Long Tế
Chương 52: Thiếu chủ
Buổi bán đấu giá này cuối cùng cũng kết thúc.
Khi những người khác lần lượt ra về, Tôn Quế Phương không kiên trì được nữa, bà ta ngã ra đất giống như bùn nhão.
“Toi rồi, lần này toi rồi…” Tôn Quế Phương mất hồn mất vía lẩm bẩm nói.
“Chị dâu, đã lấy được một trăm triệu rồi mà? Sao chị lại nói là toi rồi?” Lâm Lan không nghĩ được sâu xa như vậy, lúc này vẻ mặt bà ấy rất phấn khích.
Những một trăm triệu đấy, cả đời này bà ấy chưa nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.
Đánh chết Lâm Lan cũng không ngờ là con gái bà ấy lại có giá trị như vậy.
“Nếu không có thằng vô dụng Trần Phong thì chắc chắn Mộng Dao đã được gả vào nhà giàu có. Ba năm qua, em cũng không cần ở nơi bé như lòng bàn tay, cả ngày phải leo thang bộ, mệt chết đi được.” Lâm Lan càu nhàu một lúc lâu, khi nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng màu đen trên tay, gương mặt bà ấy lại lộ ra một nụ cười.
“Bây giờ tốt rồi, cuối cùng những ngày cực khổ cũng đã trôi qua. Em chia chị cho mười triệu trong một trăm triệu này nhé.” Lần này Lâm Lan rất hào phóng, bà ấy hiểu là nếu không có Tôn Quế Phương, thì lần bán đấu giá này, đừng nói là một trăm triệu, ngay cả mười triệu cũng khó kiếm được.
“Bốp.”
Ai ngờ được Tôn Quế Phương lại thẳng tay tát một cái vào Lâm Lan, trên mặt Lâm Lan lập tức có năm dấu tay đỏ ửng.
“Đồ ngu này! Sắp chết đến nơi rồi mợ có biết không!” Tôn Quế Phương tức đến mức xì khói, bà ta tưởng rằng mình đã tham của lắm rồi, nhưng con ngu Lâm Lan còn tham của hơn bà ta. Chẳng lẽ Lâm Lan không hiểu họ không thể nhận một trăm triệu của Thẩm Quân Văn sao?
“Chị dâu? Chị đánh em làm gì? Chết đến nơi gì chứ?” Lâm Lan ôm mặt và hỏi với vẻ khó hiểu: “Chẳng phải cậu Thẩm đã trả tiền rồi sao? Chị lo gì chứ?”
“Tiền của Thẩm Quân Văn mợ có dám nhận không?” Tôn Quế Phương cắn răng hỏi.
“Có gì không dám chứ?” Lâm Lan bĩu môi: “Em là mẹ vợ tương lai của cậu ta, cậu ta không dám làm gì em đâu.”
“Em thấy ông trời cũng có mắt, thấy em bị Trần Phong giày vò ba năm, cũng nên hưởng phúc rồi, cho nên mới cho Thẩm Quân Văn, cháu ruột của người giàu có nhất Thương Châu đến chỗ em.”
“Đến khi Mộng Dao gả vào nhà họ Thẩm, em sẽ là mẹ vợ của người giàu có nhất Thương Châu tương lai. Ha ha ha, không ngờ Lâm Lan này cũng có ngày huy hoàng. Chị dâu, chị hãy đợi đến lúc được hưởng ánh hào quang của em đi.” Lâm Lan chìm trong mơ ước về cuộc sống tốt đẹp tương lai, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt tuyệt vọng của Tôn Quế Phương ở bên cạnh.
Hết thuốc chữa rồi, con ngu này hết thuốc chữa thật rồi.
Nếu chỉ là một hai chục triệu thì còn đỡ, có khi Thẩm Quân Văn sẽ độ lượng một chút, thật sự giao số tiền này cho Lâm Lan.
Nhưng đây là một trăm triệu!
Hơn nữa còn là một trăm triệu do bị người ta gài bẫy. Nếu Thẩm Quân Văn lòng dạ hẹp hòi, thậm chí sẽ tưởng ba người họ bắt tay với Trương Đông Thần cho cậu ta vào bẫy. Nên Thẩm Quân Văn chắc chắn sẽ trả thù, phía sau Trương Đông Thần có nhà họ Trương, còn phía sau họ có gì?
Hạ Vân Thịnh? E là đến lúc đó ông ta cắt đứt quan hệ với họ còn không kịp ấy.
Tôn Quế Phương hối hận vô cùng, lần này đúng là lấy đá đập vào chân mình, vốn dĩ bà ta muốn dụ một con dê vào trong nhà, kết quả không cẩn thận lại dụ một con sói vào nhà.
Bây giờ con sói này muốn ăn thịt người, không ai cứu được bọn họ.
Tôn Quế Phương chỉ có thể hi vọng vào Hạ Mộng Dao, hi vọng rằng Hạ Mộng Dao có thể làm Thẩm Quân Văn thích, đến lúc đó có thể tha cho họ.
Sau khi đưa cô gái U-crai-na ra ngoài, Trương Đông Thần tiếp tục đi vào hầm đỗ xe, nhìn thấy xung quanh không có ai, lúc này anh ta mới gọi cho một số điện thoại.
“Thiếu chủ, đúng như cậu dự đoán, thằng ngu Thẩm Quân Văn đến thật rồi.” Vẻ mặt của Trương Đông Thần hết sức cung kính, vẻ bất cần đời lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Nếu có người nhìn thấy dáng vẻ của Trương Đông Thần lúc này, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, rốt cuộc là người có thân phận thế nào mới có thể khiến cậu chủ nhà họ Trương đối xử một cách cung kính như vậy.
“Ừ, cuối cùng nó ra giá bao nhiều tiền?” Giọng nói ở bên kia điện thoại có chút lạnh nhạt, cứ như mọi việc đều nằm trong dự đoán.
“Chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi nghìn!” Trương Đông Thần trả lời.
“Tốt lắm, Đông Thần, chuyện này cậu làm tốt lắm.” Khóe miệng của Trần Phong cong lên tạo thành một nụ cười, lần này cho Trương Đông Thần qua đó, đúng là một chiêu tuyệt diệu.
“Thiếu chủ quá khen rồi, đều do thiếu chủ chỉ dẫn tốt.” Giọng điệu của Trương Đông Thần càng ngày càng cung kính. Lời này của anh ta tuy có chút tâng bốc, nhưng sự khâm phục trong lòng cũng là thật. Vì sau khi Trương Đông Thần nói với Trần Phong danh sách tham gia buổi đấu giá, Trần Phong đã đự đoán được Thẩm Quân Văn chắc chắn sẽ đến đó, hơn nữa còn đến với thái độ phải giành bằng được.
Lúc đó sau khi hét giá hai mươi triệu, vốn dĩ Trương Đông Thần còn hơi lo lắng, cảm thấy có phải Trần Phong dự đoán sai rồi, Thẩm Quân Văn sẽ không đến. Không ngờ vào giây phút cuối cùng, Thẩm Quân Văn thật sự xuất hiện!
Không khác chút nào so với dự đoán của Trần Phong!
Sau đó không có gì để nói nữa, anh ta diễn một màn kịch trước mặt Thẩm Quân Văn để Thẩm Quân Văn móc ra thêm bảy tám mươi triệu nữa.
Đúng là dự đoán như thần!
Trương Đông Thần rất ít khi khâm phục một người bằng tuổi như thế này, nhưng anh ta thật sự phục Trần Phong sát đất.
“Đông Thần, cậu không cần khiêm tốn. Nếu cậu diễn không tốt, làm lộ sơ hở thì Thẩm Quân Văn cũng sẽ không mắc bẫy đâu.” Trần Phong cười nói.
Ngay từ khi biết Lâm Lan muốn mở buổi bán đấu giá lần đầu tiên của Hạ Mộng Dao, Trần Phong đã âm thầm lên kế hoạch. Sau khi điều tra ra trong danh sách tất cả người mua của Lâm Lan có Thẩm Quân Văn, Trần Phong liền đoán được Thẩm Quân Văn sẽ không từ bỏ cơ hội trả thù anh. Thẩm Quân Văn nhất định sẽ tham gia buổi bán đấu giá.
Để dụ Thẩm Quân Văn vào tròng, Trần Phong đã huy động thế lực của mình ở nhà họ Trương, để Trương Đông Thần tham gia buổi bán đầu giá, một mặt để trừng phạt Thẩm Quân Văn, mặt khác là để duy trì sự ổn định của tình hình.
Trần Phong không thể trơ mắt nhìn bà mẹ vợ ngu xuẩn của mình thật sự bán cho Hạ Mộng Dao cho người anh không thể kiểm soát được.
Trần Phong để Lâm Lan bán Hạ Mộng Dao cho Thẩm Quân Văn là vì anh có tự tin là có thể khiến Thẩm Quân Văn không dám chạm vào Hạ Mộng Dao.
Nếu không thì hôm nay có người ra giá một trăm triệu, Trần Phong cũng sẽ bảo Trương Đông Thần ra giá nhiều hơn một trăm triệu so với người đó.
Vì Hạ Mộng Dao là vô giá với Trần Phong!
“Đúng rồi, thiếu chủ, tôi đã điều tra ra, chuyện này là do Tôn Quế Phương chủ trì, bà ta nắm được điểm yếu của bà Lâm…” Trương Đông Thần nói, Trần Phong không trừng trị Lâm Lan anh ta còn hiểu được, nhưng Trần Phong không trừng trị Tôn Quế Phương thì anh ta không hiểu nổi.
“Điểm yếu? Điểm yếu gì?” Trần Phong tò mò hỏi.
“Là…” Dường như Trương Đông Thần hơi khó mở lời.
“Nói đi, cậu không cần giấu giếm đâu.” Trần Phong cười gượng nói, anh đã đoán được đại khái rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!