Long Tế Chí Tôn - Chương 20: Đàm phán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Long Tế Chí Tôn


Chương 20: Đàm phán


Đúng lúc này, Đường Tĩnh đưa tay cướp lại điện thoại di động.

“Được, mẹ bảo sao con lại từ chối bà nội, hóa ra đều là do thằng vô dụng này giật dây!” Đường Tĩnh tức đến mức ngực phập phồng kịch liệt, bà ta chỉ vào Tô Diệu, nói: “Vậy mà con lại nghe lời một thằng vô dụng, có phải con thật sự muốn cùng nó trở thành một đôi vợ chồng vô dụng hay không? Hôm nay mẹ tạm thời nói như thế thôi, chờ sinh nhật của bà nội làm xong thì hai đứa đi Cục dân chính ly hôn đi.”

“Mẹ, Trần Dương đoán được bà nội sẽ gọi điện thoại cho con, hơn nữa…”

Lúc này Đường Tĩnh đang nóng giận, không nghe lọt lời cô nói: “Đừng có nói tới thằng vô dụng kia nữa, bây giờ mẹ cứ nghe tên của nó là đã thấy buồn nôn! Nó không có tiền thì thôi đi, lại còn không biết cầu tiến. Hiện giờ ở trong mắt bạn bè, mẹ chính là một trò cười, ai cũng biết nhà ta có một thằng con rể vô dụng!”

Vốn là một bữa cơm đoàn viên vui vẻ, khi tới cuối bữa lại tan rã trong không vui!

Chiều hôm đó, bà Tô lại cử Tô Minh đi Huyễn Ngu đàm phán.

Tô Minh cũng là đám con cháu nòng cốt của nhà họ Tô, địa vị chỉ đứng sau Tô Hải.

Tất cả mọi người đều gửi gắm hy vọng lên người anh ta, kết quả còn chưa vào được công ty đã bị đội bảo vệ túm cổ ném ra khỏi cửa chính của công ty Huyễn Ngu.

Lần nãy bà Tô đã hoàn toàn hoảng loạn, những người trẻ tuổi của nhà họ Tô năm lần bảy lượt bị đuổi ra ngoài làm cho bà ta không thể không nhận rõ hiện thực.

Chẳng lẽ tập đoàn Huyễn Ngu thật sự chỉ nhận Tô Diệu?

Bà Tô nhắm mắt ngồi trên ghế, hai tay không ngừng xoa cái đầu đang choáng váng.

“Bà nội, cháu còn một cách!” Lúc này Tô Hải đứng ra, nói.

“Ồ? Cách gì, nhanh nói ra xem.” Bà Tô mở mắt ra, nhìn Tô Hải.

“Bà nội, theo như cháu thấy, tổng giám đốc của tập đoàn Huyễn Ngu chẳng qua chỉ là một tên háo sắc. Nếu như ông ta không lưu luyến sắc đẹp của Tô Diệu thì sao lại ký hợp đồng với con bé?” Tô Hải nói: “Mỹ nữ minh châu của nhà họ Tô chúng ta cũng không chỉ có mình con bé Tô Diệu là nghệ sĩ, chị Tô Ngọc cũng rất xinh đẹp, không bằng để chị ấy đi thử xem?”

Tô Hải vừa nói xong, mọi người giống như chợt tỉnh ngộ.

Đúng thế, tên tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu này nhất định đang thèm muốn sắc đẹp của Tô Diệu nên mới ký hợp đồng với Tô Diệu.

Nếu Tô Diệu không chịu đi nói chuyện thì đổi thành người khác không phải là được rồi hay sao?

Dựa theo vai vế, Tô Diệu còn phải gọi Tô Ngọc một tiếng là chị.

Hơn nữa, vẻ đẹp của Tô Ngọc đã được nhà họ Tô công nhận, không hề kém hơn so với Tô Diệu, đẹp không phân cao thấp.

Đề nghị của Tô Hải nhận được sự tán thành của tất cả mọi người, bà Tô vung tay lên: “Mai để Tô Ngọc tới Huyễn Ngu thử xem!”

Sáng hôm sau, một mình Tô Ngọc tới tập đoàn Huyễn Ngu.

Cô gái này dù là vẻ ngoài hay là thân phận đều ở hạng đầu, nói là cực phẩm nhân gian cũng không hề quá đáng.

Cô ta mặc một chiếc váy siêu ngắn, cặp đùi thon dài được bao gọn trong đôi tất ren đen, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ, vô cùng gợi cảm.

Ngoài cửa của tập đoàn Huyễn Ngu có không ít tay săn ảnh bao vây, khi bọn họ nhìn thấy Tô Ngọc còn tưởng đây là nghệ sĩ mới của Huyễn Ngu nên điên cuồng chụp cô ta.

Ngay cả bảo vệ cũng cho rằng cô ta là nghệ sĩ của công ty nên không dám ngăn cản.

Tô Ngọc cứ như thế đi thẳng tới phòng tổng giám đốc mà không bị ngăn cản. Cô ta vừa định gõ cửa đi vào thì cửa phòng làm việc đã được đẩy từ trong ra.

Mễ Tuyết và Tô Ngọc bốn mắt đối diện nhau, cô bình thản đóng cửa lại, hỏi: “Xin hỏi cô là ai?”

“Xin chào, tôi là Tô Ngọc của nhà…”

Tô Ngọc của chưa nói xong thì sắc mặt Mễ Tuyết đã thay đổi: “Đi nhanh, đi nhanh. Ngoại trừ Tô Diệu nhà họ Tô ra, ai đến cũng vô dụng!”

Bản thân mình ngay cả cửa phòng tổng giám đốc cũng không vào được đã bị người ta đuổi ra khỏi công ty, việc này làm trong lòng Tô Ngọc cực kỳ khó chịu.

Nhưng cô ra là người đẹp nổi tiếng của thành phố Tây Xuyên mà. Ngày thường ai cũng nâng niu, cung phụng cô ta, thế mà lại bị bơ đẹp ở đây, điều này làm cho cô ta cảm thấy rất thất bại.

Tô Ngọc thua tan tác quay về, bà Tô lại một lần nữa nóng vội phát điên.

Phải làm sao mới ổn đây!

Ngày hôm sau, trong trang viên của nhà họ Tô!

Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của bà Tô, trong trang viên giăng đèn kết hoa, tiếng người nói chuyện vô cùng náo nhiệt.

Tất cả các thành viên của nhà họ Tô đều tạm gác công việc trên tay để chạy tới đây chúc thọ cho bà Tô.

Vì bà Tô là người điều khiển cả gia tộc nên đại thọ của bà ta đương nhiên phải mời rất nhiều người!

Tuy nói nhà họ Tô là gia tộc hạng ba, thế nhưng tiệc mừng thọ lần này cũng mời không ít những người nổi tiếng trong xã hội ở thành phố Tây Xuyên đến dự tiệc.

Lúc này, đã có đầy xe sang đỗ bên ngoài trang viên nhà họ Tô.

Trước một chiếc xe Mercedes Benz, Tô Diệu và Đường Tĩnh đang không kiên nhẫn đứng ở đó.

Không lâu sau, Trần Dương thong thả cưỡi con xe điện Emma mình mới mua đến.

Sau khi dừng xe, khóa lại xong Trần Dương mới vội chạy tới.

“Ngại quá, hơi tắc đường.” Trần Dương thở không ra hơi, nói.

Giao thông của thành phố Tây Xuyên đúng là thường xuyên tắc đường, anh bảo Mễ Tuyết lái xe đưa đi, thế nhưng bị tắc đường ở trong nội thành gần một tiếng đồng hồ. Thấy sắp tới lúc bắt đầu tiệc mừng thọ nên anh đành phải lấy chiếc xe điện ở trong cốp sau ra.

Tuy nhà họ Tô chỉ là một gia tộc hạng ba nhưng có thể xưng là gia tộc thì cũng có chỗ hơn người. Thế mà lại có người chạy xe điện tới chúc thọ, không ít người thấy vậy đều không nhịn được cười.

“Người này tôi biết, chính là anh chàng ở rể của nhà họ Tô!”

“Đúng, chính là cậu ta, chính là chồng của Tô Diệu!”

“Ai, thằng nhóc này đúng là chó ngáp phải ruồi, thế mà có thể lấy được nữ thần như Tô Diệu, đúng là làm người ta phải ao ước!”

“Có gì hay mà ao ước, cô không biết đâu, thằng nhóc này đã kết hôn với Tô Diệu hơn hai năm thế nhưng đến tay Tô Diệu còn chưa được đụng vào. Có người nói hai năm qua cậu ta vẫn ngủ trên sàn nhà đó!”

“Cái gì, không thể nào, người anh em này nhẫn nại quá nhỉ! Không phải người có bệnh kín gì chứ?”

Mấy người vai vế dưới của nhà họ Dư đứng một bên nhỏ giọng bàn tán.

Nhà họ Tô và nhà họ Dư có mối quan hệ tốt từ nhiều đời nay, cũng là thông gia với nhà họ Tô. Nhà họ Tô có con cháu gả vào nhà họ Dư, cũng có con cháu nhà họ Dư cưới người nhà họ Tô.

Thế nên có thể nói nhà họ Dư biết hết gốc rễ của nhà họ Tô, căn bản không có bí mật gì.

Tuy giọng của mấy người rất nhỏ, thế nhưng Tô Diệu vẫn nghe thấy, điều này làm cô vô cùng lúng túng, cô không nhịn được bèn nói với Trần Dương: “Đều tại anh đó, anh không biết dừng xe điện của anh ở xa một chút à? Nơi này nhiều khách khứa như thế, không phải tự dưng làm cho người ta có chuyện để cười sao?”

“À, lần sau anh dừng ở xa một chút là được.” Trần Dương không hề để ý mà nói.

Nhìn dáng vẻ lông bông của Trần Dương, Đường Tĩnh giận không có chỗ để phát tiết.

Hôm nay là ngày quan trọng như vậy mà nó vẫn mặc quần áo hàng chợ như thế, lẽ nào nó không biết nhục à?

Tô Diệu đã quen với dáng vẻ này của Trần Dương nên cũng không nhiều lời, cô tiến lên một bước, khẽ hỏi: “Tôi bảo anh chuẩn bị quà cho bà nội anh đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi.” Trần Dương mỉm cười, cầm một hộp gỗ hình ống, hộp gỗ này trông rất cũ kỹ, bên ngoài còn bị tróc ra từng mảng.

“Cái này… anh chuẩn bị quà cho bà nội lúc nào?” Tô Diệu nhìn Trần Dương bằng ánh mắt không thể tin nổi, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của bà nội mà, cô lo lắng tới mức mặt đỏ bừng lên: “Anh chuẩn bị tặng cho bà nội cái thứ cũ nát thế này à?”

“Cái này không phải là cũ nát!” Trần Dưng nhìn Tô Diệu một cái rồi nói.

“Đây không phải cũ nát thì là gì? Cậu cho là bọn tôi mù à?” Đường Tĩnh không nhịn được chỉ vào mũi Trần Dương định chửi ầm lên.

Mà lúc này, giọng nói của người chủ trì truyền tới từ trong trang viên: “Xin mời con cháu nhà họ Tô xuất hiện để chúc thọ cho bà Tô!”

Nghe tiếng này, Đường Tĩnh cũng bỏ ý định tiếp tục mắng mà lườm Trần Dương, kéo tay Tô Diệu vào trang viên.

Lúc này trong trang viên nhà họ Tô có rất đông người, khách quý đến chật nhà, mọi người cũng đã vào chỗ.

Bà Tô mặc bộ trang phục rất tươi vui, trên mặt cũng rạng rỡ, trông vô cùng vui vẻ.

“Giám đốc Lý của tập đoàn Tinh Vân đến chúc thọ!” Người chủ trì cầm micro hát vang về quà tặng.

Tiếp đó, một người đàn ông tuổi trung niên đi đến, chính là Lý Thiên Tinh, tổng giám đốc của Tinh Vân. Bà Tô có ơn tri ngộ với ông ta nên ông ta vô cùng kính trọng lão thái nhà họ Tô.

Ông ta đón lấy cái hộp lớn trong tay nữ thư ký rồi chúc: “Ha ha, Thiên Tinh chúc bà Tô phúc như Đông Hải, thọ tỉ với Nam Sơn!”

“Oa, đúng là một cái bình hoa đẹp!”

“Bình hoa cái gì, đây chính là sứ tráng men, cũng là sứ của triều nhà Thanh, đó là một vật quý hiếm có đó.”

Có người biết hàng nhìn sơ qua đã biết cái bình sứ này. Giá trị của bình sứ này chỉ sợ không ít hơn một triệu!

Thật sự quá khách khí, quà sinh nhật giá cả triệu bạc, mặt bà Tô đỏ bừng.

“Mau, mau, mời giám đốc Lý vào ngồi.” Bà Tô cười đến mức không khép miệng lại được: “Giám đốc Lý có lòng, lần sau cậu đừng tiêu pha như thế nữa.”

Người nào mà không biết thứ bà Tô thích nhất chính là đồ cổ. Lý Thiên Tinh tặng bình sứ tráng men này, bà ta vô cùng thích.

Có thể là do quà của Lý Thiên Tinh quá xa hoa nên các lễ vật sau đó nhìn trông vô cùng bình thường, không kích thích được sự hứng thú của mọi người nữa.

Mãi tới khi Tô Hải xuất hiện, tất cả mọi người mới xốc lại tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào anh ta.

Là cháu trai được bà Tô yêu thương nhất, rốt cuộc anh ta sẽ tặng quà gì cho bà nội đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN