Lời Yêu Thương Ngọt Ngào - Chương 8: Bánh kẹo ngọt quá, mối tình đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Lời Yêu Thương Ngọt Ngào


Chương 8: Bánh kẹo ngọt quá, mối tình đầu


Edit: Doãn Tử Du

Beta: Doãn Mộc

Cuối cùng Chu Phùng Ngọc cũng nhớ ra được, kích động chỉ về phía cô: “A! Cô không phải là…cái kia của Hoắc Tư Diễn…” Mối tình đầu?

Là cái gì của Hoắc Tư Diễn?

Miểu Miểu chưa kịp nghe hết câu, ba bốn ánh mắt liền phóng về phía mình. Hai người đàn ông phía trước lập tức quay lại, lão tiên sinh tính tình nóng nảy ánh mắt rất lợi hại, hơn nữa còn xuyên thấu. Giống như một lưỡi dao sắc bén muốn lột sạch cô từ đầu đến cuối.

Ông lão râu dê cũng là một vẻ mặt chăm chú dò xét.

Miểu Miểu nhất thời đứng nghiêm, một cử động nhỏ cũng không dám, trong lòng đã loạn một hồi.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cô mờ mịt nhìn về phía người gây hoạ.

Edit bởi Chưng cư Doãn Gia.

Nhìn thấy mối tình đầu trong truyền thuyết của Hoắc Tư Diễn, nỗi lòng của Chu Phùng Ngọc đầy chập chùng. Nhưng dưới tình hình bây giờ, không khỏi cho anh một lời nhắc nhở. Vị Hoắc gia gia này không biết đã phá tan biết bao cặp đôi đang yêu nhau, cha mẹ Hoắc Tư Diễn cũng là một ví dụ. Anh không thể để cho bạn mình giẫm lên vết xe đỗ đó được.

Những lời nói chạy tới bên miệng đều phải nuốt xuống, Chu Phùng Ngọc đột nhiên hỏi một câu: “Cô với Hoắc Tư Diễn…là bạn học cấp ba phải không?”

Ba giây sau Miểu Miểu mới chậm chạp gật đầu: “Đúng vậy.”

Thật kỳ quái, tại sao anh chàng đẹp trai này lúc nói chuyện lại nháy mắt với cô, còn cười rất mập mờ?

Càng khó hiểu hơn là, lúc cô nói ra hai từ này, loại cảm giác chèn ép liền biến mất. Lần nữa ngẩng đầu lên, hai ông lão phía trước đã thu lại ánh mắt, quay người đi tới phòng bệnh.

“Anh là bạn của học trưởng Hoắc sao?”

“Ừ đúng vậy.” Chu Phùng Ngọc cười nhiệt tình, đưa ra một tấm danh thiếp: “Chào cô, tôi là Chu Phùng Ngọc.”

Miểu Miểu nhận lấy, là một thẻ phòng VIP của khách sạn: “…”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Chu Phùng Ngọc thay đổi danh thiếp đưa cho cô, hỏi cô có danh thiếp hay không, Miểu Miểu nói không có. Ánh mắt anh liếc qua liền thấy quản gia Trương đứng ở cửa ra vào nhìn về bên này, đành phải nói ngắn gọn: “Có rảnh thì liên lạc.” Lai hạ giọng, “Đúng rồi, lão tiên sinh bên trái phía trước là ông nội của Hoắc Tư Diễn.”

Anh để lại những lời này, chân dài bước mấy bước đã tiến vào phòng bệnh.

Miểu Miểu cầm danh thiếp, có chút hoài nghi. Người đàn ông này nhìn thoáng qua không đáng tin cậy, thật là bạn của Hoắc Tư Diễn sao? Còn nữa, tại sao anh ta lại cố ý nhắc đến ông nội của Hoắc Tư Diễn với mình? Tại sao phản ứng của bọn họ lại quái dị thế?

Không nghĩ ra.

Chu Phùng Ngọc cũng không nghĩ tới, người gặp người thích hoa gặp hoa nở như anh lại lưu lại ấn tượng đầu tiên không tốt với Miểu Miểu. Anh cùng Hoắc lão gia nói chuyện một hồi lâu, y tá đến thông báo sẽ kiểm tra tâm huyết quản. Anh liền lợi dụng thời cơ chuồn đi.

Anh tiến vào phòng chữa cháy ở cầu thang, vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Tư Diễn. Lời dạo đầu thậm chí đã nghĩ ra rồi: Tớ hôm nay đi đến bệnh viện gặp được mối tình đầu của cậu. Đã chuẩn bị xong tâm lý muốn biết được phản ứng của Hoắc Tư Diễn, nhưng đầu bên kia vang lên thật lâu cũng không có ai nghe máy. Giống như đấm một đấm vào bông gòn, cảm thấy thất bại trong lòng.

Không gian không tính là lớn, trong không khí đầy bụi bậm. Chu Phùng Ngọc cầm di động nôn nóng đi tới đi lui, một vòng lại một vòng. Anh nhớ tới một sự kiện, mối tình đầu của Hoắc Tư Diễn rất bí mật, thậm chí có người hoài nghi người đó không hề tồn tại. Nếu không phải trong lúc vô tình anh phát hiện ra…

Đó là lần du học sinh người Hoa tụ hội. Từ trước tới nay chỉ ở phòng thí nghiệm, thư viện và nhà trọ là ba điểm trên một đường thẳng của Hoắc Tư Diễn, nhưng hôm nay anh lại tới. Cuộc tụ hội tiến hành một nửa thời gian anh mới đến, áo sơ mi trắng khoác lên một chiếc áo lông màu xám, áo khoác dài màu đen có tuyết trên cánh tay. Có lẽ sự xuất hiện của anh quá mạnh mẽ, vừa mới bước vào đã thu hút hết mọi sự chú ý, ánh mắt của đám con gái đều dính hết lên người anh.

Hoắc Tư Diễn cũng không có nhận ra sự hiện diện của mình lại chấn động như thế, chẳng qua chỉ cười lễ phép mà xa cách. Người tụ hội hôm nay cũng không ngờ anh sẽ đến, ngu ngơ hơn mười giây mới vang lên tiếng hoan hô, lắp bắp nói người đến muộn sẽ bị phạt ba ly rượu.

Hoắc Tư Diễn rất nể tình liên tiếp uống hai ly rượu, dù cho vẻ mặt không thay đổi nhưng tai đã từ từ đỏ lên, làm một đám con gái hò hét dữ dội.

Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi từ xứ xa vạn dặm học ở trường California, dù lúc trước chưa từng gặp nhau, nhưng đều cùng quốc tịch, ngôn ngữ và màu da, cho nên cũng cảm thấy gần gũi hơn. Trò chuyện đến tận hứng, uống rượu rất thoải mái, bầu không khí vô cùng ấm áp. Một lúc sau không biết ai đề nghị chơi trò thật lòng hay mạo hiểm.

Chai rượu trống không quay một vòng kim đồng hồ, cuối cùng đến chỗ Hoắc Tư Diễn thì dừng lại.

Bốn phía đột nhiên im lặng.

Mọi người đang cho rằng Hoắc Tư Diễn sẽ không bao giờ chơi trò nhàm chán lại ngây thơ này, một lần nữa quay chai lại, liền thấy ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ hai cái lên cái ly. Anh ngước mắt, có lẽ có chút say nên ánh mắt hơi mê ly: “Lời thật lòng.”

Anh luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, đêm nay anh xuất hiện ở nơi này chịu phạt ba ly rượu, lại chơi trò lời thật lòng.

Lời của anh như một mồi lửa ném vào đống củi, tia lửa lập tức bắn ra bốn phía, thiêu cháy bầu không khí.

Trong hội trường có lưu truyền một tin đồn là Hoắc Tư Diễn chỉ có một mình, trời sinh tính, bối cảnh rất tốt, đã từng bởi vì không thích nữ sắc mà bị nghi ngờ hướng tính*. Đương nhiên lời đồn này chưa được chứng minh là đúng, điều duy nhất mọi người biết là anh có thiên phú y học rất cao, chỉ chung tình với dao giải phẫu, giơ tay chém xuống là hoàn thành một cuộc phẫu thuật hoàn mỹ.

*Xu hướng tình dục.

Edit bởi Chưng cư Doãn Gia.

Hiện tại là chính bản thân anh tự đưa cơ hội cho người khác.

Các cô gái đều xoa tay kích động, ai mà không muốn đặt câu hỏi cơ chứ? Vì vậy chỉ có thể rút thăm, kết quả Mạc Lỵ Lỵ trở thành người may mắn.

Mạc Lỵ Lỵ và Hoắc Tư Diễn chung phòng thí nghiệm, nghe nói hai người học chung trường cấp ba, cho dù cô ấy không nói, người sáng suốt đều nhìn ra cô thích Hoắc Tư Diễn, hơn nữa thích từ lâu.

Không có phụ lòng kỳ vọng của mọi người, Mạc Lỵ Lỵ đơn giản hỏi một câu hai ý nghĩa: “Mối tình đầu của anh là vào lúc nào?”

Theo quy tắc, nếu như Hoắc Tư Diễn không muốn trả lời câu hỏi liên quan đến vấn đề riêng tư, có thể uống phạt một chén rượu. Nhìn anh cầm ly rượu khẽ động, mọi người gần như đã biết được câu trả lời. Không khỏi thất vọng thở dài.

Hoắc Tư Diễn nhìn chằm chằm vào hình vẽ trừu tượng xấu xí trên bức tường, không ai biết anh nghĩ tới việc gì hay nhớ tới ai mà khoé môi hơi nhếch lên. Đôi mắt bình thường không biểu tình lúc này lại hiện lên vài phần thâm tình cùng ôn nhu, giống như người trong lòng đang ở trước mặt.

Chỉ có Chu Phùng Ngọc ở bên cạnh chú ý tới, ở đáy mắt của anh hiện lên vài phần cô đơn khó phát hiện, như là mây đen che lấp ánh trăng, mất đi ánh sáng chói lóa.

Hoắc Tư Diễn cúi đầu uống một ngụm rượu đỏ, tiếng nói mang theo vi mô mà khàn giọng: “Trường cấp ba.”

Anh nói xong, giơ ly lên uống một hơi cạn sạch.

Các cô gái đều sôi trào, đều cảm thấy không thể tin được, ồn ào nói không phải.

Chỉ có Mạc Lỵ Lỵ vành mắt đỏ lên, ngoan cường tiếp tục hỏi anh: “Là với ai?”

Cái này đã vượt qua phạm vi của trò chơi, Hoắc Tư Diễn không có trả lời nữa. Cuộc tụ hội này thời gian còn rất nhiều, anh chỉ uống rượu, một ly rồi hai ly. Ai đến đều không từ chối.

Chu Phùng Ngọc nghi ngờ anh cố tình tới đây để mua say, cũng may anh còn lại vài phần tỉnh táo, hứa hẹn sẽ tính tiền đầy đủ. Bằng không đám du học sinh gia cảnh bình thường như bọn họ sẽ phải ăn uống khổ sở một thời gian.

Chung Phùng Ngọc móc tiền từ ví anh ra để trả tiền, trong lúc vô tình thấy được bên trong có dán một tấm ảnh thẻ, là một nữ sinh, tóc cắt ngang trán, mắt đen to tròn, môi hồng răng trắng cười rực rỡ đến động lòng người.

Thì ra mối tình đầu thật.

Tấm ảnh của nữ sinh đầu to và thẻ căn cước của Hoắc Tư Diễn đều đặt chung một chỗ, ý này là gì?

Chung Phùng Ngọc dù là lãng tử tình trường cũng không dám nghĩ bậy bạ sau lưng.

Trong cầu thang có tiếng bước chân cắt ngang suy nghĩ của Chu Phùng Ngọc. Anh hất tàn thuốc lá dưới chân qua chỗ khác, như không có việc gì sửa sang cổ áo đi tới.

Vừa rồi là hai y tá trẻ tuổi, y tá cũng rất thích tám chuyện, nào là nói bác sĩ Tạ thật sự quá đẹp trai, người kia cũng gật đầu phụ họa: “Quả là một bông hoa trong bệnh viện của chúng ta! Không biết anh ấy có bạn gái chưa? Ai ôi! Thật hâm mộ cô được giải phẫu chung với anh ấy…”

Là hai người phụ nữ, xem động tác và tiếng nói không phải nói về mình, Chu Phùng Ngọc lắc đầu bỏ đi.

Bác sĩ Tạ trong miệng y tá đúng là Tạ Nam Trưng. Lúc này anh đang tiến hành một cuộc phẫu thuật nên lúc Miểu Miểu tới không có gặp được anh. Cũng may tư liệu luận văn cô cần đều đã chuẩn bị tốt để trên mặt bàn, cô dứt khoát ngồi xuống, vừa nhìn tài liệu vừa gõ bàn phím.

Có y tá tiến đến biết cô là em của Tạ Nam Trưng liền nhiệt tình đưa trái cây và cà phê đến, Miểu Miểu ngọt ngào nói cảm ơn vừa thật thà khen vài câu khiến cô y tá vui mừng không dứt. Nếu không phải có người đến gọi, còn muốn cùng Miểu Miểu nói vài câu.

Y tá đi rồi, Miểu Miểu tiếp tục vùi đầu sửa luận văn. Điện thoại trong túi kêu ong ong liên tục, cô lấy ra xem, điện thoại hiện lên mấy cái tin nhắn.

“Lần trước cậu hỏi Hoắc Tư Hành hồi cấp ba có bạn gái hay không, minh thăm dò được rồi.”

“Cậu còn nhớ rõ trong lớp của anh ấy có hoa khôi tên Mạc Lỵ Lỵ hay không?”

“Nghe nói cô ấy cũng học ở California, cô ấy hồi cấp ba cũng thích Hoắc Tư Diễn rồi, một mực theo tới nước Mỹ, bây giờ còn ở chỗ đó.”

“Mình nghĩ, Hoắc Tư Diễn thực sự có bạn gái hồi cấp ba như lời nói, đối tượng chắc chắn không phải cậu, người đó chắc là cô ấy. Dù sao lửa gần rơm…”

Edit bởi Chưng cư Doãn Gia.

Miểu Miểu tắt điện thoại, chẳng qua chỉ cười nhẹ nhàng, như hoa lá hoang dại ngoi lên đầu cỏ xanh. Lại cười một tiếng, giống như thời gian xuân thịnh đầy hoa tươi cả núi đồi, cô cười đến mắt cũng nheo lại, tầm mắt dần mông lung, hiện lên một tầng nước giống như thanh thấu.

Cô nhớ tới lúc cấp ba, chủ nhiệm lớp đứng lên bục giảng, nắm chặt tay, hớn hở nói: “Đề cao một phần, tiêu diệt ngàn người!”

Kỳ thi đại học năm đó, cô tận dụng hết toàn lực tiêu diệt “Ngàn người”, nhưng cuối cùng vẫn tiếc nuối bỏ mất cơ hội vào đại học A.

Một lần, tại sao lại bị chia cách bởi hàng ngàn người? Chín năm thời gian rốt cuộc cũng không trở lại, hai châu lục bị ngăn cách bởi một đại dương.

Nên sớm hiểu rõ không phải sao, bỏ qua chẳng khác nào vĩnh viễn mất đi.

Hoàng hôn dần kéo xuống, Tạ Nam Trưng mang vẻ mặt mệt mỏi từ phòng phẫu thuật đi ra, thay xong quần áo liền trở lại văn phòng. Thấy Miểu Miểu ngẩn người trước máy tính ngay cả anh đền gần cũng không phát hiện, liền lấy tay gảy nhẹ lên gót cô một cái: “Hoàn hồn.”

Miểu Miểu lập tức vỗ vỗ ngực, thấy anh liền lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Cảm ơn trời đất, anh rốt cuộc cũng đã trở về. Em rất đói, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Tâm trạng của cô thay đổi qua nhanh, Tạ Nam Trưng chưa theo kịp đã bị cô hấp tấp kéo ra khỏi cửa.

Hai người ăn cơm tối ở một tiệm cơm Tây gần bệnh viện. Miểu Miểu không yên lòng mà đem bò bít-tết cắt thành từng miếng, ngay sau đó liền ăn hết một bàn ăn. Ngược lại Tạ Nam Trưng vừa mới làm phẫu thuật xong, giờ phút này đối với thịt bò chín bảy phần thật sự không có nổi khẩu vị.

Vì vậy đành phải gọi một phần Risotto phô mai*.

*Là một món cơm Ý nấu với nước dùng chứa nhiều kem. Nước dùng có thể làm từ thịt, cá hoặc rau củ. Nhiều loại risotto có phô mai Parmesan, bơ và hành tây. Đây là kiểu nấu cơm phổ biến nhất ở Ý.

Sau khi ăn xong, hai anh em đi dạo trên đường, bốn phía đều là người vội vàng bước qua. Trong bóng đêm ngọn đèn huy hoàng chiếu lên khuôn mặt trắng bệch, bóng dáng cũng in lên mặt đất một mảnh dài hẹp.

Gió còn thổi qua quán thịt nướng béo ngậy, xa xa còn có thể nghe thấy được mùi hương của hạt dẻ rang đường. Miểu Miểu nuốt nước miếng, Tạ Nam Trưng dừng bước lại, cô nhìn theo ánh mắt của anh thấy được một nữ sinh mặc một bộ đồ khá mát mẻ.

Quần đùi màu đen, áo eo hẹp màu đỏ, dáng người muốn chọc người.

Cùi chỏ không có ý tốt mà đụng phải cánh tay của anh họ: “Nhìn không ra nha.”

Tạ Nam Trưng không nói gì ý bảo cô nhìn hai người lén lút đi phía sau nữ sinh nọ. Miểu Miểu có gì không hiểu, sự việc tên côn đồ âm thầm theo đuôi mấy cô gái trẻ muốn XX được ti vi chiếu đi chiếu lại nhiều lần, xem ra hôm nay bọn họ lại gặp được.

Miểu Miểu lập tức thu hồi ngữ khí vui đùa, dùng di động báo cảnh sát. Tạ Nam Trưng cất bước theo sau, cô cũng tranh thủ thời gian chạy theo.

Hình như nữ sinh còn chưa cảm giác được mình bị theo dõi, còn ung dung đi đến nơi vắng vẻ ít người. Miểu Miểu thay cô gái kia đổ mồ hôi, nếu hai người không đi theo phía sau hậu quả chắc không thể tưởng tượng nổi.

Một màn tiếp theo quả thực làm Miểu Miểu không thể tin nổi.Tạ Nam Trưng mặc dù không phản ứng kịch liệt như cô nhưng vẫn là bộ dạng không thể tin nổi.

Nghe được một tiếng hét nặng nề, nữ sinh nhìn rất nhu nhược vậy mà đem côn đồ tóc vàng ném qua vai. Chờ hai người đến chỗ, tên tóc vàng đang thống khổ nằm uốn éo trên mặt đất.

Đầu gối của nữ sinh đè lên ngực một tên tóc vàng, ngón cái quẹt chóp mũi một cái nhìn rất du côn, giọng nói điều chỉnh thành một giọng điệu làm xã hội rất khó chịu: “Quán quân Karate cả nước dành cho thiếu nhi, hiểu rõ chưa?”

Bọn côn đồ trăm miệng một lời: “Hiểu rồi, bà cô tha mạng!”

“Không dám không dám.”

Nữ sinh thưởng hai cái tát vào mồm bọn họ. Ba ba ba ba~~~, Tạ Nam Trưng đang đứng nhìn cũng vỗ tay.

Nữ sinh cũng không ngờ có người đang đứng nhìn, kinh ngạc nghiêng đầu, là người con trai giúp mình hôm trước đứng cách đó không xa. Cùng một con phố, tình hình giống nhau, duyên phận này, thật sự là…

“Này” Cô phất tay chào hỏi: “Thật là trùng hợp, lại gặp anh.”

Hầu như cùng thời gian, Miểu Miểu cũng nhận ra cô đến: “Là cô”

Đây không phải là người hôm trước ở quán cà phê lái xe BMW suýt chút nữa đã đụng cô sao?

“Là tôi.” Nữ sinh đứng dậy, “Không cẩn thận” giẫm lên bàn tay của tên tóc vàng khiến hắn gào khóc dữ dội. Cô nhìn cũng không thèm nhìn hắn, nhẹ nhàng đi đến chỗ của hai người, giống như vừa mới là quán quân Karate cả nước bước vài bước liền trở thành cô gái dịu dàng: “Xem ra thành phố A thật nhỏ…”

Cô hào phóng mà tự giới thiệu:” Mạnh Lâm Tinh, Mạnh trong tử mạnh, Lâm trong đại giá quang lâm, Tinh trong thiên thượng tinh.”

“Tôi là Tạ An Miểu Miểu.”

“Meo meo?” Mạnh Lâm Tinh cố ý thay đổi âm điệu, “Tên thật đáng yêu.”

Cô nhìn về phía Tạ Nam Trưng ném qua một ánh mắt dí dỏm: “Anh đẹp trai, anh sẽ không…là Lôi Phong thật đi?”

A, có chuyện. Miểu Miểu im lặng nghe ngóng.

Tạ Nam Trưng một tay thọc vào túi, đứng ảm đạm dưới đèn đường nhìn cô, ý tứ không rõ mà cười cười: “Tạ Nam Trưng.”

Mạnh Lâm Tinh chỉ chỉ biết anh họ Tạ, cũng không biết tên anh là gì. Cười mỉm đoán nhận ánh mắt của anh, đơn giản đánh giá: “Người cũng như tên.”

Không bao lâu liền nhận được báo động cảnh sát nhân dân chạy đến đem hai tên côn đồ đưa đi. Miểu Miểu và Tạ Nam Trưng cũng đi theo với tư cách người chứng kiến, cũng cần lấy lời khai.

Đối với con gái ngoan như Miểu Miểu mà nói, đêm hôm nay trôi qua rất sinh động.

Những ngày tiếp theo đều rất bình thường, ngoại trừ chạng vạng tối ngày nào đó nhận được bưu kiện từ Đôn Hoàng. Miểu Miểu mở ra, bên trong là mấy khối hoa hồng thạch xinh đẹp. Hiểu ý cười cười, lại bề bộn làm hạng mục luận văn mới, thời gian bề bộn dần trôi qua.

Thời gian thấm thoát trôi qua nửa tháng, Miểu Miểu tạm gác công việc qua một bên quyết trở về nhà. Trước khi trở về nhà, cô định đi trả sách cho thư viện.

Chỗ lão sư trả sách cho cô biết, bà có một quyển sách chuyên nghiệp vượt qua kỳ thi trong ba ngày. Thư viện ở đại học A có một vài quy định, sách chuyên nghiệp so với mấy quyển sách khác chỉ có thể mượn hai mươi ngày.

Miểu Miểu nhường chỗ cho bạn học đang chờ trả sách ở đằng sau, đi ra hành lang, chần chừ mấy phút mới bấm số của Hoắc Tư Diễn.

Tiếng chuông điện thoại vang bên tai, Miểu Miểu cảm giác được trong ngực có một đôi tay vô hình nắm lấy trái tim mình, hô hấp dồn dập, không biết dùng lời gì để nói chuyện. Cũng may đầu bên kia gần tự động cắt đứt cuộc gọi vì không có người bắt máy, cô buông lỏng một hơi, lại nghe sóng điện âm thanh rất nhỏ.

Bắt, bắt máy rồi?

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói mang đậm buồn ngủ, khá mơ hồ, như lẩm bẩm trong lúc ngủ mơ: “Miểu Miểu?”

Miểu Miểu lập tức ngây người,choáng váng, hóa đá.

< Edit by Chung cư Doãn gia >

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN