đối phương đã chủ động đề ra thì anh cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền.

Miểu Miểu đứng một bên, hai tai tự động lược bỏ những lời mời khách của anh họ, tròng mắt cô nghiêm túc suy nghĩ. Hoắc Tư Diễn nói “cùng nhau” có phải là bao gồm luôn cả cô hay không? Nếu như anh ấy thực sự không tính cô vào. Cô không ngại mặt dày mày dạn mà đi ăn chực. Nếu như cô thực sự là cô gái mười mấy tuổi năm ấy, khẳng định đã sớm không quan tâm mà chấp nhận đồng ý, nhưng cô đã hai mươi bốn tuổi rồi, cô có sự gánh vác của người trưởng thành cùng với sự đảm đương đến căng thẳng.

Dù sao lại không thiếu bữa cơm này, nhiệm vụ mang canh gà đến cũng hoàn thành viên mãng. Miểu Miểu tự hạ quyết tâm, đang muốn mở miệng, Tạ Nam Trưng nhìn về phía cô: “Miểu Miểu cũng đi cùng.”

Miểu Miểu lập tức đem suy nghĩ muốn về nhà của mình ném ra ngoài vũ trụ, cười híp mắt gật đầu: “Được.”

Thời gian của Tạ Nam Trưng cũng không nhiều, địa điểm ăn cơm gần bệnh viện, kế bên trung tâm thương mại. Giờ này nhiều người dùng bữa, Miểu Miểu đã sớm đặt chỗ trên mạng. Cả ba đi qua nhóm người đang vào trung tâm thương mại, lúc chờ thang máy, trong lúc vô tình cô nhìn thấy một thân ảnh yếu ớt trước một loạt máy gắp thú cách đó không xa.

Mặc dù chỉ có duyên gặp qua hai lần nhưng Miểu Miểu chỉ nhìn một lần liền nhận ra nữ sinh đó là Mạnh Lâm Tinh. Cô ấy vẫn mặc áo và váy rất ngắn, lộ ra eo nhỏ cùng đôi chân trắng nõn, dưới chân là đôi giày cao gót màu vàng, chỉ là bóng lưng đẹp đến người ta không thể rời mắt.

Có điều xung quanh cô ấy là môt vòng tròn các em nhỏ nam có nữ có mắt chắm chú nhìn cô lưu loát lại xinh đẹp gắp được một Minions nhỏ từ trong máy gắp thú các bạn nhỏ hưng phứng khoa tay múa chân: “Thật là lợi hại a.”

Miểu Miểu lúc này mới chú ý đến dưới chân Mạnh Lâm Tinh búp bê chất thành một ngọn núi nhỏ, chưa đến một trăm cũng đến mấy chục, có chút hung vĩ, hẳng là thành quả của cô. Hóa ra cô không chỉ phải là quán quân Karate cả nước mà còn là một cao thủ gắp thú.

Miểu Miểu dùng ánh mắt ra hiệu với anh họ.

Tạ Nam Trưng nghi hoặc nhìn sang, một người đàn ông trung niên mập mạp cầm một cáu túi nhựa màu đen, đúng lúc người đàn ông khom lưng nói gì đó với cô gái đứng trước máy gắp thú, hắn nhìn chằm chằm mặt kế bên, mi tâm châu lại, trong tâm hiện lên một cái tên.

Mạnh Lâm Tinh.

Người đàn ông trung niên đó là ông chủ của máy gắp thú, mắt thấy nữ sinh chơi đến gần gắp sạch, ông ta bị dọa đến cơm đang ăn cũng bỏ lại tranh thủ thời gian lao ra: “Người đẹp à, bà nội của tôi ơi.”

Hắn thắp giọng cầu xin kêu khổ: “Tôi chỉ làm ăn nhỏ, trong nhà trên có mẹ già dưới còn con nhỏ, tiền lời không dễ dàng, mong cô thủ hạ lưu tình.”

“Thật sao?”, Mạnh Lâm Tinh không mặn không nhạt liếc nhìn hắn một cái: “Sao tôi nghe nói toàn bộ thành phố A, máy gắp thú của ông có độ khó cao nhất, bỏ ra một trăm tệ cũng chưa chắc gắp được một con. Dfúng lúc hôm nay tôi rảnh muốn thử một chút vận may.”

Đây không phải là đang ám chỉ ông cố tình để máy gắp thú ở độ khó cao để lừa người sao? Đều tính là thật thì trước mặt bàn dân thiên hạ, ông chủ không thể nhận thao nước bẩn này đổ trên đầu, tất nhiên một mực kiên quyết phủ định.

Nhưng các bạn nhỏ lại không thuận theo mà đều có biểu hiện kích động mà lên án: “Chị chị chị chị, là thật đó. Máy gắp thú ở đây nuốt hết rất nhiều tiền tiêu vặt của bọn em.”

“Đúng vậy đó mỗi lần, khỉ con gần gắp ra thì rơi xuống.”

“Gấu nhỏ cũng vậy.”

“Vịt vàng nhỏ cũng vậy.”

Ông chủ cố nhịn sự tức giận, mở cửa làm ăn, không thể đuổi khách, chỉ có thể nhẫn nhịn mời vị phật này đi nơi khác thử vận may tay nghề nhưng Mạnh Lâm Tinh đem lời nói của ông ta như gió thoảng mây bay. Mặc kệ ông ta ở một bên phẩn nộ như thế nào, như thường làm từng cái ảo thuật thưởng thức công cuộc giải cứu những thú bông nhỏ.

Các bạn nhỏ hoan hô đến động trời, mặt ông chủ như bị một tầng nhọ bôi lên mặt.

“Đi thôi, thang máy đến rồi.”

Miểu Miểu thu tầm mắt lại đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, bên ngoài tất cả mọi thứ đều không còn thấy gì. Cô nghĩ nếu như có thể cùng cô gái lạnh lùng này làm bạn bè chắc chẵn sẽ rất thú vị.

Đi vào quán cơm tầng bốn, nhân viên phục vụ dẫn họ đến nơi hẻo lánh.

Miểu Miểu ngồi cùng Tạ Nam Trưng, Hoắc Tư Diễn một mình ngồi ở đối diện.

Ưu tiên cho phái nữ.

Miểu Miểu cầm thực đơn chọn lựa đồ ăn, Tạ Nam Trưng cùng Hoắc Tư Diễn ngồi trò chuyện, cô lặng lẽ dựng một bên tai lên nghe, nghe đến cái gì mà tế bào ung thư ngủ đông, hạt bạch cầu trung tính, tất cả đều là danh từ y học phức tạp. Cả hai trò chuyện đến nhập tâm cô cũng không gọi họ, đành chỉ có thể dựa vào khẩu vị của hai mà gọi sáu món, riêng canh thì không gọi, canh gà mang theo cũng đã đủ rồi để trong hộp giữ nhiệt đến giờ vẫn còn ấm lấy ra là có thể uống được.

Đợi khoảng hai mươi phút đồ ăn cuối cùng sáu món cũng lên đủ, hai nam nhân rốt cuộc cũng dừng cuộc trò chuyện lại, chỉ là ăn chưa đến miếng thứ hai Tạ Nam Trưng nhìn về hướng Hoắc Tư Diễn: “Như vậy nếu không phóng NET, không phải hoạt hóa trạng thái dưới hạt bạch cầu trung tính…”

Hoắc Tư Diễn đang uống canh gà nghe vậy cũng buông thìa xuống, kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của anh ta, nói một chút cả hai còn cần phải giao lưu bằng tiếng Anh.

Giống trong tưởng tượng của cô, Hoắc Tư Diễn nói một tràng tiếng Anh lưu loát kiểu Anh Mỹ cộng thêm âm thanh đặc trưng của anh. Miểu Miểu vắt hết óc để nghĩ, hình dung như thế nào nhỉ? Nghĩ ra rồi, là kiểu âm thanh trầm ấm đủ để cho người khác mang thai.

Không cần phải nghi ngờ đây là bữa tiệc thính giác, Miểu Miểu cảm thấy đồ ăn trước mặt giờ đây đều rất nhạt.

Không chỉ thế.

Thần sắc anh ung dung bình tĩnh, nói đến chuyên môn của mình trong mắt của anh đầy tự tin, còn có lúc dừng lại suy nghĩ, cũng đã làm cho cô bị mê muội đến mức lúc Hoắc Tư Diễn nhìn qua chưa kịp tránh đã bị anh nắm thóp.

Miểu Miểu có chút xấu hổ, càng nhiều hơn là quẩn bách, cô gắp lung tung rồi nhét vào trong miệng, cô đi làm gì chứ? Ăn trúng mùi vị gừng mà cô ghét nhất, thật quá đáng dùng miếng gừng lớn như thế làm gì chứ? Qủa thật là giọng khách át giọng chủ.

Qua khoảng thời gian ăn cơm đứt quãng, Tạ Nam Trưng vẫn còn chưa đã ngứa mà hẹn Hoắc Tư Diễn lần sau tiếp tục nói chuyện, tiếp đó mới đứng lên đi đến quầy lễ tân tính tiền.

Qua màn bị bắt bài kia, Miểu Miểu nào dám ở lại một mình với Hoắc Tư Diễn, thế là cũng cầm túi xách đi vào nhà vệ sinh. Chỉ là sau khi cô đi ra đã không thấy tâm hơi Tạ Nam Trưng đâu cả.

Hoắc Tư Diễn: “Bệnh nhân xảy ra tình huống, anh em chạy về rồi.”

Hóa ra là vậy.

Miểu Miểu không cảm thấy kinh ngạc gì, ba của cô cũng làm bác sĩ, có khi nửa đêm đang ngủ bị một cuộc điện thoại gọi đến phải ngay lập tức chạy đến bệnh viện. Trên cơ bản là rất ít có thời gian riêng tư cho bản thân, thậm chí thời gian khám bệnh còn nhiều hơn thời gian cho người nhà.

Khi còn bé cô không hiểu chuyện còn ủy khuất, vì sao mỗi lần họp phụ huynh ba đều vắng mặt. Rõ ràng hôm qua nói xong hôm nay sẽ đi công viên Hải Dương nhưng ngày thư hai lại cho leo cây, từ nhỏ đến lớn cô đã uống được bao nhiêu lần canh hầm bồ câu của ba? Đếm cũng đếm không xuể.

Miểu Miểu cùng Hoắc Tư Diễn đi ra khỏi trung tâm thương mại, sắc trời tối đen, ánh trăng trên trời bị ánh sáng trước mắt chiếu sáng đến không còn cảm giác tồn tại đành phải kéo màn sa mỏng đem bản thân mình che khuất đi triệt để không lộ mặt.

Đi ra khoảng một đoạn đường, cô hỏi: “Hoắc sư huynh, anh có lái xe đến đây không?”

“Không có.”

Miểu Miểu rất tự nhiên tiếp lời: “Vậy em đưa anh về.”

Lời nói ra, cô mới nghĩ, anh ấy chắc sẽ không để ý việc phái nữ đưa đi chứ.

Rất hiển nhiên Miểu Miểu đã nghĩ nhiều, Hoắc tiên sinh hoàn toàn vẫn bảo trì phong độ thân sĩ, không cảm nhận được sự lúng túng của cô: “Được, làm phiền em rồi.”

Mười phút sau, một chiếc xe Audi trắng từ dưới hầm bệnh viện Nhân Xuyên chạy ra, Miểu Miểu thuần thục đánh tay lái, điều khiển xe bình ổn hòa vào dòng xe cộ. Có thể do người đàn ông ngồi kế bên cô sự tồn tại quá cao, cô có chút khẩn trương, chạy qua một cái đèn đỏ cô mới nhớ đến hỏi: “Hoắc sự huynh nhà anh ở đâu?” (Beta: Ở trong tim em đấy (((:)

Lúc cô hỏi ánh mắt vẫn luôn hướng về phía trước nhưng cơ hồ cô cảm nhận rằng Hoắc Tư Diễn tựa hồ nở nụ cười sau đó mới nói địa chỉ: “Thịnh An Công Quán.”

Lại hỏi cô: “Muốn chỉ đường không?”

