Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em
Chương 6 : Em tin một ngày sẽ gặp được anh ấy, sẽ gặp được ân nhân đã cứu em ngày xưa (1)
– ừm. Có. Vì em quá ngốc mà.
– thế à?
– ừm. Ngày xưa em ngốc lắm nên bạn em gọi là Mike.
– ừm. Thế giờ chị gọi em là gì?
– chị cứ gọi em là Mike đi.
– ừm. chị không thấy ai như em tự nhận mình là ngốc nghếch.
– Hi hi. Thì em có gì thì em nói vậy.
Thời gian cứ thế trôi đi. cậu luôn chứng tỏ là một con người có bản lĩnh. Một lớp trưởng giương mẫu. Một thần tượng trong mắt các nữ sinh trong khoa cũng như của nhà trường. Ngoài ra cậu là một người giỏi toàn diện các môn thể thao, giỏi giao tiếp, ứng xử. Văn nghệ đặc biệt cậu hát rất hay, biết chơi các nhạc cụ âm nhạc như sáo, đàn ghita, đàn bầu. Nhưng không ai biết cậu cậu có cái tài văn nghệ này. mà cậu có bao giờ giờ thể hiện cho mọi người mà mọi người biết.
– “Tôi sinh ra giữa lòng miền trung miền thùy dương, ruộng hoang nước mặn đồng chua…… đên trăng cao…… thôn xóm làng ngẩn ngơ lầm than.”
Cậu đang hát thì cậu nghe có tiếng bước chân nên cậu không hát nữa.
– Mike cậu đến sớm thế?
Cậu quay mặt về nơi phát ra tiếng nói:
– Mai à! Cậu cũng thế thôi!
– Hi hi. Không đến sớm thì làm sao có thể nghe được giọng hát của cậu. Thế mà cứ dấu tài nhé.
Bị người khác phát hiện cái tài của mình cậu chẳng thể nói được gì nữa bèn gãi đầu nói:
– Tớ chỉ hát cho vui thôi mà.
– đó là mới hát cho vui thôi đấy. Không biết hát thật sẽ như thế nào nữa.
– thôi tớ vào lớp đây….
– ……..
– ít hôm nữa là 20/10 rồi, có ai hát tặng cô và các bạn nữ một bài hát không?
Thấy cô giáo nói vậy chẳng ai chịu đứng lên thể hiện cả, được một lúc sau Mai đứng dậy nói:
– Thưa cô. bạn Mike đi ạ. Bạn ấy hát hay lắm.
Cô giáo tò mò hình như lớp này được mỗi một người tên là mai lại là người đứng dậy bảo bạn mike hát hay lắm, không lẽ tự nói mình sao. Càng nghĩ càng khó hiểu cô giáo hỏi tiếp:
– Mike là ai thế. Học sinh mới à?
– à quên! thưa cô là bạn Tuấn ạ. Bạn ấy hát hay lắm ạ!
– Lớp trưởng à?
Cả lớp vổ tay hoan hô. cả lớp chưa bao giờ nghe giọng hát của cậu.
– Tuấn! Em có thể hát cho cả lớp nghe được không?
Cậu vội đứng dậy biện minh:
– Dạ em không biết hát đâu ạ! Cô và các bạn đừng nghe bạn Mai nói linh tinh!
– Em không nói Linh tinh! Lúc sáng em vừa nghe bạn ấy hát. bạn ấy hát
hay lắm! Mai khẳng định. Thấy Mai khẳng định, cô giáo hỏi lại một lần nữa:
– Tuấn! Em có thể hát cho cô và các bạn gái một bài hát nhân ngày 20/10
được không?
– Thực sự em không biết hát đâu ạ!
– Hát đi!!! hát đi!!! cả lớp đồng thanh. Mọi người đang nhìn cậu mọi chờ cậu.
– Hát đi!!! Hát đi!!! tiếng hét mỗi lúc một to. Cậu đành phải hát.
– Thôi được rồi! Em sẽ hát! tớ sẽ hát. Nhưng em có một điều kiện, tớ có một điều kiện.
– Em nói đi?
– Em chỉ hát một lần này thôi. sau này các bạn đưng bảo tớ hát nữa thì tớ
sẽ hát.
– được rồi! Hát đi. cả lớp nhao nhao.
– Thực sự em không thuộc bào nào cả, em chỉ thuộc mỗi một bài là Lối
Về Đất Mẹ thôi.
– Cũng được em hát đi?
Cả lớp im lặng. Cậu bắt đầu hát:
– “Tôi sinh ra giữa long miền trung……..
– Tiếng hát vừa cất lên cả lớp không một tiếng động.
– Hò ơi! Hương Giang ơi!……….
Thực sự cậu hát quá hay. Mọi người muốn hét lên cũng không được.
– Có nghe đêm trường tiếng ai cười, suối lệ đoàn viên giữa lòng đất Mẹ triền miên.”
Và khi ca khúc kết thúc, cả lớp như vở tung không còn gì để nói cả. ngoài những tiếng vổ tay và la hét.
Lại một lần nữa cậu là cho các bạn nữ hôm mộ cậu hơn. thần tượng cậu hơn.
********************
Không khí xuân tràn ngập sắp dường phố Hà Nội, đường phố ngập tràn xe cộ mọi người đi mua sắm. cậu nhìn họ mọi người trong gia đình nắm tay nhau. Đèo nhau, họ nói chuyện rất vui vẽ, cậu ước gia đình cậu cũng được hạnh phúc như vậy. Cậu thởi dài:
– thế là tết đến thật rồi.
Tết!!! Mọi người ai cũng chờ cơ hội này để có thể về quê, về nhà tụ họp cùng gia đình, đón một cái tết thật vui vẽ và hạnh phúc. Còn cậu, tết là một điều gì đó khủng khiếp. Về quê với cậu là một cực hình, cậu chẳng bao giờ mong đợi hay nghĩ tới điều đó cả, cậu ghét nó. Hay nói đúng hơn là cậu ghét nhìn thấy gia đình cậu, cậu ghét Bố, cậu ghét bà ta. Cậu ghét đứa em của mình. Cậu ghét tất cả. ít ra ở đây còn có tiếng cười, còn có sự quan tâm, chia sẽ. Còn nơi đó chứa bao nhiêu sự đau khổ của cậu.
Năm học sau cậu tham gia đội sinh viên tình nguyện của trường nhằm tìm thấy niềm vui, tìm thấy nụ cười…………
Đang ngồi thì bỗng có một cô bé tiến lại gần cậu hỏi:
– Anh ơi! cho em hỏi tí được không ạ?
Cậu ngước nhìn cô bé:
– ừm. Bạn cứ hỏi tự nhiên.
– phòng nạp hồ sơ ở đâu ạ?
– Bạn là sinh viên mới à?
– Vâng.
– để tớ dẫn đi nhé?
– Thế thì cảm ơn anh nha.
Cậu đứng dậy dẫn cô bé đi, đi được một đoạn cô bé hỏi:
– Mà anh tên gì nhỉ?
– A…ừm….. Cứ gọi anh là Mike.
– “Mike” -cô bé tỏ ra vẽ khó hiểu.
– ừm. Cứ gọi thế đi.
– ừm. Mà anh là sinh viên năm mấy thế?
– Anh năm hai rồi.
– ừm. Mà anh năm này bao nhiêu tuổi thế.
– 20. mà em hỏi hơi nhiều rồi đấy! Không giới thiệu về mình đi?
Bị đột ngột hỏi lại cô bé đỏ mặt:
– Hi hi. Anh có hỏi đâu mà. Em tên là Thảo, năm nay 19 tuổi.
– ừm. đến rồi đấy. Mà em đã tìm được phong trọ chưa.
– à. Chưa. cô bé cười buồn.
– Có cần anh
tìm giúp không?
Cô bé mắt long lanh đầy cảm ơn nhìn cậu:
– được thế thì còn gì bằng. anh tốt quá!
– Có gì đâu. nhiệm vụ của bọn anh mà. em gặp ai cũng vậy thôi. gần nhà anh có một dảy trọ mới xây. nhìn cũng được, cũng khá rộng. Xong rồi tí nữa anh dẫn em đi xem.
– ừm. Cảm ơn anh. Cô bé nở một nụ cười trong sáng, trông thật “thân quen lạ thường”
– ……………………
– Em thấy thế nào.
– Cũng được ạ.
– Ok, anh đã hoàn thành nhiệm vụ. Anh đi đây.
– Mà anh ơi……….
– Sao?
– Nhà anh ở đâu?
– à. ành anh không xa lắm đâu . ở ngay đây này. nói rồi cậu chỉ tay về phía đông.
ừm. Cảm ơn anh vì tất cả nhé.
**************
– Anh ơi! cho ẹm ngồi đây được không?
– ừm! Bạn cứ ngồi tự nhiên. Theo phản xạ tự nhiên cậu trả lời và ngước
nhìn người vừa hỏi mình, và giật mình khi người hỏi mình là Thảo, Thảo cũng vậy:
– Ô! Là anh à!
– Sao lại vào lớp này học.
– à! Chị Ly bị ốm , em đi học thay chị ấy.
– à ừm! …Nói xong cậu quay mặt ra cửa sổ, hôm nay cậu không được vui, Thảo nhìn cậu, cậu không giống như tính cách của người hôm trước mà Thảo gặp cứ như hai người khác nhau vậy:
– Anh ơi, hôm nay nhìn anh không được vui nhỉ.
Nghe Thảo nói vậy cậu giật mình quay lại nhìn Thảo:
– Hả! Đâu có đâu ngày nào chả như ngày nào.
– Không em thấy khác hơn buổi đầu tiên em gặp anh.
– Khác thế nào?
– Thì nhìn có vẽ buồn.
– Tại sao em lại nghĩ thế?
– Nhìn ánh mắt anh là biết rồi.
– Nhìn ánh mắt!
– ừm.
– Không phải đâu.
– ánh mắt anh hiện lên một chữ buồn kia kìa.
– Ánh mắt, nỗi buồn?
– ừm.
– “Nhưng mà tớ vẫn thấy cậu buồn buồn thế nào ấy?
– Sao bạn lại nghĩ thế. Tớ vẫn như mọi ngày?
– ánh mắt của cậu hiện lên một chử buồn kia kìa?
– Chử buồn. ở đâu?
– Đấy thấy chưa! Dấu đầu hở đuôi nhé? Thôi có chuyện gì thì cậu kể cho tớ nghe đi. nếu giúp được tớ sẽ giúp.”
Quá khứ lại tràn về, trước đây là Nhung còn giờ đây là Thảo. Vậy là người thứ 2 có thể nhìn thấy lòng cậu. Cậu ngạc nhiên nhìn Thảo. Và rồi cậu sững người khi thấy sợi dây chuyền Thảo đang đeo giống của bà tặng cho cậu.
Chắc là trùng hợp thôi! Cậu thầm nghĩ.
– Anh ơi! Sao nhìn em kĩ vậy?
– à không … Cho anh xem sợi dây chuyền của em được không…. ý anh là… là cái dây chuyền này lạ quá, anh quá tò mò thôi.
– à…ừm …thì…
Cậu nhìn Thảo có vẽ lúng túng nên không nói nữa.
– Cái đó của em hả.
– à …không..
– không phải của em thì của ai? Cậu hỏi.
– ừm …thì…Chuyện này nói ra dài lắm.
– cậu im lặng như muốn nói với Thảo là: “em hãy kể đi”.
– Vào hồi em học lớp 10 em được cùng lớp đi chơi thăm quan. Giữa trưa em đi mua nước uống thì bị ôtô va phải. Lúc đó em thấy trời đất quay cuồng, người lạnh toát. không còn sức để sống. Cũng may có một anh nào đó đến rồi cứu em. Sau đó đưa em vào bệnh viện. Sợi dây chuyền này là của anh ấy. Em chưa kịp hỏi gì về anh ấy cả. nhưng em tin một ngày sẽ gặp được anh ấy sẽ gặp được ân nhân đã cứu em ngày xưa. nếu anh ấy chưa có vợ thì em sẽ lấy anh ấy làm vợ. Em biết chắc lúc anh ấy cứu em anh ấy cũng ngang tuổi em vì em thấy anh ấy đi học và mặc đồng phục của trường nào đó.
Cậu sững người, vui buồn lẩn lộn. Vì sợi dây chuyền mà Thảo đang treo là của bà cậu tặng cho cậu, Nhưng nếu nói ra cậu chính là người đã cứu Thảo năm xưa thì….. thì… mà chuyện đó thì cậu không muốn điều đó
xãy ra. Hay nói đúng hơn là cậu sợ.
– Em ngốc thế, nếu người ta không yêu em hay đại loại là ít tuổi hơn em thì sao?
– Nếu ít tuổi hơn thì em sẽ làm chị nó, em sẽ chăn sóc nó để trả ơn. còn em Xinh thế này em không tin là anh ấy không thích em. Hi hi. Em đùa thôi chứ em chưa nghĩ đến chuyện đó.
Công nhận Thảo để thương, khuôn mặt xinh đẹp, làn gia trắng trẻo, nụ cười thơ ngây trông rất duyên. không thích mới lạ đó.
– “Tuấn! Mày đang nghĩ gì vậy. Không được nghĩ đến chuyện đó. Mình
không thể thích Thảo, không được. Tuyệt đối không được”
Cậu nghĩ rồi lắc đầu lia lịa.
– Anh làm gì mà lắc đầu thế.
– à… không. mà em tin là sẽ được gặp anh ấy ư?
– ừm. Em tin. Giọng Thảo có tỏ vẽ khẳng đinh.
– Tại sao?
– Em cũng không biết nữa nhưng em có niềm tin.
– à. Mà em… em… anh… anh…
– anh nói đi đừng ngại.
– Anh ……. Anh….. muốn mua lại sợi dây chuyền này của em. ý anh là… anh thích sưu tầm những đồ lạ lắm nên… nên. cậu lúng túng.
– Không em không thể bán. đây là của ân nhân của em em phải trả cho anh ấy.
– Nhở em không bao giờ gặp thì sao?
– Em đã nói là em tin một ngày sẽ được gặp anh ấy.
Cậu im lặng không nói gì nữa, cậu suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều. Làm thế nào để lấy lại được sợi dây chuyền này. cậu không thể nói cho Thảo biết mình là người ấy. Mọi người ơi hãy nói cho Tuấn biết Tuấn phải làm thế nào được không? rồi cậu thở dài.
*********************
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!