Long Ngạo Chiến Thần
Chương 109: Mệnh ngươi do ta, không do trời
Lưu Vân Tông.
Hôm nay Lưu Vân Tông sớm đã không bằng ngày xưa nữa, tứ đại trưởng lão bị tru sát, cả tông môn chỉ còn có tông chủ Đồ Lôi và một vị trưởng lão Diệp Hạo.
Dựa theo ý tứ của Đồ Lôi, mặc kệ chuyện gì xảy ra, nhất định phải diệt sát Long Ngạo để trừ hậu hoạ.
Nhưng kết quả thì sao chứ?
Long Ngạo tham gia Lôi Đình chiến đoạt hạng thứ hai, Lưu Vân Tông cũng đã biết rõ, hơn nữa còn biết hoàng thất Tinh Vân chiêu cáo.
Chính vì như thế, Đồ Lôi và Diệp Hạo đều ngưng trọng vô cùng, bởi vì hai người biết rõ, hiện tại Long Ngạo đã không phải người mà bọn hắn có thể đối phó.
Đừng nói đến Long Ngạo, chỉ với một mình hoàng thất Tinh Vân, Lưu Vân Tông chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Chính vì như thế, Đồ Lôi suy đi nghĩ lại, chuẩn bị phái người liên hệ Long Ngạo, giải quyết việc này hòa bình, nhưng còn không đợi Đồ Lôi phái người đến Xích Hỏa trấn, Long Ngạo đã lẻ loi một mình đi tới Lưu Vân Tông.
Nhìn thấy một đầu tóc trắng, một thân thiếu niên mặc áo đen, bất kể là Đồ Lôi hay là Diệp Hạo dường như cũng có chút khiếp sợ, đây vẫn là tên thiếu niên cao ngạo không lâu trước đây sao?
Hắc y tóc trắng, có lẽ đã trở thành đại danh từ(*) cho Long Ngạo, bởi vì Long Ngạo tại Lôi Đình chiến cường thế quật khởi đã để lại cho rất nhiều người ấn tượng về một cái tên, Long Ngạo.
Một đầu tóc trắng, một thân hắc y, một người cao ngạo, hành tẩu trong đêm tối.
Một đầu tóc trắng, một thân hắc y, thiếu niên huyết thệ hành tẩu trong đêm tối, mệnh ta do ta không do trời!
Lưu Vân Tông, trên đỉnh Lưu Vân Phong.
Đệ tử Lưu Vân Tông đứng đầy bốn phía, liếc nhìn lại thấy người người tấp nập, ít nhất cũng có năm ba ngàn người.
Đối với thiếu niên hắc y tóc trắng cao ngạo, tất cả đệ tử Lưu Vân Tông đều không cảm thấy lạ lẫm, bởi vì chính là người này lúc trước chém giết bốn vị trưởng lão tông môn.
“Long Ngạo, phải thừa nhận ngươi thực rất cuồng vọng, rõ ràng còn dám một thân một mình đến Lưu Vân Tông ta.”
Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói ra:
“Không biết sống chết, lúc trước nếu không phải Tinh Vân Hộ quốc đường ra mặt, ngươi đã sớm chết.”
Ồn ào cười to, hơn ngàn đệ tử Lưu Vân Tông cùng khinh bỉ cười nhạo.
Mặc kệ tất cả mọi người trào phúng bốn phía, Long Ngạo đứng ở đỉnh núi lạnh lùng nhìn lên hai người trước mặt, trên người tản ra một luồng sát khí vô hình lạnh lùng.
Mối hận của Vũ Âm lúc trước, hắn một đời một kiếp này đều sẽ không quên.
Trong nội tâm Long Ngạo rất rõ ràng, nếu không phải bởi vì giường Hàn Băng và Lôi Đình quả ngàn năm, nói không chừng Vũ Âm đã sớm mất mạng rồi, cho nên trận chiến này tránh cũng không thể tránh.
“Đồ Lôi, Diệp Hạo, hãy bớt sàm ngôn đi, hôm nay ta đến Lưu Vân Tông chính là muốn cùng các ngươi triệt để giải quyết ân oán giữa chúng ta.”
“Chỉ bằng ngươi? Long Ngạo, ngươi phải biết rằng, ngươi bây giờ đã không phải là thành viên của Tinh Vân Hộ quốc đường.”
Biết rất rõ ràng đối phương như vậy, nhưng Đồ Lôi và Diệp Hạo vẫn không dám hạ tử thủ, bởi vì hai người không phải người ngu, đương nhiên biết rõ địa vị của Long Ngạo tại hoàng thất Tinh Vân như thế nào.
Hình như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hai người, Long Ngạo hừ lạnh một tiếng, nói ra:
“Chuyện của ta không cần người khác quản nhiều, hôm nay ta cùng Lưu Vân Tông chiến một trận, bất cứ kẻ nào cũng sẽ không nhúng tay, sinh tử do trời định.”
“Ha ha ha, Long Ngạo, ta thực bội phục ngươi.”
Nghe được chuyện đó, Diệp Hạo bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, trong tiếng cười tràn ngập khinh miệt và xem thường.
“Mệnh ngươi do ta không do trời, hôm nay ta muốn diệt Lưu Vân Tông ngươi.”
Không tiếp tục nói nhảm nữa, Huyết ẩm Cuồng đao đã xuất hiện trong tay Long Ngạo, hào khí vượt mây nói ra:
“Đồ Lôi, Diệp Hạo, còn có các đệ tử của Lưu Vân Tông các ngươi, cùng lên đi.”
Cùng tiến lên?
Tất cả mọi người nhìn thấy thiếu niên đối diện cao ngạo, nhất là cái đầu tóc trắng kia, đều giống như xem kẻ đần, bất kể nói thế nào, đệ tử tại Lưu Vân Tông khoảng chừng năm ba ngàn, một khi liên thủ tiến lên cùng một loạt, thử hỏi thiếu niên có thể ngăn cản được sao?
Cuồng vọng, tự đại, không biết sống chết.
Đồ Lôi cười lạnh một tiếng, nói ra:
“Ngươi đã muốn chết thì ta đây cho ngươi cơ hội này, Long Ngạo, hôm nay nếu ngươi có thể kiên trì chịu đựng trong vòng trăm chiêu của bọn họ, ta để ngươi rời khỏi.”
Nói xong, Diệp Hạo và Đồ Lôi lui ra xa.
Vẻ mặt Đồ Lôi lạnh lùng phất phất tay, ngay sau đó bốn phía truyền đến tiếng hô giết kinh thiên động địa, trọn vẹn hơn năm ngàn tên đệ tử Lưu Vân một loạt tiến lên.
Không hề nghi ngờ, trong hơn năm ngàn người không có người nào là địch thủ của Long Ngạo, nhưng năm ngàn người liên thủ thì sao?
Cho dù Long Ngạo có thể giết sạch tất cả mọi người, tin rằng đến lúc đó hắn cũng bị mệt đến chết tươi.
Long Ngạo cũng không có chút mềm lòng nào, bởi vì hắn đã hiểu rõ một đạo lý, đó chính là muốn sống sót thật tốt trong thế giới người ăn người thì chỉ có một chữ, giết.
Giết.
Cầm trong tay Huyết ẩm Cuồng đao, thân thể Long Ngạo cũng thoát ra theo, thức thứ ba Huyết Ẩm Bát Thức, thức thứ nhất Hoàng Tuyền cửu liên kích, thức thứ hai Băng Phong Phệ Tâm, thức thứ ba Liệt Diễm Hỏa Hải lập tức chồng lên nhau, trực tiếp bổ ra.
Giờ khắc này Long Ngạo giống như một ma thần, trực tiếp xâm nhập trong đám người đại khai sát giới.
Huyết ẩm Cuồng đao hình thành từng mảnh huyết quang, không ngừng thu đoạt lấy tính mạng của đệ tử Lưu Vân Tông, về phần linh hồn, Long Ngạo cũng không lãng phí chút nào, thu nhập toàn bộ vào không gian Long ấn.
Một trận chiến này Long Ngạo đã chuẩn bị tự mình giải quyết.
Một trận chiến này, Long Ngạo cũng không tính triệu hoán hồn nô, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, chỉ cần mình triệu hồi ra La Thành và Long Minh, còn có hồn nô Hỏa Long, hoàn toàn có thể trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi tiêu diệt cả Lưu Vân Tông.
Nhưng Long Ngạo lại không làm như thế, bởi vì hắn muốn vì Vũ Âm báo thù nên phải tự mình mà làm.
“Tông chủ, thực lực của Long Ngạo đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta, kẻ này tuyệt đối không thể giữ lại, nếu không hậu hoạn vô cùng.”
Cảnh giới Diễn Hóa?
Cảm nhận được đối phương phóng xuất ra thế, sắc mặt Diệp Hạo quả thực âm trầm tới cực điểm, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
Diệp Hạo xem ra Long Ngạo phát triển thật sự quá nhanh, nếu kẻ này tiếp tục còn sống tin rằng không cần bao lâu nữa, có thể đơn giản tru sát mình, lúc thật sự muốn tru sát hắn thì mình phải làm như thế nào đây?
Cho nên kẻ này phải chết, dù là đắc tội Tinh Vân Hộ quốc đường cũng phải làm như thế.
Gật gật đầu, vẻ mặt Đồ Lôi cũng ngưng trọng, nói ra:
“Đợi giết kẻ này, chúng ta sẽ rời xa Tinh Vân vương quốc, với nội tình tông môn chúng ta, mặc kệ đi tới chỗ nào cũng có thể Đông Sơn tái khởi(*).”
Đối với ý tứ tông chủ, Diệp Hạo lại làm sao không biết, bất kể nói thế nào, quan hệ của hoàng thất Tinh Vân và Long Ngạo không thể so sánh tầm thường, một khi chém chết Long Ngạo, Tinh Vân Hộ quốc đường chắc chắn sẽ không buông bỏ, thử hỏi với thực lực của tông môn có thể ngăn cản hoàng thất Tinh Vân công kích sao?
Chính vì như thế, Đồ Lôi và Diệp Hạo hai mắt dần dần lạnh như băng, hai người cũng tính toán tốt tất cả rồi, cho nên mới không để ý chết sống của đệ tử tông môn, đợi đến khi thể lực Long Ngạo tiêu hao, đến lúc đó bọn hắn có thể ngồi ngư ông thủ lợi, dễ dàng chém chết đối phương.
Đối với hai người vô sỉ, Long Ngạo lại làm sao không biết, cho nên mới phải không có chút lưu thủ nào, bởi vì hắn biết rõ, thời gian kéo dài càng lâu đối với hắn càng không có lợi.
***
(*) Đại danh từ: Danh từ thay thế, danh từ đại diện.
(*) Đông sơn tái khởi: Ý là làm lại, gây dựng lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!