Long Huyết Chiến Thần
Chương 1: Ngọc Bội Hình Rồng
“Cô nàng, có cái gì làm cho đại gia sướng một, đại gia cho ngươi vui mừng gấp mười.”
“Cái gì, không chịu? Xem đại gia cầm ngân phiếu tát chết ngươi.”
Tại Bạch Dương trấn, lầu hai Phỉ Thúy ngọc lâu.
Trong một gian nhã phòng, trên hai chân Dương Thần là hai nữ tử kiều mỵ. Lúc này Dương Thần đang thu hồi bàn tay vừa mới vuốt ve cái mông tròn trịa, êm ái. Sau đó hắn lấy mấy tấm ngân phiếu ném lên bàn, mở miệng cười đắc ý.
Hai nữ tử thanh lâu vừa thấy ngân phiếu nhất thời hai mắt sáng rực, vội vàng tranh nhau áp bộ ngực trắng nõn cọ cọ cánh tay Dương Thần, trên mặt không ngừng cười duyên:
“Dương gia, ngài xuất thủ đúng là hào phóng. Tối nay tỷ muội chúng ta…”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Một gã tiểu nhị đầu đầy mồ hôi chạy đến bên cạnh thiếu niên, nói nhỏ vào tai hắn:
“Thần thiếu gia, Tam lão cô gia qua đời.”
Vẻ mặt Dương Thần lập tức dại ra, một lúc lâu mới phất tay áo đứng dậy, thản nhiên nói:
“Tiểu Hoàng, những năm này ngươi trung thành cảnh cảnh đối với ta. Tối nay ta thưởng cho ngươi hai cô nương này, ta đi trước !”
Tiểu Hoàng cả kinh trong lòng, sau đó mới lộ vẻ hạnh phúc đến choáng váng.
Đi trên đường lớn, Dương Thần thầm nghĩ:
“Mặc dù lão phụ thân của mình sống mơ mơ màng màng, ăn chơi gấp mấy chục lần. Nhưng mà năm nay không tới bốn mươi, tại sao đột nhiên chết rồi?”
Cước bộ hắn tăng nhanh, mau chóng trở về Dương gia.
Bạch Dương trấn có hai đại bá chủ, theo thứ tự là Bạch gia và Dương gia. Dương gia chiếm cứ gần nửa tài nguyên là thổ hoàng đế chân chính ở nơi này.
Sinh ra ở trong thế gia vốn đã may mắn hơn người khác rất nhiều, nhưng mà đối với Dương Thần lại không phải như thế.
Khi lão tổ Dương gia tuổi còn trẻ thiên phú tung hoành, tu vi sâu không lường được. Trải qua mấy chục năm cố gắng đã xây dựng cơ nghiệp hiển hách tại Bạch Dương trấn.
Mẫu thân Dương Thần là nữ nhi lão tổ, xếp hạng thứ ba, thiên phú siêu nhiên, tại Bạch Dương trấn không người nào không biết. Thế nhưng, phụ thân Dương Thần lại chấp nhận ở rể, Dương Thần không biết lúc tuổi còn trẻ đã làm những gì, từ hiểu chuyện thì phụ thân cả ngày uống rượu, một mình một người sống cô đơn trong căn nhà tranh đơn sơ, bộ dạng giống như là ngồi ăn chờ chết.
“Lão tử làm con của một phế vật đúng là xui xẻo.”
Dương Thần lăn lộn ở trong đại gia tộc cũng không tốt lắm, thuộc loại hàng có cũng được không có cũng không sao. Nhưng mẫu thân chỉ có một mình hắn, cho nên từ nhỏ tự do, trời sinh phóng khoáng, dựa vào ánh hào quang Dương gia trên người thường xuyên ra ngoài ăn uống miễn phí, lấn nam ép nữ, cuộc sống coi như thoải mái.
Dương Thần không thèm để ý thái độ lạnh lùng của những gã vệ sĩ gác cửa, từ cửa hông tiến vào Dương gia.
Đại viện Dương gia là một khoảng sân rộng lớn, lầu đình trang nhã, hoa cỏ rực rỡ tươi mát. Từ phong cảnh đã cho thấy nội tình hùng hậu của một đại gia tộc.
Hắn đi chưa được mấy bước đã thấy hai người từ phía đối diện đi tới. Người đi trước là một gã nam tử mặc cẩm y màu trắng, thân hình cao lớn, mặt mũi lạnh lùng, chính là nhi tử Nhị bá, cũng là đường ca của hắn -Dương Chiến.
Phía sau Dương Chiến là gã biểu đệ phương xa, tên là Trần Lục. Tên này vẫn thường bám theo nịnh hót Dương Chiến, hi vọng tìm kiếm chỗ tốt.
Song phương chuẩn bị đi lướt qua nhau, Dương Chiến đột nhiên xoay người ngăn cản trước mặt Dương Thần.
“Nghe nói ngươi gã phụ thân phế vật của ngươi xong đời?”
Ánh mắt Dương Chiến nhìn Dương Thần tràn đầy miệt thị, ngữ khí trào phúng lộ liễu.
Danh tiếng Dương Chiến tại Bạch Dương trấn khá tốt, năm nay mười bảy tuổi đã đạt tới trình độ Long Mạch cảnh đệ tứ trọng, xem như là một cao thủ mới nổi.
Dương Thần từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ đứng chung hàng ngũ với những nhân vật cỡ này tại Dương gia.
Bọn họ từ nhỏ đã được gia tộc cung cấp đủ loại tài nguyên bồi dưỡng, công pháp bí tịch tự do tuyển chọn. Về phần Dương Thần không có cái phúc này rồi.
Không biết tại sao mẫu thân không quan tâm nhiều lắm đến sự tình của hắn, những người khác lại càng mặt kệ. Lúc ban đầu còn được tham gia rèn luyện chung với tộc nhân khác, hắn tiến cảnh thật nhanh, lực áp nhiều người. Nhưng mà sau đó không có công pháp, tiến cảnh từ từ chậm lại, hắn nản lòng thoái chí không tu luyện nữa. Từ đó cũng mất đi cơ hội đột phá Long Mạch cảnh.
Dương Thần đã từng âm thầm cố gắng tu luyện, nhưng mà không có công pháp bí tịch, không có lão sư chỉ đạo nên con đường tu luyện cực kỳ khó khăn.
“Tại sao trầm mặc? Ta nói phụ thân ngươi là một phế vật, chẳng lẽ ngươi còn không phục?”
Dương Chiến đứng ở trước mặt Dương Thần, lấy thái độ bề trên nhìn xuống lộ vẻ hài hước.
Dương Thần đã gặp tình huống khi nhục kiểu này quá nhiều rồi, hắn ở bên ngoài phong quang vô hạn, nhưng mà về tới Dương gia chẳng khác nào một con chó. Hắn biết mình có bao nhiêu cân lượng, cho nên thường thường nhẫn nhịn một chút là có thể đi qua. Nào ngờ ngày hôm nay không biết có phải do lão quỷ phụ thân chết đi hay không, vừa mới vào cửa đã bị người ta chèn ép một đầu. Chính vì thế, trong lòng hắn cực kỳ phiền não, nhưng không biết trả lời thế nào cho tốt.
“Ngươi tránh ra cho ta !”
Hồi lâu sau, Dương Thần hít sâu một hơi rồi lạnh giọng quát.
“Lão đệ, tại sao ngươi nói chuyện với ca ca như thế. Chẳng lẽ trong lòng ngươi bất mãn đối với ta? Ngươi là cái đồ bất học vô thuật làm bại hoại danh tiếng Dương gia. Ta là ca ca giáo huấn ngươi vài câu không phải là thiên kinh địa nghĩa sao?”
Dương Chiến vẫn cười nói như thường, từ thái độ cho thấy không muốn buông tha Dương Thần. Sau đó hắn nắm tay đánh một quyền đánh vào bụng Dương Thần rồi mới xoay người rời đi.
Dương Thần kêu lên một tiếng, thân thể loạng choạng té ngã xuống đất.
Dương Chiến vừa rời khỏi, Trần Lục hấp tấp chạy theo sau. Thời điểm đi ngang qua Dương Thần, hắn quay đầu lại nhổ một ngụm nước bọt tràn đầy khinh bỉ.
Dương Thần đang đau đớn co quắp dưới đất, thấy thế vội vàng lăn sang một bên né tránh.
“Ai u, tránh nha, né được luôn? Đường ca, con chó này cũng quá linh hoạt đi !”
Trần Lục giễu cợt một câu rồi tăng tốc chạy theo Dương Chiến.
Mấy nha hoàn chung quanh thấy một màn như vậy cũng không phản ứng gì, bọn họ đã quen với loại tình huống này lắm rồi.
Không có một người nào đồng tình với Dương Thần, ngược lại còn có vẻ đứng xem cuộc vui.
Dương Thần từ trên mặt đất bò dậy, đưa tay lau khóe miệng. Ánh mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn nhìn bóng lưng Dương Chiến và Trần Lục biến mất bên ngoài hành lang.
“Võ giả, nếu ta cũng là võ giả, nếu như ta đạt tới Long Mạch cảnh. Ta nhất định sẽ trả thù.”
“Dương Chiến, còn có cẩu nô tài Trần Lục, sỉ nhục ngày hôm nay lão tử nhớ kỹ. Đừng để lão tử bắt được cơ hội, nếu không các ngươi sẽ chết rất thảm.”
Dương Thần nắm chặt quả đấm đi về phía căn nhà của phụ thân.
Trong quãng thời gian mười mấy năm này, hắn đều ghi tạc trong lòng những kẻ nhục nhã mình. Nếu như có cơ hội lật mình, hắn sẽ cho những người đó mở rộng tầm mắt, sống không bằng chết.
Đây mới chính là hắn, trong vòng tròn quan hệ bằng hữu, tất cả những người quen biết đều gọi Dương Thần là Tiếu diện hổ, lòng dạ hiểm độc không ai sánh nổi.
Phụ thân Dương Thần tên là Long Thanh Lan, cái tên thư sinh văn nhã không chút tục khí. Nghe nói lúc tuổi còn trẻ vô cùng phong tao, tài năng hơn người rất được Dương gia thưởng thức, sau đó mới đồng ý gả Dương tam nương Dương Tuyết cho hắn.
Dương Thần tiến vào gian phòng đơn sơ lại bị một đám nha hoàn tạp dịch ngăn trở. Đám người này vây quanh Long Thanh Lan nằm gục trên mặt đất, trong phòng tràn ngập mùi rượu và mùi hôi thối trộn lẫn cực kỳ khó chịu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!