Long Ngạo Chiến Thần - Chương 15: Cười người hôm trước hôm sau người cười
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Long Ngạo Chiến Thần


Chương 15: Cười người hôm trước hôm sau người cười


Long Nghị cùng với Mộc Lâm ở Long gia ba ngày thì trở lại Lôi Vân thành.

Những ngày tiếp theo, Long Ngạo có thể nói là đại môn không ra, nhị môn không bước, không cho bất cứ ai đến quấy rầy.

Long Ngạo khắc khổ tu luyện đã có tiếng ở Xích Hoả trấn, cho nên vắng mặt một tháng cũng không có ai để ý. Nhưng trong khoảng thời gian này, Long gia có thể nói là đang toàn lực bồi dưỡng cho Long Ngạo, thậm chí còn ra ngoài mua đan dược cho hắn tu luyện. 

Một tháng sau.

Trên trường luyện võ của Long gia.

Trường luyện võ của Long gia có thể chứa hơn một nghìn người. Hôm nay là ngày bắt đầu bài kiểm tra hàng năm của gia tộc. Chỉ cần là đệ tử của Long gia thì đều có thể đi lên bệ đá tiếp thu khảo thí của gia tộc, từ đó kiểm nghiệm thành quả tu luyện suốt một năm qua. 

Phương pháp khảo nghiệm rất đơn giản, chính là hai người tạo thành một tổ đối chiến.

Bên dưới bệ đá.

“Các ngươi có nghe nói không, suốt một tháng này, gia tộc vì cái phế vật hao tốn rất nhiều kim tệ(*), chỉ là để ra ngoài mua đan dược cho hắn thôi đấy.” 

“Nghe nói từ lâu rồi, gia gia lúc trước đã từng nói, vì Long Ngạo đấu Long Ngọc Lang nên không tiếc bất cứ giá nào nâng đỡ hắn. Hừ, ta thấy bực mình, một phế vật thì bất kể nâng đỡ thế nào cũng vẫn là phế vật mà thôi.”

“Phế vật trước sau vẫn là phế vật, dù cho cố gắng thêm nữa cũng không có khả năng chiến thắng Long Ngọc Lang, gia tộc nâng đỡ hắn như thế rõ ràng lãng phí tài nguyên, còn không bằng đề bạt những người khác, nói không chừng còn bồi dưỡng cho gia tộc được một cao thủ nữa đấy.”

“Xem như uổng phí, không biết phế vật có phải nhũn não hay không, lại đi khiêu chiến võ giả Tiên Thiên, suốt một tháng nay tên phế vật không rời khỏi độc viện của mình, thật đúng là đủ khắc khổ.” 

Đệ tử Long gia châm biếm Long Ngạo không chút kiêng nể gì, cũng không vì tình thân mà mở miệng lưu tình.  

“Nhìn kìa, phế vật đến rồi.”

Không biết là người nào hô một tiếng, tất cả mọi người đều ngó ra cửa vào trường luyện võ. Quả nhiên thấy một thiếu niên bộ pháp nhàn nhã, lười biếng đang đi tới hướng bệ đá. 

“Nhìn thấy hắn là ta tức điên lên.”

“Được rồi, gia gia nhìn đấy, cẩn thận bị phạt.”

“Chỉ là một phế vật gặp vận may mà thôi, lát nữa Ngũ tỷ sẽ cho hắn đẹp mặt.” 

Long An, Long Chính cùng Long Phương cũng không hạ giọng, đương nhiên Long Ngạo nghe không sót một chữ, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười nhạt, không lạnh không nhạt nói:

“Nếu như ta là phế vật, sợ rằng các ngươi ngay cả phế vật cũng không bằng, thật không biết các ngươi có mặt mũi nào đứng ở chỗ này chỉ trỏ người khác, nếu như ta là các ngươi đã sớm chết từ lúc vừa mua hai cân đậu hũ trở về hóng chuyện rồi.”

“Long Ngạo, ngươi…” 

“Nhớ kỹ, cười người hôm trước hôm sau người cười.”

Cười người hôm trước hôm sau người cười.

Ba người cũng không dám động thủ, chỉ có thể khô sét đánh chẳng được mưa, cuối cùng cũng chỉ bởi vì một tháng trước ba người bọn họ thiếu chút nữa bị đối phương tát chết. 

“Giỏi cho một tên phế vật mồm mép, Long Ngạo, ta sẽ chống mắt mà xem ngươi có tư cách gì cuồng vọng như thế.” – Ba người em ruột Long Tử Du hừ lạnh một tiếng.

Đến khi tất cả đệ tử trong gia tộc hoàn tất bài kiểm tra, Long Tử Du đi tới trên thạch đài.

Long Tử Du lạnh lùng nhìn thiếu niên bên dưới bệ đá, tiếng của nàng truyền khắp toàn bộ trường luyện võ: 

“Long Ngạo, bây giờ ta chính thức khiêu chiến với ngươi, ngươi có dám ứng chiến hay không?”

Không có chút kinh ngạc nào, bởi vì một tháng trước Long Tử Du đã thề sẽ khiêu chiến với Long Ngạo trong đợt kiểm tra của gia tộc. Mọi người đương nhiên biết ý của Long Tử Du, ngoài chuyện muốn báo thù cho các em trai thì chính là muốn nhân đây sỉ nhục thật mạnh tên phế vật này.

Một tháng trước, tu vi của Long Tử Du đã thuận lợi đột phá cảnh giới Nội kình Thất Trọng Thiên, thử hỏi một tên phế vật làm sao có thể là địch thủ của võ giả Nội kình Thất Trọng Thiên? 

Ngươi có dám ứng chiến hay không?

“Ta ứng chiến!”

“Ta ứng chiến, ta ứng chiến, ta ứng chiến!” – Tiếng của Long Ngạo chậm rãi truyền ra ngoài, mọi người hình như có chút ngẩn người, bởi vì không ai nghĩ đến chuyện phế vật dám ứng chiến, cái đó và muốn chết có cái gì khác nhau? 

Trong nháy mắt, trường luyện võ hoàn toàn sôi trào, hai mắt Long Hạo Thạch bắn ra một đạo kim quang, có thêm hứng thú nhìn đứa cháu bên dưới bệ đá, lẽ nào tu vi của Ngạo nhi đã đột phá đến Nội kình Thất Trọng Thiên? Hình như có chút quá mức, chỉ có điều hắn tin tưởng vững chắc cháu của mình không phải là hạng người lỗ mãng.

Trước tất cả sự châm biếm cùng với ánh mắt khinh bỉ của mọi người, thân thể Long Ngạo đã nhẹ nhàng đáp xuống trên thạch đài, cùng Long Tử Du mặt đối mặt, khí tức xoay quanh người.

“Lão Thất, nếu như ngươi bây giờ quỳ xuống đất nhận sai, ta có thể buông tha ngươi.” 

“Nhận sai?” – Vừa cười vừa lắc đầu, Long Ngạo trong giây lát nói ra: “Trong vòng một chiêu, nếu như ta không cách nào đánh bại ngươi, ta sẽ tự cắt một tay.”

Một chiêu? Nhìn phế vật trên thạch đài xuất khẩu cuồng ngôn, tất cả mọi người đều cười, không ai tin tưởng lời phế vật. Đùa gì thế, nếu như trong vòng một chiêu phế vật có thể đánh bại Long Tử Du, phế vật như vậy thì không phải là phế vật nữa rồi.

Long Tử Du cũng cảm giác việc này có chút buồn cười, lạnh giọng giễu cợt nói: 

“Hay lắm, ta cũng muốn xem trong vòng một chiêu ngươi làm cách nào đánh bại ta.”

Nói xong Long Tử Du hành động trước, toàn thân nội kình tụ tập đến trên hai tay, nhẹ nhàng đánh về hướng Long Ngạo. Chưởng kình nhìn qua rất nhẹ, nhưng mọi người đều biết một chưởng này rất có lực đạo, nếu như phế vật bị vỗ trúng thì không chết cũng sẽ trọng thương.

Hậu phát chế nhân.(*) 

Long Ngạo chậm rãi duỗi tay phải xuất ra Tật Phong Bộ, đồng thời Tỏa Tâm Chưởng cũng theo đó đánh ra thật nhanh. Cùng lúc đó, trong miệng Long Ngạo bỗng nhiên phát sinh một loại sóng âm cực kỳ chói tai khó nghe.

Quỷ khóc sói gào, đây là vũ kỹ Long Ngạo đoạt được từ chỗ Long Phúc, mặc dù chỉ là vũ kỹ có tính phụ trợ nhưng uy lực không thể coi thường.

Thực ra, dựa theo thực lực Nội kình Bát Trọng Thiên của Long Ngạo hôm nay, một khi mượn nội kình thì trong vòng một chiêu chắc chắn có thể đánh bại đối phương, nhưng Long Ngạo lại không làm vậy, mà là cưỡng chế thực lực của mình. Nói cách khác, tu vi của hắn lúc này và Long Tử Du là ngang cơ, cũng là cảnh giới Nội kình Thất Trọng Thiên. 

“Tiếng gì vậy, thật là khó nghe.”

“Nội kình Thất Trọng Thiên, thật không ngờ tu vi Ngạo nhi cũng đã đột phá đến cảnh giới Nội kình Thất Trọng Thiên!” – Long Hạo Thạch kích động đến mức mắt lóe sáng, trong vòng một tháng ngắn ngủi bản thân người cháu này đã đạt được cảnh giới như thế, điều này nói lên cái gì?

Đứa cháu trai thiên tài mười năm trước cuối cùng đã trở về, mười năm, trọn mười năm, Long Hạo Thạch vẫn cho rằng bản thân tên cháu trai thiên tài này vĩnh viễn sẽ không quật khởi, xem ra trời cao vẫn chiếu cố Long gia. 

Cái âm thanh quỷ khóc sói tru, chói tai khó nghe làm tâm thần Long Tử Du nhiễu loạn, đến khi nàng áp chế được tâm thần chuẩn bị tiếp tục xuất kích thì một cỗ lực đạo cường đại đã truyền đến, Long Tử Du chưa kịp nhận thức rõ chuyện gì xảy ra thì thân thể đã như diều đứt dây văng luôn về phía sau.

“Rầm”

Thân thể Long Tử Du đập mạnh xuống bệ đá. 

Long Tử Du bị đánh bay bởi một chưởng? Nhìn thiếu niên đứng ngạo nghễ trên thạch đài, tất cả mọi người hoàn toàn trợn tròn mắt, toàn bộ luyện võ trường lặng ngắt như tờ, chìm trong yên lặng.

***

(*) Kim tệ: Đồng vàng, tiền vàng, đơn vị tiền tệ ngày xưa. 

(*) Hậu phát chế nhân: Lùi một bước để đánh trả đối phương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN