Long Huyết Chiến Thần
Chương 8: Đánh Cuộc
“A, thì ra là ngươi !”
Long Thần đột nhiên nhớ lại người này, vốn là hai người rất có duyên. Bởi vì bọn họ ra đời cùng tuổi cùng tháng cùng ngày. Long Thần ra đời vào giờ Thìn, cho nên đặt tên là Thần.
Dương Linh Thanh bình thường quen trốn ở trong phòng, rất ít khi ra khỏi nhà, vì thế Long Thần nhất thời quên mất. Thế nhưng, trong khi nhớ lại chuyện này, Long Thần liền mỉm cười đắc ý:
“Cô nàng, ngươi lấy cái gì làm tỷ tỷ của ta? Mặc dù chúng ta sinh ra cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng ta giờ Thìn, ngươi là giờ Dậu. Nói cho cùng ta là ca ca của ngươi mới đúng !”
Vừa mới dứt lời, hắn không quản Dương Linh Thanh tức giận dậm chân, trực tiếp xoay người đi tìm một tảng đá ngồi nghỉ.
“Tiểu tử thúi, ngươi đứng lại đó cho ta !”
Dương Linh Thanh bước nhanh tới trước mặt Long Thần, lạnh lùng nói:
“Được rồi, tỷ tỷ hay đệ đệ từ từ nói sau. Dù sao cũng không quan trọng lắm, thôi thì chúng ta coi như là bằng tuổi. Lúc nãy ta đi ngang qua nơi này thấy ngươi sử dụng Vẫn Tinh quyền, hơn nữa còn luyện tập vô cùng thành thạo. Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Thì ra là bị nàng nhìn thấy.”
Long Thần suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng không lớn. Mặc dù nữ tử này có điểm ngang tàng, nhưng mà trước nay chưa từng sỉ nhục hắn. Vì thế Long Thần cũng có vài phần hảo cảm đối với nàng, từ đó mới nguyện ý nói chuyện dài dòng, trêu đùa lẫn nhau.
Hắn cười dài nhìn đối phương, mở miệng nói:
“Tại sao à? Ta luyện thành Vẫn Tinh quyền không được sao? Để ngươi hâm mộ hay là ghen tỵ? Đáng tiếc, ngươi và ta có liên hệ máu mủ không thể hạ thủ. Nếu không, ta sẽ dạy ngươi vài chiêu.”
Dương Linh Thanh bị hắn chọc đỏ bừng cả mặt, nàng tiện tay đánh ra một quyền phá vỡ tảng đá bên cạnh hắn.
“Thấy không, ta cũng biết sử dụng Vẫn Tinh quyền, hơn nữa ta là Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng, lợi hại hơn ngươi nhiều.”
Long Thần chắc lưỡi hít hà, không nghĩ tới nữ tử này tuổi tác ngang với hắn, nhưng thực lực còn cao hơn Dương Chiến.
Thấy nàng giả bộ hung ác nhìn mình, Long Thần cười thầm trong lòng. Đến lúc này, hắn đã biết mục đích của đối phương, chủ yếu là do da mặt nữ nhân tương đối mỏng nên khó mở lời.
Nghĩ đến đây, hắn liền cười nói:
“Không sai, ngươi đúng là học được Vẫn Tinh quyền, nhưng mà chưa có luyện đến nơi đến chốn, không thể đạt tới cảnh giới thân như tinh không, quyền tựa sao băng. Nếu như chân khí của ta bằng ngươi, một khi sử dụng Vẫn Tinh quyền sẽ bộc phát uy lực gấp hai lần. Cũng tốt, hôm nay tâm tình lão tử không tệ, giảng giải cho ngươi một phen xem như từ bi hỉ xả.”
Dương Linh Thanh cả kinh, thầm nghĩ:
“Tiểu tử này rất lợi hại, ta chỉ đánh ra một quyền mà hắn đã nhìn thấy vấn đề.”
“Được rồi, nhìn ngươi rất có thành ý, ta miễn cưỡng đáp ứng ngươi. Thế nhưng, đó là ngươi tự nguyện dạy, đừng có đòi thù lao với ta. Ta nói trước, bản thân ta nghèo gần chết không có tiền cho ngươi đâu !”
“Đúng là lấy lòng dạ đàn bà so lòng thiên hạ. Ta làm ca ca dạy ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai cần ngươi trả thù lao?”
“Cái gì?”
Dương Linh Thanh tức giận trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên nàng bị người khác mắng như thế.
“Bây giờ nói trước cho chắc, chờ ngươi dạy ta xong ép giá sao ta chịu nổi ?”
Nàng đè nén tức giận trong lòng, lúc này đang cần người nên tạm thời bỏ qua cho hắn.
Dĩ nhiên, Long Thần không thèm quan tâm đến thái độ của nàng, chẳng qua là cảm thấy nha đầu này thuận mắt mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, hắn hoàn toàn không có đồng bạn, hôm nay tâm huyết dâng trào mới nổi lên hứng thú biểu hiện một phen.
“Vẫn Tinh quyền coi trọng khí thế, ngươi quan sát sao băng trên trời sẽ thấy. Trên đường chúng nó rơi xuống không thứ gì ngăn cản nổi.”
“Trong lúc ra quyền không được do dự, nhất định phải bỏ qua sinh tử an nguy. Chỉ một lòng xuất chiêu giết địch mới có khả năng lĩnh hội tinh túy của Vẫn Tinh quyền.”
Giảng giải và biểu diễn hồi lâu, rốt cuộc Dương Linh Thanh bắt đầu hiểu ra. Vào lúc này, thái độ Dương Linh Thanh cũng thay đổi triệt để, từ tức giận biến thành ngưỡng mộ và sùng bái.
Nàng không có cách nào tưởng tượng được một võ giả Long Mạch cảnh đệ nhị trọng lại lĩnh ngộ võ đạo sâu như vậy.
Dương Linh Thanh suy nghĩ một lát rồi nói:
“Này, hôm nay cám ơn ngươi, sau khi ta luyện thành Vẫn Tinh quyền sẽ có cơ hội đối mặt với Linh Nguyệt tỷ tỷ. Nói không chừng còn thuận lợi tiến vào vòng trong đoạt lấy bí điển Long ấn.”
Nghe thấy hai chữ Long ấn, ánh mắt Long Thần khẽ chuyển một vòng, nhỏ giọng hỏi:
“Cô nàng, đại hội gia tộc bắt đầu khi nào?”
“Đại khái nửa tháng sau, nhưng ngươi không cần nghĩ tới Long ấn làm gì. Linh Nguyệt tỷ tỷ đã tu luyện đến trình độ Long Mạch cảnh đệ lục trọng. Trong số cao thủ thế hệ trẻ ngoại trừ Dương Vũ đại ca, vốn không có người nào là đối thủ của nàng. Đại hội lần này sợ là Linh Nguyệt tỷ tỷ thắng định rồi. Tốt lắm, ta phải trở về tu luyện, tranh thủ thời gian bước vào Long Mạch cảnh đệ lục trọng.”
Sau khi nói xong, tiểu nha đầu lập tức xoay người chạy đi, đầu tóc đen tung bay trong gió thật sự đáng yêu.
Long Thần nhìn bóng lưng nàng rời khỏi cũng khô khan cổ họng.
“Tuyển chọn tiểu nha đầu này là tốt nhất, nhưng mà trời ắt mù rồi. Tại sao lại để cho nàng trở thành đường muội của ta chứ? Lão tử đúng là số khổ.”
Ngồi trên tảng đá nghĩ ngơi một lát, Long Thần âm thầm nhìn về phía Dương gia.
“Đối phương là cao thủ Long Mạch cảnh đệ lục trọng. Nửa tháng sợ rằng tu luyện không kịp, nhưng mà phụ thân đã dặn dò cẩn thận như vậy, ta nhất định phải đoạt lấy Long ấn. Thôi thì liều mạng tu luyện, cố gắng gia tăng cơ hội đến mức lớn nhất.”
“Tu luyện, cố gắng, kiên trì !”
Thế là hắn đứng lên bắt đầu rèn luyện, mồ hôi chảy xuôi ướt đẫm toàn thân.
Mãi cho đến trời tối, Long Thần mới trở về Dương gia. Lúc này trang viện Dương gia đã đốt đèn lồng chiếu sáng một vùng.
Hắn chuẩn bị vào cửa đã gặp một nhóm người kéo ra ngoài. Long Thần đúng lúc ngăn cản ở phía trước, đám người đang vui vẻ nói chuyện lập tức thấy được hắn.
Người đi đầu là mẫu thân Long Thần – Dương Tuyết Tình,
Phía sau Dương Tuyết Tình là một thiếu nữ kiều mỵ, chính là Dương Linh Nguyệt thực lực Long Mạch cảnh đệ lục trọng mà Dương Linh Thanh nhắc tới hồi chiều. Nàng năm nay mười tám tuổi, là nữ nhi của đại ca Dương Tuyết Tình – Dương Thanh Huyền.
Đại nhi tử của lão tổ Dương gia tên là Dương Thanh Huyền, bây giờ đang nắm giữ toàn bộ công vụ tại Dương gia. Về phần hai nhi tử khác, Dương Vân Thiên chưởng quản gia tộc làm ăn, tam nữ nhi chính là Dương Tuyết Tình chịu trách nhiệm dạy bảo tiểu bối trong tộc.
Lão đại Dương gia – Dương Thanh Huyền có hai con, một nam một nữ, theo thứ tự là Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt.
Dương gia lão Nhị – Dương Vân Thiên cũng có hai con, một nam một nữ, theo thứ tự là Dương Chiến và Dương Linh Thanh.
Dương Tuyết Tình là trưởng bối phái nữ duy nhất trong tộc, thực lực cao thâm khó lường. Cho nên Dương Linh Nguyệt vẫn luôn đi theo Dương Tuyết Tình cố gắng tu luyện, coi như là nửa nữ nhi.
Phía sau cùng là hai nam nhân.
Một người nam tử trung niên tuấn lãng đang trò chuyện vui vẻ với Dương Tuyết Tình, trên mặt hắn có chòm râu dài, trường bào tuyết trắng, khí chất phong độ hơn người. Sau lưng hắn là một người trẻ tuổi, ánh mắt sắc bén, thân hình vững chắc, tướng mạo rất giống nam tử trung niên.
Long Thần đột nhiên hiện ra ở trước mặt làm cho Dương Tuyết Tình kinh ngạc. Sau đó mới mỉm cười nói với nam tử trung niên:
“Bạch đại ca, vốn định dẫn ngươi xem xét Lan Trì Vũ Hà, nhưng mà sắc trời đã tối rồi.”
“Không sao, Tình muội, ta và ngươi đều ở Bạch Dương trấn, lúc nào đi cũng được. Sau này ta rảnh rỗi sẽ đến thăm ngươi. Danh tiếng Lan Trì Vũ Hà như sấm bên tai, ta thật sự mong đợi !”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!