Long Tế - Chương 12: Nằm mơ giữa ban ngày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Long Tế


Chương 12: Nằm mơ giữa ban ngày


“Bố, con không nằm mơ đấy chứ?” Hạ Hạo nói với vẻ đầy phấn khích.

Hạ Khởi Siêu lắc đầu, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Con trai, bình tĩnh đi, tuy bây giờ nhà họ Hạ đã sa sút nhưng trước đây nhà chúng ta là danh gia vọng tộc chính gốc ở Thương Châu. Công ty Đỉnh Phong phải nể mặt chúng ta, lát nữa khi vào bên trong, chúng ta phải ra vẻ một chút, không được để bọn họ khinh thường.”

“Vâng, bố yên tâm đi.” Hạ Hạo gật đầu như gà mổ thóc, sau đó hai người hừng hực khí thế đi vào văn phòng tổng giám đốc điều hành.

Bên trong văn phòng, Lâm Tông Vĩ đang nằm dạng háng ở ghế, thấy bố con Hạ Khải Siêu đi vào, anh ta còn chằng buồn nhấc mắt lên.

Hạ Hạo sửng sốt, sao lại khác với suy nghĩ của anh ta thế này, chẳng lẽ Lâm Tông Vĩ không nên đứng lên, gật đầu, khom lưng đón họ sao?

Lâm Tông Vĩ không nói gì, cuối cùng Hạ Khải Siêu cũng cảm nhận được điểm bất thường, nhưng đã đến đây rồi, ông ta không thể không làm gì đã về được.

“Chào Lâm tổng, tôi là Hạ Khải Siêu…” Hạ Khải Siêu lắp bắp nói.

“Ồ.” Lâm Tông Vĩ hờ hững trả lời.

Khuôn mặt Hạ Khải Siêu cứng lại, thái độ không nghiêm túc của Lâm Tông Vĩ làm ông ta rất khó chịu, nhưng mình yếu thế trước người ta, không thể không cúi đầu, có việc nhờ người khác thì phải chuẩn bị tâm lí hạ thấp cái tôi của mình xuống.

“Lâm tổng, lần này tôi đại điện cho nhà họ Hạ đến đây để nói chuyện về dự án khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền, cậu xem…”

“Nhà họ Hạ có thế mạnh gì về mặt xây dựng khu nghỉ dưỡng không?” Lâm Tông Vĩ hờ hững hỏi.

Khuôn mặt Hạ Khởi Siêu xuất hiện vẻ vui mừng, chỉ cần Lâm Tông Vĩ tiếp lời thì họ vẫn nói được.

“Lâm tổng, bây giờ nhà họ Hạ có mấy đội công trình chuyên nghiệp, lại thêm các loại thiết bị thi công loại lớn, kinh nghiệm phong phú… ngoài ra nhà họ Hạ chúng tôi khởi nghiệp từ bất động sản, kinh nghiệm xây dựng của công nhân làm cho chúng tôi rất phong phú, rất nhiều tòa nhà nổi tiếng ở thành phố Thương Châu đều là họ Hạ xây…”

Hạ Khải Siêu thao thao bất tuyệt, suýt nữa thì tâng bốc đội công trình của nhà họ Hạ lên tận trời. Sau khi nói mười mấy phút, cho đến khi miệng khô khốc, ông ta mới dừng lại.

Sau khi nói xong, Hạ Khải Siêu tự tin nhìn Lâm Tông Vĩ, ông ta có cảm giác chắc chắn mình đã làm Lâm Tông Vĩ động lòng rồi.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm Hạ Khải Siêu trợn tròn mắt.

Lâm Tông Vĩ ngủ quên luôn trên ghế!

Còn ngáy nữa chứ!

Mắt Hạ Khải Siêu lập tức đỏ lên, có người không coi ai ra gì như vậy sao?

Hạ Hạo đứng ở một bên cũng rất tức giận, trước đây khi ở bên ngoài, người khác chỉ cần nghe thấy thân phận con cháu nhà họ Hạ của họ đều sẽ cung kính tâng bốc họ lên trời, nhưng hôm nay bố con họ lại bị người ta phớt lờ.

“Lâm tổng!” Ngữ khí của Hạ Khải Siêu bất giác trở nên nặng hơn. Tuy rất tức giận nhưng ông ta không ngốc, ông ta còn chẳng dám nghĩ đến chuyện gây sự với Lâm Tông Vĩ. Vì phía sau lưng Lâm Tông Vĩ là nhà họ Trần và Thẩm Hồng Xương, bất cứ nhà nào trong hai nhà đều có thể giẫm nát nhà họ Hạ ở dưới chân.

“Ừ, sao thế?” Lâm Tông Vĩ nghi hoặc nhìn hai người giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mơ.

“Không… không có gì, tôi nói xong thế mạnh của nhà họ Hạ rồi.” Hạ Khải Siêu cố gắng nén cơn giận trong lòng và nhìn Hạ Hạo một cái.

Hạ Hạo hiểu ý sau đó lấy ra một cái hộp gỗ đàn hương dài và cung kính để trước mặt Lâm Tông Vĩ rồi cười lấy lòng: “Lâm tổng, nghe nói anh thích uống trà, cho nên bố tôi đã cố tình nhờ người mua một bộ đồ uống trà sứ Thanh Hoa nguyên kiện ở phố đồ cổ, hi vọng Lâm tổng sẽ thích.”

Lâm Tông Vĩ nhìn Hạ Hạo sau đó mở hộp gỗ đàn hương ra, một bộ dụng cụ uống trà màu trắng xanh sáng lấp lánh yên tĩnh nằm ở trong hộp.

Đây đúng là bộ dụng cụ uống trà sứ Thanh Hoa thời Nguyên, tuy không phải cực phẩm nhưng cũng là hàng tốt, tính ra thì giá trị của bộ dụng cụ uống trà này cũng phải triệu tệ.

Bố con nhà họ Hạ cũng chịu chi đấy, Lâm Tông Vĩ cười nghĩ trong lòng.

“Lâm tổng, cậu xem…” Thấy Lâm Tông Vĩ có vẻ rất hài lòng, trong lòng Hạ Khải Siêu lại bùng lên hi vọng.

“Ông Hạ, tôi thấy ông đã bỏ sót một thế mạnh của nhà họ Hạ.” Lâm Tông Vĩ mỉa mai nói.

“Hả?” Bố con Hạ Khải Siêu nhìn nhau với vẻ khó hiểu, nhà họ Hạ còn thế mạnh khác sao? Sao họ lại không biết?

“Mời Lâm tổng nói.” Hạ Khải Siêu cung kinh nói.

“Nằm mơ giữa ban ngày!” Lâm Tông Vĩ cười mỉa mai và nhả ra năm chữ: “Người nhà họ Hạ các ông cũng giỏi nằm mơ giữa ban ngày lắm.”

Sỉ nhục!

Công khai sỉ nhục!

Sắc mặt của bố con Hạ Khải Siêu lập tức trở nên vặn vẹo.

Cho đến bây giờ họ mới ý thức được ngay từ ban đầu Lâm Tông Vĩ đã không muốn nghiêm túc nói chuyện với họ… ngay từ ban đầu, Lâm Tông Vĩ đã muốn sỉ nhục bọn họ!

Ngực của Hạ Khải Siêu phập phồng dữ dội, ông ta hỏi với giọng điệu giận dữ: “Lâm tổng, rốt cuộc nhà họ Hạ đắc tội với cậu ở đâu?”

Hạ Khải Siêu không ngốc, lúc này ông ta còn chưa nhìn ra mục đích của Lâm Tông Vĩ, vậy thì ông ta sống vô ích rồi. Vốn dĩ ông ta còn đang nghĩ tại sao hơn một trăm công ty không gặp được Lâm Tông Vĩ, vậy mà bọn họ lại gặp được.

Bây giờ xem ra không phải họ giỏi mà là Lâm Tông Vĩ muốn gặp họ!

“Nhà họ Hạ đắc tội tôi, các ông đủ trình đó không?” Lâm Tông Vĩ hừ một tiếng, trực tiếp ném hộp gỗ đàn hương trên bàn vào mặt Hạ Khải Siêu.

Hạ Khải Siêu hét lên đau đớn, ông ta ôm mũi lùi về phía sau vài bước.

Rầm, rầm.

Bộ dụng cụ uống trà sứ Thanh Họa cũng rơi xuống đất và vỡ vụn.

“Tôi liều mạng với anh!”

Thấy Hạ Khải Siêu bị đánh, mặt của Hạ Hạo đỏ bừng lên, anh ta lập tức giận dữ lao về phía Lâm Tông Vĩ giống như một con sư tử đực đang lên cơn điên.

Lâm Tông Vĩ cười khẩy đá Hạ Hạo ngã xuống đất.

“Người đâu!”

Sau khi nghe thấy tiếng động vệ sĩ ở cửa xông thẳng vào bên trong.

“Lâm tổng!” Mấy vệ sĩ cùng nhìn nhìn Lâm Tông Vĩ.

“Hai thằng ngu này muốn tấn công tôi, để họ biết đây là địa bàn của ai!” Lâm Tông Vĩ cười khẩy nói, tối qua sau khi Trần Trung giao nhiệm vụ cho anh ta, anh ta đã nghĩ phải làm thế nào để trọc giận bố con Hạ Khải Siêu, để họ chủ động ra tay, Hạ Hạo không làm anh ta thất vọng.

“Vâng Lâm tổng.”

Mấy vệ sĩ cười hung ác, họ siết nắm đấm và vây bố con Hạ Khải Siêu ở bên trong.

Sau khi kêu gào thảm thiết, Hạ Khải Siêu và Hạ Hạo mặt mũi sưng vù nằm trên mặt đất, bọn họ bị đánh đến mức không thở được.

“Khiêng họ ra ngoài sau đó nói với những công ty đang đợi bàn chuyện hợp tác ở cổng công ty, cho dù là ai, muốn hợp tác với Công ty Đỉnh Phong, bắt buộc phải cắt đứt quan hệ với nhà họ Hạ, nếu không đừng nghĩ đến chuyện hợp tác!”

Bố con Hạ Khải Siêu nghe thấy lời này, trước mắt liền tối đi, họ còn chưa kịp thở đã ngất đi rồi.

Mấy vệ sĩ khiêng hai người ra ngoài, vứt ra cổng công ty giống như vứt xác chó chết.

Rất nhiều người công ty khác đứng ở cổng nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nửa tiếng trước, bố con nhà họ Hạ còn đắc ý đi vào bàn chuyện hợp tác với Lâm Tông Vĩ mà? Sao mới đó đã bị vứt ra ngoài thế?

Lúc đó bọn họ còn ngưỡng mộ, tưởng rằng nhà họ Hạ là công ty đầu tiên hợp tác với Công ty Đỉnh Phong. Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của bố con Hạ Khải Siêu, tất cả đều kinh ngạc, cũng may người vào trong đó không phải mình.

Mấy vệ sĩ lớn tiếng nói lại một lượt lời của Lâm Tông Vĩ.

Sau khi nghe xong, đám người lập tức xôn xao bàn tán.

“Bố con nhà họ Hạ giỏi như vậy sao? Lại dám tấn công Lâm tổng ở Công ty Đỉnh Phong.”

“Ha ha ha, buồn cười chết mất, đồ cáo già Hạ Vân Thịnh sao lại cử hai kẻ ngốc này đến nhỉ?”

“Nhà họ Hạ toi đời rồi, Lâm tổng đã nói như vậy, sau này sẽ không có ai dám hợp tác với họ nữa.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN