Long Huyết Chiến Thần
Chương 23: Ý Chí Quật Cường
Sắc mặt Dương Tuyết Tình không tốt lắm, trong lòng đã nổi lên ngàn tầng sóng dữ.
Nàng hoàn toàn không dám đối diện với ánh mắt Long Thần, mà xoay người chạy như bay rời khỏi nơi này.
Long Thần yên lặng nhìn nàng rời đi, lúc này nội tâm hắn thật sự tĩnh lặng.
“Nhìn thấy không? Sợ sao? Đúng vậy, ta là người của Long gia. Ta là nhi tử Long Thanh Lan. Chúng ta đều là những người bất khuất. Rồi sẽ có ngày các ngươi sẽ phát hiện Long Thần ta chính là cơn ác mộng, hôm nay chỉ là bắt đầu của vở kịch mà thôi.”
“Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ nhìn thấy một Long Thần hoàn toàn khác. Các ngươi không còn tư cách miệt thị ta, ta sẽ cho các ngươi kinh hỉ thật lớn !”
Nội tâm hắn từ từ trở nên kiên định hơn, tín niệm vững chắc như thép.
Đây là thời điểm uy phong nhất trong đời hắn. Bởi vì ngày hôm nay, hắn rốt cuộc dựng thẳng sống lưng trở lại làm người.
Mà những người khác vẫn đang âm thầm khiếp sợ, nói không ra lời.
Vì hắn giành được thắng lợi, hắn dùng thân thể của mình ngăn cản Phong Ma Cửu Chỉ, lợi dụng thời khắc Dương Linh Nguyệt mệt mỏi, nỏ mạnh hết đà đánh ra một kích trí mạng. Hành vi điên cuồng, liều lĩnh như vậy đúng là thế gian hiếm có.
Dương Linh Thanh đang tới gần lôi đài, nàng dừng bước nhìn Long Thần cả người đầy máu vẫn cố gắng đứng vững vàng ở nơi đó.
Long Thần cuối cùng dời mắt về phía lão tổ Dương gia, lớn tiếng nói:
“Dương Linh Nguyệt đã mất lực chiến đấu, ta vẫn đứng ở chỗ này. Cho nên ta là vô địch đại hội gia tộc lần này, xin hãy ban thưởng Long Ấn.”
“Hãy ban thưởng cho ta Long Ấn.”
Thanh âm của hắn quanh quẩn bên tai mọi người.
Một người dính đầy máu tươi, thân thể trọng thương vẫn không té xuống đã làm cho những người có mặt tại đây âm thầm tán thưởng. Hình ảnh hắn sẽ lưu lại trong lòng bọn họ khó thể phai mờ.
Lão tổ Dương gia rõ ràng là đang lưỡng lự, chẳng qua là hắn không thể tiếp tục tránh né vấn đề.
Ngay lúc này, một thân ảnh cường tráng đột nhiên phóng tới lôi đài.
“Súc sinh, trả mạng nhi tử cho ta !”
Đó chính là Dương Vân Thiên, võ giả Long Mạch cảnh tầng thứ bảy.
Long Thần gây ra động tĩnh lớn trên đại hội gia tộc, Dương Vân Thiên như thế nào không biết?
Lúc trước Long Thần và Dương Linh Nguyệt đối chiến, hắn mới nhịn xuống ngọn lửa thù hận. Mà lúc này Long Thần giành được thắng lợi không có phòng bị, hắn lập tức xông lên đài dự định lấy mạng Long Thần.
Dương Vân Thiên cường đại hơn Dương Linh Nguyệt rất nhiều, một thân tu vi nằm trong nhóm võ giả mạnh nhất Bạch Dương trấn. Chỉ riêng khí thế của hắn đã áp cho Long Thần thở không nổi.
Nguyên bản mọi người còn đang suy đoán Long Thần có thể nhận được Long Ấn hay không, đột nhiên xảy ra biến cố khiến cho bọn họ kinh hãi hô to.
Long Thần mới vừa thoát khỏi hiểm cảnh, trong nháy mắt lại rơi vào tình thế thập tử nhất sinh.
Lúc nãy Long Thần đã dốc toàn lực đối phó Dương Linh Nguyệt, thoáng cái quên mất Dương Vân Thiên uy hiếp lớn nhất. Hoặc là hắn đánh giá thấp sát ý Dương Vân Thiên đối với mình, cho nên khi Dương Vân Thiên xuất thủ hắn biết, lần này khẳng định mình xong đời rồi.
Lúc trước hắn hi vọng lão tổ Dương gia có thể bảo vệ ình, nhưng mà hiện tại lão tổ ở cách hắn khá xa không kịp cứu viện. Dương Vân Thiên cử động đúng là làm cho người ta không thể tin nổi.
Trong nháy mắt, Long Thần nguy hiểm tới cực điểm.
Chỉ là hắn mới vừa đánh bại Dương Linh Nguyệt, cả người toàn là thương tích, đến động ngón tay còn không nổi. Dương Vân Thiên đột nhiên xuất thủ, bộc phát chân khí Long Mạch cảnh tầng thứ bảy lại sử dụng chiến kỹ mạnh nhất muốn đánh một đòn giết chết Long Thần.
Đầu quyền Dương Vân Thiên đã tới trước mặt, Long Thần hét lên, hai cánh tay đồng thời đánh ra Vẫn Tinh quyền ngăn cản đối phương.
“Ầm !”
Thân thể hắn như quả cầu thịt bay một đường vòng cung thật lớn rơi thẳng xuống đất. Toàn thân hắn đau rát khó thể chịu nổi.
Trải qua Phong Ma Cửu Chỉ và Dương Vân Thiên công kích, đầu óc Long Thần choáng váng cơ hồ muốn ngất. Dương Vân Thiên hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho hắn, phát hiện một quyền không thể đánh chết Long Thần lại bắt đầu xông tới.
“Tiểu tặc, chết đi !”
Đột nhiên một tiếng Long ngâm vang lên, Long Thần đã thần chí không rõ, tầm mắt hắn mơ mơ hồ hồ chỉ có thể nhìn thấy một đạo kình khí cường đại hơn Vẫn Tinh quyền mấy chục lần bắn tới.
“Đây chính là Long Ấn ?”
Không nghĩ tới mình lại chết vì chiến kỹ Long Ấn, nghĩ tới nghĩ lui đúng là không nỡ rời khỏi thế gian nhanh như thế. Cũng may hắn vừa hoàn thành một chuyện, đó là khiến cho nữ nhân kia nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Hắn nhớ tới Long Thanh Lan, nhớ tới Linh Hi.
Mà lúc này đây, đột nhiên một cỗ năng lượng ấm áp tràn vào trong cơ thể hắn, Long Thần phát hiện mình thanh tỉnh rất nhiều. Ánh mắt hắn trợn trừng, Linh Hi kiếm đột nhiên trở nên to lớn rồi biến thành một thân ảnh tiên nữ trước mặt hắn.
Long Thần chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, thế nhưng lần này rõ ràng hơn trước kia rất nhiều.
Tại Hoang Vu thú vực, Linh Hi kiếm đã thu nhỏ lại chui vào trong tai Long Thần. Đây là chuyện cực kỳ bí mật, nàng nói như thế mới an toàn làm cho Long Thần dở khóc dở cười hồi lâu.
Lúc này Linh Hi lo lắng Long Thần an nguy mới quyết định hiện hình ra ngoài.
Nguyên bản tất cả mọi người cho rằng Long Thần sẽ mất mạng ngay tại đương trường. Nhưng mà bọn họ không ngờ một thanh kiếm chui ra từ lỗ tai hắn, sau đó từ từ biến thành một tiên nữ bất phàm.
“Ngu ngốc, ngươi cứ làm cho người ta không yên lòng. Tiếp theo còn như vậy, ta không cứu ngươi nữa !”
Linh Hi giận dỗi nói.
Long Thần nằm yên bất động trên lôi đài, hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn vẫn không thấy rõ khuôn mặt Linh Hi. Từ trong mắt mọi người, hắn biết rằng nàng nhất định là một mỹ nhân tuyệt đẹp.
Mấy đạo Kiếm quang chói lòa vờn quanh Linh Hi, thoáng cái đã phá tan công kích của Dương Vân Thiên. Lão tổ Dương gia lúc này mới động thân lao tới ngăn cản Dương Vân Thiên.
Lúc trước động tác Dương Vân Thiên quá nhanh, mặc dù thực lực hắn mạnh hơn rất nhiều vẫn không kịp xuất thủ cứu viện.
Chỉ trong nháy mắt, Long Thần suýt chút nữa mất mạng oan uổng.
Linh Hi hóa thành sương trắng trở lại Linh Hi kiếm, sau đó thanh kiếm thu nhỏ lại chui vào trong tai Long Thần. Hắn nghe thấy giọng nói Linh Hi cực kỳ suy yếu, xem ra lần này nàng đã tiêu hao năng lượng rất lớn.