“Muốn” Miểu Miểu gật đầu, nhà anh và nhà cô là cùng một hướng, có điều lộ trình xe hơn một chút. Cô rất ít đến bên đó, nơi đó là khu phú hào nổi tiếng thành phố A. Nghe nói một căn biệt thự bên đó đã có giá trăm triệu, trời mưa ở đó cũng có thể rơi vào phú hào hàng tỷ.

Cảm thấy gia cảnh xuất thân của anh cũng rất khá.

Nếu không thì làm sao nuôi ra được người có khí chất như thế này, chính là không nghĩ đến là người có tiền đến thế.

Tạ An Miểu Miểu ngươi quá tục khí rồi.

Miểu Miểu chạy qua tiểu khu nhà mình, sau đó mới phát hiện mình không biết đi như thế nào, Hoắc Tư Diễn không phải nói là chỉ cô đi sao? Làm sao lại không có động tĩnh gì hết vậy? Hay là vẫn nên dùng điện thoại của cô.

Lúc này bên hông có một giọng nói nam nhân: “Phía trước ngã tư rẻ phải.”

Miểu Miểu “…” Hóa ra là người hướng dẫn.

Đèn xe trên sông như một con rắn nhỏ linh hoạt chạy qua, một đường chạy vào Thịnh An Công Quán cuối cùng dừng lại ở một tòa biệt thự.

Miểu Miểu nhịn không được lặng lẽ nhìn một chút, cũng giống với nhà cô cũng là ba tầng, chỉ là bên ngoài một trời một vực, nhà này phong cách thiên về phương Tây nhiều hơn…A? Cô chậm rãi nghiên đâu, chỉ thấy Hoắc Tư Diễn tay đang chống lên môi, vẫn ngồi yên lặng như cũ ở ghế lái phụ.

Sao vẫn chưa xuống xe, hay là muốn mời cô vào ngồi uống ly trà?

Không được nha, cô nam quả nữ, tình ngay lý gian.

Lần này Miểu Miểu quyết định mặc kệ Hoắc Tư Diễn nói gì đi chăng nữa đều kiên quyết cự tuyệt, cô không thể ở nơi nguy hiểm như thế này cần phải tránh xa: “Hoắc sư huynh đến rồi.”

“Ừ” Hoắc Tư Diễn như lấy lại tinh thần vừa nói cám ơn cô rồi mở cửa xe đi xuống.

Miểu Miểu chuẩn bị chạy, lại thấy anh gõ hai lần lên cửa sổ xe, cô vội vàng hạ cửa kính xe ghế lái phụ xuống: “Có chuyện gì sao?”

Hạ Tư Diễn hơi hạ thấp eo xuống, đáy mắt sâu sâu hiện ý cười nhợt nhạt: “Chắc vẫn còn nhớ đường nhỉ?”

Đương nhiên…là nhớ chứ dù sao cô cũng không phải dân mù đường.

“Trên đường nhớ chú ý an toàn, về đến nhà nhớ báo cho anh biết.”

“Dạ biết, tạm biệt sư huynh, tạm biệt.”

Miểu Miểu bảy lần quật tám lần rẻ cuối cùng cũng ra khỏi tiểu khu, chưa đến nửa giờ cô đã về đến nhà. Vào cửa chuyện đầu tiên cô làm là gửi tin báo cho Hoắc Tư Diễn: “Em về rồi.”

Thuận tiện gửi cho Tạ Nam Trưng một thông báo, để anh ấy bớt lo lắng.

hsy: “Tốt”

Miểu Miểu nhìn một chút, không có ý định trả lời, vừa tắt điện thoại, màn hình tự động sáng lên, phía trên hiển thị một tin nhắn mới, cô mở ra xem.

Hsy: Ánh trăng đêm nay thật đẹp!!!

Gửi lộn người?

Chờ qua ba phút, Hoắc Tư Diễn cũng không thu lại tin nhắn.

Miểu Miểu tính toán một chút, y theo tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ không biết những lời này dùng để thổ lộ, chắc chắn một trăm phần trăm là ý trên mặt chữ: Tối nay ánh trăng rất đẹp.

Miểu Miểu trả lời: Được, để em ra xem một chút.

Mặt trăng như một dĩa ngọc tròn treo trên bầu trời đầy sao như dệt, bên cạnh là đám mây mỏng xanh đậm, không thể không nói thật sự rất đẹp.

Tạ Nam Trưng lúc nhận được tin nhắn ấy cũng đang bên cửa sổ nhìn một vòng trăng tròn này, y tá trưởng đến, nói là đến giờ đi xem phòng bệnh, anh ta đem di động nhét vào túi, cầm lấy Pad* đi ra.

*Bệnh lịch hệ thống điện tử.

Trời tối là thời gian người yên tĩnh, ba giường người bệnh ung thư gan bởi vì không chịu sự đau đớn của trị bệnh bằng hóa chất mà lựa chọn tự tử. May mắn được y tá phát hiện kịp thời, đưa vào phòng cấp cứu, thẳng đến sắc trời không rõ, người bệnh mới một lần nữa khôi phục được dấu hiệu sự sống.

Tạ Nam Trưng gần như cả ngày không được chợp được mắt, bác sĩ đổi ca cũng đã đến, anh ta vẫn còn phải quan sát số liệu của ba người bệnh kia. Xác định không có vấn đề gì mới về nhà nghỉ ngơi, lúc này buổi sang cũng đã qua một nửa.

Trời đầy mây, sắc trời, bồ câu xám hiện ra, giống mực trong dòng nước xanh tan ra nhạt dần.

Tạ Nam Trưng qua phòng chẩn đoán, bởi vì hôm nay là ngày thống nhất tiêm chích ngừa dự phòng, có rất nhiều phụ huynh dẫn con đến, tiếng khóc tiếng dỗ dành náo nhiệt một mảng.

Đang lúc hắn muốn quay người rời đi lại thấy Mạnh Lâm Tinh, cùng tối qua hoàn toàn khác biệt, cô đổi một thân váy trắng, chân mang giày vải, cả người nhìn như cô gái sinh viên hiền lành, trong tay cầm theo túi nhựa đen.

Cô ấy muốn làm gì?

Tạ Nam Trưng rất mệt nhưng lòng hiếu kỳ cao hơn so với việc ủ rủ. Thế là anh ta tiếp tục đứng đó, nhìn Mạnh Lâm Tư đi vào khoa khám bệnh, túi nhựa vừa để trên mặt đất, bên trong tất cả đều là thú bông hôm qua cô gắp được ở trung tâm thương mại.

Có người mẹ đang bế con gái vừa chích vắc xin xong khóc đến thở không ra hơi, Mạnh Lâm Tinh đi về phía trước tặng cho cô bé một con Peppa Pig cô bé ngay lập tức nín khóc mỉm cười.

Người mẹ dỗ con nhỏ: “Bảo Bảo phải nói gì với chị.”

Em gái nhỏ cầm Peppa Pig cười thẹn thùng vui vẻ: “Cám ơn chị.”

“Không cần cảm ơn.”

Mạnh Lâm Tinh xoa đầu em gái: “Lần sau chích ngừa đừng khóc nữa, phải dũng cảm lên, chị từ nhỏ cũng không khóc…”

Tiếp đó, Tạ Nam Trưng thấy, mỗi một bé chỉ cần khóc thì Mạnh Lâm Tinh lại tặng một con thú bông, các bạn nhỏ vui mừng đến không còn biết khóc là gì.

Trong phòng bệnh rất khó có được tiếng cười.

Tạ Nam Trưng xoa huyệt thái dương cũng đi theo cười nhẹ.

Chín giờ sáng, tại sân vận động thành phố tổ chức triển lãm người máy, Miểu Miểu cũng có hạng mục trong buổi triển lãm. Vốn dĩ là một bạn nữ khác đến, có lẽ chị ấy có việc bận nên không thể đến được vì thế mới cử cô đi.

Địa điểm tổ chức rất đông người, các bạn học sinh đều có lứa tuổi khác nhau cũng đến, người yêu thích công nghệ, cũng có nhân viên các nhà đầu tư công ty kỹ thuật đến, cái thứ hai là để hợp tác thương ngiệp đến triển lãm để móc nối hợp tác với các cao tân kỹ thuật, là cơ hội buôn bán từ trước đến nay.

Hạng mục Miểu Miểu mang đến là người máy học tập, kỹ thuật tổng thể là toàn diện, chỉ đáng tiếc là không có sự sáng tạo còn chưa nói đến giá trị đầu tư, cho nên được xếp ở nơi hẻo lánh gần như là không có người đến xem.

Quá vắng vẻ rồi.

Dần dần nhìn thấy nơi khác náo nhiệt như vậy Miểu Miểu cũng có một chút đứng ngồi không yên ở trong lãnh cung này rồi, thân ở Tào doanh nhưng long lại ở Hán*. Dù sao ở đây cũng không có người đến, cô nói chuyện chào hỏi với sư huynh cùng tổ rồi chuồn đi.

*Có thể hiểu là người ở một nơi nhưng tâm trí thì ở nơi khác.

Cô tiến vào dòng người.

Trên sân để ba người máy cao đến đầu gối nhảy uốn éo phối thêm người máy không biểu cảm đừng đề cập đến độ đáng yêu. Cái quan trọng là sự đa tài đa nghệ. Không chỉ biết nhảy múa còn biết đánh Thái Cực Quyền cùng với biểu diễn Công Phu. Ví dụ như ngồi trên lưng ngựa, giạng thẳng chân mà động tác thật sự rất theo nhịp.

Miểu Miểu nhìn đến tâm cũng hóa theo: “Dễ thương quá!”

Cô đối với các động tác của người máy không quá lạ lẵm, bởi vì mỗi động tác của chúng đều phải chấp hành nghiêm ngặt từ trung tâm tính toán vận động quỹ tích. Sau đó bắt giữ hình ảnh từ camera toàn cảnh, cho nên mới chỉnh tề từ trên xuống dưới mà không xuất hiện bất kỳ môt sai lầm nào, so vơi sinh đôi còn có linh cảm hơn.

Giống người máy học tập của tổ cô cũng vậy, “Bộ Não” là do cô phụ trách lắp đặt chương trình, cùng với động tác người máy nếu so sánh thì cũng không khó lắm, cô viết có thể đại khái khoản nửa năm.

Sau lưng có em nhỏ chạy nhanh như viên đạn chui vào, Miểu Miểu nhường lại vị trí cho em nhỏ. Sau khi ra ngoài cô phát hiện bóng người đàn ông giống Hoắc Tư Diễn lại nhìn một lúc đã không thấy người, có điều ngẫm nghĩ lại Hoắc Tư Diễn sẽ không xuất hiện ở đây cô liền không để trong lòng nữa.

Miểu Miểu đi xung quanh một vòng, thật ra đi cũng không quá nhiều chỉ mất khoảng mười phút, khi cô trở về chỉ thấy tổ trưởng hạng mục, cũng chính là người gọi cô từ Bắc Thành về, Phùng sư huynh cả khuôn mặt đều đen, dùng giọng chất vấn hỏi cô: “Em vừa chạy đi đâu, về mà không đến chào hỏi một tiếng?”

Thôi Xong.

Người sư huynh lúc trước cô đến chào hỏi một tiếng cũng không thấy đâu.

Miểu Miểu vốn định nói chuyện nhỏ nhẹ không nghĩ đến Phùng sư huynh lại hung hổ dọa người: “Lỡ như nhà đầu tư đến đây thì sao? Bõ mất một cơ hội tốt em có chịu trách nhiệm nổi hay không?”

Cô cảm thấy cứ tiếp tục như thế này thì cũng không có gì hay, dứt khóat liền chọn ngày không bằng đụng ngày, trực tiếp làm rõ nếu đã hợp tác trong vui vẻ thì rời khỏi trong vui vẻ.

Phùng Tử Minh nghe được cô muốn dự định rời tổ, lộ ra bộ dáng không quan tâm mà cười khinh: “Có thể đi, nhưng phải để lại toàn bộ chương trình mà em đã viết.”

Miểu Miểu nghi ngờ bản thân mình nghe lầm: “Toàn bộ?”

“Đúng, toàn bộ”, Phùng Tử Minh ỷ tính cách cô mềm, dễ nói chuyện, nhìn cũng dễ khi dễ, được voi đòi tiên lập lại một lần nữa “All Programs!”

“Nhưng mà…”, Miểu Miểu dựa vào lý lẽ mà biện luận không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Phùng sư huynh chỉ sợ anh đã sai rồi trên hợp đồng nói: Chỉ có hạng mục tham gia trong chương trình mới được tính là tài nguyên công cộng, còn lại tất cả những chương trình khác viết trong thời gian này đều được tính là bí mật, không bị tính vào điều khoảng vi phạm hợp đồng, anh không có quyền can thiệp.”

Phùng Tử Minh ngay từ lúc đầu đã theo chân giáo sư bước chân vào xã hội, bây giờ có thể đứng ở chức người tổ chức hạng mục, cũng được tính là nửa người nửa tinh rồi, làm sao có thể lại bị một nữ sinh hù dọa. Nếu cô đã lấy hợp đồng để ép hắn thì hắn không ngại tương kế tựu kế, giễu cợt nói: “Thật không? Vậy rất hoan nghênh cô dùng vũ khí pháp luật đến để bảo vệ quyền lại cá nhân.”

Phùng Tử Minh nhận định cô sẽ không dám kiện hắn? Hắn còn chắc chắn, nếu như kiện cũng là tốn thời gian cùng phí sức, cũng chẳng chiếm được chỗ nào tốt?

Miểu Miểu cười lạnh: “Kiện thì kiện.”

Cùng lắm thì làm phiền công ty luật của mẹ một chút.

Phùng Tử Minh hung ác nhìn cô: “Cô đừng không biết tốt xấu, làm ầm lên như vậy, cô không muốn tốt nghiệp à?”

Lúc trước vắng vẻ đến không một nơi vắng vẻ hơn mà bởi vì họ tranh chấp mà thu hút nhiều người đến xem, Miểu Miểu không luống cuống mà nhìn thẳng vào đôi mắt Phùng Tử Minh như bừng tĩnh: “Hóa ra sư huynh lại có quyền đến như vậy có thể quyết định người khác có thể tốt nghiệp hay không?”

“Cô”, Phùng Tử Minh bị thái độ của cô mà chọc giận, nghiêng người, chỉ là tay vừa vươn ra lại bị một cỗ khí lực đánh về, hắn muốn mở to mắt xem người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện này là ai: “Anh là ai? Tôi khuyên anh không nên xen vào chuyện của người khác?”

“Hoắc sư huynh!”

Miểu Miểu nhìn kỹ người che chở bảo vệ cô ở phía trước, thanh âm kinh hỉ cực kỳ, hóa ra lúc nãy người cô nhìn thấy là anh ấy.

Hoắc Tư Diễn quay đầu thấp giọng hỏi cô có chuyện gì.

Miểu Miểu đơn giản miêu tả lại một lần câu chuyện.

Hoắc Tư Diễn gật đầu, hướng Phùng Tử Minh đi qua, có lẽ khí thế mạnh mẽ của đối phương quá lớn, làm cho Phùng Tử Minh lùi về sau hai bước. Tiếp đó hắn nghe được người nam nhân trước mặt dùng âm điệu hời hợt nói với hắn, bắt hắn trả lại hết toàn bộ chương trình cô viết bao gồm cả cả tài nguyên chương trình kia.

“Không thể được!” Tuyệt đối không có khả năng, quả thực hoang đường!

“Thật không?”, Hoắc Tư Diễn khẽ cười một tiếng có thể thấy đáy mắt của anh không hề mang ý cười, chỉ là sâu không thấy gì, trong tay cầm theo một tấm danh thiếp: “Vừa hay luật sư riêng của tôi dạo gần đây cũng không có gì làm rảnh đến phát hoảng.”

Hơi dừng lại một chút anh mới nói: “Hoan nghênh anh tùy thời đến gây chuyện phiền phức cho hắn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Tiên Sinh: Ánh trăng hôm nay thật đẹp (Anh thích em)

Lục Thủy Tiểu Thư: Được, em đi xem một chút.

Mọi người cảm nhận một chút ha ha ha

Sự tự tin mê người của bác sĩ Hoắc hôm nay như thế nào cùng với bá khí anh hùng cứu mỹ nhân có phải rất Soái hay không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN