Long Huyết Chiến Thần
Chương 1126: Thần Linh
“Nếu các ngươi ghê tởm tới mức ấy, ta sẽ không để lại một thi thể hoàn chỉnh.”
Những lời này là Tố Tuyết thầm nói trong lòng, cho dù thế nào nàng sẽ không bị làm nhục, chỉ là cứ chết như vậy, lại còn chết thảm, Tố Tuyết không cam lòng.
“Nếu hắn ở cạnh ta, ta…”
Không biết sao lúc này nàng không nghĩ tới Bạch Lan, mà trong đầu nàng toàn hình dáng của Long Thần. Dường như ở dưới cánh tay cường tráng của hắn, nàng sẽ không sợ điều gì cả.
Nắm chặt Thanh Liên trong tay, Tố Tuyết đã chuẩn bị làm bước cuối cùng.
Ngửi thấy mùi tanh tưởi từ trên người đối phương, Tố Tuyết nhắm mắt lại, khẽ động Thanh Liên trong tay.
Ở lúc chỉ mành treo chuông này, một tia sáng màu trắng chói mắt đâm vào đôi mắt đang nhắm chặt của Tố Tuyết. Nàng cảm thấy ánh sáng trắng này hiển nhiên không tới từ Trần Tùng mà là từ người khác, cho nên nàng vội dừng thanh trường kiếm trong tay lại rồi nhìn ra bên ngoài. Ở cửa của Trấn Đông vương phủ, những tia sáng trắng loá mắt chiếu vào.
Cánh cửa từ từ mở ra.
Chẳng những Tố Tuyết mở mắt, ba người bên Trần Tùng cũng không rõ chuyện gì xảy ra mà ngơ ngác nhìn ra bên ngoài. Đúng lúc này cửa mở ra, trong ánh sáng trắng kia, một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng như tiên nữ giáng trần mà chầm chậm bước tới. Thiếu nữ này trắng thuần mà hoàn mỹ, hệt như tiên nữ đi ra từ trong các câu chuyện thần thoại, không thấy chút tỳ vết nào. Khí chất của nàng xuất trần, vẻ mặt điềm tĩnh. Trên vai nàng, một con bướm đẹp đẽ với chín loại màu sắc đang đậu.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
“Đẹp quá…” Nếu như Tố Tuyết là mỹ nữ thế gian, quốc sắc thiên hương đã gợi lên dục vọng của bọn họ, thì lúc bọn họ thấy thiếu nữ thì toàn bộ dục vọng trong lòng đều biến mất, thay vào đó là một cái cảm giác vô cùng xấu hổ, không thể khinh nhờn nảy sinh trong lòng. Bọn họ như nhìn thấy vị chúa tể của trời đất. Đương nhiên đây chỉ là khoảnh khắc ảo giác. Chờ khi bọn họ phản ứng lại, đã thấy miệng đắng lưỡi khô, mà thiếu nữ trước mặt chính là một hồ nước trong vắt.
“Thật là đẹp quá.” Tố Tuyết không thể không khen ngợi như vậy. Tuy rằng nàng biết bản thân mình cũng không thua kém là bao, chỉ là cái khí chất trên người đối phương kia dù có bắt chước thế nào cũn không được.
Một vị thần nữ cao quý hệt như thần linh.
Tố Tuyết cảm thấy vô cùng kính sợ. Sự xuất hiện của người thiếu nữ này hệt như đang nằm mơ, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Với đám người Trần Tùng, bọn chúng vốn là những kẻ phản nghịch trời sinh. Ban đầu là định phản nghịch Bạch Lan bằng cách phá huỷ Tố Tuyết, nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ này thì mục tiêu của bọn chúng đã thay đổi. Bọn chúng đều là những kẻ coi trời bằng vung, nếu chinh phục được cả người thiếu nữ như này, như vậy còn gì phải sợ nữa…
Ba người liếc nhau, không nói lời nào mà một trước hai sau nhào tới người thiếu nữ váy trắng kia.
“Hừ.”
Thiếu nữ chỉ nhìn Tô Tuyết, mỉm cười điềm tĩnh. Mà tiểu hồ điệp trên vai nàng thì như tức giận, vỗ cánh bướm. Ba người Trần Tùng lập tức bị biến thành ba con heo mập, phi bốn chân tới phía thiếu nữ.
“Hừ.” Tiểu hồ điệp mới hài lòng mà hừ một tiếng.
Vốn đang chạy bằng hai chân mà giờ lại tứ chi chạm đất, chờ khi phản ứng lại thì đám người Trần Tùng đều thấy đối phương đều bị biến thành lợn, toàn thân đầy mỡ. Ngay tức thì cả ba suýt thì hộc máu bỏ mình, bọn chúng đều cho rằng mình nhìn thấy ảo giác, nhưng ngũ quan và xúc giác nói cho bọn chúng rằng đây là sự thật.
“Chúng ta gặp phải thần linh rồi.”
Cả ba đầu óc trống rỗng.
“Mau cút đi, nếu không ta sẽ quay các ngươi lên để thành bữa tối cho bản tiểu thư bây giờ.” Tiểu hồ điệp bay tới bay lui trên đầu bọn họ.
Một con bướm mà lại có thể nói chuyện lưu loát như vậy, còn hơn cả yêu thú Vương cấp nữa. Hiển nhiên là con bướm này đã biến bọn chúng thành heo…
Ba người Trần Tùng tuyệt vọng, biết mình đã đắc tội với thần nên lập tức cả ba quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Tiểu hồ điệp đang tức giận, khẽ vỗ cánh đánh bay ba con heo mập này ra ngoài.
Tố Tuyết nhìn rõ cảnh này, lặng lẽ nhéo mình một cái, thế mới phát hiện mình không nằm mơ. Mà ánh sáng trắng trên người thiếu nữ trước mặt dần biến mất, thoạt trông không khác mình là mấy, là một cô gái bình thường chứ không phải thần linh mà ba người kia nói. Sự bí hiểm khó lường trên người nàng, nhất là tiểu hồ điệp trên bả vai nàng lại có thể biến người thành lợn, quả là thần kỳ…
Hai người nhìn nhau một cái. Không biết vì sao mà Tố Tuyết phát hiện được vẻ cảnh giác ở trên người đối phương, nàng không biết mình nên nói gì, trấn định tinh thần lại rồi nói: “Ngươi… Ngươi tới tìm ta à?”
Linh Hi quan sát Tố Tuyết từ trên cao xuống dưới thấp, quả nhiên dáng người của Tố Tuyết đẹp hơn nàng. Khuôn ngực và bờ mông kia đều là kiểu mà đàn ông thích nhất, khuôn mặt cũng kiều mỵ đầy nữ tính, điều này khiến Linh Hi vừa buồn rầu cũng vừa lo âu.
“Ngươi có phải là Tố Tuyết không? Bọn ta tới tìm Tố Tuyết.” Tiểu hồ điệp bay tới bay lui trên người Tố Tuyết, cao ngạo hỏi.
“Là ta đây.” Tố Tuyết gật đầu, quả nhiên tới tìm mình mà.
“Điệp Nhi, về đây.” Linh Hi vẫy tay, tiểu hồ điệp đúng là hơi nghịch, Tố Tuyết này là bằng hữu của Long Thần, mà chỉ cần là bằng hữu của hắn thì Linh Hi sẽ không làm tổn thương họ. Nhưng Tố Tuyết này có khuôn mặt xinh đẹp như vậy khiến Linh Hi khá ghen tị. Lần trước gặp Liễu Y Y ở Thần Vũ thánh triều, lòng nàng đã thấy cổ quái, nhưng nhớ tới cô gái ấy tuy thích Long Thần, mà Long Thần lại bất chấp tất cả đi tìm nàng nên nàng rất vui.
Tiểu hồ điệp không dám cãi lệnh Linh Hi, thở dài bay về.
Linh Hi thế mới nói: “Xin chào, ta nghe nói các ngươi đi tới Thái Cổ phần tràng, nghe nói ngươi có quan hệ với hắn, cho nên ta muốn hỏi ngươi có biết hắn đang ở đâu không?”
“Ngươi đang hỏi ai?” Tố Tuyết hỏi đầy nghi hoặc, lòng đã có đáp án, thiếu nữ như vậy thì chỉ có tên thần bí Long Thần kia mới tiếp xúc được.
“Long Thần.” Linh Hi khẽ nói.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tố Tuyết. Nàng như rất hiểu, nhìn Linh Hi mà hít vào một hơi thật sâu, tỏ ra phóng khoáng, nói: “Xem ra ngươi là người mà Long Thần vẫn theo đuổi, bảo sao hắn cố gắng đến mức ấy. Ta và hắn được coi là bằng hữu không tệ, nhưng ngươi đừng lo, bọn ta không có cái tầng quan hệ kia. Còn về tung tích của hắn ấy, lúc ta ở Thái Cổ phần tràng, hắn và vài người của Yêu tộc cùng tới đế vực, hẳn là tới đó để tìm ngươi.”
Tố Tuyết nói một hơi liên tục.
“Đi đế vực à?” Linh Hi nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt hơi mơ hồ. Nàng không ngờ Long Thần lại đã tới nơi đó rồi, mới một thời gian ngắn ngủi như vậy, chừng có sáu, bảy năm thôi mà. Lúc trước Long Thần nói muốn gặp mình trong vòng mười năm, cho dù chính nàng cũng không kỳ vọng như vậy. Mười năm thật sự quá ngắn, ngắn đến mức không đáng kể. Chẳng có mấy người có thể từ một con kiến bé nhỏ mà trưởng thành tới trình độ có thể tới đế vực trong vòng mười năm như vậy được.
Nhưng vì nàng, Long Thần đã làm được.
Điều này sao không khiến Linh Hi cảm động không thôi. Hai người thuộc hai loại người khác nhau. Trong lúc Long Thần cố gắng đi tới, tăng thực lực của bản thân lên, Linh Hi cũng không quên nên giờ mới có cơ hội đuổi theo Long Thần như này. Điều khiến nàng vui sướng là Long Thần không quên nàng, hơn nữa so với những cố gắng của nàng, Long Thần còn cố gắng gấp vô số lần.
Đây mới là người đàn ông mà nàng yêu.
Nhớ tới con đường mà hắn từng đi qua, Linh Hi rất đau lòng. Nàng cam nguyện đi theo cùng chịu khổ với hắn.
Thấy nước mắt trong mắt Linh Hi, Tố Tuyết nhếch miệng. Nàng biết mình nói không sai, cô gái này đáng để Long Thần theo đuổi, chí ít nàng không cao thượng chờ Long Thần đuổi theo nàng, mà cũng cố gắng.
“Tố Tuyết tỷ tỷ có thể nói cho ta một chút rốt cuộc trên người hắn đã xảy ra chuyện gì không? Ngươi hãy nói hết cho ta đi, ta muốn biết hắn đã trải qua bao nhiêu gian khổ rồi.”
Lời của thiếu nữ này căn bản là không từ chối được, hơn nữa hôm nay nàng ta còn cứu mạng mình nữa, Tố Tuyết vẫy tay, hai người bay lên nóc nhà cao cao. Sau khi ngồi xuống, Tố Tuyết kể từng chút một về những gì xảy ra khi mình gặp Long Thần cho Linh Hi, đồng thời đây cũng là những kỷ niệm đẹp đẽ trong lòng nàng.
“Cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội được ôn lại.” Kể xong, Tố Tuyết mỉm cười, trầm tĩnh nhìn đèn đuốc phương xa.
Linh Hi lúc này đã không còn hay khóc như trước đây, nàng cúi đầu ôm gối nhìn xuống phía dưới, mãi một lúc sau mới hoà hoãn lại mà nói: “Thì ra hắn trải qua như thế, thật là tiếc khi không được làm bạn với hắn mà đi qua con đường dài đó.”
Hai người đã rất quen thuộc, Tố Tuyết như đại tỷ tỷ vỗ bả vai Linh Hi, nói: “Có một người đàn ông nỗ lực như vậy vì ngươi, ngươi nhất định phải yêu quý hắn, bảo vệ hắn, không được để cho hắn chịu bất kỳ tổn thương nào, cũng không thể để cho hắn chịu khổ nữa.”
Linh Hi gật đầu, nàng ngẩng đầu nhìn Tố Tuyết, nói: “Tố Tuyết tỷ tỷ, ta biết ngươi cũng thích hắn, đúng không?”
Tố Tuyết ngẩn ra, đây là không giấu được. Từ lúc nàng nói tới Long Thần là có thể nhìn ra từ trong ánh mắt nàng rồi.
“Chớ nghĩ quá nhiều. Hắn không thích ta. So với tình yêu của hai người, cái thích của ta tầm thường lắm. Cho nên không phải băn khoăn gì, cứ đi tìm hắn thôi.” Tố Tuyết đứng lên, nói xong bèn nhảy xuống khỏi nóc nhà.
“Sau này ở cùng nhau rồi, rảnh rỗi cùng hắn qua đây thăm ta nhé.”
Nói xong, Tố Tuyết bước vội về gian phòng của mình, đóng cửa lại. Nàng cắn chặt răng, nước mắt vẫn rớt xuống.
Linh Hi chu môi, tức giận nói: “Người này lại gây ra nhiều nợ tình như vậy, xem ta phải dạy cho ngươi một trận mới được.”
Nói xong nàng đứng lên.
“Thái Cổ phần tràng hẳn là thông tới U Minh phủ, Yêu tộc sẽ đưa hắn tới Hoang Vu đế vực hay U Minh phủ đây? Nếu là Hoang Vu đế vực, vậy thì phiền rồi…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!