“Ta muốn ngủ, kế tiếp tự ngươi giải quyết đi !”
“Tiểu Hi !”
Hắn được nàng cứu mạng hai lần, trong lòng cảm kích không nói nên lời.
Từ trước đến giờ hắn vẫn là người đen trắng rõ ràng, có thù báo thù, có ân báo ân. Linh Hi có ân đối với hắn, trong tương lai hắn dĩ nhiên sẽ tìm cách báo đáp gấp nhiều lần.
Lần này đại hội gia tộc liên tục xuất hiện sự tình ngoài dự liệu, Long Thần đánh bại Dương Linh Nguyệt rồi gặp phải biến cố. Nhưng mà mọi người lại lưu tâm đến nữ tử đột nhiên xuất hiện cứu mạng Long Thần.
Ở trong lòng bọn họ, Long Thần dần dần trở nên thần bí, thâm sâu khó lường.
Ngay cả lão tổ Dương gia cũng không biết đây là vật gì, xem ra trên người Tôn nhi của hắn còn có không ít bí mật.
Nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm hỏi thăm, Dương Vân Thiên vốn đã có thể giết chết Long Thần, nhưng cuối cùng thất bại trong gang tấc. Hiện tại hắn yên lặng chờ đợi lão tổ trách cứ.
Ánh mắt hắn nổi đầy gân máu nhìn lão tổ, cuối cùng hạ quyết tâm quát lớn:
“Phụ thân, hắn hại chết Tôn nhi của ngươi, ta là phụ thân phải lấy lại công đạo dùm cho hắn. Tại sao ngươi lại che chở tên này? Ngươi không sợ làm cho thành viên gia tộc thất vọng, tâm hàn ý lạnh sao ?”
Ánh mắt lão tổ Dương gia co rụt lại, trầm giọng nói:
“Ngươi hôm nay đã bốn mươi, tuổi tác không nhỏ rồi. Hẳn là không cần ta nhiều lời, bây giờ đang là đại hội gia tộc, Bạch Dương trấn tân khách tề tụ tại Dương gia. Lão phu không cho phép ngươi làm chuyện mất mặt ở chỗ này. Chuyện của ngươi sau này hãy tính. Huyền nhi, mang hắn đi !”
Lời nói lão tổ uy nghiêm vô thượng, mặc dù Dương Vân Thiên oán hận không thể lập tức giết chết Long Thần. Nhưng hắn biết lão tổ tâm ý đã quyết, nếu như hắn không thức thời chọc giận lão tổ, sau này lại càng không có cơ hội trả thù.
Cuối cùng hắn tức giận nhìn thoáng qua Long Thần đang nằm gục dưới đất, nén giận rời khỏi.
Hắn biết chỉ cần Long Thần còn ở tại Dương gia, hắn còn có hàng vạn biện pháp giết chết đối phương.
Hôm nay lão tổ Dương gia cố kỵ thể diện gia tộc không cho hắn đối phó Long Thần, nhưng trong tương lai vẫn còn nhiều cơ hội. Dương Vân Thiên tự nhiên tìm ra một biện pháp tốt nhất tiền trảm hậu tấu.
Dương Vân Thiên rời khỏi, lão tổ Dương gia mới ra một hơi nhẹ nhõm. Chuyện ngày hôm nay quả thật làm cho hắn nhức đầu, hắn im lặng nhìn Long Thần, đang muốn xem xét thương thế bất chợt nhìn thấy Long Thần đột nhiên ngồi dậy. Không nghĩ tới tên này dĩ nhiên xếp bằng tu luyện.
Đúng, Long Thần đang tiến vào trạng thái tĩnh tu.
Lúc trước hắn phục dụng Sơn Yêu Tham, dược lực vẫn còn lưu lại trong người chưa thể tiêu hóa hết. Lần này chiến đấu hắn bị thương rất nặng nên dược lực mới bị kích phát. Đồng thời ngọc bội thần bí cũng thả ra một cỗ chân khí hỗ trợ hắn, nhờ đó Long Thần có cảm giác chạm vào cảnh giới Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng.
Hắn đang xung kích Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng trước mặt mọi người.
Nửa tháng trước, tất cả mọi người đều biết hắn chỉ là võ giả Long Mạch cảnh đệ tam trọng, trong vòng nửa tháng đột phá hai trọng đã chứng minh thiên phú dị thường. Từ xưa đến nay tại Bạch Dương trấn chưa từng có chuyện này, vì thế lão tổ Dương gia mới thay đổi ý định giữ mạng Long Thần.
Long Thần tuyệt đối tin tưởng biểu hiện ngày hôm nay đã khiến hắn dao động, trong thời gian kế tiếp danh tiếng của hắn sẽ truyền đi khắp Bạch Dương trấn.
Lần này xung kích Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng thuận lợi ngoài dự liệu, hết thảy tựa như nước chảy thành sông. Thậm chí còn dễ dàng hơn đột phá Long Mạch cảnh đệ tứ trọng rất nhiều, dược lực hai gốc Sơn Yêu Tham đã được luyện hóa triệt để. Trong thời gian nửa nén nhang, hắn đã điều động chân khí quán thông Long mạch thứ năm.
“Gầm !”
Một tiếng Long ngâm uy chân thiên địa.
Nhờ có dược lực Sơn Yêu Tham tẩm bổ, thương thế trong người hắn đã khôi phục vài phần. Long Thần chậm rãi đứng dậy, tất cả mọi người phát hiện khí thế trên người hắn mạnh mẽ hơn trước, ánh mắt bắn ra thần quang vượt xa Dương Linh Nguyệt.
“Người này… đúng là nghịch thiên…”
Trần Lục từng bị nhục âm thầm trốn phía sau lưng ghế, hai chân hắn không nhịn được run rẩy liên hồi.
Những người từng cười nhạo Long Thần cũng sợ hãi nuốt khan một ngụm, sắc mặt trắng bệch.
Thấy Long Thần thật sự đột phá đệ ngũ trọng, sắc mặt lão tổ Dương gia nhanh chóng biến đổi, trong lòng cực kỳ vui mừng vì chuyện này.
Trong đám người, ánh mắt Dương Linh Thanh vẫn đang chú ý tới Long Thần, thần sắc nàng lộ vẻ phức tạp.
Long Thần vốn cho rằng chuyện đã kết thúc, hắn nhìn về phía lão tổ chuẩn bị đòi Long Ấn. Ngay lúc này, mấy người Bạch gia đi lên lôi đài, trong mắt lộ ra sát ý.
Lão tổ Dương gia sững sờ, hồi lâu mới hỏi thử một câu:
“Các vị lên đây làm gì?”
Bạch Triển Hùng nhìn chằm chằm Long Thần, sát ý đã rất rõ ràng rồi. Hắn tiến lên một bước, khom người cung kính nói với lão tổ Dương gia:
“Dương thúc, chất nhi vô tình nhiễu loạn đại hội gia tộc Dương gia, nhưng mà có một việc chúng ta cần phải làm rõ.”
Khi thấy ánh mắt của hắn nhìn mình không tha, Long Thần đã biết chuyện này không xong.
“Mới vừa nãy Linh Hi xuất thủ đã làm bại lộ Linh Hi kiếm, ban đầu Bạch Thế Huân từng thấy qua Linh Hi kiếm tự nhiên là miêu tả hình dáng cho người nhà. Đám người Bạch gia hẳn là nghi ngờ ta thiến rớt Bạch Thế Huân.”
Lúc này lão tổ Dương gia cũng nhìn tới đây, trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Bạch Triển Hùng nhìn quanh một vòng, cao giọng nói:
“Các vị, tiểu nhi của ta nửa tháng trước gặp tai họa, các vị hẳn là biết được chuyện này. Hung thủ ra tay tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác khiến cho lòng người căm phẫn.”
“Căn cứ theo như lời Thế Huân nói, lúc ấy hắn đuổi theo một thanh Hắc kiếm, không ngờ gặp phải một người bịt mặt cướp đoạt mới gặp họa. Hiện tại ta muốn nói chính là thanh kiếm lúc nãy xuất hiện rất giống thanh Hắc kiếm mà tiểu nhi của ta truy đuổi.”
“Tiểu tử, người bịt mặt kia chính là ngươi !”
“Còn nhỏ tuổi nhưng lòng dạ độc ác, nên giết càng sớm càng tốt tránh cho sau này gây họa.”
Bạch Triển Hùng chất vấn khiến ọi người tâm tư bất định, im lặng chờ đợi Long Thần trả lời như thế nào.
Những người tại Bạch Dương trấn đều biết chuyện tình Bạch Thế Huân, Bạch gia là đệ nhất bá chủ ở nơi này, người bình thường chỉ dám nhỏ giọng nghị luận, nhưng tuyệt đối không dám hạ độc thủ với thành viên gia tộc bọn họ.
Thế nhưng, đoạn thời gian trước bọn họ nghe thấy một chuyện tày trời, quý công tử Bạch Thế Huân bị người ta thiến rớt của quý, cả đời bất lực.
Long Thần thầm nghĩ:
“Nếu như bị phát hiện sợ rằng lão tổ sẽ buông tha ta, vì không muốn hai nhà sinh ra mâu thuẫn. Dù sao đối phương không có chứng cớ, ta đến chết không thừa nhận là được.”
Sau khi quyết định chủ ý, hắn ngẩng đầu lên lạnh lùng nói:
“Ta căn bản không biết ngươi đang nói cái gì, tiểu nhi tử của ngươi phát sinh sự tình có quan hệ gì tới ta? Còn nữa, dưới gầm trời này có bao nhiêu thanh kiếm, ngươi làm thế nào phán định chính là nó?”
Thấy Long Thần cương quyết không thừa nhận, Bạch Triển Hùng vô cùng tức giận, mở miệng nói:
“Trên đời này binh khí đông đảo, nhưng mà kiếm dài bảy mươi phân, toàn thân đen nhánh, chiều rộng bằng hai ngón tay, lại xuất hiện ở nơi này. Ngươi chẳng lẽ còn muốn lừa dối?”
Long Thần thản nhiên nói:
“Ngươi cũng đã thấy thanh kiếm kia, bây giờ tự nhiên có thể miêu tả cụ thể. Ngươi là nhân vật có danh dự tại Bạch Dương trấn, nhưng muốn hãm hại một tiểu nhân vật như ta là có dụng ý gì?”
Thấy bọn họ tranh luận không dừng, lão tổ Dương gia nói thẳng:
“Thần nhi, ngươi có dám bảo đảm với ta chưa từng làm chuyện kia?”
Long Thần gật đầu nói:
“Đúng là không có, ta đến nay còn không biết tiểu nhi tử của hắn phát sinh chuyện gì. Chẳng lẽ hắn bị người ta chặt đứt tay chân, hoặc là phá vỡ đan điền?”
Nói láo trước mặt lão tổ Dương gia cần phải có can đảm rất lớn. Lúc nãy hắn biểu hiện không tệ, lão tổ Dương gia là người ái tài nên không suy nghĩ quá nhiều. Mặc dù Bạch Triển Hùng tới đây hưng sư vấn tội, nhưng mà chứng cứ không đủ. Lão tổ Dương gia hiển nhiên không để mặc cho Bạch gia tùy ý xâm lược thành viên gia tộc mình.
Long Thần đã đoán được tâm tư của hắn, vì thế mới dám nói láo trước mặt hắn.
Nhận được Long Thần khẳng định, lão tổ Dương gia nói với Bạch Triển Hùng:
“Hùng nhi, chuyện này cần phải điều tra rõ, không thể vọng động kết luận. Hôm nay ngươi đi về trước khai báo với phụ thân ngươi. Ta và Bạch đại ca là huynh đệ sinh tử, Bạch đại ca tự nhiên tin tưởng ta. Ta sẽ có biện pháp cấp cho hắn một cái công đạo. Ngoài ra không cần nói nhiều rồi.”
Bây giờ đang là thời điểm diễn ra đại hội Dương gia, thể diện của lão tổ Dương gia mới là lớn nhất. Hơn nữa, quan hệ của hai đại gia tộc tại Bạch Dương trấn rắc rối phức tạp, Bạch Triển Hùng dạo gần đây đang muốn kết thân nên không tiện trở mặt.
Cuối cùng Bạch Triển Hùng chỉ có thể gật đầu nói:
“Nếu Dương thúc đã nói như vậy rồi, chất nhi nào dám không tuân lệnh. Từ khi Dương gia tới đây, phụ thân đã trợ giúp không ít. Dương thúc cùng phụ thân quan hệ thân mật, ta hiển nhiên là yên tâm.”
Bạch Triển Hùng lạnh lùng nhìn Long Thần một cái, sau đó mới dẫn đám người rời đi.
“Dương gia sap? Ha hả, tiểu tử này, hôm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi. Nhưng mà các ngươi đừng mơ tưởng xong chuyện, thời gian không còn nhiều lắm rồi. Bá chủ chân chính của Bạch Dương trấn chỉ có Bạch gia chúng ta.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!