Long Phụng Bảo Thoa Duyên - Chương 2: Tình Thiên Một Đám Mây U Ám - Bạch Minh Thân Thế Ái Tình Sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Long Phụng Bảo Thoa Duyên


Chương 2: Tình Thiên Một Đám Mây U Ám - Bạch Minh Thân Thế Ái Tình Sinh



Tiết Hồng Tuyến thấy nghi ngờ, đi theo Tiết phu nhân vào trong mật thất. Tiết phu nhân đóng cửa phòng lại, rồi nhỏ giọng hỏi:

“Nhi tử của Đoàn Khuê Chương đã nói với con những gì?”

Tiết Hồng Tuyến đáp:

“Hắn và con nói nhiều thứ, đều là những lời vớ vẩn kỳ quái, mẫu thân, người không cần nghe”.

Tiết phu nhân nói:

“Không, chuyện đã xảy ra, ta cũng không ngại nghe, hắn nói điều gì?”

Tiết Hồng Tuyến nói:

“Hắn nói, hắn nói hai người không phải là thân sinh phụ mẫu của hài nhi, thân sinh phụ mẫu của hài nhi sớm đã mất rồi. Mẫu thân, chẳng lẽ, điều này, điều này là thật sao?”

Tiết phu nhân cắn chặt môi, sắc mặt xám lại, đột nhiên chộp lấy tay của Tiết Hồng Tuyến, đấu tranh với chính mình rồi dứt khoát nói:

“Điều này là sự thật!”

Chuyện này đối với Tiết Hồng Tuyến thật quá kinh ngạc, không phải chuyện đùa, nàng thảng thốt kêu lên:

“Đấy là sự thật? Mẫu thân tại sao không sớm nói cho con? Thân sinh phụ mẫu của con là ai, chết khi nào?”

Tiết phu nhân chậm rãi nói:

“Ta sẽ nói cho con, nhưng trước tiên con nói cho ta hay, Đoàn công tử đã nói những gì?”

Tiết Hồng Tuyến nghe Tiết phu nhân gọi “tiểu tặc” là “Đoàn công tử”, không khỏi lấy làm kỳ quái, nghĩ thầm:

“Hắn đánh phụ thân, mẫu thân đối với hắn vẫn còn tôn kính! Bên trong nhất định có chuyện”.

Lúc này mặc dù nàng đã biết phu thê Tiết Tung không phải thân sinh phụ mẫu, nhưng vẫn xem họ như phụ mẫu, suy nghĩ trong đầu với ngoài miệng nói vẫn dùng “phụ thân”, “mẫu thân” để xưng hô.

Tiết Hồng Tuyến càng nghĩ, hốt nhiên trên mặt đỏ hồng, nói:

“Mẫu thân, hắn chửi mắng con…”

Tiết phu nhân nói:

“A, quả nhiên trách mắng con? Mắng con điều gì?”

Tiết Hồng Tuyến đáp:

“Hắn mắng con, mắng con… Mắng con chờ làm Tiết độ sứ tiểu nãi nãi. Mẫu thân, phụ thân thật là đã mang con hứa gả cho nhi tử của Điền bá bá?”

Tiết Hồng Tuyến tuy võ nghệ cao cường, pha khí khái nam nhi, nhưng khi nhắc đến chuyện hôn sự không khỏi sắc mặt đỏ hồng.

Tiết phu nhân không trả lời câu hỏi này của nàng ngay mà thở dài nói:

“Không trách được Đoàn công tử lại tức giận, phụ thân con thật là làm không đúng, cũng may chúng ta còn chưa có nhận sính lễ của Điền gia”.

Tiết Hồng Tuyến nghe thấy trong lời nói có ẩn ý, không khỏi hỏi lại:

“Mẫu thân, nữ nhi tịnh không có nghĩ lập gia thất. Chỉ là chuyện đó và tên họ Đoàn có gì liên quan?”

Tiết phu nhân lấy làm lạ hỏi:

“Y còn chưa có nói cho con sao?”

Tiết Hồng Tuyến hỏi:

“Nói chuyện gì?”

Tiết phu nhân lẩm bẩm nói:

“Được rồi, hắn và con sinh cùng ngày, cũng chưa quá mười bảy tuổi, da mặt còn non, không trách được chuyện như vậy mà hắn cũng không nói với con, đây là chuyện đại sự, hắn lại không dám nói”.

Tiết Hồng Tuyến rất nôn nóng, lại giục hỏi:

“Mẫu thân, rốt cuộc là chuyện gì?”

Tiết phu nhân nói: “Chuyện này đích thực là cùng với Đoàn công tử có liên quan, Đoàn công tử là trượng phu của con!”

Lời vừa nói ra, Tiết Hồng Tuyến toàn thân chấn động, vừa xấu hổ, vừa gấp gáp, kinh ngạc… trong lòng đủ loại tâm tình, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đều cùng trào lên, thiếu chút nữa là ngất đi, trong lòng thầm nghĩ:

“Không xong, hắn quả nhiên là trượng phu của ta, mà ta lại mắng hắn là tiểu tặc!”

Tiết phu nhân cười nhẹ nói:

“Tuyến nhi, con và hắn đã gặp mặt nhau, con có thích hắn không?”

Tiết Hồng Tuyến nói:

“Mẫu thân, hài nhi hiện tại không có tâm trạng bàn luận về chuyện này, xin người trước tiên nói cho hài nhi hay, thân sinh phụ mẫu của con là ai?”

Tiết phu nhân chậm rãi nói:

“Được, hiện tại cũng là lúc nói cho con hay. Phụ thân con họ Sử, tên gọi Dật Như, là tiến sĩ Đại Đường, mẫu thân con chính là Lư ma ma, người mà thuở nhỏ cho con bú sữa, và cùng đọc sách!”

Tiết Hồng Tuyến chưa từng thấy qua sanh phụ, lần đầu nghe danh tự của phụ thân cũng không thấy có cảm giác gì đặc biêt. Còn Lư ma ma là người thân cận nhất của nàng khi còn nhỏ, nghe nói người là mẫu thân của mình, không khỏi vừa kinh ngạc lẫn vui mừng, kêu lên:

“Thật không lạ, Lư mẫu lại yêu con như vậy! Người nếu đã là sanh mẫu của con, tại sao vẫn một mực giấu con? Cái này, cái này…”

Tiết phu nhân nói:

“Bà ấy giấu con, cũng chỉ vì yêu thương con. À, bảo thoa mẫu thân con để lại cho con đâu?”

Tiết Hồng Tuyến nói:

“Lư… không, mẫu thân con để lại bảo thoa cho con, không phải đang cài trên đầu đây sao, người không nhận ra à?”

Tiết phu nhân nói:

“Con lấy xuống đưa cho ta”.

Tiết phu nhân tiếp lấy ngọc sai, dùng ngón út khẽ gẩy mỏ phượng hoàng, lấy ra một mảnh chỉ điều. Tiết Hồng Tuyến kinh ngạc không thôi, nói:

“Nguyên lai là ngọc thoa này cấu tạo tinh xảo như vậy, bên trong còn có cơ quan”.

Tiết phu nhân nói:

“Mắt ta không tốt, con tự mình xem đi, đây chính là bút tích của mẫu thân con, trên đó có ghi lại thân thế của con. Con có chỗ nào không hiểu ta sẽ giải thích cho”.

Tiết Hồng Tuyến vừa đọc, vừa rơi lệ. Mảnh giấy mỏng giăng đầy những chữ nhỏ, mặc dù đơn giản, nhưng khi đọc qua cũng đã hiểu được đại khái. Tiết phu nhân ở bên cạnh lại bổ sung, mang những điều mẫu thân nàng chưa ghi lại nói cho nàng hay, chỉ che giấu đọan Tiết Tung vâng lệnh An Lộc Sơn đi bắt phụ thân nàng.

Tiết Hồng Tuyến đã minh bạch được nhiều sự tình.

“Đoàn Khuê Chương không phải là cường đạo, mà là một đại hiệp. Phụ thân nàng là Sở Dật Như quả nhiên là đại trượng phu, khí tiết thanh cao, phú quý không ham, bần tiện không hèn, uy vũ không khuất. Mẫu thân nàng là người tiết tháo, lại đa mưu túc trí chẳng kém bậc tu mi, lại thêm không quản cực khổ, nhẫn nhục làm vú nuôi trong Tiết phủ, cuối cùng ra sức tận trung với nước, vì chồng tuẫn tiết, đồng thời nàng cũng biết danh tự của mình là Sử Nhược Mai”.

Mỗi sự tình đối với nàng đều thật là kinh thiên động địa, có thể khóc có thể cười! Sử Nhược Mai giờ mới biết, trên đời này quả nhiên có nhiều nhân vật đáng sùng bái mà nàng không thể tưởng tưởng được, nhất là những người đó lại là những người thân nhất của nàng. Nàng thấy nhãn quang sáng sủa hơn, trong lòng cũng đột nhiên rộng mở hơn, nàng vừa ngập trong bi thương lại vừa ngập trong kiêu hãnh (vì phụ mẫu nàng và công công đều đáng kiêu ngạo). Đồng thời lần đầu tiên nàng cảm thấy mình nhỏ bé. Trong lòng tự nhủ:

“Không trách được chàng, chàng mắng ta không giống phụ thân!”

Nàng gạt nước mắt, cài lại ngọc thoa, rồi mở cửa phòng bước ra.

Tiết phu nhân thở dài một tiếng trong lòng, bà biết từ nay về sau không còn giữ được nữ nhi này nữa, nhưng cũng cảm thấy vui mừng. Từ nay về sau, bà không còn bị lương tâm giày vò nữa!

* * * * *

Lại nói Tiết Tung hôn mê một trận, không lâu sau đã tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt đã thấy Sử Nhược Mai phía trước giường. Tiết Tung vừa tức giận vừa lo lắng hỏi:

“Tiểu tặc kia đã chạy trốn rồi à? Mẫu thân ngươi đâu?”

Sử Nhược Mai nói:

“Mẫu thân còn ở tại hậu phòng. Phụ thân! Hài nhi bất hiếu, xin thứ cho con từ nay không thể chăm sóc cho người”.

Tiết Tung đại kinh, nhảy dựng lên hỏi:

“Cái gì, ngươi nói cái gì?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Hài nhi đến cáo biệt với phụ thân”.

Tiết Tung nổi giận hét lớn:

“Ngươi muốn cùng Đoàn tiểu tặc bỏ trốn ư? Hắn đã nói gì với ngươi, Tuyến nhi, con ngàn vạn lần không được tin lời hắn!”

Sử Nhược Mai chậm rãi nói:

“Phụ thân bớt giận, hài nhi không phải muốn đi theo y. Nhưng y cũng không phải tiểu tặc. Phụ thân, hài nhi đã biết hết mọi chuyện, xin người đừng lại tiếp chửi bừa người khác”.

Tiết Tung tức giận đến phát run, nhưng hắn đang muốn nhờ cậy vào “nữ nhi” này, nên không dám nổi giận với nàng. Hắn run giọng hỏi:

“Tuyến nhi, con biết điều gì?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Những điều đã qua không cần nhắc lại. Phụ thân, hài nhi biết người còn một mối lo trước mắt, là lo sợ Điền bá bá sẽ đến thôn tính Lộ Châu, đúng không?”

Tiết Tung nói:

“À, mẫu thân ngươi đã mang hôn sự ra nói cho ngươi hay? Ngươi biết vậy là tốt, Tuyến nhi, ngươi mặc dù không phải thân sanh nữ nhi của ta, nhưng nhiều năm qua, ta đối với ngươi cũng không có tệ. Ta một mực coi ngươi như là cốt nhục của mình. Hiên tai, ta có nguy nan, chính là đang chờ ngươi phân ưu, ngươi gả vào Điền gia, thứ nhất có thể khiến quan hệ hai nhà thêm thân thiết, vô hình giải trừ mối họa. Thứ hai, đối với ngươi cũng tốt. Điền Thừa Tự xấu tốt gì cũng là một Tiết độ sứ, trượng phu của ngươi lại là trưởng tử của y. Chờ sau khi Điền Thừa Tự trăm tuổi, chức Ngụy Bác tiết độ sứ đương nhiên phải do trưởng tử kế thừa, lúc ấy ngươi sẽ là nhất phẩm phu nhân, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, ngươi chớ có hai ý ba lòng!”

Sử Nhược Mai nén giận, kiên nhẫn nghe hắn huyên thuyên, lãnh đạm nói:

“Hài nhi vì mang ơn phụ thân dưỡng dục nhiều năm, chưa báo đáp được chi, sở dĩ hôm nay đến để phân ưu cùng người…”

Tiết Tung mừng ra mặt, Sử Nhược Mai chưa kịp dứt lời, hắn liền cướp lời nói:

“Nói như vậy, con nguyện ý đồng ý hôn sự này, tốt rồi, con thực là nữ nhi ngoan của ta!”

Sử NhượcMai nói:

“Không, giúp người phân ưu và đồng ý hôn sự là hai việc khác nhau. Phụ thân an tâm, hài nhi tự có biện pháp khiến Điền bá bá sợ không dám mơ đến Lộ Châu nữa. Thỉnh cha cho mượn kim ấn của Tiết độ sứ”.

Tiết Tung không khỏi đại kinh, kêu lên:

“Ngươi muốn kim ấn của ta làm gì, ta đãi ngươi không bạc….”

Sử Nhược Mai lấy ra một phong thơ, nói:

“Hài nhi chỉ muốn thay phụ thân giải trừ nguy nan, cho nên muốn mượn kim ấn của người đóng lên phong thư này”.

Tiết Tung nói:

“Đây là thư gì?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Đây là phong thư thông thường hài nhi dùng danh tự của phụ thân để gửi cho Điền bá bá ân cần thăm hỏi một chút. Người có muốn hài nhi đọc cho nghe không?”

Tiết Tung không hiểu ra sao cả, liền hỏi:

“Đây là ý tứ gì, đang yên đang lành vì sao lại gửi cho y một phong thư ân cần thăm hỏi?”

Sử Nhược Mai nói:

“Một phong thư thăm hỏi thông thường nếu như là do phụ thân sai quan quân gửi đi, tất nhiên không có ý tứ, nhưng nếu như do hài nhi đưa đến thì có điểm bất đồng”.

Tiết Tung rốt cuộc cũng là lục lâm xuất thân, nên chợt hiểu ra, liền nói:

“A, nguyên lai ngươi muốn dùng trò ‘ký đao lưu giản’?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Chỉ là lưu giản, bất tất phải ký đao, cũng đủ để dọa Điền bá bá mất mật. Bất quá nếu phụ thân thấy nói suông còn chưa đủ, hài nhi khả dĩ tùy cơ mà hành sự, có thể cho Điền bá bá một phen kinh sợ mà xem!”

Tiết Tung vội vàng khoát tay nói:

“Không, không, làm như vậy không được? ngươi, ngươi…”

Hắn chính là muốn nói “Ngươi đã là người của Điền gia…” Chỉ là thấy Sử Nhược Mai thần sắc nghiêm trang, nghiêm mặt nói:

“Phụ thân, người đồng ý với cách xắp xếp của nữ nhi như vậy cũng được, không đồng ý cũng được, tóm lại, nữ nhi tuyệt đối không chịu gả cho nhà họ Điền. Nữ nhi đã minh bạch thân thế của mình, từ nay về sau làm người thế nào, nữ nhi tự có chủ ý, không làm phụ thân phải lao tâm quản đến”.

Tiết Tung đương nhiên biết rõ bản lãnh của nữ nhi, trong lòng thầm nghĩ:

“Nó nếu muốn đi, ta còn có biện pháp gì để ngăn cản? Hôm nay nó đến thương lượng cùng ta, có thể thấy nó đích thực không quên ân đức của ta, còn coi ta là phụ thân. Chỉ là nếu đắc tội với Điền gia như vậy, thì thật không hay, có thể chuốc họa”.

Hắn lại chuyển ý niệm, “Nhưng nếu như không làm như vậy, nữ nhi đi rồi, Điền gia kêu ta đòi người, ta làm thế nào mà thu xếp? Như vậy cũng sẽ chuốc họa thôi! Chà, không được, nghe nói sính lễ của Điền gia đang trên đường đưa đến, chỉ sợ một hai ngày nữa sẽ tới đây”.

Tiết Tung thấy hai đường đều khó, trù trừ không quyết, chợt nghe bên ngoài phòng có tiếng ồn ào. Hắn để ý nghe, thì nghe có tiếng của viên quản sự trong tiết độ phủ nói:

“Ta có sự tình khẩn yếu, cần lập tức báo lên cho đại suất, ngươi vì sao lại cản trở?”

Nha hoàn trông cửa “hư” một tiếng, nói:

“Đại suất đêm nay bị kinh hoảng, đang phải dưỡng thần, ngươi đừng có nói lớn giọng, kinh động đến người”.

Tiết Tung lớn tiếng gọi:

“Ta đã tỉnh rồi, có chuyện gì vậy, bảo hắn lại đây”.

Sau đó liền thấp giọng phân phó Sử Nhược Mai:

“Ngươi tạm thời nấp sau bình phong”.

Trong lòng hắn thầm nghĩ:

“Đêm khuya, quản sự đến báo việc, chỉ sợ dữ nhiều lành ít”.

Tâm niệm vừa khởi, nha hoàn đã dẫn quản sự kia tiến vào, hắn ta sau khi hành lễ liền nói:

“Tiểu nhân vốn không nên đến làm kinh động đại suất, nhưng chuyện xảy ra ngoài ý muốn, quan hệ trọng đại, không dám không bẩm báo!”

Tiết Tung nhăn mặt, trách mắng:

“Ngươi đừng dông dài nữa, nói dứt khoát xem là có chuyện gì?”

Quản sự nọ lắp ba lắp bắp nói:

“Sính lễ do Điền tướng quân đưa đến, trên đường đã bị người cướp mất rồi”.

Tiết Tung đại kinh, hỏi:

“Là bị cướp ở nơi nào?”

Quản sự đáp:

“Là ở trong địa phận Lộ Châu của chúng ta!”

Tiết Tung hỏi:

“Là kẻ nào cướp đoạt?”

Quản sự đáp:

“Nghe nói là bọn cường đạo Kim Kê lĩnh, còn có một thiếu niên, nghe nói là nhi tử của Đoàn Khuê Chương…”

Tiết Tung đại nộ, hét lên một tiếng nói:

“Đúng là tiểu tặc!”

Quản sự kia không hiểu ra sao, tiếp tục kể:

“Điền tướng quân phái người đến thông tri, nói là bị mất trong địa phận của chúng ta, y thỉnh đại suất phụ trách tầm nã. Y còn nói, đại suất nếu như không có đủ người, y có ba ngàn tên “Ngoại trạch nam”, nguyện ý mang hết đi hỗ trợ đại suất”.

Tiết Tung mặt tái mét, phất tay nói:

“Được rồi, ta đã biết, ngươi lui đi!”

Tại sao sắc mặt Tiết Tung lại tái mét như vậy? Nguyên lai, Điền Thừa Tự chiêu mộ ba ngàn võ sĩ, lập thành một đạo gọi là “Ngoại Trạch Nam”, hắn lại nói muốn điều hết “Ngoại Trạch Nam” đến, đó chính là rắp tâm sanh sự, muốn thôn tính Lộ Châu của Tiết Tung, bảo sao Tiết Tung không vừa sợ vừa tức.

Sử Nhược Mai từ sau bình phong đi ra, che giấu nét hoan hỉ trên mặt, nói:

“Phụ thân, việc này thật quá tốt rồi!”

Tiết Tung giận dữ cực điểm:

“Họa lớn đang tới, ngươi còn nói tốt cái gì? Ngươi không nghe quản sự đó nói sao. Điền Thừa Tự muốn mang toàn bộ Ngoại Trạch Nam của hắn đến”.

Sử Nhược Mai cuời nói:

“Sính lễ của hắn bị người ta cướp mất, không phải là việc tốt hay sao? Phụ thân chưa có nhận lễ của hắn, nói thoái hôn cũng rất dễ dàng, không cần mang lễ vật đi tới đi lui, nữ nhi ra đi cũng bình yên”.

Tiết Tung bị nàng khiến cho dở khóc dở cười, hồi lâu mới nói:

“Tuyến nhi, ngươi không nguyện đến Điền gia, cũng không nên châm chọc ta. Ngươi không nghĩ cho ta, hắn bây giờ mất sính lễ, làm sao ta có thể làm ngơ? Hắn nói muốn cùng ta đi bắt tặc, đây rõ ràng là một lý do, bắt tặc là giả, mà muốn chiếm Lộ Châu là thật. Hắn mang Ngoại Trạch Nam đến, ngươi nói ta làm thế nào mà ứng phó?”

Sử Nhược mai nói:

“Nguyên nhân là như vậy, phụ thân, người không sợ đắc tội với hắn, sao không để nữ nhi thử đi một chuyến, nói không chừng có thể tiêu trừ mối họa”.

Tiết Tung trong lòng động niệm, nghĩ thầm:

“Nó nói cũng có lý, nếu như thành công, có thể dọa Điền lão đại sợ không dám ra tay, cùng lắm thì mất mạng của Hồng Tuyến, dù sao nó cũng không phải thân sanh nữ nhi của ta”.

Hắn liền lấy ra kim ấn Tiết độ sứ, giả bộ nói:

“Trong Tiết độ phủ của Điền Thừa Tự, võ sĩ như mây, ngươi đi phải cẩn thân coi chừng. Chà, giá như ta nghĩ ra biện pháp, ta sẽ không bất nhẫn cho ngươi phải mạo hiểm”.

Sử Nhược Mai đóng ấn tín lên phong thư, nói:

“Hài nhi tự mình biết cách hành sự, phụ thân an tâm. Ơn dưỡng dục nhiều năm, xin nhận của hài nhi một lạy”.

Sau khi nhất bái, nàng liền lập tức ra đi dấn thân phiêu lãng.

Tiết Tung trong lòng cũng cảm thấy chút đau đớn, mất mát. Hắn biết từ nay về sau đã mất đi nữ nhi này, nhưng cũng không phải không có vui mừng, “Hài nhi này là người trọng đạo, nó đã biết thân thế của mình, nhưng vẫn không quên báo ơn ta”. Lại nghĩ đến trước đây bản thân mình đối đãi với cha mẹ Sử Nhược Mai ra sao, bất giác mặt hắn có chút nóng ran.

Sử Nhược Mai ra khỏi Tiết độ phủ, đột nhiên cảm thấy trời đất rộng mở, “Từ nay về sau, ta sẽ là nhi nữ giang hồ”. Trong lòng tràn đầy vui sướng phấn chấn, “Sau này tương ngộ trên giang hồ, chàng chắc sẽ không coi thường ta nữa”.

Từ khi nàng biết Đoàn Khắc Tà là hôn phu của mình, trong lòng nàng lúc nào cũng quanh đi quẩn lại nghĩ đến chàng! Nàng lúc thì hoan hỉ, lúc chợt âu sầu, “Chàng nhân phẩm tốt, võ nghệ cao cường, tướng mạo lại càng anh tuấn. Nam tử như vậy đích thực thế gian hiếm có”.

Nghĩ đến nam tử như vậy là trượng phu của mình, nàng không khỏi mặt mũi ửng hồng, trong lòng ngầm sung sướng. Thế nhưng nàng nghĩ đến việc chàng vào phủ, vừa mới quen biết đã diễn khai trường quyết liệt, “Tình nghĩa phu thê này chỉ sợ sẽ chia phôi như vậy!”, trong lòng lại âm thầm sầu muộn không thôi.

Sử Nhược Mai kiêm trình bôn ba, bảy ngày sau thì đến được Ngụy Bác (bây giờ là Hà Bắc). Phong tục xã hội thời Đường, quan hệ nam nữ không nghiêm ngặt như sau này (theo nhà sử học Trần Dần Lạc khảo chứng, nguồn gốc của Lý Đường vốn xuất thân từ di tộc, nên khuê môn thất lễ được xem thường. Lễ giáo phong kiến “Nam nữ thụ thụ bất thân”, là từ giữa đời Tống sau này mới có, trải qua sự đề xướng của các học giả, mới trở thành phong tục xã hội). Đặc biệt tại phía bắc Trung Quốc, Hán Hồ lẫn lộn, phụ nữ xuất hiện nơi thành đông đường lớn càng là việc bình thường.

Sử Nhược Mai đóng làm một nữ tử mãi võ, đến Ngụy Bác, mặc dù chỉ có một thân, nhưng cũng không khiến mọi người đặc biệt chú ý.

Đêm đó, Sử Nhược Mai thay y phục dạ hành đi thăm dò Tiết độ phủ của Điền Thừa Tự. Nàng tuy khinh công tuyệt diệu, kiếm pháp cao cường, nhưng đây là lần đầu xuất đạo, trong lòng có điểm thấp thỏm bất an, “Ta đã mạnh miệng nói ra, mà lại sợ khó quay về, thì đâu còn mặt mũi nào”.

Lại không khỏi âm thầm buồn cười, “Chàng lẻn vào Tiết độ phủ của phụ thân ta, ta mắng chàng là tiểu tặc, không ngờ hôm nay ta cũng trộm tiến vào tiết độ phủ của Điền bá bá, làm một tiểu tặc”.

Sử Nhược Mai vượt qua tường phủ, tiến vào hậu viên của Tiết độ phủ. Trong hậu viên rất tĩnh lặng, không phát hiện bất kỳ võ sĩ gác đêm qua lại. Nàng đợi một chút, thậm chí ngay cả tiếng báo canh cũng không nghe thấy. Sử Nhược Mai trong lòng thầm thấy kỳ quái:

“Nghe nói tiết độ phủ của Điền bá bá căn phòng rất nghiêm ngặt, Ngoại Trạch Nam ba ngàn người thay phiên nhau tuần đêm, làm sao ta lại không thấy một ai, chẳng lẽ lời đồn thất thiệt? Xem tình cảnh này, phòng vệ trong phủ của y so với cha ta còn không bằng!”

Sử Nhược Mai thêm can đảm, từ giữa hậu viên đi thẳng vào, đi được một hồi, hốt nhiên phát hiện có hai võ sĩ canh bên cạnh giả thạch sơn, mỗi bên một tên, trông im lìm như tượng gỗ, không hề nhúc nhích.

Sử Nhược Mai lúc mới phát hiện hai võ sĩ này, tuy không kinh hoảng, nhưng trong lòng cũng tự đề phòng, chưa có chủ ý, không biết nên bất ngờ điểm huyệt đạo bọn họ hay là tìm đường khác đi? Chờ một lúc lâu, nàng phát hiện thần tình hai võ sĩ này rất kỳ dị, không phải ngẫu nhiên mà đứng tại đây. Nhân vì tư thái của bọn họ không có một điểm biến động nào, một người cử trường mâu, một người cử thiết chùy giơ lên, trông giống như thạch nhân vậy, bộ dạng tựa đang tiếp chiến.

Sử Nhược Mai thầm nghĩ: “Đây là người thật, hay là người giả?”

Lại tiến lên xem, nàng mới biết, nguyên lai là bọn họ sớm đã bị người điểm huyệt, Sử Nhược Mai không khỏi vừa kinh vừa mừng:

“Nguyên là sớm đã có người đến trước ta, là ai vậy?”

Không lâu sau, nàng lại phát hiện liên tiếp có mười mấy võ sĩ bị điểm huyệt đạo cứng đờ. Sử Nhược Mai càng lấy làm kỳ quái, “Dường như đây đều là do một người làm, người nào mà có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, thật bất khả tự nghị? Sư phụ ta thường nói, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, lời này quả thực không sai! Xem ra người này hẳn là địch nhân của Điền bá bá, chắc sẽ không làm khó cho ta”.

Tiết độ phủ của Điền Thừa Tự so với Tiết Tung càng hùng vĩ hơn, phòng ốc la liệt, cao cao thấp thấp, tầng tầng lớp lớp, tổng cộng đến mấy trăm gian. Sử Nhược Mai đang rầu lòng vì không biết phải mất bao nhiêu công phu mới có thể tìm ra được nơi ở của Điền Thừa Tự, nào ngờ lại không phí một chút công phu nào, sự tình dễ dàng đến không ngờ.

Nàng phi thân lên một nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống, đang lúc quan sát bốn phía, chợt nghe thấy tiếng “hô hô”, “khu khu”, “hưu hưu”, “quắc quắc” đủ loại âm thanh, hỗn hợp lại thành chuỗi âm thanh quái lạ truyền tới. Sử Nhược Mai lần theo hướng phát ra âm thanh nọ, đến một gian đại ốc liền kề với sân. Nàng từ trên nóc nhà nhìn xuống, bất giác vừa giận lại vừa buồn cười.

Trước mắt nàng chính là một hoạt cảnh vừa phi thường cổ quái lại thú vị, chỉ thấy trong sân và hai bên hành lang, ngổn ngang, nơi này một đống, nơi kia một đống các võ sĩ, toàn bộ đều ngủ say như chết, âm thanh quái lạ nọ là tiếng ngáy của các võ sĩ này.

Sử Nhược Mai nghĩ thầm: “Cái này nhất định là vị dị nhân đến trước ta làm ra, không ngờ được y lại quá thần thông, làm nhiều võ sĩ như vậy, cả đám ngủ say như chết. Có rất nhiều võ sĩ canh đêm như vậy, không hỏi cũng biết đây đương nhiên là nơi ở của Điền bá bá”.

Sử Nhược Mai động thân xuyên qua hành lang, cố hết sức tránh không chạm đến các võ sĩ này, quả nhiên tìm được tẩm thất của Điền Thừa Tự. Đó là một gian phòng thật lớn, bên trong cảnh tượng hơi buồn cười. Chỉ thấy ánh sáng nhạt nhòa, lò hương tỏa ngát, thị nữ xung quanh, có gầy có béo, tổng cộng hơn mười mấy người, có kẻ đầu dựa bình phong ngáy ngủ, trong tay còn cầm phất trần, có kẻ bên dưới ngủ tay còn bưng chậu rửa gục đầu xuống ngực, có kẻ vừa quỳ vừa ngửa ra sau ngủ. Muôn hình muôn dạng, đều khiến cho người khác không tránh khỏi cảm giác buồn ngủ!

Sử Nhược Mai thầm nghĩ: “Điền bá bá thực là biết hưởng phước, chỉ việc đi ngủ cũng cần nhiều nha hoàn, cơ thiếp phục thị, hoang dâm như vậy, phải cho y một chút giáo huấn”.

Sử Nhược Mai cũng đã nhận ra Điền Thừa Tự, nàng mở khai trướng sàng, chỉ thấy ngủ trên giường quả nhiên là Điền Thừa Tự. Đầu gối lên văn tư được bao hoàng nghị (vải vàng), trước gối lộ ra một thanh thất tinh kiếm, phía trước kiếm là một kim hạp (chiếc hộp) đang mở, trong hộp chứa “thư sanh thân giáp” và “Bắc đẩu thần danh”. Nguyên lai Điền Thừa Tự vốn rất mê tín. Những thứ này dùng để giải tai ương. Lại phục thêm hương mỹ trân quý hiếm rắc lên trên.

Sử Nhược Mai thầm nghĩ: “Vừa hay, ta lấy chiếc hộp này, giao cho dưỡng phụ làm bằng tín”. Nàng liền thu lấy kim hạp, và bỏ lại phong thư có đóng ấn tín của Tiết độ phủ Lộ Châu vào vị trí kim hạp.

Sử Nhược Mai sau khi xong xuôi, đang muốn rời khỏi, mắt chợt liếc thấy trên kỷ án bằng đàn mộc có một phong thư dùng một thanh trủy thủ dài chừng bảy thốn găm xuống. Kỷ án nằm giữa phòng nên rơi ngay vào tầm mắt nàng.

Sử Nhược Mai thầm nghĩ: “Nguyên lai là người kia cũng giống ta, đều là đến ‘ký đao lưu giản’.”

Nhất thời hiếu kỳ nổi lên, nàng bước đến nhổ thanh trủy thủ, mở phong thư ra, vừa nhìn xuống không khỏi vừa vui mừng lẫn kinh ngạc, tựa hồ ngây ngốc!

Vốn là trên phong thư chỉ có đúng hai mươi bốn chữ lớn, viết rằng: “Tiền bạc ngân khố, mang làm sính lễ, của cải bất nghĩa, ai cũng thể đoạt, nếu dám truy cứu, lấy đầu của ngươi”.

Ngoài sáu câu này, phía sau còn có ba chữ lớn ghi danh tự, chính là: “Đoàn Khắc Tà!”

Sử Nhược Mai trong lòng xao động, vừa mừng vừa kinh: “Thì ra là chàng, thì ra là chàng! Không biết chàng đã đi chưa? Ta có nên gặp chàng hay không?”

Đang lúc tâm tư bất định, chợt nàng nghe thấy tiếng “đô đô” của người phát giác ra chuyện, lập tức sau đó có người hô lớn:

“Không hay rồi, có tặc nhân đột nhập vào!”

Chỉ trong chốc lát, tiếng người ồn ào, nghị luận ầm ĩ, có người lại hô:

“Ối chà, đây có hai người bị điểm huyệt đạo, ta không giải khai được, nhanh đi thỉnh sư phụ lại!”

“Ôi trời, có quỷ, có quỷ, thế nào mà những người này đều ngủ hết cả, gọi hết tỉnh lại!”

“Đồ ngốc, đây theo như người ta nói là bị trúng mê hương!”

“Tạm thời không cần lý đến bọn họ, nhanh đi bảo hộ đại suất!”

Sử Nhược Mai cất kim hạp đi, lòng thầm nghĩ: “Giờ không đi còn đợi khi nào?”

Nàng liền vung kiếm phá cửa sổ phóng ra. Những võ sĩ kia chính đang hướng bên này chạy đến, ầm ĩ kêu lên:

“Tặc nhân đến! Tặc nhân đến!”

Vài người nhanh chóng chạy đi bảo hộ đại suất của bọn họ, vài người thì truy theo, tụ tiến, phi tiêu, các loại ám khí ồ ạt phóng ra. Sử Nhược Mai thi triển khinh công “Bát Bộ Cản Thiền” vài lần nhấc thân, đã vượt qua ba hòn giả sơn, ám khí phía sau nàng bay tới như mưa nhưng đều không kịp nàng, nói gì đến đám võ sĩ nọ.

Đám võ sĩ này thấy dưới ánh trăng mông lung, gió nhè nhẹ, chỉ loáng thoáng một bóng đen, ngay lập tức đã biến mất, không thấy rõ tặc nhân là nam hay nữ. Chúng hỗn loạn nhốn nháo hỏi nhau:

“Tặc nhân chạy hướng nào? Tặc nhân chạy hướng nào?”

Sử Nhược Mai cười thầm: “Điền bá bá nuôi ba ngàn tên Ngoại Trạch Nam, nguyên lai đều là bọn tốn cơm!”

Tâm niệm vừa qua, nàng chợt nghe một tiếng quát:

“Tặc nhân ở bên này!”

Tiếng hô vừa vang lên, một ngọn phi tiêu phóng tới. Sử Nhược Mai nghe tiếng phi tiêu xé gió, rất mạnh mẽ, vượt hơn tất cả ám khí mà đám võ sĩ vừa rồi phóng ra. Nàng không dám khinh thị, hồi kiếm chém ra, đánh rớt phi tiêu. Ngay sau đó lại tiếp ngọn thứ hai,thứ ba phóng đến. Sử Nhược Mai trong lòng nổi giận, muốn cho đối phương biết tay, liền chớp động thân mình, nhượng phi tiêu thứ hai lướt qua, trảo thủ chụp lấy ngọn thứ ba, phất ngược trở lại. Người kia đang muốn phóng tiếp ngọn phi tiêu thứ tư, chợt thấy hàn quang lóe lên, tránh không kịp, dĩ nhiên bị chính phi tiêu của mình quay lại đả thương, trúng đầu lưu huyết! Đây là Sử Nhược Mai không có ý đả thương người, nếu không hắn làm sao còn có thể toàn mạng.

Người kia kêu lớn:

“Tặc nhân lợi hại, sư phụ nhanh đến, ở bên này, ở bên này!”

Ngay lập tức có người ứng tiếng:

“Các ngươi không cần hoảng hốt, ta đến đây!”

Thanh âm vừa mới phát ra bắt đầu từ nơi rất xa, chỉ trong chớp mắt đã đến gần, thanh âm nọ âm vang sang sảng tựa như tiếng thép va vào nhau, chói tai vô cùng.

Sử Nhược Mai không khỏi chấn động, thầm nghĩ: “Lão ma đầu này làm thế nào lại ở trong phủ của Điền bá bá? Không xong rồi, ta không phải đối thủ của hắn”.

Nguyên lai, Sử Nhược Mai nhận ra âm thanh này, người đang vội vàng đến truy cản không phải ai xa lạ, chính là đại ma đầu đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, đã nhiều năm trước từng làm Đại nội tổng quản của An Lộc Sơn, được người đời gọi là Dương Mục Lao!

Sử Nhược Mai chẳng những biết được danh đầu của y, hơn nữa còn từng chứng kiến bản lãnh của y. Nàng khi mười tuổi, khi ấy dưỡng phụ nàng Tiết Tung còn là một viên đại tướng duới trướng An Lộc Sơn, có một lần ở Ly Sơn Hành Cung cùng quần thần đại yến, để chiêu đãi sứ giả phiên bang, muốn ra sức phô trương sức mạnh quân sự. Tiết Tung cùng với phó tướng của y là Niếp Phong cũng phải đến dự yến tiệc. Sử Nhược Mai cùng với nữ nhi Niếp Ẩn Nương của Niếp Phong giả trang làm nam hài tử cùng với nữ nhi của Lục lâm Minh chủ Vương Bá Thông là Vương Yến Vũ trà trộn vào hành cung xem náo nhiệt. Ngay giữa lúc yến tiệc, phát sinh sự kiện Thiết Ma Lặc đại náo Ly Sơn Hành Cung, Vương Yến Vũ xuất thủ trợ giúp Thiết Ma Lặc, đại chiến với Dương Mục Lao. Nàng cùng với Niếp Ẩn Nương không biết lợi hại, cũng tương trợ Vương Yến Vũ giao chiến, bọn họ đánh thương được vài vệ sĩ của An Lộc Sơn, thiếu chút nữa thì trúng phải độc thủ của Dương Mục Lao. Dưỡng phụ Tiết Tung của nàng cũng vì chuyện này mà chịu liên lụy, vạn bất đắc dĩ phải phản lại An Lộc Sơn.

Sử Nhược Mai nghe thấy thanh âm của Dương Mục Lao từ phía xa lại gần, chính thị là từ phía đối diện nàng truyền lại, không khỏi rùng mình, “Nếu như đụng phải lão ma đầu này, chỉ sợ không đào thoát được”.

Phía trước không đường, phía sau có truy binh, Sử Nhược Mai gấp quá mà sinh kế, chọn hướng không có Dương Mục Lao, vội vàng bay qua đầu tường trốn vào giữa vườn đến một gian phòng. Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Trong Tiết độ phủ này có đến mấy trăm căn phòng, bọn họ vị tất đã khám xét đến phòng này, ta tạm lánh ở đây một lát, có thể tìm cơ hội đào tẩu”.

Đột nhiên nghe bên trong phòng có thanh âm của một nữ nhân nói:

“Đại công tử, ngươi còn không nhanh đứng dậy, người nghe bên ngoài huyên náo dữ dội vậy, dường như có chuyện gì!”

Có tiếng nam nhân vênh váo nói:

“Mặc kệ xảy ra sự tình gì? Nàng bồi ta ngủ tiếp đã. Chúng ta khó khăn lắm mới có thể ở một chỗ”.

Nữ nhân kia kêu lên:

“Không hay, ngươi nghe xem, bọn họ kêu là bắt trộm!”

Nam nhân cười nói:

“Trừ phi cháy nhà ta còn có chút lo lắng, trộm vào, nào có gì đáng sợ? Phụ thân ta có ba ngàn Ngoại Trạch Nam, gần nhất lại còn thỉnh được giang hồ đỉnh đỉnh đại danh Thất Bộ Truy Hồn Dương Mục Lao, một tên tiểu tặc, bắt hắn dễ như trở bàn tay. Mị nương, thân nương (mẹ ruột) của ta, nàng lại tiếp thương, thương ta, thật vất vả lắm mới có được nàng vào tay, nàng đừng bắt ta đứng dậy?”

Nữ nhân nọ xì một cái yêu mị nói:

“Thật là không biết kiếp trước thiếu ngươi điều gì, kiếp này mới bị ngươi làm mệt như vậy. Nhưng nếu có người đến tìm trộm, ta còn giấu mặt đi đâu được? Cha ngươi mà biết thì càng tệ hơn. Ngươi gọi ta là thân nương ta không dám đảm đương đâu, xấu tốt gì ta cũng là di nương của ngươi!”

Nam nhân kia cười nói:

“Nàng nếu sợ bị người ta nhìn thấy, vậy càng nên trốn ở trong phòng này. Di nương tốt, nàng an tâm, ta không cho bọn họ tiến vào, ai dám lại đây khám chứ?”

Sử Nhược Mai nghe qua, mới biết nữ nhân trong phòng chính là cơ thiếp của Điền Thừa Tự, còn nam nhân kia, chắc chắn là nhi tử bảo bối của y, cũng là “Điền đại công tử”, người mà Tiết Tung luôn miệng xưng tán, muốn đem nàng gả cho hắn. Sử Nhược Mai vô ý khám phá ra gian tình, trong lòng không khỏi tởm lợm, vừa chán ghét, lại vừa xấu hổ, thầm nghĩ: “Thực là một đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ. May mắn ta sớm đã định chủ ý, không có ứng chịu bọn họ. Nếu như phải gả cho tên cầm thú này, thực là chết còn tốt hơn”.

Sử Nhược mai tâm niệm chưa dứt, lại nghe thấy giọng điệu yêu mị của nữ nhân kia, cười lên quái đản:

“Nhi tử ngoan, tâm can bảo bối của ta, ngươi bây giờ mê luyến lão nương, chờ đến khi tân nhân đến đây, ngươi trong lòng còn có ta không?”

Nam nhân kia đáp:

“Ta nếu như quên nàng, sẽ chết không được tử tế! Ta cũng không có sợ lão bà của ta”.

Nữ nhân nói:

“Ngươi đừng có nói những lời dễ nghe nữa, ta biết tân nương của ngươi là tiểu thư của Tiết độ sứ!”

Nam nhân nói:

“Tiểu thư Tiết độ sứ thì sao? Ta cũng không phải công tử Tiết độ sứ sao?”

Nữ nhân kia cười nói:

“Còn nghe nói rằng vị Tiết tiểu thư này võ nghệ cao cường, ngươi đó, ngươi còn không phải là đối thủ của nhân gia”.

Nam nhân kia đáp lại:

“Nói bậy, nàng đừng vội xem thường ta, ta cũng là văn võ toàn tài, cô nàng đó ước chừng là học kiếm pháp của Tiết Tung, người khác thì không tán tụng không được, ta không tin một tiểu nha đầu lại có thể có võ công gì, nàng mở mắt mà xem nhé, ta cưới vị tiểu thư đó về, nàng ta vừa vào cửa, ta trước tiên sẽ cho nàng ta một trận hết còn dám oai!”

Nữ nhân kia lại cười hỏi:

“Ngươi thực định ngày đầu tiên sẽ đánh vợ sao?”

Nam nhân vênh váo:

“Rồi nàng xem, ta không bắt cô ta ngoan ngoãn phục tùng an phận, ta không phải là nam tử hán đại trượng phu!”

Sử Nhược Mai nghe đến đây thì vừa tức giận, lại vừa buồn cười, thầm nghĩ: “Đôi cẩu nam nữ này, ta nếu không trừng trị bọn chúng, không biết bọn chúng còn tiếp tục nói những lời ô uế gì nữa, làm nhơ bẩn lỗ tai ta”.

Lập tức, nàng một kiếm chém gãy song cửa sổ, theo cửa sổ mà nhảy vào.

Điền Thừa Tự vốn xuất thân là lục lâm đại đạo, nhi tử của hắn cũng biết một chút công phu, nhưng làm sao có thể so với Sử Nhược Mai. Hắn “ái chà” một tiếng, từ trên giường nhảy xuống, tay quyền còn chưa kịp đánh ra đã bị Sử Nhược Mai giữ lại, điểm luôn vào huyệt đạo hắn.

Nữ nhân kia run lẩy bẩy, cầu xin:

“Đây là công tử ép buộc tôi, không phải tôi cam tâm tình nguyện”.

Ả tưởng là Điền Thừa Tự phát giác ra gian tình, đặc biệt phái người đến tróc gian. Trong bóng đêm, ả lại không biết người tiến vào là một nữ tử.

Sử Nhược Mai sợ ả kêu lên khiến người bên ngoài nghe thấy, lập tức điểm huyệt đạo ả, đầu ngón tay nàng vừa chạm tới, chỉ thấy mềm mại nhẵn nhụi, nguyên do là phía trên thân nữ nhân kia đã cởi bỏ hết áo. Sử Nhược Mai bất giác mặt đỏ bừng, trong lòng thầm mắng: “Đúng là một đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ!”, nàng liền cho ả một cước, đá ả chui vào gầm giường.

Sử Nhược Mai đang muốn tiếp tục xử lý nhi tử bảo bối của Điền Thừa Tự, hốt nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng Dương Mao Lục hét lớn:

“Tiểu tặc, chạy đi đâu?”

Sử Nhược Mai thấy vô cùng kỳ quái, “Chẳng lẽ hắn có con mắt nhìn xuyên được qua tường?”

Đúng lúc này, thì nghe thấy tiếng cười ha hả của một thiếu niên vang lên:

“Lão tặc, ta vốn muốn đi, lại thấy ngươi ở đây, ta không muốn đi nữa, ngươi mở to độc nhãn ra xem có còn nhận ra ta không?”

Sử Nhược Mai, trong lòng nhảy rộn lên, vừa mừng vừa sợ, nói không ra lời. Nguyên lai chính là thanh âm của Đoàn Khắc Tà. Nàng ném nhi tử bảo bối của Điền Thừa Tự xuống đất, lấy hắn làm chỗ để chân, giẫm lên lưng hắn, vừa vặn kề vai được tới song cửa sổ.

Chỉ thấy hai bóng đen giống như hai cặp phi điểu từ hai phương bay tới đụng nhau. “Ầm” một tiếng, bóng đen cao lớn bên phải chân đạp trên mặt đất liên tiếp thối lui vài bước, bóng đen nhỏ gầy bên trái lăng không chuyển mình lấy cân bằng, tư thế mỹ diệu, phiêu dật dị thường đáp xuống! Hán tử cao lớn hét lớn:

“Hay lắm, tiểu tặc họ Đoàn, lão phu chính là đang muốn tìm ngươi đây!”

Nguyên lai, đánh mù con mắt của Dương Mục Lao, chính là vào bảy năm trước, trong lần tao ngộ thứ nhất với cha con Đoàn Khuê Chương, hắn bị Đoàn Khắc Tà đánh hỏng một mắt. Hôm nay đúng là cừu nhân gặp mặt nên đặc biệt giận dữ.

Đoàn Khắc Tà cười nói:

“Lão tặc, ngươi không sợ cả hai mắt đều mù thì lên đây!”

Dương Mục Lao hét lớn một tiếng:

“Tiểu tặc còn dám sính cường, nạp mạng đi!”

Tiếng động ầm ầm vang lên, song chưởng của y cùng phát ra, mơ hổ mang theo tiếng cuồng phong lôi vũ.

Dương Mục Lao khí hận lên cực điểm, nhưng hắn vừa trải qua lần chạm chưởng mới rồi, biết rõ công lực của Đoàn Khắc Tà nay đã vượt xa hơn trước, mặc dù đang động nộ, cũng không dám nông nổi, một chưởng này của hắn kiêm cả công lẫn thủ, quả nhiên lợi hại phi thường.

Đoàn Khắc Tà cười lạnh nói:

“Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh này, hãy xem ai lấy mạng ai”.

Chàng nhanh chóng vung trường kiếm, kiếm quang chớp động, liền đạp trung cung, phi thân trực tiến, mũi kiếm chỉ vào Tuyền Ki huyệt trước ngực Dương Mục Lao.

Trong võ học có câu: “Đao tẩu bạch, kiếm tẩu hắc”, ý muốn nói, dùng đao thì thích hợp chém ngay chính diện, dụng kiếm thì thích hợp với thế tấn công nghiêng. Nhưng Đoàn Khắc Tà tự thị bản thân thân pháp khinh linh, vừa rồi chạm chiêu thấy vô hại, cho nên liều lĩnh, vừa ra tay đã dùng kiếm pháp lăng lệ, phi thân tiến thẳng,dĩ nhiên là không đặt Dương Mục Lao trong mắt.

Dương Mục Lao được xưng là Thất Bộ Truy Hồn, tạo nghệ bộ pháp, chưởng pháp của hắn thật hơn người, công lực so với Đoàn Khắc Tà cũng thắng hơn một bậc. Đoàn Khắc Tà vừa rồi chạm chiêu vô hại, là do chàng ra tay vừa cương mãnh vừa linh hoạt.

Dương Mục Lao, một chưởng này kiêm cả thủ lẫn công, theo thế tiến của địch nhân mà biến hóa, có thể chỉ trong sát na lập tức chuyển sang thế công, hoặc cũng có thể chuyển sang thế thủ, quả nhiên là biến hóa rất khó lường, thần diệu vô cùng.

Đoàn Khắc Tà phi thân trực tiến, chính là hợp với ý muốn của hắn, hắn đột nhiên thối lui một bước, chưởng lực toàn bộ triệt hồi, kéo về che chở trước ngực. Đoàn Khắc Tà một kiếm phóng tới, hốt nhiên cảm giác một luồng tiềm lực vô hình, chặn ngay trước mặt, tựa như động phải một bức tường đồng vách sách, kiếm thế bị ngăn trở mất một hai thốn, mũi kiếm còn chưa tới được tâm khẩu của Dương Mục Lao, kiếm chiêu đã sử hết.

Dương Mục Lao thừa dịp kiếm chiêu của chàng đã dùng hết, đồng thời hét lên một tiếng lớn, song chưởng từ ngang ngực đẩy ra, chưởng lực như bài sơn đảo hải, tận lực phóng ra.

Lúc này có rất nhiều võ sĩ chạy đến, còn có không ít gia nhân tay cầm đuốc tiến hành lục soát trong hoa viên. Sử Nhược Mai dựa bên cạnh cửa sổ nhìn ra, mặc dù không nhìn thấy rõ ràng, nhưng khả dĩ cũng phân biệt được ai công ai thủ, ai chiếm thế thượng phong.

Nàng thấy Đoàn Khắc Tà khinh địch tấn công, những người xung quanh la hét, tự phát giác không ổn. Lúc này lại đột ngột thấy song chưởng của Dương Mục Lao đồng thời phát ra, Đoàn Khắc Tà nhân vì chiêu số đã hết, cự ly lại quá gần, toàn thân đều đã bị bao phủ dưới chưởng thế của đối phương, Sử Nhược Mai không khỏi chấn động kinh hãi, thiếu chút nữa đã kêu lên.

May mắn nàng không thất thanh kinh hoảng, vì ngay trong sát na nguy cấp đó, hốt nhiên thấy Đoàn Khắc Tà sử dụng khinh công siêu trác tuyệt, thân hình bay lên khỏi mặt đất, vừa vặn đúng lúc nhượng cho chưởng lực của Dương Mục Lao vượt qua!

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ oanh thật lớn như sét đánh, nguyên lai một chưởng của Dương Mục Lao đảo qua, không đánh trúng Đoàn Khắc Tà, liền kích vỡ một phiến đá thái hồ, đá vụ bay tán loạn, tựa như liên châu đạn phát, đánh thương vài tên Ngoại Trạch Nam của Điền Thừa Tự. Đám võ sĩ này biết không thể tiến vào, liền lùi ra xa.

Nói thì chậm, nhưng diễn biến rất nhanh, Đoàn Khắc Tà bay lên không xoay người một cái, chân chưa chạm đất, bảo kiếm đã lăng không đâm xuống, nhằm ngọc chẩm, minh di, sơn lăng, dương cốc, duy kiều năm đại huyệt của Dương Mục Lao phóng đến.

Dương Mục Lao xoay tít thân mình một vòng, ống tay áo vung lên, vươn ba ngón tay móc vào mạch môn Đoàn Khắc Tà. Chỉ nghe một tiếng “xuy”, kiếm quang lướt qua, một nửa tay áo của Dương Mục Lao đã bị cắt đứt, nhưng bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà cũng bị hắn phất trúng một cái, kiếm thế không thể đâm ra đúng với phương vị đã định, kết quả là không trúng một huyệt đạo nào.

Đoàn Khắc Tà thân hình chớp lên, tránh khỏi một trảo của Dương Mục Lao, cảm thấy trên mạch môn có chút tê buốt. Đoàn Khắc Tà không khỏi rùng mình, “Chưởng lực của lão ma đầu quả nhiên lợi hại, ta không thể khinh địch được!”

Hai người lại tiếp tục giao thủ, Đoàn Khắc Tà sử ra kiếm pháp sư truyền “Viên Công kiếm pháp”, khinh linh mãnh liệt tấn công, cùng một lúc, khi tiến thì như khỉ vượn chuyền cành, lúc lui thì nhanh tựa long xà, tung lên như thần ưng phi thiên, đánh xuống như mãnh hổ vồ mồi, tiến thì công lui thì thủ, biến hóa như gió thổi lá rơi, nhanh như chớp giật, bốn phương đều có thân ảnh của chàng.

Công lực của Dương Mục Lao so với Đoàn Khắc Tà cao hơn một bậc, nhưng khinh công của Đoàn Khắc Tà lại thật sự cao minh. Chưởng lực của Dương Mục Lao có thể đánh bạt kiếm của chàng đến gần, nhưng không thể đánh trúng thân thể chàng. Vì song phương công lực như không hơn kém nhiều, Dương Mục Lao chỉ bằng vào phách không chưởng lực, nên không thể đả thương Đoàn Khắc Tà. Bởi vậy khi song phương đều xuất ra bản lãnh toàn thân, Đoàn Khắc Tà quả nhiên chiếm thượng phong, giữ lấy thế công.

Nhưng Dương Mục Lao cũng giữ thế thủ rất vững, hắn cước đạp phương vị cửu cung bát quái, có chưởng lực hùng hậu hộ thân, lại bộ pháp tránh né ảo diệu. Đoàn Khắc Tà mặc dù chiếm tám phần thế công, nhưng trong nhất thời cũng không thể công phá thế trận ngự của hắn.

Sử Nhược Mai xem thấy mà trong lòng nở hoa, âm thầm tự nhủ: “Chàng bất quá có niên kỷ bằng ta, không ngờ lại đạt tới mức như vậy, thực khiến cho người ta bội phục!”

Nàng lại nghĩ tiếp: “Nguyên lai đêm đó khi chàng giao thủ cùng ta, đã thầm ra tay lưu tình, tối đa chỉ sử dụng năm phần bản lĩnh. Đáng tiếc ta lại không biết tốt xấu, ngược lại nhục mạ chàng”.

Nghĩ đến đây nàng lại vừa cao hứng, vừa hối hận. Cao hứng vì trượng phu anh hùng như vậy, sau lại hối hận vì mình gặp mặt mà bỏ qua. Nghĩ đến quên mình, bất giác nàng dụng lực dậm mạnh một cái. Nhi tử bảo bối của Điền Thừa Tự được lấy làm chỗ đặt chân, bị cái dậm này mà chết đi sống lại, hắn bị điểm huyệt đạo kêu không thành tiếng, chỉ phát ra tiếng ô ô trong cổ họng.

Sử Nhược Mai đang lúc suy nghĩ miên man, chợt nghe tiếng hoan hô của đám võ sĩ nọ ầm lên, thi nhau nói:

“Khấu thống lĩnh đến rồi, Khấu thống lĩnh đến rồi!”

Hai bên tách ra, một đại hán đầu beo to lớn vạm vỡ chạy đến. Nguyên lai người này là Khấu Danh Dương, thống lĩnh của Ngoại Trạch Nam. Đám Ngoại Trạch Nam nhân vì đêm nay chịu thiệt hại, lại bị Dương Mục Lao khinh thị, trong lòng mang hận, liền có người cố ý nói:

“Khấu thống lĩnh, ngài đến vừa đúng lúc, tiểu tặc này lợi hại quá, Dương tiên sinh chỉ sợ không đối phó nổi!”

Khấu Dương Danh hừ một tiếng nói:

“Một kẻ dùng mê hương thì chỉ là tiểu tặc hạng tam lưu, có được bao nhiêu bản lãnh. Các ngươi đứng hết qua một bên xem thủ đoạn của ta đây!”

Lập tức hắn hùng hổ lao đến, oang oang nói:

“Dương lão tiên sinh đừng vội hoảng hốt, ta đến giúp ông một tay đây!”

Nguyên lai, Đoàn Khắc Tà có mang mê hương bí chế của sư huynh Không Không Nhi, Không Không Nhi lại là thiên hạ đệ nhất thần thâu. Mê hương y chế ra, chính là thiên hạ độc bộ, so với loại mê hương trên giang hồ thường dùng là Kê Minh Ngũ Cổ Phản Hồn Hương lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần. Đoàn Khắc Tà nhân bởi vì võ sĩ của Điền Thừa Tự quá đông, chàng lại tránh phải sát thương nhiều, mặt khác, chàng cũng có nhiều ít tâm tính ham chơi đùa của tiểu hài nhi, muốn thử xem hiệu lực mê hương của sư huynh, nên mới mang ra dùng. Lần này vốn là chàng có hảo tâm, nhưng không ngờ ngược lại khiến cho Khấu Dương Danh chửi thành “hạ tam lưu tiểu tặc”.

Những võ sĩ ngủ say như chết mà Sử Nhược Mai nhìn thấy chính là do Đoàn Khắc Tà dùng mê hương đánh mê, trong đám đó có cả Khấu Danh Dương, nhưng hắn công lực cao thâm, bị trúng mê hương, thân thể tự nhiên sinh ra kháng lực, do vậy hồi tỉnh trước tiên, đùng đùng nổi giận, lập tức đuổi tới.

Bảy đệ tử của Dương Mục Lao và hắn tại Điền phủ mang thân phận khách khanh, không cần gác đêm cho Điền Thừa Tự, vì vậy cũng đều không bị mê hương. Sở dĩ vậy mà người đầu tiên phát hiện ra Đoàn, Sử hai người là đệ tử của Dương Mục Lao, sau đó Ngoại Trạch Nam và gia đinh của Điền phủ mới từ bên ngoài kéo vào truy bắt. Những Ngoại Trạch Nam phụ trách canh gác hôm nay, trừ có Khấu Danh Dương ra, đều còn chưa tỉnh, do vậy không có ai đến đây.

Đoàn Khắc Tà giận dữ nói:

“Tốt lắm, ngươi chửi ta là tiểu tặc hạ tam lưu, ha ha, ta nếu là hạ lưu, ngươi sớm đã mất mạng rồi! Ngươi biết ta vì sao mà phải dùng mê hương không, ta vì sợ các ngươi ăn cơm của Điền Thừa Tự, không thể không vì hắn mà bán mạng, nếu như các ngươi tỉnh táo, các ngươi sẽ không thể không cùng ta động thủ, bảo kiếm của ta không có mắt, cũng sẽ không tránh khỏi ngộ thương các ngươi. Ai ngờ ngươi lại đại ngốc như vậy, quả nhiên không thấy lòng tốt của người, lại muốn giả làm hảo hán, ngươi mặc dù đã tỉnh, khả dĩ cũng có thể giả trang chưa tỉnh, vì cái gì mà muốn đến trường náo nhiệt này cùng với lão ma đầu chịu chết, thật là ngu không thể nói!”

Đoàn Khắc Tà bất quá mới chỉ là hài tử mười sáu mười bảy tuổi, trong lòng nghĩ sao nói vậy, nhưng lần này lại khiến Khấu Danh Dương tức giận đến thất khiếu bốc khói, ngửa mặt lên trời cười rộ nói:

“Ngươi là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, dám nói lời to tát, ngươi có bản lãnh gì khả dĩ đả thương ta? Được, ta cũng không muốn lấy mạng ngươi, trước tiên bắt ngươi đánh ba trăm gậy!”

Hắn nhanh chóng phi thân tiến đến, vừa ra tay là sử dụng công phu Phân Cân Thố Cốt thủ.

Khấu Danh Dương cũng là một hành gia võ học, mới nhìn qua vài chiêu, cũng không phải là hắn không biết kiếm pháp của Đoàn Khắc Tà rất tinh diệu. Nhưng thứ nhất là do hắn quá tự thị Phân Thân Thác Cốt thủ là thiên hạ vô song, hơn nữa lại đã luyện thành “Hỗn Nguyên nhất khí công”, khi cận chiến chưa bao giờ thất bại. Thứ hai là hắn biết Đoàn Khắc Tà khi giao đấu cùng Dương Mục Lao, Dương Mục Lao chưởng lực hùng hậu ra sao hắn hiểu rõ, trong lòng nghĩ rằng, Đoàn Khắc Tà tuổi còn trẻ, cho dù kiếm pháp tinh diệu thì sau khi cùng Dương Mục Lao giao chiến cũng sẽ thấm mệt cho nên liều lĩnh sính tài trước mặt Dương Mục Lao.

Khấu Danh Dương sở dĩ sính tài trước mặt Dương Mục Lao là có nguyên cớ bên trong. Hắn đố kỵ danh khí của Dương Mục Lao lớn hơn hắn, đố kỵ Dương Mục Lao được Điền Thừa Tự xem trọng sẽ tranh mất địa vị của hắn.

Nào ngờ Dương Mục Lao cũng có tâm tư như hắn, đặc biệt với lời nói vừa rồi của hắn càng thêm tức giận, trong lòng ám muội nghĩ: “Khấu Danh Dương ngươi là cái thá gì? Lại dám coi thường ta, ta bàng quan đứng xem, xem ngươi làm được gì?”

Vốn hai người bọn họ, nếu như đồng tâm hiệp lực, mặc dù không thể bắt sống được Đoàn Khắc Tà nhưng chắc chắn có thể thắng. Hôm nay Dương Mục Lao lập tâm muốn làm cho Khấu Danh Dương xấu mặt, liền cố ý phát ra một hư chưởng, rồi tự thủ bàng quan, điều này thật là quá tiện nghi cho Đoàn Khắc Tà.

Đoàn Khắc Tà cũng đang tức giận Khấu Danh Dương xuất ngôn hồ đồ, thấy hắn lao tới tấn công chính hợp với tâm ý, hét lên một tiếng lớn:

“Đến đây!”

Bảo kiếm rung lên, tả chuởng phát theo. Khấu Danh Dương cũng không chịu kém, nghiêng người động thân, thi triển thủ pháp Phân Cân Thác Cốt, một trảo nắm được đầu vai của Đoàn Khắc Tà.

Thế nhưng nội công của Đoàn Khắc Tà vốn theo chân truyền đường lối của Tàng Linh Tử, lập thành nhất gia, cùng với các tông phái võ học Trung Nguyên bất đồng. Xương tỳ bà bả vai vốn là một trong những bộ vị nội công khó luyện đến nhất, xương tỳ bà nếu như bị nắm giữ, công phu sẽ không còn sử được nữa. Nhưng với nội công tâm pháp của Tàng Linh Tử, lại có thể luyện được xương tỳ bà trở nên cứng rắn. Khấu Danh Dương dụng lực bóp mạnh, ngược lại đầu ngón tay của mình bị phản chấn đến đau nhức.

Động tác của hai người đều nhanh đến cực điểm, cơ hồ đồng thời một lúc. Tả chưởng của Đoàn Khắc Tà cũng đã cùng hữu chưởng của Khấu Danh Dương chạm chiêu. Chỉ nghe một tiếng “Bùng” vang lên, Khấu Danh Dương phiên thân lộn nhào, nói thì chậm nhưng diễn tiến rất nhanh, Đoàn Khắc Tà hét lớn một tiếng: “Trúng!”

Như bóng với hình, kiếm quang chớp động, trên đùi Khấu Danh Dương đã trúng một kiếm. Đấy là Đoàn Khắc Tà đã hạ thủ lưu tình, bằng không một kiếm vừa rồi có thể chém đứt một cẳng chân hắn. Tuy nhiên, Đoàn Khắc Tà cũng thầm kêu lên: “May mắn!”

Nguyên lai công lực Khấu Danh Dương và chàng tương đương, nếu như đơn đả độc đấu, Đoàn Khắc Tà ỷ vào khinh công siêu diệu cũng có thể thắng được, nhưng chắc chắn không thể dễ dàng như vậy. Hôm nay, là do Khấu Danh Dương khinh địch tấn công, liền thừa cơ cho hắn một kiếm thương.

Trong mắt Đoàn Khắc Tà lúc này, đại định vẫn chỉ là Dương Mục Lao, chàng một đòn đánh gục Khấu Danh Dương, không hề lơi tay, lập tức hướng Dương Mục Lao phóng tới. Dương Mục Lao đang lúc đắc ý, kiếm chiêu của Đoàn Khắc Tà đã như cuồng phong bạo vũ ập đến. Dương Mục Lao thầm hối hận:

“Không ngờ Khấu Danh Dương lại trúng thương như vậy, hắn cũng là người bên mình, chà, ta nhất thời không nhịn được tức giận, ngược lại giúp cho tên tiểu tặc này chiếm được tiện nghi”.

Khấu Danh Dương thương thế cũng không nặng, nhưng hắn vốn thân phận là thống lĩnh Ngoại Trạch Nam, mới một chiêu giao thủ đã bị người đánh chổng vó lên trời, lại là trước mặt của Dương Mục Lao, không còn giấu mặt vào đâu được cho nên mặc dù hắn trong lòng hiểu rõ Đoàn Khắc Tà đã hạ thủ lưu tình với mình, nhưng vẫn không nhịn được tức giận, hét ầm lên, thất khiếu bốc khói. Một thế “Lý Ngư Đả Đỉnh” tung thân đứng dậy, hắn lại hướng Đoàn Khắc Tà triển khai công kích.

Hắn đã lãnh giáo qua lợi hại của Đoàn Khắc Tà, không dám lại cận chiến, chuyển qua dùng binh khí, do vậy cởi Cầu Long tiên, độc môn binh khí của hắn bên hông ra. Cầu Long tiên này vung lên dài đến hơn một trượng, trên roi có đầy những tua nhỏ. Cầu Long tiên mới vung lên, hắn đã xuất thủ liên hoàn tam tiên, “Hồi Phong Tảo Liễu”. Đoàn Khắc Tà thi triển tuyệt đỉnh khinh công, thân pháp so với trường tiên của Khấu Danh Dương còn nhanh hơn. Cầu Long tiên còn chưa đến, hai vai chàng khẽ rung, thân hình tùy theo hướng tiên phóng đến mà chuyển về sau. Cầu Long tiên còn thiếu vài thốn nữa mới chạm được đến vạt áo chàng.

Nhưng bên cạnh còn có Dương Mục Lao, hắn nhân lúc chàng tránh Cầu Long tiên, vội vã lẻn đến, nhanh như cơn gió, hai tay giương ra, hướng phía ngoài chụp đến một chiêu “Thương Ưng Triển Sí” chụp lấy hai cổ tay của Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà đột nhiên xoay người vận dụng chiêu “Tà Quải Đan Tiên Thức”, tả chưởng quét nghiêng ra, cắt vào Mạch môn của Dương Mục Lao, hữu thủ huơ trường kiếm lên tiếp lấy một tiên của Khấu Danh Dương tiếp tục phóng tới.

Nhưng hai người Khấu, Dương đều là nhất lưu cao thủ, võ công đều có chỗ độc đáo. Đoàn Khắc Tà dựa vào khinh công siêu tuyệt, ba mươi chiêu đầu còn ung dung ứng phó, sau năm mươi chiêu, khí lực dần dần tiêu hao, thân pháp kém linh hoạt hơn lúc đầu, ứng phó với thế công của đối phương càng ngày càng thấy khó khăn.

Dương Mục Lao bất kể thể diện, sau khi hủy diệt uy phong của Khấu Danh Dương, mặc dù hắn và Khấu Danh Dương trong lúc ấy còn có tâm bệnh, nhưng lúc này hắn đã bỏ thái độ tự thủ bàng quan, tận lực cùng với Khấu Danh Dương liên thủ. Đoàn Khắc Tà đã vài lần đột phá xuyên qua vòng trường tiên hướng Khấu Danh Dương đột kích đều bị Dương Mục Lao ngăn trở.

Dương Mục Lao cười nói:

“Khấu huynh, đúng, trước mắt dùng phương pháp của huynh, bất tất phải tham công. Chúng ta một người cận công, một người viễn tập, tiểu tặc này có chắp cánh cũng không thoát được!”

Khấu Danh Dương lần này biết kiến thức võ công của Dương Mục Lao so với mình cao hơn một bậc, không muốn cũng bị hắn thuyết phục, vì vậy dẹp bỏ ý niệm tranh công, phục tùng sự chỉ huy của hắn, từ khoảng cách hai trượng bên ngoài, huy động trường tiên tấn công.

Hắn tuy hơi kém hơn so với Dương Mục Lao, nhưng chín chín tám mốt đường Cầu Long tiên pháp cũng không tầm thường, càng đánh càng mạnh, chỉ thấy tiên ảnh tung bay, vững như trầm lôi, nhanh như chớp giật, tựa hồ múa lượn dán chặt vào thân mình Đoàn Khắc Tà. Dương Mục Lao thi triển Thất Bộ Truy Hồn chưởng pháp, như hình theo bóng, bám theo Đoàn Khắc Tà truy kích, mỗi chưởng đều hướng vào nơi yếu hại của Đoàn Khắc Tà kích tới.

Sử Nhược Mai nhìn thấy kinh tâm động phách, trong lòng âm thầm vì Đoàn Khắc Tà mà lo lắng, hốt nhiên lại nghe có tiếng hoan hô nổi lên, có người kêu lên:

“Tốt rồi, Niếp tướng quân đã đến! Không sợ tiểu tặc này có ba đầu sáu tay, cũng quyết không thể đào thoát được!”

Chỉ thấy một vị tướng quân mang nhung trang bảo kiếm, lớn bước tiến lên. Sử Nhược Mai vừa kinh vừa hỉ, nguyên lai vị tướng quân này không phải là người lạ, chính là Niếp Phong.

Niếp Phong là biểu đệ của Tiết Tung, làm trấn thủ sử của Bác Vọng Thành, ở giữa Ngụy Bác và Lộ Châu, thuộc về quản hạt của Điền Thừa Tự. An bài này là chủ ý của Tiết Tung, nhân vì hắn muốn lấy lòng Điền Thừa Tự, cho nên mang binh lực và địa bàn của Niếp Phong đều quy cho Điền Thừa Tự, đồng thời hắn lại có thể lợi dụng Niếp Phong giám thị Điền Thừa Tự, an bài một nội gián trong nội bộ của Điền Thừa Tự. Lần này nhân vì hôn sự của hai nhà Điền, Tiết nên Điền Thừa Tự mời Niếp Phong đến. Nguyên do là Niếp Phong có quan hệ với cả hai nhà nam nữ, chuẩn bị mời y đến để bồi tân lang đến Lộ Châu nghênh thân.

Tiết Tung trước khi chưa làm Tiết độ sứ, cùng với Niếp Phong trú cạnh nhau, nữ nhi Niếp Ẩn Nương của Niếp Phong với Sử Nhược Mai tình như tỷ muội, từ nhỏ đã cùng lớn cùng chơi, cùng nhau tập nghệ. Cho nên Sử Nhược Mai nhìn thấy Niếp Phong đến, thì không khỏi vừa mừng vừa sợ, trong lòng thầm nghĩ:

“Niếp biểu thúc kiếm thuật cao cường, nếu như người cũng xuất thủ, chỉ sợ tính mệnh tiểu oan gia cũng đáng lo!”

Rồi lại nghĩ: “Không biết Ẩn Nương tỷ tỷ có đến không? Niếp biểu thúc là người tốt, Ẩn Nương tỷ tỷ đối với ta lại càng tốt, không bằng ta ra gặp bọn họ, thỉnh bọn họ nể mặt ta mà tha cho chàng. Có lẽ bọn họ sẽ nghe lời thỉnh cầu của ta. Nhưng ta làm sao mà mở miệng đây? Đông người như vậy, ta làm sao có thể trước mặt mọi người khơi khơi tương nhận phu thê?”

Sử Nhược Mai đang lúc tâm thần hỗn loạn, trù trừ chưa quyết, Niếp Phong đã đến gần chiến trường. Y thấy Đoàn Khắc Tà bất quá chỉ là thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi, lại có thể cùng với Dương, Khấu hai người giao chiến bất phân thắng bại, trong lòng không khỏi vô cùng kinh ngạc, liền dừng cước bộ, hướng Đoàn Khắc Tà hỏi:

“Ngươi là ai, phụ huynh là ai, vì sao lại lén tiến vào Tiết độ phủ của Điền đại nhân?”

Đoàn Khắc Tà sớm đã từ Hạ di (Hạ Lăng Sương) mà biết Niếp Phong là người như thế nào, cũng biết Niếp Phong và phụ thân chàng có một đoạn giao tình, lập tức cất tiếng rõ ràng đáp:

“Ta đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, phụ thân ta là Đoàn Khuê Chương, ta là Đoàn Khắc Tà, chính vì Điền Thừa Tự lấy sưu thuế của dân, mang ngân khố làm sính lễ, do vậy ta mới lấy đi, đêm nay đặc biệt đến đây để ký đao lưu giản. Nghe nói ngươi làm quan vẫn còn có lương tâm, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đến trợ Trụ vi ngược sao?”

Niếp Phong nghe xong, chấn động kinh ngạc.

“Nguyên lai là nhi tử của Đoàn đại hiệp, Đoàn đại hiệp cả đời cứu khốn phò nguy, sau lại vì nước tận trung làm một liệt sĩ, thiên hạ đều khâm phục, ta làm sao có thể phương hại nhi tử của người. Thế nhưng, nếu ta tự thủ bàng quan, thì sẽ phải trở mặt đối với Điền Thừa Tự, phải nghĩ biện pháp nào có thể âm thầm trợ giúp hắn mới được”.

Trong lòng tâm niệm nghĩa với lợi hại giao tranh, nhất thời y cũng thấy rối bời.

Sử Nhược Mai đang định không để ý hết thảy nhảy ra, bỗng nghe có người thét lớn:

“Còn có một tặc nhân trong vườn! Đại suất có lệnh, quyết không được để bọn chúng chạy thoát!”

Nguyên lai, Điền Thừa Tự đã được bộ hạ đến giải cứu, hắn đầu tiên phát hiện ra phong thư Sử Nhược Mai để lại dưới gối, tiếp theo lại phát hiện kim hạp bị lấy mất, việc này không phải chuyện nhỏ! Phong thư lại khẩu khí của Tiết Tung gửi lời hỏi thăm, hắn tịnh không biết người mang thư là Sử Nhược Mai, chỉ biết là người do Tiết Tung phái đến là một cao thủ.

Phong thư mà Đoàn Khắc Tà dùng trủy thủ găm ở trên bàn, sớm đã được bộ hạ của hắn phát hiện, liền mang cùng với trủy thủ trình lên cho hắn. Điền Thừa Tự nhìn xem, lại càng kinh hãi, nhi tử của Đoàn Khuê Chương tên gọi Đoàn Khắc Tà, hắn đã sớm được nghe Dương Mục Lao nói qua, lập tức thầm nghĩ:

“Hai phong thư này bút tích không giống, không biết có phải là một người hay không? Nghe Dương Mục Lao nói, Đoàn Khắc Tà này võ công không kém, nếu như hắn chính là một thủ lĩnh cường đạo cướp sính lễ của ta, sau đó lại còn đến ký đao lưu giản cũng còn tốt, nếu như hắn lại là võ sĩ được Tiết Tung thu dụng thì sự việc thật rất nghiêm trọng”.

Phải nên biết nếu điều hắn vừa nghĩ là sự thật, thì chứng thực Tiết Tung đã thu nạp hảo thủ ở các phương, trong lòng chắc có mưu đồ với hắn, hắn sao có thể không hãi sợ.

Không lâu sau, lại có võ sĩ tiến lại bẩm báo, nói rằng tặc nhân đã bị phát hiện trong vườn, Dương Mục Lao cùng Khấu Danh Dương đang cùng tặc nhân giao thủ, xem ra chắc sẽ giành phần thắng. Điền Thừa Tự nghe xong thoáng yên tâm, nhưng bởi vì phát hiện ra hai phong thư, hoài nghi Tiết Tung phái cao thủ đến không phải chỉ có một người, bởi vậy lại truyền lệnh xuống, kêu bộ hạ tăng cường truy tìm đồng đảng tặc nhân. Trong lòng hắn đã định chủ ý, nếu như tặc nhân đều bị thủ hạ của hắn bắt giữ, hắn sẽ hướng Tiết Tung hưng binh vấn tội, nếu như tặc nhân đào tẩu, điều đó nói rằng cao thủ của Tiết Tung phái đến so với thủ hạ của hắn, mỗi người đều mạnh hơn, như vậy hắn sẽ hướng Tiết Tung cầu hòa.

Sử Nhược Mai đang lúc trong lòng rối loạn, trù trừ không quyết, không biết đi ra là tốt hay núp ở đây là tốt hơn, chợt nghe bên ngoài tiếng người ồn ào nhốn nháo, vài người tiến vào trong vườn.

Những người này cũng không phải là biết có tặc nhân trốn ở đây, bọn họ chỉ là trước mặt Điền Thừa Tự tỏ ra ân cần sốt sắng, có người liền kêu lên:

“Đại công tử, bên ngoài phát hiện có thích khách, công tử không nên ra, chúng tôi đến bảo hộ ngài”.

Bọn họ không nghe thấy tiếng hồi đáp, lại sanh kinh ngạc, nghị luận xôn xao

“Bên ngoài huyên náo đến long trời lở đất, đại công tử làm thế nào lại còn ngủ chưa có tỉnh”.

Có người liền đến gõ cửa phòng.

Sử Nhược Mai một tay nhấc nhi tử của Điền Thừa Tự lên, đột nhiên mở khai cửa phòng, trầm giọng quát:

“Ai dám tiến lên, ta liền một kiếm giết chết hắn!”

Nàng một tay giữ nhi tử của Điền Thừa Tự, một tay nắm đoản kiếm, kiếm phong ấn trên lưng hắn.

Trong những người này, có một lão hộ binh đã theo Điền Thừa Tự nhiều năm. Điền, Tiết hai người trước đây vốn cùng là tướng lĩnh thủ hạ của An Lộc Sơn, hai nhà có qua lại. Lão hộ binh này còn nhận ra được Sử Nhược Mai, không khỏi hoảng hốt, run giọng kêu lên:

“Cô, cô không phải là đại tiểu thư nhà Tiết gia sao?”

Sử Nhược Mai nói:

“Không sai, ngươi nhanh đi nói với Điền Thừa Tự, kêu hắn lập tức truyền lệnh Khấu Danh Dương và Dương Mục Lao lui xuống, nếu không ta sẽ lấy tính mệnh nhi tử lão!”

Lão hộ binh kia kêu lên:

“Tiết tiểu thư, cô làm sao có thể như vậy? Cô tháng sau đã qua cửa nhà họ Điền làm thiếu nãi nãi rồi!”

Sử Nhược Mai cả giận quát:

“Ngươi còn nói vớ nói vẩn, ta cũng sẽ cho ngươi một kiếm!”

Lão hộ binh kia sợ đến hồn bất phụ thể, vội vàng chạy đi bẩm báo với Điền Thừa Tự.

Thực là:

Hồng nhan đành bỏ quên điều giáo

Cũng vì một dạ ý trung nhân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN