Long Phụng Bảo Thoa Duyên
Chương 38: Diệu Kế Trừ Hung Trợ Tình Lữ - Một Lòng Kháng Địch Giúp Nguyên Nhung
Tân Chỉ Cô nói:
“Hay lắm, hay lắm, song phương mỗi bên đều có một người quan chiến, rất công bằng, vừa lúc đến làm chứng nhân, ai thắng ai bại cũng đều không thể lấp liếm. Được, các người vào trong góc ngồi giúp ta, tránh cho khỏi bị ngộ thương”.
Không Không Nhi cũng nói:
“Đúng vậy, chúng ta tới làm chứng nhân, đương nhiên là tụ thủ bàng quan”.
Thanh Minh Tử trông thấy sư phụ thì vừa xấu hổ lại vừa hy vọng, hắn cao giọng kêu lên:
“Sư phụ, cứu con!”
Vừa mới kêu được một tiếng thì Không Không Nhi đã bóp nhẹ xương tỳ bà của hắn, y chỉ dùng có hai thành lực đạo vậy mà Thanh Minh Tử đã rú lên như heo bị chọc tiết. Không Không Nhi nói:
“Ngươi loạn bậy cái gì? Ngươi có hiểu quy củ võ lâm không hả? Sư phụ ngươi đang ở đây cùng người tỷ võ, ngươi sao có thể kêu la ầm ĩ khiến lão phân tâm? Ngoan ngoan sang bên kia ngồi cho ta!”
Linh Thứu thượng nhân giận giữ quát:
“Lý đâu lại như vậy, Không Không Nhi, ngươi vì sao lại ăn hiếp đồ đệ ta?”
Không Không Nhi ném Thanh Minh Tử thành một đống dưới đất rồi lãnh đạm trả lời:
“Ngươi có biết tên đệ tử bảo bối của ngươi phạm tội gì không? Ta vốn sợ ngươi nổi giận, muốn chờ cho trận tỷ võ qua đi rồi mới nói với ngươi. Nhưng ngươi đã chỉ trích ta ăn hiếp đệ tử của ngươi thì ta cũng không thể không phân biện được. Thanh Minh Tử, ngươi tự mình nói đi, là môn nhân Linh Sơn phái các ngươi cậy chúng hiếp cô hay là Không Không Nhi ta lấy lớn hiếp bé, khi không lại vũ nhục ngươi? Hừ, ngươi nói hay không?”
Không Không Nhi ngón tay giữa nhấn nhẹ vào lưng hắn, Thanh Minh Tử tức thì cảm thấy như có trăm ngàn mũi lợi châm đâm vào các khớp xương, huyệt đạo của hắn, vừa đau vừa khổ, thảm hơn bất cứ loại độc hình nào. Hắn còn trông mong sư phụ đến cứu, nên vẫn muốn làm hảo hán, thế nhưng sư phụ hắn đang kịch chiến cùng Tân Chỉ Cô, làm sao có thể ra tay giúp hắn được? Huống chi Linh Thứu thượng nhân cũng biết bản lĩnh của Không Không Nhi cao hơn Tân Chỉ Cô, lão đang đoán đây là cái bẫy Không Không Nhi cố ý bày ra, nếu lão đến công kích Không Không Nhi, chỉ sợ lại là điều Không Không Nhi cầu còn không được! Bởi vì đó chính là lão phá vỡ quy củ tỷ võ trước, không trách được Không Không Nhi sẽ phản kích. Lão sau khi ác đấu một trận, nếu tái đâu với Không Không Nhi thì đó cũng chỉ là tự mình chuốc lấy khổ mà thôi.
Thế nhưng Linh Thứu thượng nhân cũng là chưởng môn một phái, là võ học đại tông sư, lại luôn kiêu ngạo thành tính, mắt thấy đồ đệ tâm ái bị người khác vũ nhục, thì sao nuốt nổi nỗi tức giận? Đang trong lúc trù trừ chưa quyết, thì tên đồ đệ bảo bối đã không chịu nổi hành hạ, cất giọng van xin:
“Không Không tiền bối, tôi nói, là tôi không đúng, tha cho tôi đi!”
Không Không Nhi nói:
“Quỳ xuống rồi nói! Ngươi đã có lòng hối lỗi, ta cũng chỉ phạt nhẹ, nhưng ngươi nhất định phải tự chửi mắng mình, bằng không sao biểu hiện được lòng thành hối ngộ của ngươi?”
Ống tay của y phất nhẹ vào cẳng chân hắn một cái. Thanh Minh Tử hai chân tê buốt, bất giác tự mình “bụp” một cái quỳ xuống, lúc này khổ sở mà hắn chịu đựng càng phát ra lợi hại, trong cơ thể như có vô số con rắn nhỏ đang cắn loạn, chỉ cầu giảm nhẹ được hình phạt, nào còn dám làm hảo hán nữa, liền vội vàng kêu lên:
“Đúng, đúng là tôi đã rất sai, rất sai, tôi không nên tụ tập môn nhân, muốn hại mạng tiền bối và Đoàn thiếu hiệp, tôi là đồ khốn nạn, tôi là thứ khốn nạn! Cầu xin lão đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho hình phạt!”
Linh Thứu thượng nhân thấy truyền nhân y bát của mình, chưởng môn đệ tử lại không có chí khí như vậy, tựa hồ tức giận muốn ngất đi, lão đang muốn không để ý hết thảy, xông qua cùng liều mạng với Không Không Nhi, Tân Chỉ Cô đã đột nhiên quát:
“Linh Thứu lão quái, lưu tâm tiếp kiếm!”
Bà phóng ra một kiếm, kiếm quang tạo lên mấy vòng tròn, tựa như sóng ba đào tầng tầng lớp lớp hướng đến đầu Linh Thứu thượng nhân ập xuống, chiêu này có tên là “Tam Hoàn Sáo Nguyệt”, trong chiêu chứa chiêu, trong thức chứa thức, thần kỳ ảo diệu, mãnh liệt phi thường, nếu như bị kiếm quang của bà cuộn xuống đầu thì sao có thể còn mạng cho được? Linh Thứu thượng nhân trong lòng rúng động:
“Ta nếu như không bình tĩnh, đừng nói là đấu với Không Không Nhi, ngay cả yêu phụ này cũng muốn lấy mạng ta trước!” Lão vội vàng nén cơn giận lại, một chưởng bổ ra, hóa giải chiêu này.
Không Không Nhi cười nói:
“Được, Thanh Minh Tử, ngươi đã tự chửi mắng mình, chửi rất đúng, nhưng ngươi khốn nạn như thế nào, còn phải kể lại rành mạch tường tận cho ta nghe, còn phải tự chửi mạnh hơn chút nữa, ta niệm tình ngươi có thành ý hối cải, khi đó mới có thể cởi bỏ hình phạt cho ngươi”.
Thanh Minh Tử ngay cả việc tự chửi mình là khốn nạn thì cũng đã làm rồi, còn cố giữ liêm sỉ gì nữa, lập tức hắn mang việc cầm đầu chúng đồng môn chiếm cứ đỉnh núi, quẳng đá lớn mưu đồ sát hại Không Không Nhi và Đoàn Khắc Tà kể ra, Không Không Nhi cười bảo:
“Linh Thứu lão quái! Ngươi có nghe thấy hay không? Ngươi còn có thể nói ta khi vũ đồ đệ của ngươi không? May mà ta và Đoàn sư đệ còn có mấy phần bản lĩnh, đệ tử của Linh Sơn phái các ngươi cũng chẳng làm được gì, chỉ là mất không mấy cái mạng, Không Không Nhi ta cũng chẳng mất một cọng tóc nào! Thanh Minh Tử, ngươi làm liên lụy tính mạng mấy người sư đệ, hổ thẹn hay không hổ thẹn?”
Thanh Minh Tử đáp:
“Tôi không phải là người, tôi là đồ vô lại, tôi là bị thịt, hại người không được thành ra hại mình, tôi thực sự hổ thẹn lắm!”
Hắn vừa khai vừa tự chửi một hồi, bao nhiêu những việc xấu ác đều thuận miệng nói ra cho bằng hết, chỉ cầu sao Không Không Nhi thích chí mà cởi bỏ hình phạt cho hắn, chuyện gì cũng đều không lý tới.
Linh Thứu thượng nhân chỉ mong nghe không thấy, nhưng lão lại ngượng ngùng chẳng dám xé áo mà bịt lỗ tai lại, hơn nữa đây là việc liên quan đến bổn môn của lão, lão muốn không nghe cũng không thể được, từng câu từng câu của Thanh Minh Tử tự mắng chửi mình vào đến lòng lão tựa như có vạn tiễn xuyên tâm. Lão vốn hận Thanh Minh Tử đánh mất thể diện của lão, lại thương tâm vì đồ đệ của mình vừa mới bị giết chết, trong lòng muốn bình tĩnh, nhưng làm sao có thể trầm ổn được? Nhất thời chưởng pháp rối loạn.
Huyền Âm chỉ của lão toàn bộ là dựa vào chân khí mới có khả năng vận dụng được, cứ như vậy, mặc dù lão vẫn còn chỉ phong bắn ra, song do chân khí tán loạn, uy lực đã đại giảm, căn bản không thể đả thương người được nữa. Tân Chỉ Cô cười bảo:
“Ta đang giao đấu đến phát nóng, chỉ phong của lão lại hây hây mát, giúp ta giải nhiệt, thực sự tuyệt diệu quá!”
Trái ngược với Linh Thứu thượng nhân, Tân Chỉ Cô trong lòng càng vô cùng thống khoái, càng đánh càng phấn chấn tinh thần.
Không Không Nhi nghĩ bụng, “Công lực của lão quái này thực sự thâm hậu, phập phồng nóng nảy có dư, thế mà vẫn còn có thể giằng co được với Chỉ Cô như vậy”. Y muốn thúc cho Linh Thứu thượng nhân bại gấp, liền lại hướng Thanh Minh Tử thẩm vấn:
“Ngươi vì sao mạo phạm Tân lão tiền bối? Nhanh nhanh khai thật ra cho ta!”
Không Không Nhi kỳ thật cũng không biết chuyện kết oán của Tân Chỉ Cô với Thanh Minh Tử như thế nào, nhưng y bất kể là ai có lý hay vô lý, mới mở miệng thẩm vấn là đã mặc định rằng Thanh Minh Tử không đúng, dùng luôn hai từ “mạo phạm”, trong lòng thầm nghĩ, “Cho dù là Chỉ Cô đuối lý, thì thằng lỏi này bị ta dọa như vậy cũng phải tự mình nhận lấy phần xấu”.
Thanh Minh Tử sớm đã bị độc hình của Không Không Nhi hành hạ đến chết đi sống lại, huống chi Tân Chỉ Cô lại ở ngay trước mặt hắn, hắn nào còn dám nói hoang? Hắn trương khuôn mặt đỏ như gan lợn lên, lúng ta lúng túng trả lời:
“Là tôi có mắt không biết núi Thái Sơn, không nhận ra Tân lão tiền bối, tôi bị sắc mê tâm, khi gặp ở trên đường, tôi liền đi theo, đi theo….đùa, đùa giỡn người! Bị người hoạn mất!”
Không Không Nhi bỗng nhiên cả giận quát:
“Ngươi thực là đồ vô sỉ cùng cực, còn không mau tự vả, hay là muốn ta động thủ?”
Thanh Minh Tử sợ đến mất mật, sợ Không Không Nhi một khi động thủ thì càng không biết chịu bao nhiêu đau khổ nữa, nghe thấy Không Không Nhi mới quát thì như được phụng thánh chỉ, vội vàng trái phải vung ra, bôm bốp tự vả mình. Không Không Nhi nói:
“Tân lão tiền bối không giết ngươi giữa đương trường, đó cũng là nể mặt sư phụ ngươi rồi, ngươi vì sao còn không biết hối cải? Ngươi nói xem, ngươi có hay không lấy công báo tư, tu tập đồng môn, giúp ngươi báo thù riêng?”
Không Không Nhi không bảo hắn ngừng tay, Thanh Minh Tử vẫn đang một mặt tự vả, một mặt đáp:
“Đúng, tôi là cầm thú, tôi là súc sinh, Tân lão tiền bối lượng rộng như biển, tha mạng tôi, tôi lại vì bị người hoạn mà nuôi hận trong lòng. Tôi mượn cớ nhận lời mời của Sử Triêu Nghĩa, có thể quang đại bổn môn, liền đưa toàn bộ đệ tử bổn môn hạ sơn, chỉ huy bọn chúng vây công Tân lão tiền bối!”
Trong khi tiếng bạt tai bôm bốp vang lên, Linh Thứu thượng nhân tức giận đến thất khiếu bốc khói, lại vừa xấu hổ, vừa phẫn nộ, lão nằm mơ cũng không ngờ được chưởng môn đại đệ tử mà lão sủng ái như vậy lại làm xằng làm bậy đến thế, tự mình đánh mất thể diện còn chưa đủ, lại làm liên lụy mười mấy sư đệ vì hắn mà bỏ mạng, từ nay về sau nguyên khí Linh Sơn phái đại thương, uy phong mất sạch, làm sao còn có chỗ đặt chân trong chốn giang hồ? Cao thủ tỷ đấu, sao có thể tức giận phân thần được? Linh Thứu thượng nhân cũng biết đạo lý này, nay trước tình trạng như vầy, mỗi cái bạt tai tựa như đánh vào trong lòng lão, lão dù có công phu hàm dưỡng tốt đến đâu, cũng đã sớm tức giận đến cơ hồ chết đi sống lại, nào còn có thể điều hòa hô hấp, ngầm vận huyền công được? Tân Chỉ Cô đột nhiên quát:
“Trúng!”
Kiếm quang chợt chớp lóa, trên vai phải Linh Thứu thượng nhân đã trúng một kiếm, máu tuôn như suối, đây là Tân Chỉ Cô đã hạ thủ lưu tình, bằng không thì chỉ đâm sâu thêm một chút sẽ liền xuyên thủng xương tỳ bà của lão.
Linh Thứu thượng nhân vừa kinh vừa giận, đang đề phòng Tân Chỉ Cô lại đến truy kích, chợt thấy Tân Chỉ Cô ngửa mặt lên trời cười lớn, quẳng kiếm xuống đất, cao giọng nói:
“Linh Thứu lão quái, ta đã có nói trước, có thể tha tính mạng ngươi một lần, báo đáp hảo ý lão đã tặng linh dược. Chờ sau khi vết thương của ngươi lành lại, nếu ngươi còn muốn tái đấu, ta cũng sẽ phụng bồi ngay. Được, bây giờ không ai lĩnh tình của ai, ta không giết ngươi, ngươi muốn đi thì có thể đi luôn!”
Với thân phận của Linh Thứu thượng nhân, chớ nói là đã bị thương vô lực, cho dù còn chưa bị thương, đã thua mất một chiêu thì cũng tuyệt không dây dưa cùng Tân Chỉ Cô nữa.
Không Không Nhi cũng cười ha hả, rời bàn tay dán trên lưng Thanh Minh Tử đi, y nói:
“Ngươi đã tự chửi mắng mình, chửi rất là dễ nghe, tức giận của ta đã tiêu hết, cho ngươi về với sư phụ ngươi làm chưởng môn đệ tử của Linh Sơn phái. Ha ha, chưởng môn đệ tử có sở trường tự bạt tai tự chửi mắng mình trong các môn phái thực sự còn là bảo bối hiếm thấy đó!”
Linh Thứu thượng nhân bị thương chịu nhục, quả nhiên là uất khí công tâm, bỗng dưng thổ ra một ngụm máu tươi. Thanh Minh Tử lúc này được Không Không Nhi cởi bỏ cực hình, thì khôi phục lại vẻ xấu hổ trong lòng, hắn cúi đầu không dám tiếp xúc với ánh mắt của sư phụ, run rẩy kêu lên một tiếng:
“Sư phụ”.
Linh Thứu thượng nhân quát lớn:
“Súc sinh, ngươi còn có mặt mũi nào gọi ta là sư phụ!”
Lão phóng tới một chưởng, mặc dù một tay đã bị thương, nhưng công lực mấy chục năm cũng đủ để khai bia phá thạch, tức thì nện vỡ Thiên linh cái của Thanh Minh Tử, không cần Không Không Nhi động thủ, lão đã tự thân giết chết đồ đệ mình.
Linh Thứu thượng nhân phất tay áo ra cửa, hậm hực nói:
“Được rồi, được rồi, Tân Chỉ Cô, mối thù một kiếm này ta cũng không cần báo nữa. Chỉ mong các ngươi mọi thứ vừa ý, đừng có như lão nạp ta thu nhận loại đồ đệ không ra gì thế này”.
Thanh âm cực kỳ thê lương, có thể tưởng tượng được vết thương trong lòng lão so với vết thương trên thân thể trầm trọng hơn không biết là mấy ngàn mấy vạn lần.
Linh Thứu thượng nhân đã đi, nhưng câu nói kia của Linh Thứu thượng nhân cũng lại đâm sâu vào trong lòng Tân Chỉ Cô, bà không khỏi suy nghĩ, “Thanh Minh Tử dĩ nhiên là cực kỳ vô sỉ, nhưng đồ nhi Triêu Anh của ta so với hắn tốt hơn được bao nhiêu? Đến bây giờ ta mới biết nhìn nhận mọi chuyện, ôi, sợ rằng đồ đệ tâm ái nhất của ta cũng là người vô tình bạc nghĩa!” Bà bề ngoài đã đánh thắng kình địch mạnh nhất trong đời, thế nhưng trong lòng lại không có nửa điểm vui mừng vì chiến thắng, ngược lại thần sắc ảm đạm, tựa như cùng với Linh Thứu thượng nhân có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Niếp Ẩn Nương mấy người đi đến, hoan hỉ không thôi, cùng hướng Tân Chỉ Cô chúc mừng, kêu lớn:
“Tân lão tiền bối kiếm pháp quả nhiên bất phàm, rốt cục đã đánh chạy Linh Thứu lão quái”.
Sử Nhược Mai còn nói thêm vài câu:
“Lão quái này bỏ chạy cũng thật chật vật, ta thấy lão bị thương cũng không băng lại, suốt dọc đường xuống núi than thở không nguôi”.
Tân Chỉ Cô cười khổ nói:
“Đây đều là nhờ diệu kế của sư huynh Khắc Tà giúp ta, bắt Thanh Minh Tử trước mặt lão khai nhận, cho lão biết đồ đệ của lão là hạng người chẳng ra gì. Tên đồ đệ đó của lão quái không tốt, khiến lão bị thương tâm, ta mới có may mắn mà thành công. Ờ, Khắc Tà, sao ngươi quá kỳ hạn mới quay trở lại, trên đường xảy ra chuyện gì à?”
Bà được Niếp Ẩn Nương cảm nhiễm, nên cũng bắt đầu biết quan tâm đến người khác.
Đoàn Khắc Tà trù trừ chưa đáp, Không Không Nhi liền nói:
“Chỉ Cô, nó sợ muội nghe thấy mà tức giận”.
Tân Chỉ Cô trong lòng thoáng chấn động, vội hỏi:
“Y trên đường đụng phải Triêu Anh à, con nha đầu đó lại gây ra chuyện gì không hay?”
Không Không Nhi đưa mắt nhìn Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Sư đệ, đệ đã nói qua với Sử cô nương chưa?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Đệ nói rồi, Nhược Mai không hề trách đệ”.
Trên mặt chàng bất giác lộ chút tiếu dung đắc ý, tựa hồ bởi vì Sử Nhược Mai không trách chàng là việc vui mừng rất ngoài ý liệu. Niếp Ẩn Nương đang ở một bên Đoàn Khắc Tà, thấp giọng cười bảo:
“Khắc Tà, đệ cũng rất không hiểu suy nghĩ của nữ nhân người ta, Nhược Mai biết rõ chuyện này, vui mừng còn chẳng hết, sao lại trách đệ?”
Tân Chỉ Cô hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện như thế nào, ta quyết không thiên vị đồ nhi của mình nữa”.
Đoàn Khắc Tà ngại ngùng không nói, Không Không Nhi liền cười bảo:
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là Khắc Tà cứu mạng đồ nhi yêu quí của muội, lại bị nó cắn ngược cho một phát, cơ hồ nước sông không rửa sạch”.
Lập tức y mang sự tình trải qua thuật lại cho Tân Chỉ Cô, Tân Chỉ Cô quả nhiên giận dữ không nhịn được, vừa thương tâm, lại vừa phẫn nộ, thuẫn thượt thở một hơi dài, rồi nói:
“Thực sự là ta đã một phen thương yêu nó, không ngờ hành vi của nó lại ti tiện đến mức này, mặc dù còn chưa xấu đến mức như Thanh Minh Tử, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Được, được, coi như ta lúc đầu chưa thu nhận đồ đệ này, để chờ đó ta phế bỏ võ công của nó, tránh cho bị Linh Thứu thượng nhân chê cười”.
Thế nhưng Sử Nhược Mai thực sự lại khuyên giải bà ta:
“Tân lão tiền bối không cần tức giận, theo như tôi thấy, lần này lệnh đồ hãm hại Khắc Tà, đó cũng là do ái mà sinh hận, dù sao Khắc Tà cũng không có bị thương tổn, vậy thì quên đi. Bây giờ cô ta đã gả cho Mưu Thế Kiệt, hai người tính khí hợp nhau, nói không chừng thực sự có thể bạch đầu giai lão”.
Tân Chỉ Cô vốn là người nửa chính nửa tà, mặc dù biết được hành vi của Sử Triêu Anh rất không đúng, trong lòng cũng còn có một chút tiếc nuối nàng ta, tức giận vơi đi, tình thâm trỗi dậy, bà đưa mắt nhìn qua Đoàn Khắc Tà, không khỏi lại nghĩ, “Nếu như lúc đầu tiểu tử này không ruồng bỏ đồ nhi của ta, đồ nhi của ta cũng có thể gả cho hắn, cũng không đến nỗi xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu như vào mười năm trước đây, Không Không Nhi mà đi yêu người khác, với tính cách của ta, ước chừng cũng sẽ mang huynh ấy giết chết. Bất quá, ta lại không giống như những người khác. Ôi, nhân duyên tiền định, cũng chẳng nói được gì hơn”. Tân Chỉ Cô chỉ nghĩ tính tình đồ đệ mình cũng có vài phần giống mình, lửa giận qua đi, lại tha thứ cho nàng ta, bà nào có biết, tâm thuật của Sử Triêu Anh so với Thanh Minh Tử còn xấu xa hơn nhiều. Bà đã nói xong hết, không tiện thu hồi lại, liền lập tức bảo:
“Được, sau này dựa theo hành sự của nó, nếu như nó không biết hối cải, ta vẫn phế bỏ võ công của nó”.
Không Không Nhi muốn giải bớt phiền muội trong lòng Tân Chỉ Cô, cố ý làm cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn, y cười bảo:
“Sử cô nương, ngươi sao còn vẫn gọi Chỉ Cô là lão tiền bối vậy, nên biết ta và Khắc Tà chính là sư huynh đệ đó nha!”
Sử Nhược Ma là người thông minh, nghe một chút hiểu liền, lập tức nàng cười nói:
“Cung hỉ sư tẩu, xin thứ cho muội còn chưa biết. Niếp tỷ tỷ, chúng ta đều bằng vai, tỷ đối với sư tẩu của muội cũng nên thay đổi xưng hô đi”.
Tân Chỉ Cô vừa cao hứng lại vừa có mấy phần e thẹn, xấu hổ nói:
“Da mặt của huynh thật là dầy, muội với huynh còn chưa có thành thân, huynh đã bắt bọn họ gọi muội là sư tẩu”.
Không Không Nhi cười bảo:
“Dù sao cũng không phải chờ bao lâu nữa, định danh phận trước cũng không có sai”.
Đoàn Khắc Tà cũng theo ý mọi người nói:
“Sư huynh định khi nào, cũng đừng quên nói cho chúng đệ. Sư huynh, huynh bốn bể làm nhà, hành tung vô định, huynh muốn tìm bọn đệ thì dễ dàng, nhưng bọn đệ tìm huynh lại khó khắn”.
Không Không Nhi cười đáp:
“Ta là nói như thế, không chừng trước tiên phải uống hỉ tửu của đệ và Sử cô nương đó”.
Đoàn Khắc Tà bảo:
“Đệ đang nói nghiêm túc với sư huynh, sư huynh lại cười chúng tôi, bọn đệ tuổi còn nhỏ, sẽ không nhanh như vậy đâu”.
Không Không Nhi chỉnh sắc mặt nói:
“Ta cũng nói nghiêm chỉnh đó, ta muốn trước tiên là phải giải quyết một tâm sự, sau đó mới thành thân. Sau khi thành thân sẽ không chạy loạn trên giang hồ nữa”.
Tân Chỉ Cô hé miệng cười bảo:
“Muội mới không tin huynh sẽ tu tâm dưỡng tính”.
Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Sư huynh muốn kết liễu tâm sự gì?”
Không Không Nhi đáp:
“Còn không phải là tên nghiệt chướng Tinh Tinh Nhi hay sao? Ta giúp Sở Bình Nguyên truy hồi Kim Tinh đoản kiếm, cũng phải giao công đạo trước mặt sư mẫu, đã nhiều năm ta dung túng hắn, bây giờ không thể tiếp tục dung túng hắn được nữa”.
Ngừng một chút, y lại cười bảo:
“Các ngươi cũng không cần phải chờ ta, các ngươi mới sinh ra đã định hôn ước, đừng để chờ quá lâu. Không nói gạt đệ, ta cũng hối hận đã bỏ lỡ một đoạn thời gian vui thú hồi tuổi trẻ. Bất quá, sai thì cũng đã sai rồi, dù sao cũng đã qua hai mươi năm, cũng chẳng quan trọng sớm muộn một hai năm nữa”.
Niếp Ẩn Nương thấy hai sư huynh đệ bọn họ cười cười nói nói với nhau, bất giác lại có cảm xúc, thần sắc ảm đạm. Tân Chỉ Cô quan tâm đến nàng nhất, liền vội vàng an ủi:
“Ngươi đang lo lắng cho Phương sư đệ phải không, đừng có lo, y võ công cao cường, ngươi thoát ra được, nhất định y cũng sẽ không việc gì. Sáng mai chúng ta có thể xuống núi tìm y”.
Niếp Ẩn Nương nói:
“Khắc Tà không có gặp y, nói vậy y sẽ không ở vùng phụ cận. Tôi muốn trước tiên đi gặp phụ thân, tính toán hành trình, đại quân của phụ thân tôi lúc này hẳn đã đi được nửa đường rồi”.
Đoàn Khắc Tà bảo:
“Đệ và Nhược Mai cùng đi với tỷ”.
Lúc này đã tới canh năm, Tân Chỉ Cô dứt khoát không ngủ, bà vì muốn báo đáp ân nghĩa của Niếp Ẩn Nương, liền mang một chút kiếm quyết tinh diệu ra truyền thụ cho nàng. Kiếm pháp của Niếp Ẩn Nương vốn rất có căn cơ, mới nghe là thông hiểu, không quá một canh giờ đã học được rất nhiều tâm pháp thượng thừa, sau khi học xong thì đọc lại một lần, khi sắc trời sáng rõ thì liền lập tức xuống núi.
Một đoàn năm người, chia thành hai đạo, chia tay dưới chân núi. Không Không Nhi cùng Tân Chỉ Cô đi truy tung Tinh Tinh Nhi. Niếp Ẩn Nương và Sử Nhược Mai, Đoàn Khắc Tà ba người thì quay lại nghênh tiếp đại quân của Niếp Phong. Tân Chỉ Cô giao lại con thiên lý mã đoạt được của Phương Ích Phù cho Niếp Ẩn Nương.
Niếp Ẩn Nương cảm tình không dễ dàng lộ ra, nhưng trong lòng lại nhớ Phương Ích Phù vô cùng, may là có Sử Nhược Mai và Đoàn Khắc Tà suốt dọc đường giúp nàng giải muộn, nói nói cười cười một chút, nên cũng không cảm thấy tịch mịch. Thất mã bọn họ cưỡi chính là thần mã của Tần Tương tặng cho, đến chính ngọ ngày thứ hai thì đã ly khai Thổ Bảo Cốc được hơn năm trăm dặm, trong lúc đang phi ngựa, chợt thấy phía trước đầu người lố nhố, một đạo quan quân đi tới.
Cờ xí tung bay, trên thêu kim tuyến một chữ “Niếp” thật lớn, Niếp Ẩn Nương mừng rỡ kêu lên:
“Là phụ thân ta đến, ủa, sao người lại đến nhanh như vậy?”
Nên biết đại quân bộ hành thì không thể so với cưỡi ngựa được, mỗi ngày đi nhiều nhất cũng không quá bảy mươi dặm, chiếu theo phỏng chừng của Niếp Ẩn Nương thì cánh quân của phụ thân nàng muốn đến được nơi này, ít nhất cũng phải qua hai ngày nữa, không ngơg lại gặp gỡ ngoài ý liệu như vậy.
Niếp Ẩn Nương thúc ngựa phi nhanh, đến khoảng cách đủ gần thì đầu tiên thấy là hai tên gia tướng của cha nàng. Niếp Ẩn Nương cũng không quản biểu lộ thân phận trước mặt quân sĩ, liền vội vàng hỏi:
“Phụ thân ta đâu?”
Lời còn chưa dứt, chợt thấy trong đoàn quân, một thiếu niên phi ngựa băng ra kêu lên:
“Sư tỷ, người đã trở lại!”
Không phải là Niếp Phong, mà lại là Phương Ích Phù, người mấy ngày nay hết tối đến ngày, trong lòng Niếp Ẩn Nương đều nhung nhớ.
Niếp Ẩn Nương mừng khôn kể xiết, một hồi lâu không nói lên lời, Phương Ích Phù nhẹ giọng bảo:
“Phụ thân tỷ biết chuyện tỷ tiềm phục trong Thổ Cốc Bảo, người không thấy tỷ quay trở lại nên đã phái tám thám tử đi thăm dò hành tung của tỷ”.
Niếp Ẩn Nương hỏi:
“Phụ thân ta sao còn không đến?”
Phương Ích Phù cười đáp:
“Phụ thân tỷ còn ở phía sau, đây là đạo quân tiên phong, là người muốn ta dựng cờ của người lên”.
Đoàn Khắc Tà, Sử Nhược Mai hai người cũng đều đã đến, bọn họ có lòng cho Phương Ích Phù với Niếp Ẩn Nương nói thêm mấy câu, lúc này mới đến tương kiếm. Sử Nhược Mai cười bảo:
“Cung hỉ, cung hỉ, Phương sư huynh, huynh đã thăng quan rồi, thực là song hỉ lâm môn”.
Nguyên lai khi Phương Ích Phù đầu quân, Niếp Phong cho y làm “tiếu quân”, đó là chức quan nhỏ nhất trong quân đội, như bây giờ Phương Ích Phù lại đang mặc trang phục của võ quan lục phẩm. Đoàn Khắc Tà mới nghe thì không hiểu, liền hỏi:
“Còn có chuyện hỉ gì nữa?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Thăng quan là chuyện nhỏ, bọn họ hai người trùng phùng sau kiếp nạn mới là chuyện đại hỉ. Huynh xem, Phương sư huynh đỏ cả mặt lên rồi”.
Phương Ích Phù cười nói:
“Ta thấy hai người cũng đều hoan hỉ như vậy. Không cười đùa nữa, bây giờ nói chuyện nghiêm chỉnh, các người có chuyện gì khác à?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Bọn muội là bồi Niếp tỷ tỷ đi tìm huynh, Niếp tỷ tỷ chưa thấy huynh, hàng ngày mất ăn mất ngủ, trong lòng còn có chuyện gì nữa, chuyện lớn bằng trời cũng đều gác bỏ”.
Niếp Ẩn Nương nói:
“Chúng ta hoàn toàn không có chuyện gì khác, đệ định đi đâu? Đệ đã gặp phụ thân ta chưa, Thổ Cốc Bảo phát sinh sự tình, chẳng lẽ đệ còn chưa nói với người sao? Sử Triêu Nghĩa và Mưu Thế Kiệt đều đã bỏ chạy, đại quân không cần đến Thổ Cốc Bảo nữa”.
Phương Ích Phù đáp:
“Các người nếu đã không có chuyện gì khác, vậy thì cùng ta đồng hành. Ta phụng mệnh truy kích Sử Triêu Nghĩa, hắn bỏ chạy về phía Phạm Dương, đại quân của Lý Quang Bật sớm đã chờ ở đó chặn tiệt đường của hắn. Quân tình khẩn cấp, ta hẹn ngày mai phải đến Phạm Dương, chúng ta vừa đi vừa bàn chuyện”.
Niếp Ẩn Nương cùng Phương Ích Phù sóng cương đồng hành, mang các việc thuật lại, lúc này mới biết, nguyên lai hôm đó khi Phương Ích Phù chạy ra được, cũng bị thương một chút, y đi tìm Niếp Ẩn Nương, đoán rằng Niếp Ẩn Nương có lẽ đã chạy về trong quân của phụ thân nàng.
Niếp Ẩn Nương liền vội vàng hỏi:
“Thương thế của đệ thế nào? Bị thương ở đâu?”
Phương Ích Phù cười đáp:
“Là bị yêu nữ bắn trúng một mũi tên, chỗ trúng không có yếu hại, sớm đã lành rồi. Đệ cũng phóng lại ả một mũi tên, ả bị rơi cung gục xuống ngựa, chắc rằng thương thế của ả phải nặng hơn đệ nhiều lắm”.
Yêu nữ mà Phương Ích Phù nói đến dĩ nhiên là Sử Triêu Anh, Đoàn Khắc Tà ở phía sau nghe thấy, thầm nghĩ, “Nguyên lai là cô ta bị thần tiễn của Phương Ích Phù bắn thương trước, hèn gì sau đó lại bị thủ hạ của ca ca mình đánh bại, khiến phải khổ sở như vậy”.
Sử Nhược Mai vỗ ngựa lên nói:
“Niếp tỷ tỷ, phụ thân tỷ dụng binh như thần, ta vốn luôn bội phục. Nhưng lần này tại sao lại đuổi theo tên Sử Triêu Nghĩa, muội thấy nhúm tàn binh ấy của Sử Triêu Nghĩa không đủ để gây họa, đám người Mưu Thế Kiệt mới thực là phải cần đối phó”.
Phương Ích Phù bảo:
“Mưu Thế Kiệt chạy theo đường nào ta còn chưa biết. Niếp tướng quân, quyết định sách lược phía sau, nắm tình hình toàn cuộc, nói không chừng sớm đã có an bài rồi”.
Niếp Ẩn Nương bảo:
“An Sử chi loạn bắt đầu từ năm Thiên Bảo [1] thứ mười bốn, đến nay đã là năm thứ tám, lần này nếu có thể bắt được cả bọn bọn Sử Triêu Nghĩa mà trừ sạch, thì An Sử chi loạn mới có thể nói là hoàn toàn bình định. Cho nên Sử Triêu Nghĩa bản thân chỉ là cái họa nhỏ, nhưng việc này lại có ý nghĩa rất trọng đại”.
Phương Ích Phù cũng nói:
“Không sai, nên biết Phạm Dương còn có bộ thuộc cũ của Sử Tư Minh là Lý Hoài Tiên, nếu để Sử Triêu Nghĩa cùng hội họp với hắn thành một đám, tái đột phá vòng vây của quan quân, chỉ sợ giống như tro tàn lại cháy trở lại”.
Sử Nhược Mai cười bảo:
“Ta không hiểu quân sự, ta bất quá chỉ hận Mưu Thế Kiệt mà thôi, hận không thể đánh hắn một trận”.
Niếp Ẩn Nương cười hỏi:
“Sử Triêu Anh thì sao? Chẳng lẽ muội không hận ả?”
Sử Nhược Mai đưa mắt liếc Đoàn Khắc Tà cười đáp:
“Muội thật ra bây giờ lại thấy ả có chút đáng thương”.
Mấy chuyện nghị luận này cũng bất tất phải kể lại chi tiết, Phương Ích Phù đái lĩnh cánh quân khinh kỵ, hành quân thần tốc, giữa trưa ngày thứ hai, trước khi đến kỳ hạn thì đã liền tới thành Phạm Dương. Bọn họ vốn đã chuẩn bị một trận ác chiến, nào ngờ lại xảy ra chuyện rất ngoài ý liệu.
Chỉ thấy trên tường thành cao, treo một đầu người, máu thịt bầy nhầy nhưng còn có thể thấy được rõ ràng, đúng là đầu của Sử Triêu Nghĩa. Phương Ích Phù vừa kinh vừa hỉ, nói:
“Không ngờ phản tặc này đã bị mất đầu, chúng ta đi mất công một chuyến rồi”. Niếp Ẩn Nương đột nhiên chau mày nói:
“Uy, chỉ sợ có chút gì bất ổn”.
Phương Ích Phù hỏi:
“Có cái gì không ổn”.
Niếp Ẩn Nương đáp:
“Tên quân quan trên thành râu ria đầy mặt kia dường như là thủ hạ đắc lực của Sử Tư Minh trước đây, cũng là kẻ mà Sử Triêu Nghĩa muốn chạy đến, là tặc tướng Lý Hoài Tiên đó”.
Nguyên lai Niếp Ẩn Nương từng thường theo phụ thân xuất chinh, phụ thân nàng từng giao thủ với Lý Hoài Tiên, cho nên Niếp Ẩn Nương mới nhận ra hắn.
Phương Ích Phù bảo:
“Nhưng hắn đang mặc chính là trang phục của quan quân triều đình. Hơn nữa cái đầu của Sử Triêu Nghĩa thì quyết không sai”.
Đang tự đoán không ra chuyện thế nào thì thấy cửa thành đã mở, một tên kỳ bài quan cưỡi ngựa chạy ra, hắn hành qua quân lễ rồi nói:
“Đã làm khổ cực các vị, cũng may là đại loạn đã bình, không cần đánh nhau nữa. Lý nguyên soái thỉnh các vị vào thành nghỉ tạm, cùng uống một chung rượu mừng công”.
Tên kỳ bài đưa lệnh tiễn ra, Phương Ích Phù kiểm tra thấy không sai, lúc này mới không còn nghi ngờ, dẫn đội theo hắn tiến vào Phạm Dương thành.
Phương Ích Phù hỏi tên kỳ bài quân kia, lúc ấy mới biết, nguyên lai là Sử Triêu Nghĩa chạy đến đầu hàng Lý Hoài Tiên, Lý Hoài Tiên dụ hắn vào thành, mang cơm rượu tiếp đãi, Sử Triêu Nghĩa bởi vì hắn là thuộc hạ cũ của cha mình, cho nên không có nghi ngờ hắn, nào ngờ Lý Hoài Tiên sớm đã dâng thơ đầu hàng thảo tặc đại tướng quân của triều đình là Lý Quang Bật, hắn bầy ra cái bẫy này, chính đợi cho Sử Triêu Nghĩa móc câu, khi đang rượu thịt thì liền bắt sống Sử Triêu Nghĩa rồi lập tức chiêu hàng tàn binh của y. Quan quân tiến vào Phạm Dương thì loạn sự đã định, lập tức mang Sử Triêu Nghĩa lôi ra ngoài hành quyết.
Lý Hoài Tiên đã hỏi rõ ràng, biết Phương Ích Phù là tiên phong của Niếp Phong, còn có Niếp Ẩn Nương là con gái Niếp Phong, liền vội vàng xuống thành lâu nghênh tiếp, rất ân cần hướng Niếp Ẩn Nương ha hả cười nói:
“Ta và lệnh tôn là lão bằng hữu trên chiến trường, trong quá khứ đã có nhiều chỗ mạo phạm, may mắn sau này cùng làm tôi một triều, mong rằng khi cô nương trở về nói tốt cho đôi câu, mong lệnh tôn dìu dắt hơn nữa”.
Niếp Ẩn Nương nghĩ bụng, “Tên Lý Hoài Tiên này đúng là thừa cơ mưu lợi, giành giật công danh”. Nhưng hắn đã giết được Sử Triêu Nghĩa, dù sao cũng đã lập đại công, nên chỉ đành phụ họa nói với hắn:
“Lý thướng quân bỏ tối theo sáng, có công với triều đình, triều đình tự sẽ có phong thưởng. Hai chữ ‘dìu dắt’ thật không dám nhận, thay mặt gia phụ xin đa tạ”.
Sau khi vào thành, Phương Ích Phù nghỉ qua loa một chút rồi lại đi gặp Nguyên soái Lý Quang Bật. Niếp Ẩn Nương cũng là vãn bối thế giao, cho nên đi theo y. Lý Quang Bật thấy bọn họ đường xa mà đến, lại là ái tướng và con gái của Niếp Phong, nên đối với bọn họ ưu ái hơn,đặc biệt bày tiệc rượu ở hậu đường tiếp đãi.
Phương Ích Phù không giỏi ngoại giao, cứ thành thật tuồn tuột mà nói:
“Chúng tôi lần này đến đây vốn đã chuẩn bị đánh trận. Bây giờ lại không mất một chút khí lực nào, lại được Nguyên soái ban rượu mừng công, thật là xấu hổ”.
Lý Quang Bật nghe xong thì ha hả cười lớn.
Phương Ích Phù hoảng hốt hỏi:
“Nguyên soái vì sao lại cười, là vị tướng nói sai rồi ư?”
Lý Quang Bật cười đáp:
“Đã tham gia quân đội còn lo không được đánh trận sao? Đêm nay các ngươi ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm ngày mai sẽ mời các ngươi ra trận. Ngươi còn chưa biết Nguyên soái của ngươi sớm đã có an bài rồi”.
Niếp Âne Nương cũng đoán được vài phần, Phương Ích Phù thì trong lúc nhất thời không nghĩ ra, liền hỏi:
“An bài chuyện gì, tác chiến với ai?”
Lý Quang Bât buông chén rượu, nghiêm mặt nói:
“Ta mời ngươi đến, thứ nhất là tẩy trần cho ngươi, mọi người cùng uống rượu mừng công. Thứ hai là để tiễn ngươi, mang tin tức mà Niếp tướng quân vừa cho khoái mã đưa đến nói cho ngươi. Sử Triêu Nghĩa mặc dù đã chính thức bị xử tử, nhưng còn một đám nhân mã của em gái hắn và một đạo khôi tên gọi là Mưu gì đó…”
Phương Ích Phù nói:
“Gọi là Mưu Thế Kiệt”.
Lý Quang Bật bảo:
“Không sai, nghe nói Mưu Thế Kiệt này cùng với em gái của Sử Triêu Nghĩa đã kết thành phu phụ, hai đạo hợp lại, ước chừng có bốn năm vạn quân, so với tàn binh của Sử Triêu Nghĩa thì hùng hậu hơn nhiều”.
Phương Ịch Phù vội vàng hỏi:
“Vậy là đã phát hiện ra hướng đám tặc quân của Mưu Thế Kiệt di chuyển rồi sao?”
Lý Quang Bật đáp:
“Đúng vậy. Bọn chúng tháo chạy lên phía bắc, đêm qua Niếp tướng quân đã dẫn quân xuất phát từ lúc tinh sương, chuyển đường hành quân, đi tắt qua đường nhỏ chặn đầu quân giặc, mai phục ở một nơi gọi là Tuyệt Long cốc, chờ bọn chúng tự đâm đầu vào lưới. Theo tính toán thì sáng mai nhất định bọn họ sẽ tao ngộ, Niếp tướng quân phái người đến bao vây cho ta, ta chuẩn bị điều khiển một cánh kỵ binh, sáng sớm ngày mai sẽ đồng thời đến Tuyệt Long cốc, bao vây đường lui của quân địch”.
Sau khi tan tiệc, Phương Ích Phù trở lại doanh trại, mang tin tức đó nói cho Đoàn Khắc Tà và Sử Nhược Mai, mọi người đều rất hưng phấn, bất quá Đoàn Khắc Tà trong khi hưng phấn lại cũng có điều bất an, “Thủ hạ của Mưu Thế Kiệt, đều là huynh đệ lục lâm, lần này bị y lừa gạt mà hại mất tính mạng, chẳng phải là rất không đáng giá sao, phải nghĩ biện pháp gì để chừa cho bọn họ một con đường sống mới được”.
* * * * *
Ngày thứ hai, khi mặt trời còn chưa sáng, cánh kỵ binh của Phương Ích Phù đã lập tức xuất phát, Phạm Dương có con đường tắt có thể thông qua Tuyệt Long cốc, không quá sáu mươi dặm, chưa đến giờ ngọ thì đã tiến vào hạp cốc. Chỉ nghe thấy tiếng trống giục như sấm, tiếng chém giết chấn địa, đại quân của Niếp Phong quả nhiên là đã cùng với đội ngũ của Mưu Thế Kiệt triển khai một trường ác chiến trong hạp cốc.
Chỉ thấy trên chiến trường, gươm đao sáng lóa, cát bay đá chạy, binh mã của song phương đều tựa như sóng ba đào, một bên lao tới, một bên tràn lên. Niếp Phong bố trí “Trường Xà trận”, đánh đầu thì đuôi tiếp ứng, đánh giữa thì đầu đuôi cùng tiếp ứng. Cứ ba trăm quân lập thành một đội, mỗi đội lại chia làm ba lớp, phía trước là một trăm năm mươi bộ binh, tay cầm trường thương đại kích cùng với tiền phong của địch nhân tiếp chiến, ở giữa là năm mươi quân dùng câu liêm, chuyên móc chân ngựa đối phương, phía sau là một trăm tay cung, dùng loạn tiễn ổn định thế trận, yểm hộ bộ binh trào lên, bên ngoài hai cánh lại phối hợp với kỵ binh, đến lui phối hợp chặt chẽ tác chiến. Mưu Thế Kiệt mặc dù có năm vạn nhân mã, cùng với quan quân cũng không kém hơn nhiều, nhưng trong đó đại bộ phận thu nạp từ đội ngũ của Sử Triêu Nghĩa đều là đám ô hợp, chưa từng thấy trận thế như vậy, bị quan quân đánh giết đến chạy loạn xạ, tựa hồ không thành đội ngũ. Nhưng huynh đệ lục lâm do Mưu Thế Kiệt thống lãnh thì lại chiến đấu hết sức ngoan cường, Mưu Thế Kiệt mang toàn bộ lập thành phương trận, tiến thì cùng tiến, lui thì cùng lui, quan quân mấy đợt xung phong đều không phá được y. Nhưng toàn bộ tình thế chiến trường như vậy, hiển nhiên là quan quân chiếm thượng phong tuyệt đối, xem ra không lâu nữa, sau khi tiêu diệt hết bộ phận thuộc hạ của Sử Triêu Nghĩa thì binh lính của Mưu Thế Kiệt cũng chỉ có thể như cá trong chậu mà thôi.
Mưu Thế Kiệt thấy tình thế không hay, chợt cùng Sử Triêu Anh cùng cưỡi ngựa xông ra, phía sau là tám thị giả của Phù Tang đảo, mười thất mã mở một đường máu, hướng thẳng đến cây đại kỳ có chữ “Soái” của Niếp Phong. Mưu Thế Kiệt ý muốn đánh vào trung tâm chỉ huy của quan quân, chỉ cần có thể bắt hoặc giết được Niếp Phong thì quan quân sẽ như rắn không đầu chẳng thể làm gì được, sẽ liền có thể chuyển bại thành thắng.
Khi đạo nhân mã của Phương Ích Phù đầu nhập chiến trường thì cũng là lúc Mưu Thế Kiệt dẫn đầu một tiểu đội hướng vào trung quân của Niếp Phong đánh giết, mười người bọn họ bản lĩnh cao cường, quan quân bắn tên bay như mưa nhưng đều bị đao kiếm của bọn họ đánh rơi, trong đó có hai hoàng y nhân trên mình đã thụ thương, vậy mà vẫn không chịu lui lại.
Đoàn Khắc Tà chợt kêu lên:
“Hay lắm, Mưu Thế Kiệt, hôm nay lại gặp ngươi rồi! Ngươi có muốn cùng ta đánh ba trăm hiệp không?”
Hai chân khép lại, tuấn mã hí vang, từ mặt bên xông đến chặn đầu tiểu đội Mưu Thế Kiệt, chàng lấy cường cung nặng năm thạch từ trong tay của một viên cung thủ dùng liên châu tiễn phát, một lượt bắn ra bốn mũi, hai mũi hướng Mưu Thế Kiệt, hai mũi bắn Sử Triêu Anh.
Chỉ nghe thấy “viu viu” hai tiếng, hai mũi tên sướt qua bên đầu Sử Triêu Anh, trong đó một mũi bắn rớt một bông hoa tai của nàng. Đây là Đoàn Khắc Tà còn hạ thủ lưu tình, chỉ muốn dọa nàng một trận, không muốn lấy tính mạng nàng. Sử Triêu Anh đột nhiên nhìn thấy Đoàn Khắc Tà thì vừa kinh hãi, vừa phẫn hận, lại vừa thương tâm. nàng không có bị tên bắn trúng nhưng cũng nhào ngã xuống ngựa!
Mưu Thế kiệt vung trường kiếm thành một vòng cung, đánh rớt hai mũi tên Đoàn Khắc Tà bắn tới, vội vàng phóng qua cứu giúp, Sử Triêu Anh tuy không có bị thương, nhưng ngựa cưỡi lại bị quan quân bắn trúng.
Cứ như vậy, Mưu Thế Kiệt nhuệ khí đã bị bẻ gãy, lại thấy trung quân của Niếp Phong phòng ngự nghiêm ngặt, trong tám thị giả của mình thì có ba đã bị thụ thương, cho dù Đoàn Khắc Tà không đuổi tới, tự mình cũng vị tất có thể xông vào soái trướng, chém được cờ soái. Lúc này ba ngàn thiết kỵ của Phương Ích Phù đã bao vây phía sau của quân địch. Đội ngũ của Mưu Thế Kiệt mất đi chỉ huy, phương trận cũng bị quan quân phá một lỗ hổng, tức thì bị chia thành mấy khúc, đầu đuôi không thể hô ứng.
Đến lúc này Mưu Thế Kiệt sao còn dám ham chiến? Y cùng với Sử Triêu Anh cưỡi chung một ngựa, thét lên một tiếng dẫn đầu tám thị giả đánh ngược trở lại. Đoàn Khắc Tà cũng không gấp đuổi theo bọn họ, tiến thẳng vào tướng soái, yết kiến Niếp Phong.
Niếp Phong mừng rỡ vô cùng, nói:
“Hiền điệt, ngươi và Ích Phù, Ẩn Nương đều đã trở lại?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Không sai, tất cả đều đã trở lại, vãn bối đi tiếp ứng mấy người Ẩn Nương tỷ tỷ đến đây gặp người”.
Niếp Phong nói:
“Không cần, lúc này không phải lúc cha con gặp nhau. Các ngươi trở về vừa đúng lúc, ta cấp cho ngươi một cánh binh mã, ngươi cùng với Ích Phù đến trước cốc khẩu, tăng cường phong tỏa, đoạn tuyệt đường lui của địch quân. Bây giờ thế trận của quân địch đã lung lay, đây chính là cơ hội cực tốt, cho dù không thể tiêu diệt toàn bộ thì cũng phải khiến bọn chúng thương vong chín phần!”
Đoàn Khắc Tà bảo:
“Niếp tướng quân, xin thứ cho tiểu điệt nói càn, cho phép tiểu điệt mạo muội góp lời”.
Niếp Phông lấy làm lạ hỏi:
“Ngươi nói cái gì, vì sao lại dùng đến hai chữ làm càn”.
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Tiểu điệt chính là muốn tướng quân cho y một con đường sống”.
Niếp Phong cau mày nói:
“Ta đang muốn tiêu diệt sạch toàn bộ tặc quân, ngươi lại muốn ta mở một mặt lưới sao? Trên chiến trường ngươi lại nói chuyện mềm yếu như đàn bà vậy?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Đây tuy là cơ hội để tướng quân kiến lập công nghiệp, thế nhưng chẳng nghe nói giết địch ba ngàn thì mình cũng chết một trăm sao? Nếu bức bách họ trở thành thú cùng đường, song phương thực sự còn không biết tổn thất bao nhiêu nữa! Theo như tiểu điệt thấy, chỉ cần tướng quân có thể đánh tan rã địch quân thì một trận này cũng xen như là toàn thắng rồi. Tiểu điệt nguyện để cho tướng quân chê cười là mềm yếu như đàn bà, nhưng thiết nghĩ ‘Nhất tướng công thành vạn cốt khô’, suy cho cùng cũng là tàn nhẫn lắm sao?”
Niếp Phong có thể xem là tướng lĩnh tương đối có kiến thức, nhưng trong lòng vẫn không thoát được ý niệm công danh lợi lộc. Lúc này nghe xong lời khuyên can thẳng thắn của Đoàn Khắc Tà thì giống như bị chậu nước lạnh đổ xuống lòng kiêu hãnh của y. Niếp Phong sững sờ một hồi rồi lẩm bẩm nói:
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô? Ờ, ngươi coi Niếp Phong là tên đồ tể chỉ biết tàn bạo, chỉ cầu lợi ích bản thân thôi sao?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“… Tiểu điệt không dám!”
Niếp Phong thờ dài nói:
“Được, chỉ cần ngươi có biện pháp có thể đánh tan địch quân, ta cũng không muốn sát sinh nhiều. Ta giao lệnh kỳ cho ngươi, ngươi có thể đại truyền tướng lệnh”.
Đoàn Khắc Tà tiếp lấy lệnh kỳ, phi ngựa khỏi trướng, lớn tiếng hô gấp:
“Sử Triêu Nghĩa đã bị chém đầu tại Phạm Dương, Lý Hoài Tiên đã phụng mệnh triều đình thu nạp bộ hạ của của hắn, kẻ nào hàng có thể miễn tội tru lục, không muốn gia nhập quan binh còn có thể đến Phạm Dương nhận trợ cấp”.
Chín phần mười bộ hạ cũ của Sử Triêu Nghĩa đều đã không có đấu chí, mới nghe thấy một đường sống như vậy, liền thi nhau hạ vũ khí, nguyện ý đầu hàng. Nhưng đội ngũ của Mưu Thế Kiệt còn chưa dao động.
Mưu Thế Kiệt đã trở lại trong phương trận, y bật người lên trước trận cười lạnh nói:
“Đoàn Khắc Tà, không ngờ ngươi lại vác mặt ra chiêu hàng cho quan quân? Hay lắm, ngươi đã muốn cướp đoạt công danh, nương nhờ triều đình, bán đứng huynh đệ lục lâm, vậy thì lại đây, huynh đệ thủ hạ của ta đều là những hảo hán tử kiêu hùng, quyết không có một ai đầu hàng ngươi đâu!”
Trong lục lâm coi trọng nhất chính là “Nghĩa khí vi tiên”, lời này của Mưu Thế Kiệt có ý kích động lòng căm thù của bộ hạ, quả nhiên phát sinh hiệu lực, không ít người phía sau y chửi mắng Đoàn Khắc Tà.
Đoàn Khắc Tà kìm lửa giận, dùng nội công thượng thừa mang âm thanh tống ra, đè những tiếng mắng chửi lao xao của đối phương xuống, cười lạnh mà nói rằng:
“Mưu Thế Kiệt, ngươi lừa gạt huynh đệ lục lâm bán mạng cho ngươi? Những muốn bọn họ đưa ngươi lên ngồi ngai Hoàng đế sao? Ngươi có tài có đức, thì điều đó cũng được, nhưng ngươi lại hợp bọn với yêu nữ kia, muốn dẫn người Hồ xâm chiếm Trung Hoa, thử hỏi lão bách tính có thể phục ngươi không? Kẻ anh hùng hào kiệt biết đại nghĩa, rõ thị phi có thể nào mặc cho ngươi đầu độc sinh linh? Không sai, các huynh đệ lục lâm này đều là hảo hán tử, chính vì bọn họ là hảo hán tử, thì càng nên hiểu đạo lý ‘Đạo diệc hữu đạo’ [2], ngươi đưa bọn họ đi vào đường tà ác, bọn họ hà tất phải theo ngươi?”
Thủ hạ của Mưu Thế Kiệt không phải là những người không hiểu thị phi, có không ít người sớm đã bất mãn với Mưu Thế Kiệt, nhưng bọn họ cũng đa phần là bị bức ép buộc phải đi làm cường đạo, quyết không chịu đầu hàng triều đình. Cho nên nghe xong lời của Đoàn Khắc Tà, mặc dù chín phần mười đều trầm hạ xuống, nhưng không có một ai buông vũ khí.
Mưu Thế Kiệt đỏ tận mang tai, y ngửa mặt lên trời cười lớn nói:
“Ngươi nói ta mang bọn họ vào đường tà ác, vậy thì chờ xem ngươi đưa bọn họ vào đường chánh đạo. Giống như ngươi bán mình nương nhờ triều đình mới là đường chánh à?”
Mưu Thế Kiệt muốn lại kích động thêm lòng căm thù của bộ hạ đối với Đoàn Khắc Tà, y dùng tiếng cười lớn để che giấu đi tình trạng quẫn bách của mình, nhưng trong tiếng cười cũng mơ hồ lộ ra chút ý hoảng sợ.
Đoàn Khắc Tà quát:
“Câm miệng!”
Chàng đột nhiên lấy cờ lệnh của Niếp Phong ra, cao giọng nói:
“Ta quyết không muốn chúng huynh đệ đầu hàng, bản thân ta cũng quyết không tham đồ phú quý, sau này nếu họ Đoàn ta làm một quan nửa chức, thì bất kỳ ai cũng có xả thịt phanh thây, móc ruột, moi tim!”
Đoàn Khắc Tà nói đến nơi này, lập tức phi ngựa về phía trước, tay phất phất lệnh kỳ, la lớn:
“Nguyên soái có lệnh, các huynh đệ phong tỏa cốc khẩu nhường cho một đường ra, thả cho bọn họ đi! Trừ phi có người công kích các ngươi, nếu không không ai được phép động thủ!”
Lời vừa thốt ra, quan quân kinh ngạc vô cùng, nhưng thứ nhất quân lệnh như sơn, không dám vi phạm, thứ hai lại tránh khỏi một hồi tử chiến, đối với bọn họ cũng là chỗ rất thuân lợi, các tướng lãnh muốn lập công trong lòng có chút bất mãn, nhưng các binh sĩ thì phần đa đều nghĩ, “Cho dù tiêu diệt sạch quân địch, chúng ta được ban thưởng cũng rất nhỏ, tánh mạng lại không biết có bảo toàn được không”. Bởi vậy mặc dù kinh ngạc nhưng cũng vô cùng hoan hỉ, quan quân đứng chặn ở cốc khẩu lập tức tuân lệnh triệt thối, nhường cho một đường ra.
Mưu Thế Kiệt tuyệt đối liệt vào thế yếu, vốn cũng chỉ cầu có thể phá xòng vậy, nay không mất gì mà được như nguyện, nhưng “phá vây” như thế này cũng thật quá ngoài ý liệu của y, nghiêm túc mà nói, căn bản không thể xem là phá vậy, mà là quan quân mở một mặt cho bọn họ chạy! Trong lòng Mưu Thế Kiệt biết, đám lục lâm huynh đệ này, sau khi chạy thoát quyết sẽ không nghe hiệu lệnh của y nữa, sẽ chịu ràng buộc của bọn họ! Mưu Thế Kiệt trăm phương ngàn kế, chẳng dễ dàng gì mới đoạt được ngôi vị Lục lâm Minh chủ, y làm sao cam tâm để cho thuộc hạ ly tâm, từ nay về sau chỉ có thể làm một Lục lâm Minh chủ cô độc được? Như thế thà rằng bị thương vong thảm trọng dưới sự vây công của quan quân, chỉ cần bộ hạ vẫn chưa chết lòng ủng hộ y, như vậy, y vẫn có hy vọng ngóc đầu trở dậy.
Nhưng đến lúc này, bộ hạ của y đã có một đường sống để đi, sao còn chịu nghe y chỉ huy nữa? Chỉ thấy đoàn người như thủy triều, vạn mã đăng bồn, đều hướng cốc khẩu trào ra. Mưu Thế Kiệt một hơi tức giận không thể phát tiết, y thét lên một tiếng giận dữ, đột nhiên phi ngựa xông ra ngừng lại trước đầu ngựa của Đoàn Khắc Tà, một kiếm hướng chàng đâm tới.
Đoàn Khắc Tà cười lạnh bảo:
“Thả cho ngươi đi ngươi lại không đi, ngươi đã muốn động thủ, ta cũng chỉ có thể phụng bồi!”
Trường kiếm cuốn tròn, sử như đại đao, chàng bổ xuống một chiêu “Lực Phách Hoa Sơn”. “Choang” một tiếng, Mưu Thế Kiệt thân hình rung động, chiến mã chạy ra mấy bước, Đoàn Khắc Tà rượt theo phía sau, tay bắt kiếm quyết, quát:
“Hồi mã tiếp chiêu!”
Chàng phóng liền liên hoàn tam kiếm, trái phải đan xen, lại thêm một thế “Tuyết Hoa Cái Đỉnh”, một chiêu ba thức, trong sát na hai thất mã sát nhau, đã liên tiếp công kích ba đường thượng trung hạ của Mưu Thế Kiệt, bức bách y đến tay chân luống cuống, suýt nữa rơi khỏi lưng ngựa!
Đoàn Khắc Tà đại chiếm thượng phong, đây không phải bởi vì võ công của chàng cao hơn Mưu Thế Kiệt, mà bởi vì thứ nhất chàng chiếm tiện nghĩ về ngựa cưỡi, thất mã của chàng là chiến mã đã qua huấn luyện lâu ngày, thứ hai là Mưu Thế Kiệt đã khổ chiến với quan quân đến nửa ngày, công lực của y vốn chẳng hơn Đoàn Khắc Tà bao nhiêu, sau khi một người vừa khổ chiến, một người lại vừa mới đến, Mưu Thế Kiệt đương nhiên là thua thiệt rất nhiều.
Sử Triêu Anh cũng với tám thị giả gấp gáp đuổi tới, nhưng bên Đoàn Khắc Tà thì Phương Ích Phù, Niếp Ẩn Nương và Sử Nhược Mai cũng đuổi tới. Tám thị giả trong đó có hai người đã bị thương, năm người còn lại cũng đã gần như cân bì lực kiệt, bọn họ có thêm Sử Triêu Anh nữa cũng bất quá chỉ có thể giằng co cầm cự với Phương Ích Phù và Niếp, Sử nhị nữa. Ba ngàn thiết kỵ thủ hạ của Phương Ích Phù thấy chủ tướng đã giao phong, thì không chờ Phương Ích Phù phát lệnh, đã nhanh chóng xông tới.
Mưu Thế Kiệt hít một hơi khẩu khí, nhủ thầm, “Không ngờ hôm nay ta lại chết dưới tay tên tiểu tử Đoàn Khắc Tà”. Y người ngựa đều mệt mỏi, lực bất tòng tâm, sau khi giao thủ với Đoàn Khắc Tà hơn mười hiệp thì đã bị Đoàn Khắc Tà tìm ra một sơ hở, khoái mã phóng qua, Mưu Thế Kiệt còn chưa kịp chuyển đầu ngựa, Đoàn Khắc Tà đã dùng một chiêu “Bạch Hồng Quán Nhật”, mũi kiếm đâm thẳng tới lưng y!
Đúng là:
Binh bại lực cùng nơi ngõ hẹp
Lạnh lùng kinh hiểm kiếm tung bay.
——————————————————————————–
[1] 天宝 tức Thiên Bảo: niên hiệu của Đường Huyền Tông, Lý Long Cơ, năm 742-756.
[2] 盗亦有道 tức Đạo diệc hữu đạo: kẻ cướp cũng có đạo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!