Long Huyết Chiến Thần
Chương 1107: Võ Chi Ý Chí
Đoạn đường truy đuổi này, Tô Mặc mất chừng ba tháng, cuối cùng mới gặp
được Long Thần ở nơi này. Từ khi thiếu niên này xuất hiện, cuộc đời hắn
đã chệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó. Đến hôm nay hắn đã hai bàn tay
trắng, ngay cả gia tộc của hắn cũng đã suy tàn.
Đương nhiên so với kết cục của Diệp gia mà nói, bọn họ tốt hơn nhiều. Người tới từ Đông Hoàng Cung ác hơn bọn họ nghĩ.
Nhìn cái dáng vẻ không hề lo lắng kia của Long Thần, Tô Mặc chỉ có thể cho rằng hắn quá lớn mật.
“Lần trước lúc ở Sát Thần điện, trong ý chí Sát thần, ta thua ngươi. Sau đó
ngươi cho rằng ta với Thần Vũ cảnh tầng bốn, Võ Chi Cực cảnh chỉ là như
vậy thôi sao?”
Thấy vẻ khinh thường trong mắt Long Thần, Tô Mặc biết chắc chắn Long Thần nghĩ như vậy.
Nỗi đau cụt tay khiến Tô Mặc ghi hận trong lòng, còn hận hơn tất cả mọi
thứ. Tuy đến hôm nay tay hắn đã mọc lại, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi
phục, lúc sử dụng hãy còn không ít khiếm khuyết.
Càng nghĩ tới
chuyện cánh tay, Tô Mặc lại càng phẫn nộ. Hắn bước từng bước tới phía
Long Thần. Ngọn lửa màu tím bắt đầu vờn quanh thân thể hắn. Không bị ý
chí Sát thần áp chế, lượng chân nguyên nhiều gấp trăm lần Long Thần đang điên cuồng chảy xuôi trong người Tô Mặc, tạo ra áp lực cực lớn cho Long Thần. Bất kể là Tô Thiên hay Tô Ách thì đều cùng một thế hệ với Tô Mặc, nhưng chỉ riêng về khí thế Tô Mặc đã hơn bọn họ vô số lần rồi.
So với Tô Mặc, đám người Tô Thiên hệt như những đứa trẻ.
Ngọn lửa màu tím trên người Tô Mặc hệt như ký hiệu quấn quanh người hắn.
Trong chớp mắt, tóc hắn biến thành màu tím, hừng hực bốc cháy. Trong đôi mắt, ngọn lửa màu tím phun ra, cực kỳ khủng bố.
Thật ra Long
Thần không sợ Tô Mặc, bởi chính hắn có được thần thông như Huyết Độn nên chẳng phải lo trước phòng sau. Chẳng qua hắn muốn xem tên võ giả Thần
Vũ cảnh tầng bốn, Võ Chi Cực cảnh này rốt cuộc mạnh tới mức độ nào.
“Một năm trước khi ta mới tới U Linh chủ thành, ngươi vẫn là kẻ mà ta phải
ngước lên nhìn. Khi đó ta thậm chí còn không đấu lại một thiên phu
trưởng Thần Vũ cảnh tầng một, lại càng khỏi nói tới ngươi. Nhưng hôm
nay, ta và ngươi lại giằng co ở nơi đây…” Long Thần cảm khái. Điều này nói rõ rằng hắn tiến bộ thực sự quá nhanh.
Tô Mặc cười dữ tợn,
nói: “Ngươi đang khen chính ngươi đó hả! Chẳng qua là do may mắn thôi.
Nhưng vận may của ngươi dừng ở đây. Không thể không nói ngươi đúng là
thiên tài, tiến triển thần tốc như vậy đúng là ngoài dự đoán của ta. Hơn nữa còn một điểm vô cùng quan trọng, đó là đến nay ta vẫn không rõ vì
sao ngươi mới chỉ ở Thần Vũ cảnh tầng một mà đã có sức chiến đấu như
vậy. Nhưng ta sẽ biết rõ nhanh thôi.”
Hắn xuất thân từ Tô gia
chính thống, thừa kế tất cả chiến kỹ của Tô gia. Về việc khai thác huyết mạch Tử Hoả Phượng Hoàng thì hắn cũng đã đạt tới trạng thái hoàn mỹ.
Với một người mới chỉ hấp thu một phần mười tinh huyết tổ long như Long
Thần mà nói, đối thủ như vậy có uy hiếp khá lớn. Long Thần chỉ có thể
gửi gắm hy vọng vào Xích Huyết Thiên Hoang và Thí Thần Kiếm Trận. Không
có hai thứ mà Sát thần truyền thụ cho này, hắn không có tư cách đối
chiến với đối phương.
Dù sao Tô Mặc chính là Tô Mặc, là thiên tài đã tu luyện hơn một nghìn năm.
Ở toàn bộ U Minh phủ, Tô Mặc mạnh đến mức nổi tiếng khắp nơi. Lúc Long Thần mới đến, hắn chỉ được coi là nghé con mới sinh.
Lúc này cây cối cao lớn xung quanh Tô Mặc bắt đầu bị đốt cháy. Toàn bộ sơn
cốc cực lớn, cây cối xung quanh người đều bị một ngọn lửa vô hình đốt
cháy sạch sẽ, để lại một mảng đất trống đầy tro bụi với phạm vi hơn một
nghìn mét. Mà Long Thần và Tô Mặc thì đứng chính giữa khu đất này.
Long Thần cũng cảm nhận được nhiệt độ đó.
Vù…
Tô Mặc với mái tóc dài màu tím đang bốc cháy kia cười nói: “Đừng sợ, ta
chỉ dùng Niết Bàn Tử Hoả đốt ra một cái chiến trường cho giống mà thôi.
Nhớ lần ngươi chiến đấu cùng Tô Tuyết kia không, lôi đài kia đẹp đẽ như
vậy, vô số người gào thét vì ngươi, có lẽ đó là thời điểm huy hoàng nhất của ngươi. Mà lúc này ta cũng tặng ngươi một chiến tường.”
“Đồ điên.” Long Thần cảm thấy kẻ này đã mất lý trí rồi. Tất cả những chuyện xảy ra gần đây đã đả kích hắn nghiêm trọng.
“Hãy bày ra thực lực mạnh nhất của ngươi. Ta cho ngươi thời gian mười giây,
sau mười giây này, ta sẽ động thủ.” Tô Mặc bỗng dưng ngừng cười, sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Hắn lùi ra sau vài bước, ngoắc tay ra hiệu cho Long
Thần tấn công hắn trước.
“Sau mười giây, ta sẽ không khách khí
với ngươi nữa. Xem ngươi có thể kiên trì trước những đòn tấn công của ta được bao lâu. Mà bây giờ ta sẽ để mặc cho ngươi tấn công, để ta xem đòn công kích mạnh nhất của ngươi là như thế nào. Kẻ có thể ép Tô Mặc ta
tới mức hai bàn tay trắng này, Long Thần, ngươi là kẻ đầu tiên đó.” Tô
Mặc lạnh lùng nói.
“Là kẻ đầu tiên, cũng là người cuối cùng.”
Long Thần hiểu hắn, bởi hắn cũng là kẻ cao ngạo, nên đây là một trận so
đấu chứ không phải làm nhục nhau. Lúc này Long Thần giơ đầu ngón tay ra. Ở trên tay phải của hắn, một hình xăm hình rồng bỗng thoát ra, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu đỏ như máu trong ta hắn. Trường kiếm
dài một mét hai, rộng chỉ hai ngón tay. Mũi kiếm mỏng mà sắc nhọn. Trên
chuôi kiếm là thân thể của một con thần long, rất uy phong hùng dũng.
Thân kiếm có màu đỏ như máu, hệt như một khối ngọc bội màu đỏ máu tinh
thuần, nhưng vô cùng sắc bén. Cái khí thế uy nghiêm dường như tới từ bá
chủ siêu cấp thời thượng cổ khiến Tô Mặc khẽ nhăn mày lại.
Mỗi
một lần cầm Xích Huyết Thiên Hoang là Long Thần đều cảm thấy dường như
đang nắm lấy Xích Huyết Giác Ma long kia, hệt như hắn đang nắm một con
thần long trong tay.
“Đây là… Xích Huyết Thiên Hoang….” Tô Mặc nhíu mày xong, rồi vui mừng như điên.
“Tuy ta không phải Kiếm võ giả, nhưng có Xích Huyết Thiên Hoang này cộng
thêm Thí Thần Kiếm Trận và chiến kỹ vô danh, Tô Mặc ta rời xa nơi này.
Như vậy chắc chắn một thời gian nữa ta sẽ thành một thế hệ Sát thần
mới…”
Nghe đồn là bất kể là Xích Huyết Thiên Hoang hay chiến kỹ vô danh kia đều là bảo vật nghịch thiên, chí ít cũng phải thần cấp bát
phẩm.
Một luồng khí tức hoang vu và cổ xưa lập tức bao phủ xung
quanh. Thanh Xích Huyết Thiên Hoang trong tay Long Thần hệt như đang đặt lên cổ Tô Mặc vậy.
“Ngươi nói là cho ta thời gian mười cái hô
hấp.” Đến khi Long Thần nói xong câu này, kiếm thế khổng lồ trên người
đã nổi lên. Ở thời khắc này, trong ánh mắt hắn là kiếm khí tuôn trào.
Xích Huyết Thiên Hoang được vung lên, tức thì vô số kiếm khí đỏ rực như
máu phóng đi.
“Ức Vạn Sát Kiếp.”
Đây là chiêu mạnh nhất
ngoài Thí Thần Kiếm Trận của Long Thần. Trong khoảnh khắc, mười vạn kiếm khí đỏ như máu điên cuồng lao ra, ngưng kết thành một quả cầu kiếm khí, hoàn toàn bao phủ Tô Mặc lại. Cùng lúc đó, với sự thi triển của thần
nguyên của Long Thần, Xích Huyết Thiên Hoang lại phóng ra long uy. Đây
là một loại sức mạnh tương đương với võ chi ý chí. Khi Long Thần thi
triển, thứ long chi ý chí này đã hơn hẳn võ chi ý chí của Đằng Long rồi.
Lúc này Long Thần bỗng tung sát chiêu, với Tô Mặc mà nói thì khá bất ngờ.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn hoàn toàn trúng chiêu. Hàng tỉ sát khí đánh ầm lên người hắn, còn có tạo ra thương tổn gì không thì Long Thần không
biết. Dù sao hắn biết rằng lúc này không thể chỉ đơn giản như vậy mà
đánh cho Tô Mặc bị thương được, cho nên đánh trúng đối thủ cái là hắn
bay lùi ra sau.
“Xích Huyết Thiên Hoang lại cho ngươi được thứ
sức mạnh ý chí như thế này…” Giọng Tô Mặc như vang lên bên tai Long
Thần. Hàng tỉ kiếm khí trước mắt nhanh chóng bùng nổ, vang lên những
tiếng ầm ầm. Kiếm khí đỏ như máu tan tác, mà một con phượng hoàng màu
tím do ngọn lửa màu tím ngưng tụ ra lại phóng lên cao.
Tô Mặc chỉ cần dùng một quyền là phá được đòn tấn công vừa rồi của Long Thần.
“Thời gian mười giây đã hết, đến lượt ta.” Tô Mặc cười to.
Hắn không lập tức hành động mà quan sát Xích Huyết Thiên Hoang trong tay
Long Thần với ánh mắt nóng bỏng, nói: “Ý chí phát ra có liên quan tới
thần võ hồn, chẳng qua ngươi mới là Thần Vũ cảnh tầng một nên có thể
phát ra được uy lực ý chí như vậy, chứ nếu ta mà có được Xích Huyết
Thiên Hoang này, chẳng những có thể phát huy được thứ uy năng giống như ý chí trời đất, hơn hẳn võ chi ý chí mà…”
Xích Huyết Thiên
Hoang, thứ bảo vật siêu cấp tuyệt thế này đã gợi lên lòng tham của Tô
Mặc. Tô Mặc một mình truy đuổi Long Thần, đã hoàn toàn không quan tâm
mọi thứ mà tìm kiếm con đường để sống lại. Chỉ có Xích Huyết Thiên Hoang và chiến kỹ vô danh mới giúp hắn làm được điều đó.
Thật quá may mắn khi hắn thật sự tìm được Long Thần.
“Đừng lãng phí thời giản lảm nhảm nữa.” Vừa rồi Long Thần không thi triển
toàn bộ sức mạnh. Lúc này hắn đã đứng cách Tô Mặc ba trăm mét, tia chớp
màu vàng loé lên dưới chân đã tăng tốc độ của Long Thần lên. Ánh mắt hắn lạnh như băng, lúc này hắn đã vào trạng thái tác chiến, người bật một
cái phóng tới phía Tô Mặc.
“Trảm Long.”
“Kiếm Loạn Thần Ma.”
Hai chiêu liên tục vang lên. Về chiêu thức thì chúng không bằng Ức Vạn Sát
Kiếp kia, nhưng thứ sức mạnh do hai tầng công kích dồn vào đã hơn hẳn
vừa rồi. Sau một thác nước đỏ như máu, kiếm khí màu đỏ như lốc xoáy ầm
ầm kéo tới.
“Dám động thủ, giãy dụa trước khi chết đây mà.” Tô
Mặc cười khẽ, thân thể hắn đột nhiên huyễn hoá ra một con hoả điểu màu
tím, rồi lấy tốc độ nhanh hơn Long Thần nhiều mà bắn tới phía Long Thần.
Một quyền đơn giản, mang theo cuồng phong lửa đánh tới Long Thần. Tô Mặc
dùng một quyền thiên nhân hợp nhất mà dung hợp đế linh khí trong trời
đất vào trong quyền kình để hình thành nên một thứ sức mạnh của lĩnh
vực, lập tức đánh tan đòn tấn công của Long Thần.
“Chút thủ đoạn
ấy, đối phó với đám Tô Thiên còn được, chứ với ta mà nói…” Dù nói đây
là một loại sức mạnh của long chi ý chí, nhưng Long Thần vẫn chưa thuần
thục việc sử dụng thứ sức mạnh này.
“Võ chi ý chí chân chính là như này.”
Cánh của hoả điểu vung lên, Tô Mặc như một con chim côn bằng lớn, nhanh
chóng phá được công kích của Long Thần mà vọt tới trước mặt Long Thần. Ở trong mắt Long Thần, lúc này Tô Mặc như một vị võ thần siêu cấp có thể
che cả bầu trời. Thứ uy áp về tinh thần ấy chính là biểu hiện của võ chi ý chí.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!