Có thể mời khách ở đây cũng mang tính chứng tỏ thân phận và địa vị, dù là loại con đại gia như Phương Kỷ Minh cũng rất khó để ăn tiêu phung phí ở hội sở Tử Kinh, kết quả Ngự Hàn lại gọi một bàn rượu đắt nhất.
Lòng Phương Kỷ Minh đau như rỉ máu, ánh mắt nhìn Ngự Hàn như muốn xé xác y.
Ngự Hàn lại làm như không thấy, tay bật nắp chai, lập tức mở một lèo mấy chai rượu tây giá hơn mười vạn đổ lên, chỉ thấy Phương Kỷ Minh phun máu xa ba mét.
Ngự Hàn nâng một chai đưa cho Phương Kỷ Minh, trên mặt nở nụ cười thâm sâu: “Cậu chủ Phương, dám uống luôn không?”
Phương Kỷ Minh nghiến răng kèn kẹt: “Ha ha, cậu cứ đùa, sao lại không dám.”
Hắn xanh mặt nhận rượu từ tay Ngự Hàn, ngửa đầu dốc vào miệng.
Nói đùa, rượu hội sở Tử Kinh một khi bán ra sẽ không được trả lại, nếu hắn không uống nhiều chút sẽ rất có lỗi với số tiền mình đã tiêu!
Thấy Phương Kỷ Minh nhăn mày uống hết một bình rượu tây, những người còn lại trong phòng liên tục khen cậu chủ Phương tửu lượng cao.
Phương Kỷ Minh uống xong hết một chai, chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát đau đớn.
Nồng độ cồn của loại rượu tây này không thấp, bình thường năm ly vào bụng đã đủ choáng, hắn uống sạch một chai, dạ dày như phải bỏng.
Tất nhiên Phương Kỷ Minh không thể rơi vào thế yếu, hắn dằn cơn khó chịu xuống, hung dữ nhìn Ngự Hàn: “Tôi đã uống rồi, cậu không định thể hiện chút à?”
Ngự Hàn hừ cười, không hề sợ hãi, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cầm một chai rượu trên bàn ngửa cổ uống.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, hình ảnh y ngửa cổ lại thành một thứ ánh sáng chói lóa bên trong.
Chiếc cổ thon dài trắng ngần thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu xanh lá, khi uống rượu yết hầu trượt đi, bên cạnh còn có một nốt ruồi son không quá rõ ràng, thế nhưng lại mang theo vẻ gợi cảm.
Mọi người khó khăn dời mắt khỏi cổ y, nhìn lên bình rượu trong tay y.
Một chai rượu nhanh chóng cạn thấy đáy, không sót giọt nào.
Ngự Hàn tiện tay ném chai rượu rỗng sang một bên, giơ tay lau đi ít rượu vương bên mép, thần thái nhã nhặn thong dong, không chút ngượng nghịu.
Cả phòng yên lặng một lúc, mọi người hai mặt nhìn nhau nhưng không nói gì, một hồi lâu sau, không biết là ai đột nhiên nói được lắm.
Ngự Hàn uống rượu đến sảng khoái, hết một bình vẫn không nhăn mày, không thể không khiến người khác phục sát đất.
Người ta thường nói trên bàn rượu bình nhân phẩm, những người trước kia nghe tin đồn đãi với Ngự Hàn lúc này đều có cái nhìn khác với y.
Phương Kỷ Minh nhìn Ngự Hàn uống hết một chai cũng thấy hơi bất ngờ: “Tiếp?”
“Tất nhiên.” Ngự Hàn cười khẽ, lại nói: “Nhưng không thú vị lắm, hay là chơi gì đó đi?”
Phương Kỷ Minh ngẩn ra, sau đó hừ một tiếng: “Tôi cũng định vậy.”
Dù Ngự Hàn không nói, hắn cũng muốn chơi.
Phương Kỷ Minh quay lại nhờ nhân viên đi lấy hai hộp lắc xúc xắc, trên mặt không khỏi đắc ý, trên bàn rượu hắn chính là cao thủ bộ môn này, từ trước tới nay chưa bao giờ thua.
Lát nữa không bắt Ngự Hàn uống lăn quay, hắn không phải họ Phương!
Phương Kỷ Minh cực kỳ tự tin, những người xung quanh biết thực lực của Phương Kỷ Minh cũng thấy tiếc thay cho Ngự Hàn.
Uống rượu giỏi thì đã sao, vậy mà lẩn quẩn đến mức dám đi đọ với Phương Kỷ Minh.
Vừa rồi bọn chúng còn cảm thấy Ngự Hàn là người phóng khoáng, bây giờ lại thấy phải dùng từ l0 mãng mới chính xác.
Ở đây không có ai xem trọng Ngự Hàn, ngay cả trong mắt Lâm Vũ Thành cũng hiện lên vẻ đắc ý.
Gã đàn ông ngồi cạnh Ngự Hàn không nỡ nhìn, tốt bụng khuyên: “Thôi bỏ đi, cậu không đấu lại cậu chủ Phương đâu.”
Ngự Hàn nhướng mày, hỏi: “Vì sao?”
Gã đàn ông kia nói: “Trong giới chúng ta, cậu chủ Phương là vua xúc xắc có tiếng, gần như không ai thắng được cậu ta trên bàn tiệc.”
Huống hồ vừa rồi Ngự Hàn còn chơi Phương Kỷ Minh một vố, Phương Kỷ Minh không bòn rút y một trận chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Có thể nói Ngự Hàn chơi cái này với hắn chính là đang tự tìm đường chết.
Ngự Hàn lại không sợ hãi chùn bước như gã đàn ông nghĩ, cười khẽ: “Thế à, tiếc quá, danh hiệu này sắp vào tay tôi rồi.”
Phương Kỷ Minh cũng nghe thấy mấy lời này của y, khinh miệt nói: “Chỉ bằng cậu?”
Ngự Hàn cười nói: “Nếu bây giờ anh nhận thua còn kịp.”
Phương Kỷ Minh chưa từng thấy ai mạnh miệng như vậy, cười lạnh: “Bớt nhảm đi, bắt đầu luôn, tôi khuyên cậu nên gọi cho 120 trước, ở đây không ai tốt bụng kéo cậu ra đâu.”
Ngự Hàn ậm ừ vài tiếng, lại nói: “Yên tâm, tôi sẽ gọi thay cho anh.”
Phương Kỷ Minh: “…”
Lát nữa tên này sẽ biết tay mình!
Ván đầu tiên, không ngoài sự mong đợi của mọi người, Ngự Hàn thua cuộc, người bên cạnh thấy không hề bất ngờ.
Động tác lắc xúc xắc vừa rồi của Ngự Hàn rất lạ lẫm, đến cả đoán cũng nói sai, không thua mới lạ.
Phương Kỷ Minh cười to thành tiếng, Ngự Hàn mạnh miệng nói lắm, còn tưởng trâu bò thế nào, thì ra cũng chỉ tới thế.
Hắn đẩy một chai rượu đến trước mặt Ngự Hàn, khuôn mặt nở nụ cười đắc thắng: “Mời.”
Ngự Hàn không nói gì, cứ thế cầm lên uống.
Một chai rượu cạn đáy, Ngự Hàn vẫn không biến sắc: “Tiếp đi.”
Phương Kỷ Minh cười nhạo: “Được.”
Thấy Ngự Hàn còn chưa từ bỏ ý định, Phương Kỷ Minh cũng góp vui theo.
Phương Kỷ Minh nghĩ đến số tiền tiêu đêm nay liền hận ngứa cả răng, dám chơi mình một vố, hôm nay sẽ cho y biết ai mới là người y không thể chọc vào!
Ván thứ hai vẫn là Phương Kỷ Minh thắng, Ngự Hàn cầm lấy chai rượu lên uống.
Vẻ khinh thường trong mắt Phương Kỷ Minh ngày càng rõ ràng: “Còn chơi à? Sợ đêm nay chắc cậu không ra được khỏi hội sở Tử Kinh rồi đấy?”
“Chơi, đương nhiên chơi chứ.” Ngự Hàn vứt vỏ chai rượu đi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không hề lộ vẻ thất bại.
“Được, tùy cậu.” Phương Kỷ Minh bắt đầu thấy chán, hừ một tiếng, tiện tay lắc bình xúc xắc.
Ván thứ ba, cuối cùng Ngự Hàn cũng thắng Phương Kỷ Minh.
Ngự Hàn thả hộp lắc, ngẩng đầu: “Cậu chủ Phương, uống đi.”
Phương Kỷ Minh cũng không ngại, cầm lấy chai rượu rót vào miệng.
Kỹ thuật của Phương Kỷ Minh không tồi, nhưng tửu lượng lại trái ngược, hai bình rượu vừa vào bụng đã ngà ngà say, sắc mặt không còn tỉnh táo như khi vừa tới.
Ngự Hàn thấy thế bèn cười nói: “Chỉ uống rượu không thôi thì hơi chán, hay là chúng ta chơi lớn hơn đi?”
Y vừa dứt lời, trong phòng thoáng cái yên lặng hẳn.
Người bên cạnh thấy sở dĩ ván trước Ngự Hàn thắng được hoàn toàn là do vừa rồi Phương Kỷ Minh nương tay, mà bây giờ y vừa thắng được một lần đã tự mãn, đúng là không biết thân phận.
Người bàng quan lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên là đến từ nông thôn, không coi ai ra gì.
Phương Kỷ Minh lại như được khơi dậy hứng thú: “Ồ? Cậu muốn chơi thế nào?”
Ngự Hàn đã không sợ chết, thế thì tất nhiên hắn cũng phải đạp một chân lên theo.
Quả thật vừa rồi do hắn nương tay là muốn nhử Ngự Hàn cắn câu, quả nhiên Ngự Hàn chỉ mới thắng một lần đã bắt đầu lộ rõ vẻ vui mừng, thậm chí còn muốn chơi lớn hơn nữa, xác thật không coi ai là gì.
Ngự Hàn lại làm như hồn nhiên chưa phát hiện, tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: “Đương nhiên là chơi tiền, bằng không sao có thể nói là lớn được. Nếu tiếp theo tôi thắng liền ba ván, cậu chủ Phương phải bỏ ra một khoản đầu tư hạng mục của tôi, thế nào?”
Phương Kỷ Minh buồn cười nói: “Thì ra cậu có mục đích như vậy, nghĩ hay lắm, nhưng tôi có thể đồng ý với cậu, chẳng qua nếu cậu thua liền ba ván liên tục thì sao?”
Ngự Hàn: “Nếu tôi thua liền ba ván thì tùy anh xử lý.”
“Được.” Phương Kỷ Minh đồng ý ngay, sợ Ngự Hàn đổi ý: “Tự cậu nói đấy, tùy tôi xử lý.”
Ngự Hàn cười: “Đương nhiên, mọi người ở đây đều có thể làm chứng.”
Người bên cạnh lập tức ra hiệu nghe thấy, có thể làm chứng cho Phương Kỷ Minh.
Phương Kỷ Minh nở nụ cười đắc chí: “Được, nếu cậu lọt vào tay tôi, hôm nay đừng hòng chạy.”
Hắn đã nghĩ ra trăm cách dạy cho người khác một bài học, tất để Ngự Hàn không sống nổi trong thành phố A.
Khi Ngự Hàn đưa ra đề nghị muốn chơi lớn hơn với Phương Kỷ Minh, Lâm Vũ Thành cũng lộ vẻ vui mừng khi thấy người khác gặp họa.
Chơi đi chơi đi, dù sao lát nữa cũng không phải gã mất mặt, Lâm Vũ Thành gấp gáp muốn nhìn thấy bộ mặt xấu xí của Ngự Hàn.
Đang lúc Lâm Vũ Thành kích động không thôi, Ngự Hàn bỗng quay lại nhìn như đọc thấu suy nghĩ của gã, thoáng cái bắt được biểu cảm chưa kịp giấu đi.
“Xem ra cậu chủ Lâm của chúng ta cũng muốn tham gia.” Ngự Hàn cười như không cười nói: “Không bằng để anh tham gia cùng được không? Các người cùng chơi.”
Phương Kỷ Minh cũng nhìn qua, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Vũ Thành cũng muốn chơi à? Thế chơi chung đi.”
Lâm Vũ Thành: “?”
Gã không biết chơi!
Nhưng hiển nhiên Phương Kỷ Minh cho rằng đây là cơ hội tốt để Lâm Vũ Thành báo thù, khăng khăng gọi Lâm Vũ Thành vào tham gia.
“Thế… Tôi chơi bừa xem sao.”
Lâm Vũ Thành nghĩ đến Phương Kỷ Minh cao tay như vậy, dù mình vào kéo chân hắn vẫn có thể đá Ngự Hàn bay 800 con phố, cho nên gắng sức đồng ý.
Gã nhận lấy hộp lắc xúc xắc từ tay nhân viên, thoáng nhìn qua mắt Ngự Hàn, lại phát hiện đối phương đang vui vẻ nhìn mình.
Ngự Hàn nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu chủ Lâm cũng đã tham gia, vậy có phải nên thêm luật không đây.”
Lâm Vũ Thành bỗng lạnh cả người, chợt cảm thấy có lẽ Ngự Hàn đã nhắm vào mình ngay từ đầu.
Chắc chỉ là ảo giác thôi, sao Ngự Hàn có thể thắng Phương Kỷ Minh được, vừa rồi có thể thắng cũng là do Phương Kỷ Minh xuống nước mà thôi.
Lâm Vũ Thành nhận được ánh mắt cổ vũ của Phương Kỷ Minh, nói: “Vậy anh cũng cùng Phương…”
Gã đang định nói mình cũng giống Phương Kỷ Minh, lại bị Ngự Hàn ngắt lời: “Sao tôi có thể đòi tiền anh được, hay vậy đi, nếu tôi thắng thì anh chạy ra đứng trước cửa hội sở sủa ba tiếng, thú vị chưa?”
Không biết trong phòng có ai bật cười thành tiếng, khuôn mặt Lâm Vũ Thành lập tức đen như đít nồi: “Cậu đừng quá đáng!”
Ngự Hàn cười: “Thế mà cũng gọi là quá đáng? Anh đang cho rằng mình sẽ thua à?”
“Vũ Thành, đồng ý đi.” Phương Kỷ Minh hừ lạnh: “Chúng ta không thể thua được.”
Lâm Vũ Thành nghe Phương Kỷ Minh nói xong, thoáng cái bình tĩnh lại, quả thật gã bị chọc giận mất trí rồi, đúng vậy, sao bọn chúng có thể thua được: “Được, anh đồng ý với cậu.”
Đợi lát nữa Phương Kỷ Minh thắng, để xem bọn chúng dạy chết y như thế nào!
Phương Kỷ Minh cầm hộp xắc, chắc mẩm mình sẽ thắng, ánh mắt nhìn Ngự Hàn mang theo vẻ thương hại: “Tôi đã cho cậu cơ hội rồi đấy.”
Ngự Hàn lười nói: “Tôi cũng đã cho anh cơ hội.”
Tính xấu không đổi!
Phương Kỷ Minh không muốn nói tiếp với y, bắt đầu luôn.
Vừa rồi hắn đã thử Ngự Hàn, thấy Ngự Hàn không giỏi giang gì, lúc bắt đầu cũng không thèm để bụng, thậm chí có thể nói là tùy tiện.
Nhưng tình hình tiếp theo càng lúc càng mất khống chế.
Ngự Hàn vụng về ban đầu như biến mất tăm, thay vào đó là Ngự Hàn dù là vẻ mặt hay thần thái lắc xúc xắc đều vô cùng thong dong.
Theo Ngự Hàn thắng liền ba ván, mặt Phương Kỷ Minh cũng đen đi: “Cậu lừa tôi?!”
Ngự Hàn ngẩng đầu, hoang mang không thôi: “Tôi lừa gì anh?”
Phương Kỷ Minh tức nhăn cả mặt.
Đương nhiên Ngự Hàn đang lừa hắn, thậm chí hai ván thua đầu tiên cũng là cố ý để hắn mất cảnh giác, đồng ý điều kiện tiếp theo của Ngự Hàn.
Nhưng sao Phương Kỷ Minh có thể nói ra chuyện này, dù hắn không nói, những người khác đều bất giác nhận ra.
Bọn họ đều hiểu Phương Kỷ Minh lại bị chơi một vố đau đớn.
Không ai dám nói gì, đều cẩn thận quan sát vẻ mặt Phương Kỷ Minh.
Thậm chí Phương Kỷ Minh còn muốn quay về nửa tiếng trước tát chết bản thân vì ăn nói bừa bãi.
Hắn cộng thêm Lâm Vũ Thành vẫn đấu không lại Ngự Hàn, đặc biệt thằng ngu Lâm Vũ Thành này còn hô hoán lung tung, sau đó bị Ngự Hàn tìm ra lỗ hổng, thừa thắng xông lên.
Không biết Ngự Hàn học được kỹ thuật một tay từ khi nào, dù Phương Kỷ Minh tung hoành khắp các bàn rượu nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp ai cao tay như y, tiện tay xắc ra ba con sáu, quả thực điên rồi.
Lần đầu Phương Kỷ Minh thua thảm hại như vậy, còn thua vì một Ngự Hàn mà hắn đã khinh thường từ lúc bắt đầu.
Ngự Hàn gạt hộp xắc sang một bên, cười tủm tỉm hỏi: “Chơi nữa không?”
Phương Kỷ Minh cố gắng nhịn không chửi bậy: “Không chơi nữa!”
Nếu còn chơi tiếp, hôm nay hắn sẽ phải thua ở đây.
Ngự Hàn bình thản lấy ra một xấp hợp đồng không biết từ đâu: “Nếu không chơi nữa, vậy cậu chủ Phương ký vào hợp đồng này đi.”
Phương Kỷ Minh: “……?”
Mẹ nó, vậy mà có chuẩn bị từ trước??
Nếu nói lửa giận của Phương Kỷ Minh bị hắn khống chế ở mức 80%, sau khi nhìn thấy bản hợp đồng đã vọt thẳng lên 100%.
Phương Kỷ Minh suýt nữa tức hộc máu.
Hắn nghĩ thật ra từ đầu mình đã bị sa bẫy, sợ là vào giây đầu tiên Ngự Hàn bước đến gian phòng này đã nghĩ ra phải làm sao cho hắn rơi vào lưới.
Trong mắt Ngự Hàn, chỉ e hắn cũng chỉ là một vai hề đang nhảy nhót, mặc y đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Phương Kỷ Minh chưa bao giờ mất mặt như vậy, thân là cậu chủ tập đoàn Tình Minh, ai mà chẳng phải kính cẩn với hắn, hôm nay lăn qua lộn lại mấy vòng đều là do thằng nhà quê này!
Phương Kỷ Minh tự xưng không phải là người tốt, huống hồ hôm nay bọn chúng vốn định dạy cho tên nhà quê Lâm Hàn một trận.
Còn lời hứa đầu tư thuận miệng đồng ý vừa rồi, từ nãy tới giờ hắn không thèm quan tâm, càng không cần tuân theo.
Dù sao trong này đều là bạn hắn, chỉ cần hắn giải quyết Ngự Hàn, đương nhiên chuyện này sẽ không bị lan ra ngoài.
Ngự Hàn đến một mình, muốn ký hợp đồng với cậu ta, cửa cũng không có!
Trong khoảnh khắc kia, Phương Kỷ Minh đã nghĩ tới tất cả đường lui.
Hắn hướng ánh mắt ngoan độc về phía Ngự Hàn, ra hiệu cho người bạn bên cạnh.
Ngay khi đám Phương Kỷ Minh đang định làm gì đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một đám vệ sĩ ùa vào bao vây nhóm Phương Kỷ Minh.
Phương Kỷ Minh cả kinh, ngơ ngác nhìn ra cửa.
Dưới ánh đèn chùm nhiều màu bao phủ, người đàn ông chầm chậm đi vào tựa tà thần tàn ác nhất thế gian, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu lòng người, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng lại thêm phần uy nghiêm khó lòng xâm phạm, giọng nói càng rét lạnh như băng sương: “Cậu chủ Phương định làm gì người của tôi trong địa bàn tôi thế?”
Bàn tay vốn nắm chặt thành quyền của Ngự Hàn thoáng buông ra khi nhìn thấy Tạ Tư Hành đến, nghe thế lại nắm chặt lại: “?”
Mẹ nó ai là người của anh??