Long Huyết Chiến Thần - Chương 1109: Kiên Quyết Trở Về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Long Huyết Chiến Thần


Chương 1109: Kiên Quyết Trở Về



“Trúng kế, ha ha.”

Tô Mặc cười to, đôi cánh Tử Hỏa chợt lóe, đã đến dưới chân Long Thần.

“Vậy sao.”

Long Thần cười, Xích Huyết Thiên Hoang trong tay bổ một cái, vô số kiếm khí
hóa thành trụ, lúc này lại đổi phương hướng, đánh xuống phía dưới Thí
Thần Kiếm Trận. Trong phạm vi Thí Thần Kiếm Trận, bất kể là trên hay
dưới, đều nằm trong sự khống chế của Long Thần.

Kiếm khí ngất
trời đột nhiên đánh xuống mặt đất, một lần nữa nhấn chìm hoàn toàn Tô
Mặc. Kiếm khí kia có hơn triệu, rậm rạp chằng chịt, mỗi một cái đều
giống như một lưỡi kiếm bé nhỏ màu máu xuyên qua thân thể Tô Mặc rồi đâm vào mặt đất. Đối chiến bắt đầu, chấn động lớn nhất cũng dâng lên, mặt
đất rung chuyển dữ dội, toàn bộ rừng rậm Quỷ Vực đều lay chuyển. Cho dù
Long Thần đã cố hết sức khống chế công kích trong tay, nhưng trên mặt
đất vẫn bị hắn đánh ra một cái hố to đường kính ngàn thước, sâu mấy trăm thước. Vô số đất bùn bị một kiếm của Long Thần đánh sập.

Đây chính là uy lực của Thí Thần Kiếm Trận.

“Lần này, chết rồi chứ.”

Kiếm Hải đã là công kích mạnh nhất mà Long Thần có thể thi triển ra, trình
độ của công kích này đã đạt tới tiêu chuẩn của Thần Vũ cảnh tầng bốn
viên mãn. Đáng tiếc là, Long Thần lại không có quá nhiều thần nguyên để
khôi phục, sau khi thi triển một lần, bây giờ hắn còn phải vội vàng dùng Luyện Huyết Hóa Khí cắn nuốt đồ dự trữ trong Thái Hư Cảnh của mình.
Thần nguyên tiêu hao của một lần công kích của Thí Thần Kiếm Trận, gần
như tương đương với máu tươi của mười mấy yêu thú Thần cấp tam phẩm.

Dùng Phệ Linh Yêu Đồng nhìn xuống, Long Thần phát hiện, Tô Mặc kia còn chưa có chết.

“Quả nhiên, không hổ là Thần Vũ cảnh tầng bốn, võ giả Vũ Chi Cực cảnh viên mãn.”

Điểm này thì Long Thần không thể không bội phục rồi. Ở trong cái hố sâu mấy
trăm thước đó, một tảng đá lớn đột nhiên bị đánh vỡ, Tô Mặc mặt xám mày
tro lao ra, sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, trên người phủ kín vết
thương đan xen. Đoán chừng là do tác dụng của đan dược, nhưng vết kiếm
màu đỏ máu kia đang nhanh chóng khép lại.

Long Thần còn chưa thực sự đánh bị thương chỗ hiểm của hắn.

“Chỉ thiếu chút nữa thôi.” Thiếu một chút nữa là hắn có thể đánh chết Tô
Mặc, trừ phi hắn đến được Thần Vũ cảnh tầng một viên mãn, nhưng hiện tại còn kém một chút.

“Chiến kỹ tốt đấy, đáng tiếc người thi triển
quá yếu. Long Thần, hôm nay ngươi vẫn phải chết.” Lau đi máu tươi ở khóe miệng, Tô Mặc lại cất tiếng cười điên cuồng.

Nhưng tiếng cười của hắn nhanh chóng ngừng lại. Long Thần cũng bị dọa ngã rồi.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía sâu trong rừng rậm Quỷ Vực. Ở chỗ
đó có một linh hồn khổng lồ đang từ từ thức tỉnh. Kiếm Hải mà Long Thần
đánh ra lúc nãy đã khiến cho rừng rậm Quỷ Vực bị hư hại cực lớn, phát ra một lần chấn động to lớn. Mà lúc này, đất đai cũng chấn động, cường độ
lần chấn động này không kém gì Kiếm Hải mới vừa rồi của Long Thần, nhưng nó kéo dài…

“Quỷ Ma Thi Giao kia lại bị ta quấy rầy tới tỉnh lại, thậm chí nổi giận…”

Nghĩ tới vấn đề này, trong lòng Long Thần cũng sợ hãi. Uy lực của Thí Thần
Kiếm Trận quá lớn, nhưng lớn đến vậy thì hắn cũng không đoán được. Nếu
Quỷ Ma Thi Giao kia bị quấy rầy, mà mình lại không thể giết chết Tô Mặc, thì phương pháp chính xác nhất bây giờ vẫn là trốn nhanh còn kịp. Nếu
không, Quỷ Ma Thi Giao tới thì bọn họ xong đời hết rồi.

Lúc này, Long Thần thu hồi Xích Huyết Thiên Hoang, cười lạnh nói:

“Hôm nay ngươi vận khí tốt, ta để cho ngươi trốn thoát một kiếp. Ngày khác gặp mặt, ngươi chờ chết đi.”

Nói xong, Long Thần xoay người rời khỏi nơi này. Còn không nhanh chóng rời
đi, chờ Quỷ Ma Thi Giao kia tới thì hai người chết cũng không toàn thây. Từ chấn động có thể thấy, sức mạnh của Quỷ Ma Thi Giao kia cường đại
tới cỡ nào.

Nơi này cách nơi nó ở phải tới mấy vạn dặm đấy, nhưng lấy tốc độ của nó, chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy tới.

Long Thần rời đi, Tô Mặc cũng vội vàng đuổi theo.

Hôm nay mà để Long Thần chạy trốn, vậy thì không biết tới lúc nào mới có thể tìm được hắn.

Tô Mặc quá mạnh mẽ, Long Thần không muốn dây dưa với hắn, thấy Tô Mặc càng ngày càng gần, Long Thần lập tức phát động Huyết Độn. Tốc độ kia, trong nháy mắt đã bỏ rơi Tô Mặc ở phía xa xa.

“Độn pháp.” Thấy Long
Thần nhanh chóng biến mất, Tô Mặc vô cùng bực bội. Hắn biết lần này để
Long Thần chạy mất, muốn tìm được thì không đơn giản nữa.

“Long Thần, ngươi còn không biết sao. Diệp Huyên đã rơi vào tay người Đông Hoàng Cung.”

Ngay vào lúc này, Tô Mặc gào thét sau lưng Long Thần.

Long Thần hơi chậm lại, dừng bước chân Huyết Độn. Ở khoảng cách hơn mười
ngàn thước, đó cũng chỉ là một điểm nhỏ mà Tô Mặc khó có thể nhận ra.

“Ngươi nói gì.” Hô hấp của Long Thần trở nên nặng nề. Đối với Tô Mặc, sát ý
của hắn cũng không đặc biệt lớn, cho nên hắn không muốn liều mạng, vốn
còn chuẩn bị rời đi nữa. Nhưng Tô Mặc lại ném ra một cái tin tức như
vậy.

Tô Mặc cười cười. Hắn dùng ánh mắt thương hại nhìn Long Thần nói:

“Người Đông Hoàng Cung đó là nhân vật đứng trước mười trong Thiên Tử Bảng – Sở Thiên Ca, Thần Vũ cảnh tầng sáu viên mãn, trong tay có binh khí Thần
cấp bát phẩm – Hạo Thiên Kiếm, phủ chủ U Minh phủ cũng chỉ xứng xách
giầy cho hắn. Bây giờ Diệp Huyên đã ở trong tay hắn, chờ ngươi cầm Xích
Huyết Thiên Hoang và chiến kỹ vô danh tới đổi đó. Ngươi cũng đừng tới
chậm, đến lúc đó, Diệp Huyên mà chết, vậy thì phải trách ngươi rồi.”

Nắm chặt quả đấm, hô hấp Long Thần cực nặng, trong mắt bắt đầu hiện lên tia máu nhàn nhạt.

“Sở Thiên Ca…”

Tin tức Diệp Huyên bị bắt thì Long Thần chỉ cần trở về U Minh phủ điều tra một chút là có thể biết rõ.

“Ta chờ ngươi ở U Linh chủ thành. Nàng vốn muốn đệ đệ mình đi trước, bản
thân ngăn cản Sở Thiên Ca kia, nhưng hiển nhiên là bị bắt rồi. Chỉ là đệ đệ nàng – Diệp Hiên, cũng không chạy thoát, đang nằm trong tay ta.
Ngươi chạy tới U Linh chủ thành đi, ha ha, nếu như ngươi không tới kịp,
tiểu tử này có lẽ sẽ chết trước mặt tỷ tỷ hắn đấy. Gặp lại sau.”

Tô Mặc nói xong cười cười, xoay người rời đi, không truy đuổi Long Thần nữa.

Ở bên cạnh hai người, mặt đất ầm ầm chấn động.

Long Thần xoay người, sau khi dùng Huyết Độn thì dùng thời gian ngắn nhất vọt ra khỏi rừng rậm Quỷ Vực.

“Long Thần, ngươi thật sự muốn về U Minh phủ sao?” Tiểu Miêu vội vàng hỏi.

“Nếu không thì sao, bọn họ là vì ta mới bị bắt, ta không thể khoanh tay đứng nhìn được.”

“Vạn nhất Tô Mặc lừa ngươi thì sao đây.”

Long Thần trầm tư một hồi, nói:

“Hắn không lừa ta đâu, từ trong ánh mắt hắn ta nhìn ra chuyện là thật. Diệp
Huyên hẳn là ở phủ thành, mà huynh đệ tốt của ta – Diệp Hiên thì bị
người Tô gia nhặt tiện nghi, bắt đi U Linh chủ thành rồi. Tô Mặc hắn
thật sự lớn gan đó, người Đông Hoàng Cung mạnh tới như vậy, mà hắn còn
dám có ý đồ với bảo vật…”

Long Thần không nói thêm nữa, nhìn về phía U Minh phủ, quyết đoán đi tới.

“Nhưng không phải ngươi muốn đi Đông Hoàng Cung, sau đó đi lãnh thổ Tây Hoàng, rồi đi tìm Linh Hi ngươi vẫn luôn đuổi theo sao.” Tiểu Miêu cũng không
hề phản đối mà chế nhạo hỏi.

Long Thần dừng bước, một lúc lâu sau hắn lại tiếp tục đi về phía trước, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

“Tiểu Hi sẽ thông cảm cho ta, nàng đang đợi ta.”

Một bên là người yêu mình vẫn luôn đuổi theo, một bên là huynh đệ và sư tôn quan hệ kỳ quái của mình, mà hai người bọn họ còn đang gặp nguy hiểm,
bất kể thế nào, Long Thần đều sẽ giết về U Minh phủ. Cho dù đối phương
mạnh mẽ tới cỡ nào, những người uy hiếp hắn, Long Thần sẽ không bỏ qua
một ai cả.

“Cường giả Đông Hoàng Cung cũng đã tới rồi, thật là
coi trọng ta mà. Dùng loại thủ đoạn này để hấp dẫn ta đi phủ thành sao,
thật sự là hiểu rõ ta, biết rõ Long Thần ta dù thế nào cũng sẽ phải
tới.”

Nhiệt huyết lại bắt đầu sôi trào trong lòng Long Thần.

Từ Bích Viêm phủ đến U Minh phủ lần trước hắn dùng khoảng một tháng, nhưng thời gian không đợi người, Long Thần chỉ có thể cố gắng đi đường, dùng
tốc độ trước nay chưa từng có, thậm chí có lúc còn dùng Huyết Độn và
Thời Gian Nghịch Lưu.

“Thần Vũ cảnh tầng sáu – Vô Thượng Kim
Thân, võ giả như vậy, đánh cũng đánh không chết, chỉ có thể giết chết
thần hồn mới có thể chết, hơn nữa còn có binh khí lợi hại như vậy. Tiểu
tử, ta đoán lần này ngươi trở về, chắc chắn là chết ở chỗ này rồi.” Tiểu Miêu thần thần bí bí nói.

“Tại sao.”

“Đây là trực giác của Miêu gia.” Tiểu Miêu quyết đoán nói.

Lúc này Tiểu Miêu đã ở trên bả vai Long Thần.

Long Thần cười, hắn khẽ đánh Tiểu Miêu một cái, nói:

“Được lắm, trước khi lão tử ta chết, nhất định phải kéo theo một tên chịu tội cùng, chính là ngươi. Sau khi tới U Linh chủ thành, ngươi lẻn vào cho
ta, xem xem Diệp Hiên có ở đó hay không.”

Tiểu Miêu ré lên.

“Ngươi… Ngươi là đang ngược đãi trẻ con đó.” Nó nước mắt lưng tròng nói.

“Già đầu như ngươi, mà còn là trẻ con sao.” Long Thần khinh bỉ nhìn nó một cái.

Cuồng phong cuốn lên, Long Thần hóa thành một cái bóng màu xám tro.

“Ngươi không lo lắng tới sinh tử của mình sao.”

Thấy Long Thần trở về quyết đoán như vậy, lại là tình huống lấy trứng chọi đá, Tiểu Miêu không nhịn được tò mò hỏi.

“Chết, thì đã làm sao chứ. Những năm này ta không phải đã chết vô số lần sao,
cuối cùng không phải là vẫn còn sống, ta không tin, một Thần Vũ cảnh
tầng sáu có thể giết chết ta.”

“Nhưng Thần Vũ cảnh tầng bốn như Tô Mặc, ngươi cũng không giết được đó.” Tiểu Miêu đả kích nói.

“Ngươi sai rồi, hắn sớm muộn gì cũng phải chết.”

Long Thần lãnh đạm trả lời lại, bỗng nhiên tăng tốc độ. Tiểu Miêu kêu thảm
một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ Long Thần, suýt chút nữa bị thổi bay ra
ngoài.

U Minh phủ, không tới một tháng, Long Thần đã trở lại.

Hắn không thể dùng truyền tống trận của những phủ khác trực tiếp trở về U
Minh phủ được, lấy thân phận của hắn nhất định sẽ gây ra chấn động to
lớn, cho nên hắn chỉ có thể khiêm tốn chạy bộ về. Mà khoảng thời gian
này, chắc là Tô Dương và Tô Mặc đã sớm trở lại U Linh chủ thành rồi.

Tô Mặc bảo Long Thần đi U Linh chủ thành, mục đích chính là lấy được đồ
trong tay Long Thần trước người Đông Hoàng Cung một bước. Người của Đông Hoàng Cung có Diệp Huyên làm con tin, mà bọn họ cũng có Diệp Hiên, địa
vị không kém gì Diệp Huyên trong lòng Long Thần.

Hắn tin tưởng, Long Thần sẽ đến U Linh chủ thành.

Long Thần đương nhiên là tới, nhưng lần này hắn ôm sát ý mà tới, không giống như lần trước chỉ là thử kiếm. Trong lòng Long Thần bây giờ là sát khí
hừng hực thiêu đốt.

Màu xanh biếc của U Linh chủ thành xuất hiện trong tầm mắt Long Thần.

Dừng dưới chân U Linh chủ thành, Long Thần không tiếp tục lại gần nữa. Lấy
thần thức của đám người Tô Mặc, Long Thần tới là bọn họ chắc chắn biết
được.

“Ta cũng muốn xem trước một chút, Diệp Hiên có ở bên trong hay không.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN