Long Ngạo Chiến Thần - Chương 86: Ngươi là ai thì liên quan gì đến ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Long Ngạo Chiến Thần


Chương 86: Ngươi là ai thì liên quan gì đến ta


Bên trong phòng đấu giá lớn nhất thành Lôi Đình.

Nơi bán đấu giá tổng cộng có  hai tầng, tầng thứ nhất là một sảnh lớn, ít nhất cũng có thể chứa hơn ngàn người.

Nơi bán đấu giá cực lớn, người người tấp nập, mỗi người cạnh tranh ra giá, người trả giá cao thì được. 

Âu Dương Phi và Long Ngạo tiến vào phòng bán đấu giá, trọn vẹn một giờ đều không vừa ý bất kỳ vật gì, duy chỉ có một vật phẩm đấu giá cuối cùng mang lên, tinh thần Long Ngạo chấn động, hai mắt tỏa ánh sáng, nhìn chằm chằm lên trên đài vật phẩm.

“Lôi Đình quả ngàn năm!”

Âu Dương Phi cũng có chút ngạc nhiên, tuyệt đối không ngờ lần đấu bán đấu giá này cuối cùng cũng có một đồ vật mà Long Ngạo muốn có được là Lôi Đình quả ngàn năm. 

Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.(*)

“Long huynh đệ, ngươi yên tâm, bất kể như thế nào ta sẽ thay ngươi đấu giá Lôi Đình quả ngàn năm cho bằng được.”

“Đa tạ Âu Dương đại ca.” 

Trong nội tâm Long Ngạo rất rõ ràng, chỉ dựa vào sức của mình thì rất khó đấu giá Lôi Đình quả ngàn năm được, nhưng Âu Dương Phi lại không như vậy, thân là thái tử điện hạ của hoàng thất Tinh Vân, Âu Dương Phi tuyệt đối có được thực lực này.

Nếu là những vật khác, Long Ngạo chắc chắn sẽ không làm phiền Âu Dương Phi, nhưng Lôi Đình quả ngàn năm lại khác, thật vất vả lắm mới gặp được, mặc kệ chuyện gì xảy ra, hắn đều muốn có được Lôi Đình quả ngàn năm.

Trên đài đấu giá. 

Đấu giá sư nhìn thấy kiện vật phẩm cuối cùng, cao giọng nói ra:

“Hiện tại đấu giá kiện vật phẩm cuối cùng, Lôi Đình quả ngàn năm, tin rằng mọi người đều biết rõ giá trị của Lôi Đình quả, cho nên ta cũng không nhiều lời nói nhảm nữa, bây giờ bắt đầu cạnh tranh, đập búa định giá khởi điểm là ba viên thú đan Tiên Thiên.”

Thú đan Tiên Thiên là vật phẩm dùng để thay thế kim tệ đấu giá, những thứ đồ vật quý trọng sẽ không cần kim tệ mà sẽ dùng thú đan. 

Ba viên Tiên Thiên thú đan tương đương với việc săn giết ba con linh thú Tiên Thiên, có thể ngh, giá trị của ba miếng thú đan Tiên Thiên rốt cuộc là rất cao, tuy nhiên giá trị của Lôi Đình quả ngàn năm lại còn cao hơn rất nhiều so với ba viên thú đan Tiên Thiên kia, huống chi Lôi Đình quả ngàn năm nếu so với thú đan Tiên Thiên thì số lượng ít hơn nhiều.

“Bốn viên thú đan Tiên Thiên.” – Bỗng một người lên tiếng ra giá.

Vừa mới hô xong giá, không có đợi những người khác hô giá, người vừa mới hô giá bỗng nhiên nói ra: 

“Lôi Đình quả ngàn năm này, Tam hoàng tử ta muốn.”

Tam hoàng tử Triệu Hạo?

Nghe được người hô giá là Tam hoàng tử Triệu Hạo, bốn phía một được một dịp  xôn xao, ý của Tam hoàng tử Triệu Hạo, trong lòng mọi người đều rành mạch biết rõ. 

Ở thành Lôi đình, hoàng thất Lôi Đình chính là bá chủ tuyệt đối, tiếp đó là cùng Tam gia ở thế chân vạc, theo thứ tự là Long gia tứ giai, Tưởng gia và gia tộc Đoan Mộc.   

Là bá chủ thành Lôi Đình, Tam hoàng tử càng là hoàng tử quần là áo lượt, bình thường làm xằng làm bậy, ai cũng không dám trêu chọc, chính vì như thế, Tam hoàng tử cạnh tranh ra giá thì thử hỏi ai dám tiếp tục hô giá, đành nhìn Tam hoàng tử cướp đoạt ngàn năm Lôi Đình quả.

Bốn phía tất cả mọi người giận mà không dám nói gì, không một ai dám lên tiếng. 

“Long huynh đệ, Tam hoàng tử Triệu Hạo không dễ chọc, không bằng chúng ta tìm những biện pháp khác đi.”

Âu Dương Phi thân là thái Tử hoàng thất Tinh Vân, đương nhiên không dám tùy tiện trêu chọc hoàng thất Lôi Đình.

Long Ngạo đương nhiên hiểu rõ nỗi băn khoăn trong nội tâm của Âu Dương Phi, hắn chủ động nói: 

“Âu Dương đại ca, chuyện Lôi Đình quả ngàn năm ta là trong tình thế bắt buộc, việc này ta cùng hoàng thất Tinh Vân không liên quan.”

“Năm viên thú đan Tiên Thiên.”

Đột nhiên nghe được tiếng hô lên đấu giá, tất cả mọi người há hốc mồm, chấn kinh nhìn xem người hô giá, không biết ở trong thành Lôi đình này còn có ai dám đấu giá với Tam hoàng tử. 

Đệ tử Tưởng gia là Tưởng Quân cười lạnh một tiếng, nói ra:

“Tam hoàng tử, không biết là cái chó chết gì mà cũng dám cạnh tranh với người, ta đi xem.”

Kéo Tưởng Quân lại, Triệu Hạo cười lạnh nói: 

“Ta ngược lại muốn nhìn xem người này có năng lực gì.”

“Mười viên thú đan Tiên Thiên.”

“Mười một viên thú đan Tiên Thiên.” 

Tất cả mọi người kinh hồn bạt vía nhìn Long Ngạo, không biết người này có phải là đầu óc hư mất rồi hay không mà dám đấu giá với Tam hoàng tử. Mọi người cùng ngây ngốc nhìn xem hai bên đấu giá, cuộc đấu giá ngày càng gây cấn, sắc mặt Tam hoàng tử Triệu Hạo và Tưởng Quân quả thực âm trầm tới cực điểm, muốn khó coi cỡ nào cũng có khó coi cỡ đó.

Lần này không để cho Triệu Hạo và Tưởng Quân tiếp tục có cơ hội nữa, Long Ngạo trực tiếp hô:

“Hai viên thú đan Tiên Thiên cấp hai.” 

Thú đan Tiên Thiên cấp hai, tương đương với võ giả Nhất Tuyến Thiên, có thể nghĩ sức nặng của thú đan Tiên Thiên cấp hai, kể cả là một trăm viên thú đan Tiên Thiên cũng không bằng được hai viên thú đan Tiên Thiên cấp hai.

Đấu giá sư căn bản không dám hạ búa, dù sao một bên hô giá chính là Tam hoàng tử, một khi hạ búa mà gây phiền toái với Tam hoàng tử thì trách nhiệm của hắn rất lớn. Lúc này Long Ngạo đứng lên, cười lạnh nói:

“Quy tắc của bán đấu giá chẳng lẽ là như vậy sao?” 

Tất cả mọi người bốn phía mặc dù không nói chuyện, nhưng đã bắt đầu xì xào bàn tán, loại tình huống này đối với bán đấu giá mà nói ảnh hưởng vô cùng to lớn, dù sao chơi bán đấu giá chính là dựa vào uy tín, một khi không có uy tín thì khoảng cách đóng cửa của phòng bán đấu giá cũng không lâu nữa.

Tam hoàng tử Triệu Hạo còn chuẩn bị tiếp tục đấu giá, nhưng Tưởng Quân ngăn lại, lắc đầu nói ra:

“Tam hoàng tử, người này cho thấy rõ ràng đang tìm phiền toái, Lôi Đình quả ngàn năm tuy quý trọng, nhưng ba viên thú đan Tiên Thiên cấp hai thật có chút không đáng.” 

“Ta mặc kệ, đồ con rùa, rõ ràng dám cùng ta đấu giá, cho ta hô, bốn viên.”

“Bốn viên thú đan Tiên Thiên cấp hai.”

Bốn viên thú đan Tiên Thiên cấp hai, trong nội tâm Long Ngạo cũng có chút đắn đo, dù gì trên người hắn cũng chỉ có hai viên thú đan Tiên Thiên cấp hai, nhiều hơn nữa thì lấy đâu ra, nhưng cứ buông bỏ Lôi Đình quả ngàn năm như vậy sao? 

Một khi bỏ lỡ lần này, có quỷ mới biết rõ khi nào mới có thể có được Lôi Đình quả ngàn năm tiếp theo, hắn có thể đợi, nhưng Vũ Âm lại không thể nào đợi được.

Đúng là nghĩ tới đây, Long Ngạo cắn răng một cái, hô:

“Hai mươi viên thú đan Tiên Thiên cấp hai.” 

Một dịp xôn xao, tất cả mọi người ngây ngốc nhìn thiếu niên, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được thiếu niên là ở cố ý bới móc, người này rốt cuộc là ai? Vì sao dám tìm Tam hoàng tử gây phiền toái, chẳng lẽ không muốn sống nữa?

“Con mẹ nó ngươi có phải tìm phiền toái hay không, chẳng lẽ ngươi không biết đây là ai sao?”

Tưởng Quân triệt để bộc phát, coi như là vuốt mông ngựa(*) Tam hoàng tử, liền giận dữ hét lên. 

Tam hoàng tử Triệu Hạo không tiếp tục hô giá, bởi vì cho dù hắn là hoàng tử cũng không cách nào xuất ra hơn hai mươi viên thú đan Tiên Thiên cấp hai, nhưng cạnh tranh thất bại xem như bị mất mặt hoàn toàn.

“Ngươi là ai thì ăn thua gì đến chuyện của ta, có bản lĩnh thì hô giá, không có thú đan Tiên Thiên thì câm miệng.”

Nhìn thấy đấu giá sư trên đài, Long Ngạo hỏi: 

“Nếu không có người tiếp tục hô giá, Lôi Đình quả ngàn năm này có phải thuộc về ta hay không?”

Đấu giá sư liếc mắt nhìn Tam hoàng tử, phát hiện Tam hoàng tử không tiếp tục hô giá nữa, khẽ cắn môi, nói ra:

“Hai mươi viên thú đan Tiên Thiên cấp hai, thành giá.” 

Trong nội tâm Long Ngạo lập tức vui vẻ, căn bản mặc kệ bất kỳ kẻ nào, Long Ngạo bước lên đài lấy được Lôi Đình quả ngàn năm trong hộp, trực tiếp ném vào không gian Long ấn, liền quay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi một chút, hai mươi viên của các hạ đâu, nếu không thì không thể lấy Lôi Đình quả ngàn năm đi được.”

“Ký sổ trước, sau đó ta sẽ đi đến rừng Lôi Đình săn giết linh thú, nhất định sẽ gom góp đủ hai mươi viên thú đan Tiên Thiên cấp hai, sau đó giao cho các ngươi.” 

***

(*) Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: Ý là đã bỏ công sức đi đến đây thì phải làm gì đó để không uổng phí công sức của mình.

(*) Vuốt mông ngựa: Nịnh hót, nịnh bợ. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN