Long Huyết Chiến Thần
Chương 1210: Ma Quỷ Của Thái Âm Ma Giới
Sau khi tới nơi này, đập vào mắt chính là cảnh tượng Long Thần đâm chết Lý Thanh Nguyệt, điều này khiến cho bọn họ vốn đang rất phẫn nộ buồn bực, trong lòng bỗng nhiên lạnh đi một nửa, từ hiện trường cho thấy bọn họ đã tới muộn.
Nếu như chỉ có một mình Long Thần ở chỗ này, bọn họ sẽ không do dự xông đến, nhưng bên cạnh Long Thần còn có ba cường giả nghịch thiên, cho dù là người hầu và nha hoàn của Lý Thiên Cơ đều có thực lực cường hãn sánh ngang với Diệp Tranh. Ít nhất Lý Thiên Cơ đối với đám đệ tử Tà Long điện mà nói, quả thực là khó mà địch nổi, mạnh hơn cả Khương Khanh.
Cho nên, thấy Diệp Tranh không có động tác gì, những người khác đều không dám lộn xộn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn tình huống kế tiếp.
Long Thần và Lý Thiên Cơ đều phát hiện bọn họ đã đến, có điều hai người đều không thèm để ý đến, sau khi Lý Thiên Cơ giải quyết Lý Thanh Nguyệt bèn lấy hết tất cả những thứ trên người nàng ta, trừ quần áo, sau đó cười nhìn Long Thần, nói: “Tiểu tử ngươi không tồi nha, chỉ trong nháy mắt đã mạnh lên nhiều như vậy, tiền đồ không thể hạn lượng, nếu trong tương lai ngươi đến Thái Âm Ma giới, báo tên của Lý Thiên Cơ ta, ta sẽ đích thân chiêu đãi ngươi.”
Nói xong, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ liền chuẩn bị rời đi.
Trên người Lý Thanh Nguyệt khẳng định có không ít thứ tốt, nhưng dù sao cũng không phải do Long Thần tự mình giết chết, cho nên không liên quan tới hắn. Nhưng Lý Thiên Cơ người này thật ra lại rất tốt, chỉ là từ nhỏ đã sinh ra trong đại gia tộc, có chút tính khí thiếu gia mà thôi, điều này Long Thần có thể lý giải.
“Đã như vậy, vậy từ biệt tại đây thôi, lấy được Ma Nguyệt Hộp, ta phải nhanh chóng quay về Thái Âm Ma giới mới được.” Nói xong, Lý Thiên Cơ liền chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã.” Long Thần bỗng nhiên gọi hắn lại, hỏi: “Ta muốn hỏi một vấn đề nho nhỏ, trong Thái Âm Ma giới, ngươi đã từng nghe tới cái tên Dương Linh Thanh này chưa?”
“Dương Linh Thanh?” Khi nghe nhắc tới cái tên này, ba người Lý Thiên Cơ đều thay đổi sắc mặt, bọn họ lui về phía sau vài bước, sắc mặt Lý Thiên Cơ có chút âm trầm nói: “Ngươi hỏi điều này làm gì?”
“Các ngươi biết?” Long Thần mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn rất kích động.
“Dương Linh Thanh? Ha ha, nàng là ác ma của Thái Âm Ma giới chúng ta, là khối u ác tính, một ngày nào đó, Lý gia chúng ta sẽ diệt trừ nàng!” Lý Thiên Cơ nói xong câu đó, liền dẫn theo những người khác rời đi, Long Thần muốn ngăn cũng không ngăn được, thật là không hiểu ra sao.
“Đừng đi a, ta còn chưa hỏi rõ.” Long Thần đang muốn đuổi theo, Lý Thiên Cơ lại không hề để ý tới hắn, trực tiếp đi mất, để lại Long Thần tràn đầy nghi hoặc trong lòng.
“Có phải hắn nghe nhầm hay không, Linh Thanh sao có thể là ác ma với khối u ác tính gì đó cơ chứ?” Long Thần có chút im lặng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, khẳng định không thể để cho muội muội của mình gặp chuyện không may, nghĩ tới đây trong lòng Long Thần đã quyết định, đợi sau khi cuộc chiến thí luyện chấm dứt, hắn nhất định phải đi một chuyến tới Thái Âm Ma giới.
Chuyện này, chỉ có thể trở về bàn bạc với Hàn Vẫn Tinh.
Tạm thời vẫn là đi theo đám người Khương Khanh trở về.
Nhìn xung quanh một vòng, những người mà cuộc chiến thí luyện yêu cầu phải giết đều đã chết, đợi sau khi Lý Thiên Cơ rời đi, các đệ tử của Tà Long điện mới lần lượt hạ xuống trên tế đàn Nguyệt Ma, bọn họ quét mắt nhìn xung quanh, sau đó nhìn sang Long Thần, Diệp Tranh mặc dù chịu công kích Thực Hỏa của Long Thần, nhưng đã qua một ngày, Vô Thượng Kim Thân của hắn có năng lực hồi phục cường hãn, hiện giờ đã khôi phục hoàn toàn.
Có điều, Long Thần và Diệp Tranh đã kết thù rồi, ánh mắt Diệp Tranh nhìn Long Thần lúc này đã thay đổi, mọi người cũng có thể cảm nhận được mùi thuốc súng trên người hắn.
“Long Thần, người vừa rồi là ai? Là hắn giết chết Lý Thanh Nguyệt ư? Còn những Phó động chủ này là do ai giết? Những tế phẩm kia đâu mất rồi? Còn Hoàng Sư đâu?”
Vũ Nguyệt khá quen thuộc với Long Thần, thấy mùi thuốc súng giữa Long Thần và Diệp Tranh ngày càng nghiêm trọng, nàng vội vàng đứng ngăn giữa hai người, hỏi.
Long Thần cũng chẳng có gì để giấu diếm, nói: “Đó là người của Thái Âm Ma giới, cái gọi là Nguyệt Quang Bảo Hạp chính là Ma Nguyệt Hộp gia truyền của bọn họ, bị Lý Thanh Nguyệt lấy cắp, hiện giờ đã vật quy nguyên chủ…”
Long Thần quét mắt nhìn những thi thể trên mặt đất, nói tiếp: “Về phần Phó động chủ đều là ta giết, tế phẩm đều được ta bảo vệ rồi, ngoài ra, Hoàng Sư cũng là do ta giết…”
Long Thần đương nhiên không thể nói là Hàn Vẫn Tinh giết được, huống hồ hiện giờ hắn cũng có năng lực giết chết Tần Sư, ngoại hiệu của Tần Sư chính là Hoàng Sư.
Nghe xong những lời này của Long Thần, mọi người đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn, biểu cảm của mỗi người đều vô cùng đặc sắc, nhất là Vũ Dương trước đó đã từng đối chiến với Long Thần, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, đoán chừng sức chiến đấu của bảy Phó động chủ đều tương đương với hắn, điều này chẳng phải đồng nghĩa với hiện giờ Long Thần chỉ cần động thủ, có thể lập tức giết chết Vũ Dương hắn.
Rõ ràng hắn mới là đại đệ tử thứ hai của Tà Long điện, sao hiện giờ lại biến thành Long Thần rồi? Long Thần này quật khởi cũng thật sự là quá nhanh đi.
Bỗng nhiên xuất hiện một nhân vật như vậy, trong lòng thật sự là khó chịu.
Về phần đám người Đỗ Ức Sương, đều hoan hô cho Long Thần, Vũ Nguyệt cũng vô cùng tín nhiệm Long Thần, nàng mỉm cười nhìn Long Thần, trong mắt mang theo dịu dàng và ngọt ngào, nói: “Như vậy xem ra, điểm ngươi đạt được trong cuộc chiến thí luyện lần này khẳng định cao hơn bọn ta rất nhiều.”
Khi mọi người vây quanh Long Thần, liền cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh như băng, chính là do Diệp Tranh phát ra, người này không hề yên lặng giống vẻ bề ngoài của hắn. Hắn cũng ghen ghét, cũng phẫn nộ, thậm chí lòng tự tôn vô cùng yếu ớt. Trên bất kỳ một phương diện nào hắn cũng không sánh bằng người khác, cho nên hắn chỉ có thể điên cuồng tu luyện, cuối cùng thực lực của hắn trở nên mạnh nhất, nhưng lúc trước, Long Thần dùng một chậu Thực Hỏa trêu đùa hắn.
Lần đó, Long Thần suýt chút nữa đã giết chết hắn.
Thù mới hận cũ gộp lại, khi nhìn thấy mọi người tán dương Long Thần, còn có thái độ thân mật của Vũ Nguyệt đối với Long Thần, sát ý trong lòng Diệp Tranh đã hoàn toàn thể hiện ra, bao phủ lấy Long Thần. Nhìn thấy sát khí màu xám trên người Diệp Tranh, mọi người mới nhớ tới dáng vẻ thay đổi hoàn toàn của Diệp Tranh khi mới tìm được hắn.
Nhất định phải cho Long Thần đẹp mặt.
Hơn nữa mọi người hiểu được uẩn khúc trong đó, giống như là chiến đấu vì tình yêu, chiến ý của Diệp Tranh,không ai có thể ngăn cản. Trong xương cốt hắn thực ra là một người vô cùng cao ngạo, kiêu ngạo với võ đạo của chính mình, mà sự xuất hiện của Long Thần đã phá hủy niềm kiêu ngạo của hắn.
“Nhị sư huynh, ngươi làm gì vậy?” Nhìn thấy hơi thở khủng bố trên người Diệp Tranh, Vũ Nguyệt vừa mới thở phào nhẹ nhõm vì đã hoàn thành nhiệm vụ, lúc này có chút sợ hãi nhìn Diệp Tranh.
“Ngươi tránh ra, đây là cuộc chiến giữa nam nhân.” Diệp Tranh rút Vãng Sinh Kiếm ra khỏi vỏ, hắn vừa vung lên, những người xung quanh đều sợ tới mức lui về phía sau, nhường phần đất trống lại cho hắn, chỉ có Vũ Nguyệt vẫn ngăn ở trước mặt hắn, dùng tư thế bảo vệ Long Thần nói với Diệp Tranh: “Ngươi hiểu lầm rồi, giữa chúng ta căn bản không có gì cả, hơn nữa đây là cuộc chiến thí luyện, cấm động thủ với người mình, ngươi thân là sư huynh, lẽ nào ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu sao?
Diệp Tranh bỗng nhiên nở nụ cười, trong mắt hắn, do hắn có thực lực cường đại, cho nên khi Vũ Nguyệt nói chuyện với hắn từ trước đến nay đều là ánh mắt kính nể, sao có thể nói với giọng điệu nghiêm khắc như bây giờ?
Đối với hắn mà nói, đây là một sự thay đổi và đả kích.
“Coi như ta nhìn lầm ngươi rồi, hóa ra Vũ Nguyệt ngươi cũng là người trông mặt mà bắt hình dong.” Diệp Tranh nói mang theo chút châm chọc.
Tướng mạo của hắn vốn đã chẳng ra sao, cho nên vô cùng để ý đến cái nhìn của Vũ Nguyệt – nhân vật cấp bậc nữ thần đối với hắn, trước kia đều rất tôn kính, nhưng từ sau khi Long Thần xuất hiện tất cả đều thay đổi.
“Ngươi nói linh tinh gì vậy…” Trong lòng Vũ Nguyệt, hình tượng người đứng đầu Tà Long điện cường đại mà tỉnh táo ầm ầm sụp xuống, nàng ngơ ngác nhìn Diệp Tranh, nói: “Nhị sư huynh, cho dù người đứng sau ta là ai, chỉ cần là đệ tử Tà Long điện, chúng ta chính là người một nhà, nếu ngươi lấy mạnh hiếp yếu để đối phó người mình, ta sẽ không đồng ý.”
Trong lòng đệ tử Tà Long điện, ấn tượng Diệp Tranh cường đại đã khắc sâu vào tâm trí, hơi thở lạnh lùng vô tình tràn ngập hơi thở tử vong của Tu La Sát Đạo lúc này thể hiện hoàn toàn trên người Diệp Tranh, bản tính vô tình của hắn chính là như vậy.
Trong Tà Long điện, Diệp Tranh sáng tạo ra rất nhiều kỷ lục.
Hắn cũng là đệ tử duy nhất có thể sánh vai với Phó điện chủ.
Thậm chí trong toàn bộ đệ tử của Ba ngàn đại điện, hắn cũng có thể xem như nhân vật hàng đầu rồi, mà Long Thần chỉ là đệ tử mới đến. Mặc dù vừa rồi hắn nói rằng giết chết Tần Sư, nhưng thật ra trong lòng mọi người hiểu rõ, đoán chừng cũng là người của Thái Âm Ma giới kia động thủ, cuối cùng để Long Thần tới giết chết mà thôi.
Nếu như Diệp Tranh thực sự ra tay, e rằng Long Thần khó giữ được mạng nhỏ.
Diệp Tranh một khi bắt đầu chém giết sẽ vô cùng khủng bố, nghe nói từ nhỏ hắn đã lớn lên từ trong chém giết với các loại hung thú, mãi đến một năm nào đó khi Tà Long Điện chủ đi Tu La Kiếm Ngục, mới dẫn hắn ra khỏi rừng rậm hung thú.
Nhưng bản tính giết chóc kia của Diệp Tranh, còn có năng lực giết chóc trời sinh, là không ai có thể địch lại.
Môi trường cạnh tranh tàn khốc khiến hắn có năng lực sát phạt cường hãn, cho dù là một vài Phó điện chủ cũng cảm thấy mình không phải đối thủ của Diệp Tranh.
Thậm chí, về Kiếm Đạo, Diệp Tranh đã lĩnh ngộ đến tầng bốn, có thể phát ra công kích gấp mười lần giống như Long Thần, có thể nói sức chiến đấu đã gần bằng đám người Lý Thanh Nguyệt và Khương Khanh.
Cũng gần bằng Sở Thiên Ca lúc trước.
Những điều này đều là áp lực cực lớn đối với Long Thần, trước đó Long Thần dùng Thực Hỏa hại hắn một lần, mà bây giờ Vũ Nguyệt lại biện hộ cho Long Thần, Vũ Nguyệt nói mỗi một câu đều khiến hắn càng thêm hận Long Thần.
Sát khí mãnh liệt bạo phát ra từ trên người hắn.
“Nguyệt Nhi, tránh ra.” Diệp Tranh trầm giọng nói.
“Không, Nhị sư huynh, nếu như ngươi cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.” Vũ Nguyệt gấp đến độ sắp khóc.
Long Thần thật sự không nhìn nổi nữa, nói thật hắn căn bản không muốn xung đột với Diệp Tranh, chỉ là đối phương tự mình đa tình, trong lòng có bệnh mà thôi. Nhưng Long Thần cũng không phải người sợ phiền phức, vừa mới đột phá, có được sức chiến đấu cường hãn, có đối thủ tự đưa tới cửa, hắn cũng sẽ không chê.
Nhẹ nhàng đi tới phía sau Vũ Nguyệt, Long Thần bỗng nhiên kéo lấy bàn tay trắng nõn của nàng.
“Ngươi…” Vũ Nguyệt có chút choáng váng.
“Đợi một bên đi.” Long Thần thừa dịp này, một tay dùng sức, liền trực tiếp ném Vũ Nguyệt bay ra ngoài, hướng về phía Vũ Dương, đương nhiên sẽ có Vũ Dương đỡ lấy nàng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!