Long Huyết Chiến Thần - Chương 1182: Một Chiêu Toàn Diệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Long Huyết Chiến Thần


Chương 1182: Một Chiêu Toàn Diệt



Trước đây, Long Thần không dùng toàn lực, không nghĩ đến vừa ra tay, lại kinh người như vậy.

Người của Nguyệt Ma động quật lập tức cảnh giác cao thủ bỗng nhiên xuất hiện này. Bọn họ ý thức được Long Thần mạnh mẽ. Trong nháy mắt, một võ giả Thần Vũ cảnh tầng năm vượt qua Phong Hỏa Lôi Kiếp, đã chết dưới tay Long Thần. Những người ở đây khó mà làm được như vậy.

“Lưu lại một người đối phó đối thủ. Những người còn lại toàn lực tiêu diệt tên này.”

Quả nhiên, không hổ là kẻ liều mạng. Trong nháy mắt, bọn họ đã phản ứng kịp. Đám võ giả vốn hai người vây công một người, nhao nhao tách ra một người.

Một người còn lại cũng đủ kiềm chế đối thủ. Chỉ cần trong khoảng thời gian này, những người khác tiêu diệt được nhân tố bỗng nhiên xuất hiện là Long Thần, thì bọn lại có thể dựa theo kế hoạch ban đầu, là hai người vây công một người.

Bởi vì đối thủ giảm bớt. Cho nên trong nháy mắt, áp lực của đám người Diêu Bích Đồng, Đỗ Ức Sương và Trần Bội Kỳ giảm xuống. Nhưng các nàng đã khiếp sợ. Trong chốc lát, đầu óc trống rỗng, không để ý mình có lộ cảnh xuân tươi tốt dồi dào hay không. Các nàng vừa đối phó đối thủ còn lại, vừa đang rung động quan sát Long Thần bên này.

Mỗi lần Xích Huyết Thiên Hoang của Long Thần đánh chết một người, thì nó giống như một bày tay đánh vào mặt các nàng. Thiếu niên này giống như một thần chết. Nơi hắn đến, máu bắn tung tóe, từng người của Nguyệt Ma động quật tùy tiện ngã dưới chân hắn.

Tác dụng nhiều nhất của các nàng, chỉ là kiếm chế đối thủ trước mặt. Kỳ thật, nếu các nàng phát huy được toàn bộ thực lực, thì tiêu diệt đối phương cũng không khó khăn. Nhưng tố chất của các nàng hơi kém. Bây giờ, các nàng lại đang bối rối, mê mang. Cho nên các nàng có thể giữ được mạng là đã không tệ.

Trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người. Long Thần giống như một cơn gió lốc màu máu. Tốc độ của hắn vượt qua tốc độ quan sát của đối phương. Điểm chết người chính là Long Thần vừa chiến đầu vừa thi triển Thần Thức Thuật mà Tiểu Miêu cho. Thần Thức Thuật có thể khiến thần thức của đối phương không còn tác dụng. Bọn họ chỉ có thể dựa vào mắt quan sát Long Thần. Nhưng bọn họ căn bản không thấy rõ hình bóng Long Thần.

Nếu xét về thần nguyên thì Long Thần không mạnh hơn họ. Thần nguyên của Long Thần nhiều nhất là xấp xỉ võ giả Thần Vũ cảnh tầng năm đã vượt qua Yên Phong Kiếp, thậm chí còn không bằng đám người Diêu Bích Đồng.

Người của Nguyệt Ma động quật sợ hãi. Trong đó có hai vị võ giả vượt qua Phệ Hỏa Kiếp đối phó Long Thần. Thực lực của họ có thể so với Triệu Tuyết Cơ. Nhưng bọn họ căn bản đuổi không kịp Long Thần, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người của mình, bị một chiêu kiếm của Long Thần tiêu diệt.

“Tiểu tử có gan thì đánh một trận quang minh chính đại. Ngươi ỷ vào tốc độ bắt nạt kẻ yếu, thì đâu phải anh hùng.”

Một võ giả lạnh lùng nói.

Trước đó, gã đối phó Đỗ Ức Sương, thỉnh thoảng sờ người nàng một chút, rất thoải mái. Nhưng sau khi gã đối mặt Long Thần, thì không nhìn thấy Long Thần ở đâu.

“Ngươi có tư cách đánh với ta hay sao.”

Đúng lúc này, Long Thần đứng ở giữa. Hắn không động thủ nữa. Trường kiếm màu đỏ tươi trên tay, cũng chính là Xích Huyết Thiên Hoang đang nhỏ máu. Đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía đối phương, khiến tất cả mọi người đều đình chỉ chiến đấu.

Chỉ cần là người của Nguyệt Ma động quật, khi nhìn thấy ánh mắt này của Long Thần, đều nhao nhao giật mình. Dường như bọn họ thấy được một người đã trải qua giết chóc. Bọn họ chỉ thấy sát khí như vậy ở trên người ba vị kia.

“Đây là cơ hội tốt.”

Người của Nguyệt Ma động quật mãi mới chờ được Long Thần dừng lại. Tất cả mọi người nhìn nhau một chút, đều nhìn thấy ý nghĩ trong mắt đối phương. Cho nên bọn họ nhanh chóng bỏ qua đối thủ ban đầu, dựa sát vào nhau. Tổng cộng còn mười người, từ bốn phương tám hướng lao về phía Long Thần.

Trong chốc lát, ai cũng thi triển tuyệt chiêu của mình. Trên cơ bản đều là thần kỹ ngũ phẩm. Chiêu nào cũng được bọn họ tôi luyện trăm năm, vô cùng thuần thục, giết người vô số. Vì tiêu diệt nhân tố bất ngờ là Long Thần, nên bọn họ không thèm quan tâm.

“Long Thần, cẩn thận,”

Đám người Đỗ Ức Sương vừa mới thoát ly nguy hiểm. Cảm giác trống rỗng trong đầu biến mất từ từ. Ánh mắt bọn họ nhìn Long Thần đã thay đổi. Bây giờ, ánh mắt đó đã biến thành kính nể. Nhất là ba cô gái kia, nhao nhao đỏ mặt. Rốt cuộc biết biểu hiện trước đây của mình như một thằng hề trước mặt Long Thần.

Lúc này, mắt thấy Long Thần đứng trước nguy hiểm. Người của Nguyệt Ma động quật bỗng nhiên phối hợp, khiến các nàng chưa kịp phản ứng. Bọn họ đã thi triển đòn tấn công trí mạng về phía Long Thần. Tổng cộng hơn mười người phối hợp tấn công, đúng là quá kinh khủng. Trong nháy mắt, tuyết đông xung quanh đều bị chấn nát, hóa thành bột phấn hoàn toàn. Long Thần đang đứng ở trung tâm năng lượng đụng vào nhau.

Đám người Đỗ Ức Sương chắc chắn biết. Nếu Long Thần chết thì toàn bộ hi vọng của các nàng sẽ tiêu tan. Kết cục của các nàng chắc chắn sẽ rất thảm. Cho nên các nàng rất sốt ruốt. Trong giây phút này, các nàng chỉ có thể phân tán lực chú ý của bọn chúng, khi chúng đang tấn công Long Thần.

Trên cơ bản, trong mắt của các nàng lập lòe nước mắt.

Sau hôm nay, các nàng chắc chắn đã hiểu tính tự cao tự đại sẽ mang đến hủy diệt.

Nhưng điều không giống trong tưởng tượng của các nàng chính là Long Thần đang bị vây công, nhưng trên mặt không hiện lên vẻ khủng hoảng. Ngay cả trảm nghìn người hắn cũng đã làm. Loại trận thế này chỉ là bữa ăn sáng với hắn. Hắn chỉ dùng một chiêu là có thể giải quyết nhẹ nhõm.

“Thí Thần Kiếm Trận, Kiếm Hải.”

Dưới sự khống chế của Long Thần, Xích Huyết Thiên Hoang đâm xuống đất, Trong nhát mắt, trong phạm vi của Thái Bạch Kiếm Ngục xuất hiện một trận pháp đỏ như máu. Kiếm khí trong trận pháp vô cùng kinh khủng. Trong đó, hàng nghìn tỷ kiếm khí đang gào thét, đang nhanh chóng xoay tròn.

“Chết đi!”

Long Thần di chuyển Xích Huyết Thiên Hoang. Trong nhát mắt, trong toàn bộ khu vực của Thí Thần Kiếm Trận, đã xảy ra biến hóa rất lớn. Vô số kiếm khí phóng lên trời, hội tụ thành mười mấy lưỡi kiếm ngút trời. Ánh sáng màu đỏ ầm ầm. Sức mạnh không thể chống cự kia, ngay lập tức phá vỡ đòn tấn công của mười người.

“Thí Thần Kiếm Trận, Thú Triều.”

Thần Long màu đỏ tươi bay lên, ngâm một tiếng rung trời, gào thét đánh về phía những người kia. Người của Nguyệt Ma động quật đang kinh hoàng chống lại đòn tấn công bất ngờ của Kiếm Hải. Trong nháy mắt, Thú Triều đã nuốt hết bọn họ.

Ngay cả năm võ giả vượt qua Phệ Hỏa Kiếp kia. Trong Thí Thần Kiếm Trận, bọn họ căn bản không có năng lực chống cự. Uy lực chủ yếu của Kiếm Hải va vào người bọn họ. Trong nháy mắt, nó phá vỡ phòng tuyến của bọn họ. Hơn nữa, Thú Triều ẩn chừa sức mạnh của hơn nghìn thú hồn, đã chấn nát cơ thể và thần vũ hồn của họ.

Trong nháy mắt, tất cả bọn họ đã bỏ mình.

Long Thần thu hồi Xích Huyết Thiên Hoang. Tất cả đều biến mất. Trước mặt hắn chính là thi thể của mười chín võ giả Nguyệt Ma động quật. Ấn đường của bọn họ đều có một sợi tơ máu. Trong cơ thể đã bị Long Thần phá nát, chỉ bề ngoài là còn bình thường.

Lúc này, thi thể của bọn họ đang ngã xuống từng cái một. Mỗi một thi thể ngã xuống, thì mí mắt đệ tử của Tà Long điện lại nhảy lên một lần. Khi tất cả thi thể ngã xuống, thì ánh mắt mờ mịt của các nàng mới nhìn về phía người đàn ông đứng ở giữa kia.

Không nói đến chuyện thực lực. Các nàng lại phát hiện, kỳ thật Long Thần cũng rất đẹp trai, không kém hơn Vũ Dương kia chút nào. Thậm chí khí chất lạnh lùng và yêu dị kia, càng có hấp dẫn trí mạng. Lúc này, đám người Đỗ Ức Sương phát hiện trái tim mình đã rung động.

“Trái tim lại rung động hả?”

Trần Bội Kỳ trông thấy Đỗ Ức Sương đỏ mặt, trêu tức hỏi.

“Đúng thế!”

Hai chữ đơn giản, đã biểu đạt nội tâm xao động của nàng.

Trong mắt nàng, ngay cả động tác thu lại Xích Huyết Thiên Hoang của Long Thần đều hoàn mỹ như vậy.

Diệt sạch đối phương. Đây là một chiến tích không tệ. Đáng tiếc nó là thành tựu của bản thân Long Thần. Trải qua thời gian ngắn ngơ ngác và lạnh lùng. Cuối cùng đám người Đỗ Ức Sương cũng nhận ra một sự thật. Đó chính là thực lực của Long Thần mạnh hơn các nàng rất nhiều. Cấp bậc thấp nhất cũng bằng Vũ Dương và Vũ Nguyệt.

Chẳng trách hắn được Khương Khanh mang đến. Cũng chẳng trách hắn có thể đánh bại người như Trịnh Đông Dương. Nếu xét về thực lực và dũng khí, thì Long Thần là người nổi bật. Các nàng vừa nghĩ đến trước đây mình coi thường Long Thần, tuyên bố sẽ không giúp Long Thần, đều cảm thấy mặt mình đang nóng như lửa.

Sau khi đến gần Long Thần, đám người nhăn nhó. Trước đây, các nàng nói nhiều như vậy. Bây giờ thì không biết nên nói gì cho phải. Trái tim của Đỗ Ức Sương đang đập thình thịch. Rốt cuộc nàng lấy hết dũng khí nói:

“Cái kia… Long Thần! Cảm ơn ngươi đã giúp bọn ta. Trước đây có gì mạo phạm, bọn ta xin lỗi, mong ngươi có thể tha thứ.”

“Đúng thế! Đều là do bọn ta sai. Sau này, quyền chỉ huy đội ngũ này sẽ giao cho ngươi. Dù sao ngươi cũng mạnh hơn bọn ta. Hơn nữa, người cũng tỉnh táo hơn bọn ta. Phụ nữ như bọn ta nên đứng sau thì hơn.”

Chẳng những Đỗ Ức Sương, mà ngay cả Diêu Bích Đồng xinh xắn đáng yêu cũng không chịu yếu thế, không muốn Đỗ Ức Sương cướp đi Long Thần, bèn vội vàng nói.

“Trước khi các ngươi nói chuyện, có phải nên mặc quần áo hay không?”

Lúc này, Long Thần nói một câu. Ban đầu, các nàng đang kinh hoàng, mong chờ đáp án của Long Thần. Lấy thực lực của Long Thần coi như bỏ lại các nàng đi một mình, thì cũng không có vấn đề gì.

“A…”

Ba cô gái thét lên, vội vàng lao vào nhà dân. Sau một hồi, các nàng mới thay quần áo xong đi ra. Ai cũng xinh đẹp quyến rũ, mặt mày đỏ bừng như chờ quân hái. Trên người tỏa ra mùi hương say lòng người, cho Long Thần một tín hiệu mãnh liệt.

Kỳ thật Long Thần cũng không giết hết người của Nguyệt Ma động quật. Hắn còn để lại một người sống. Nhưng Long Thần đã khiến gã mất đi sức mạnh chống cự, thậm chí không thể động đậy. Lúc này, Long Thần đang đứng trong đám thi thể, nắm võ giả đó ra ngoài. Long Thần hoàn toàn không để ý đến đám người Đỗ Ức Sương ăn mặc, trang điểm ra sao. Hắn trực tiếp kéo người của Nguyệt Ma động quật vào phòng.

Đám người Đỗ Ức Sương vội vàng phiền não đi theo sau.

“Đừng vào!”

Một tiếng ầm vang lên. Long Thần đóng chặt cửa lại, đặt võ giả kia lên ghế. Toàn thân võ giả kia không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt thù hận nhìn Long Thần, cười lạnh nói:

“Người đừng nghĩ moi được thông tìn gì từ ta.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN