Long Tế - Chương 17: Bị cắm sừng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Long Tế


Chương 17: Bị cắm sừng


Trần Phong không hề bất ngờ với chuyện này, anh biết rất rõ bản chất của kiểu gia tộc lớn này, vị trí chủ nhà bao giờ cũng truyền cho nam, không truyền cho nữ.

“Hai, có một vài người quá coi trọng bản thân rồi, tưởng ngủ với Lâm Tông Vĩ một đêm là có thể muốn làm gì cũng được?” Hạ Tử Lan mỉa mai một câu, sau khi nói xong cô ta còn cố ý nhìn Trần Phong và cười nói: “Trần Phong, cậu vẫn chưa biết chuyện hôm qua vợ cậu bàn chuyện làm ăn với sếp tổng Công ty Đỉnh Phong phải không?”

“Hả?” Trần Phong nhướn mày.

“Nghe nói hai người họ đã bàn chuyện trong một căn phòng tổng thống tại khách sạn Hilton hai ba tiếng đồng hồ đấy.” Hạ Tử Lan thêm mắm dặm muối nói với mục đích chia rẽ vợ chồng Hạ Mộng Dao.

“Sau đó thì sao?”

Trần Phong ra vẻ ngạc nhiên, anh biết rõ hơn ai hết chuyện Hạ Mộng Dao bàn chuyện làm ăn với Lâm Tông Vĩ. Trong đầu của người phụ nữ ngu ngốc Hạ Tử Lan toàn là nước thôi sao?

“Sau đó gì cơ? Trần Phong, có phải đầu óc cậu có vấn đề gì không? Lâm Tông Vĩ đẹp trai nhiều tiền, Hạ Mộng Dao lại xinh đẹp như vậy, bọn họ một nam một nữ, tôi nói hai người đó ngồi hai ba tiếng đồng hồ làm bài tập, cậu có tin không?” Hạ Tử Lan cực kỳ tức giận, Trần Phong là đồ ngốc, cô ta đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, sao cậu ta vẫn chưa hiểu?

“Tin chứ.” Trần Phong nghiêm túc gật đầu: “Bọn họ làm bài tập với nhau, Mộng Dao về nhà kể nói với tôi rồi.”

“Phụt.”

Hạ Mộng Dao bất giác cười thành tiếng, tất nhiên là từ lâu cô ấy đã nhận ra Trần Phong đang giả ngốc, trêu Hạ Tử Lan như trêu khi, đồ khốn này, từ bao giờ lại trở nên mưu mô như vậy chứ.

Thấy Hạ Mộng Dao cười, cuối cùng Hạ Tử Lan cũng ý thức được điểm khác thường, nhưng lúc này cô ta chỉ có thể cố nói: “Trần Phong, cậu là đồ ngốc, Hạ Mộng Dao cắm sừng cậu rồi, cậu có biết không?”

“Ừm, tôi biết.” Trần Phong nghiêm túc nói.

Hạ Tử Lan á khẩu, biết rồi mà cậu vẫn bình thản như vậy?

“Trần Phong, cậu có còn là đàn ông nữa không? Bị vợ mình cắm sừng mà cậu không thấy tức giận sao?” Hạ Tử Lan mắng.

“Tại sao tôi phải tức giận?” Trần Phong hỏi ngược lại.

“Cậu… đúng là đồ vô dụng!” Hạ Tử Lan không còn gì để nói nữa.

“Không phải cậu ta không dám giận, mà là giận rồi cũng không dám làm gì Hạ Mộng Dao.” Hạ Hạo hờ hững châm chọc, anh ta coi thường Trần Phong từ tận đáy lòng, anh ta cảm thấy Trần Phong đã làm mất hết mặt mũi của đàn ông. Hôm đó ở nhà thờ tổ, anh ta sỉ nhục Trần Phong như vậy, vậy mà Trần Phong lại chẳng có cảm giác gì.

“Hạ Hạo, nghe nói hôm qua anh bị đánh, anh vẫn ổn chứ?” Khuôn mặt Trần Phong tràn đầy vẻ thân thiết, người không biết còn tưởng anh đang thật sự quan tâm đến Hạ Hạo.

“Com mẹ nó, bố mày bị đánh thì liên quan gì đến mày?” Sắc mặt Hạ Hạo lập tức trở nên vặn vẹo, hôm qua Lâm Tông Vĩ làm anh ta có ám ảnh tâm lý, cho nên điều anh ta hận nhất là người khác nhắc đến chuyện này. Nhưng Trần Phong cứ thích sát muối vào vết thương của anh ta.

“Tôi chỉ quan tâm đến anh thôi mà, sao anh lại giận thế.” Trần Phong thở dài và nói.

“Cút! Bố mày không cần đồ vô dụng bị vợ cắm sừng cũng không dám nói gì là mày quan tâm, mày có tư cách quan tâm đến bố mày!” Hạ Hạo tức giận quát lên.

Hạ Mộng Dao đứng ở bên cạnh sửng sốt nhìn, giống như lần đầu tiên cô biết Trần Phong vậy, đây có còn là ông xã gọi dạ bảo vâng của của cô không? Sao miệng anh lại gớm ghê như vậy, mới nói hai bà câu đã khiến Hạ Hạo nổi điên rồi.

“Bị vợ cắm sừng với quan tâm đến anh có gì mâu thuẫn không? Chẳng lẽ tôi bị vợ cắm sừng thì không thể quan tâm đến anh?” Vẻ mặt Trần Phong vẫn chân thành như trước.

“Mày câm mồm lại cho bố mày!” Hạ Hạo điên tiết, anh ta chỉ muốn nhảy lên đá cho Trần Phong hai cái. Vốn dĩ hôm nay anh ta định khoe mẽ trước Hạ Mộng Dao để công kích cô, cuối cùng lại bị Trần Phong gây rối, người bị công kích lại là anh ta.

Khóe miệng Hạ Mộng Dao cong lên tạo thành một nụ cười rạng rỡ, trước đây sao cô không phát hiện ra Trần Phong còn có một mặt thú vị thế này chứ.

“Con đĩ này, mày cười cái gì?” Lúc này tâm trạng Hạ Hạo vốn dĩ đã không tốt, nhìn thấy Hạ Mộng Dao cười, tâm trạng của anh ta lại càng xấu hơn.

“Hạ Hạo, giữ cái miệng của anh sạch sẽ chút đi!” Đôi lông mày lá liễu của Hạ Mộng Dao cau lại, cô ấy lập tức trở nên tức giận.

Sắc mặt của Trần Phong cũng lạnh đi, Hạ Hạo mắng anh, anh có thể không quan tâm. Nhưng anh ta mắng Hạ Mộng Dao là thách thức giới hạn của anh rồi.

“Con đĩ này, mày biết điều chút đi. Đừng tưởng ngủ với Lâm Tông Vĩ một đêm là mày có thể lên mặt ở nhà họ Hạ. Con khốn ai cũng ngủ được như mày không quyết định được gì trong nhà họ Hạ này đâu.” Hạ Hạo mắng rất khó nghe, ngực của Hạ Mộng Dao phập phồng kịch liệt, rõ ràng là cô đang rất tức giận.

“Anh thử mắng Mộng Dao một câu nữa xem!” Sắc mặt của Trần Phong lạnh lùng đến mức đáng sợ.

Nhìn đôi mắt lạnh băng không chứa bất cứ tình cảm nào của Trần Phong, Hạ Hạo bất giác run lên, nhưng anh ta vẫn cứng miệng như cũ: “Mắng thì mắng, tao là anh họ của nó, không thể mắng nó mấy câu được à? Còn mày chỉ là thằng ở rể, ăn cơm của nhà họ Hạ, mặc đồ của nhà họ Hạ, chẳng lẽ mày lại dám đánh tao?”

Trần Phong tát một phát khiến Hạ Hạo quay tròn tại chỗ một vòng, bị gãy hai cái răng.

“Xin lỗi, anh nói đúng rồi, tôi dám đánh anh thật đấy.” Trần Phong bình thản mở miệng, rồng có vảy ngược, đụng vào ắt nổi giận, Hạ Mộng Dao chính là vảy ngược của anh.

Hạ Hạo sỉ nhục Trần Phong thế nào cũng được, nhưng anh ta sỉ nhục Hạ Mộng Dao là tự tìm đến cái chết!

Cái tát này làm Hạ Hạo nổ đom đóm mắt, mấy giây sau anh ta mới phản ứng lại được, mình thế mà lại bị cái thằng vô dụng này đánh?

Lâm Tông Vĩ đánh anh ta không nói làm gì, nhưng Trần Phong là cái thá gì, có tư cách gì mà dám đánh anh ta?

“Thằng chó Trần Phong này!” Hạ Hạo giận dữ lao về phía Trần Phong.

Trần Phong cười khinh thường, anh có thể đánh mười người có vóc dáng bé nhỏ như Hạ Hạo, không hề nói quá chút nào.

“Bốp”.

Trần Phong lại tát thêm một cái, Hạ Hạo lại quay tròn một vòng nữa giống như là con quay.

“Trần Phong, cậu làm gì vậy? Đánh người là phạm pháp, cậu có biết không?” Hạ Tử Lan luống cuống, cô ta muốn tiến lên ngăn cản Trần Phong.

“Câm mồm! Còn nói nữa tôi đánh luôn cả chị đấy!” Trần Phong hung hăng nói.

Hạ Tử Lan lập tức không nói gì nữa.

Trần Phong không có suy nghĩ thương hoa tiếc ngọc, huống chi từ lâu anh đã thấy Hạ Tử Lan ngứa mắt. Hạ Tử Lan còn nhiều lời, anh sẽ không ngại để cô ta cảm nhận cảm giác bị ăn bạt tai.

Bị Trần Phong cho ăn hai cái bạt tai liên tiếp, Hạ Hạo hoàn toàn ngơ ngác.

Đây có còn là chàng rể vô dụng bị đánh không đánh lạnh, bị mắng không mắng lại không? Sao hôm nay nó lại hung hăng thế?

Nhìn thấy Trần Phong lại đi về phía mình, có một nỗi sợ hãi bất giác trào dâng trong lòng Hạ Hạo.

“Trần Phong, cậu… cậu muốn làm gì? Tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ, nếu cậu đánh tôi, tôi có bị làm sao thì ông nội sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!” Hạ Hạo uy hiếp nói.

Trần Phong cười khẩy nói: “Anh thấy tôi sẽ sợ Hạ Vân Thịnh sao?”

“Cậu… cậu điên rồi sao?” Hạ Hạo trợn tròn mắt, Trần Phong lại dám gọi thẳng tên của Hạ Vân Thịnh.

“Đồ mất dạy!”

“Đúng là muốn chết!”

“Đuổi nó ra khỏi nhà họ Hạ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN