Long Tế - Chương 9: Koenigsegg
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Long Tế


Chương 9: Koenigsegg


“Trần Phong, mày… đang làm gì thế!” Triệu Thế Hoa rất muốn xông qua đánh cho Trần Phong một trận nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì anh ta lại lùi bước.

Nhưng vợ của mình bị đánh, anh ta lại không thể không ra mặt, lắp bắp cả nửa này, cuối cùng gào lên một câu: “Thằng… thằng vô dụng Trần Phong này, thế mà mày lại đánh phụ nữ, mày có còn là thằng đàn ông không?”

“Tôi không đánh phụ nữ đâu, nhưng Hạ Tử Lan cũng được xem là phụ nữ à?” Trần Phong cười khẩy: “Từ lâu tôi đã muốn xé cái miệng thối của chị ta rồi, lần này chỉ là cảnh cáo thôi, nếu có lần sau thì không đơn giản như vậy đâu!”

“Còn anh, nếu không phục thì cứ đến tìm tôi bất kỳ lúc nào. Nhưng nếu để tôi biết các người âm thầm trả thù Hạ Mộng Dao thì tôi cũng không ngại tiễn hai người đi gặp diêm vương đâu!”

Sắc mặt Triệu Thế Hoa chợt thay đổi, không biết tại sao anh ta lại cảm nhận được khí phách khiến người khác run sợ trên người Trần Phong. Triệu Thế Hoa ngửi được mùi nguy hiểm, trong lòng anh ta khá sợ hãi.

Anh ta nghi ngờ, Trần Phong này… có còn là tên vô dụng ngày trước không?

Sau khi nói xong, Trần Phong liền tới bên cạnh Hạ Mộng Dao rồi cười nói: “Mộng Dao, chúng ta về nhà thôi.”

“Vâng.” Hạ Mộng Dao ngoan ngoãn gật đầu, cô ấy rất bất ngờ về cách xử sự hôm nay của Trần Phong, thậm chí lúc anh nói những lời vừa nãy khiến cô ấy cảm thấy dường như anh biến thành một người khác vậy.

Cô ấy không rõ nữa, trước đây Trần Phong không thể nào làm ra những chuyện như ra tay đánh người, cậy thế bắt nạt người khác.

Nhưng điều khiến cô ấy mừng thầm là tất cả những điều anh làm đều là vì mình.

Ngay lúc họ vừa đi được mấy bước thì tiếng động cơ xe chói tai vang lên từ phía xa, mấy giây sau, một chiếc tia chớp màu đen xuất hiện trong phạm vi nhìn của tất cả mọi người.

Tiếng động cơ gầm rú khiến tai người ta như bị điếc, dáng xe rất cảm giác khoa học, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, chiếc siêu xe thể thao khoác lên mình nước sơn đen bóng sang trọng hệt như bậc đế vương tôn quý đang tỏa ra luồng khí khiến người khác kinh hãi.

Thoáng chốc, ánh nhìn của tất cả mọi người trong khuôn viên đều bị chiếc tia chớp màu đen thu thút.

Trước chiếc tia chớp màu đen này, tất cả mọi thứ đều mờ nhạt!

“Koenigsegg!”

“Một trong ba loại xe thần thánh của thế giới!”

Có người am hiểu về xe thở gấp, kinh ngạc kêu lên.

Nhưng càng nhiều người nhìn chằm chằm vào chiếc xe không chớp mắt, bọn họ càng muốn biết vì sao ở công ty nhà họ Hạ lại xuất hiện chiếc siêu xe thể thao như thế này!

Hạ Tử Lan đang gào thét cũng lập tức nín bặt, sắc mặt căng thẳng, vì chiếc siêu xe màu đen kia đang chạy về hướng của bọn họ.

Dừng rồi!

Hạ Tử Lan hít thở không thông, Triệu Thế Hoa cũng nuốt một ngụm nước bọt.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc sơ mi hoa bước từ trên xe xuống, đi về phía bọn họ.

Triệu Thế Hoa hít sâu một hơi, trong đầu bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, xem thử trước đây mình có gặp người đàn ông trước mặt này ở đâu chưa.

“Thưa anh…” Triệu Thế Hoa cười khẽ, chuẩn bị chào hỏi người đàn ông mặc áo sơ mi hoa kia.

Nhưng ngay lập tức, nụ cười trên mặt anh ta đông cứng.

Vì người đàn ông mặc sơ mi hoa không thèm nhìn anh ta lấy một cái đã đi về phía sau anh ta.

Phía sau…

Triệu Thế Hoa lập tức quay đầu, nhìn thấy cảnh tượng khiến anh ta cả đời cũng không quên được.

Ấy vậy mà cái người đàn ông mặc áo sơ mi hoa bước từ Koenigsegg xuống lại khom lưng chào Trần Phong!

Triệu Thế Hoa dụi mạnh mắt mình, cảm thấy chắc chắn mình nhìn nhầm rồi.

“Anh Trần, anh quên lái xe về.” A Báo nói một cách cung kính, câu của hắn nói rất thông minh, không hề nói thẳng rằng xe này là do Thẩm Hồng Xương tặng, mà lại nói rằng Trần Phong quên lái xe về, đồng nghĩa với việc chiếc xe này vốn dĩ là của Trần Phong, khiến anh không có lý do gì để từ chối.

Trần Phong tức cười, anh nào có xe nào quên lái về, nếu nói quên lái thì cũng là chiếc xe điện của anh chứ không phải là chiếc siêu xe trước mặt này.

Cách tặng xe của Thẩm Hồng Xương đúng là rất thông minh, Trần Phong thật sự không có lý do gì để từ chối.

Dù sao thì cũng chả ai đánh kẻ chạy lại.

“Xin lỗi, lúc nãy đi vội quá nên làm phiền cậu phải đưa tới.” Trần Phong đường hoàng nhận chìa khóa.

“Anh Trần khách sáo rồi.” A Báo mỉm cười nói.

Thấy Trần Phong nhận chìa khóa xe, Triệu Thế Hoa và Hạ Tử Lan đều mắt A mồm chữ O, tất cả những nhân viên đứng trong sân cũng há to miệng đến nỗi có thể nhét cả hai cái trứng gà vào.

Chiếc siêu xe này là của thằng vô dụng Trần Phong này à?!

Trên gương mặt nhỏ của Hạ Mộng Dao cũng tràn đầy kinh ngạc, cô ấy là người hiểu Trần Phong nhất, nếu nói Trần Phong là chủ của chiếc xe này thì có thế nào cô ấy cũng không tin.

“Đi thôi, Mộng Dao, chúng ta về nhà.” Thấy Hạ Mộng Dao vẫn còn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ thì Trần Phong huơ tay rồi nói.

Mặt Hạ Mộng Dao đỏ ửng, bấy giờ mới hoàn hồn.

Trần Phong mở cửa xe cho Hạ Mộng Dao, Hạ Mộng Dao ngoan ngoãn ngồi bên ghế phụ.

Sau đó Trần Phong cười như không nhìn Triệu Thế Hoa và Hạ Tử Lan một cái rồi ngồi vào ghế lái, trong tiếng gầm của động cơ, chiếc tia chớp màu đen nghênh ngang rời đi.

“Không… không thể nào!”

“Chắc chắn tên vô dụng đó thuê chiếc xe này!”

Hạ Tử Lan cũng không còn tâm trí nào để lo tới nỗi nhục lúc nãy bị đánh, lại một lần nữa nói kháy, có đánh chết cô ta cũng không tin chiếc xe kia là của Trần Phong.

“Đồ ngu! Chiếc xe kia không phải thuê đâu!” Triệu Thế Hoa nghiến răng, trong mắt anh ta toàn là sự đố kỵ. Anh ta có thể khẳng định chiếc xe này không phải được thuê. Anh ta là nhân viên công ty Thẩm Hồng Xương, ba ngày trước anh ta đã thấy Thẩm Hồng Xương lái chiếc xe này, theo lời của giám đốc thì chiếc xe này là xe mới của Thẩm Hồng Xương giá trị hai mươi sáu triệu tám trăm ngàn nhân dân tệ, siêu xe phiên bản giới hạn toàn cầu, khắp cả Hoa Hạ chỉ có sáu chiếc. Thẩm Hồng Xương mua chiếc xe này là để làm quà mừng thọ chuẩn bị tặng cho vị lãnh đạo lớn nào đó.

Nhưng hôm nay, chiếc xe này lại đến tay Trần Phong. Triệu Thế Hoa không biết vì sao nhưng anh ta có thể khẳng định chiếc xe này không phải được thuê, vì có muốn thuê cũng thuê không nổi!

“Ông xã, ý anh là gì thế?” Sắc mặt Hạ Tử Lan cứng nhắc, không phải thuê thì là mua à?

“Không có ý gì! Sau này bớt chọc Hạ Mộng Dao và Trần Phong đi! Mối thù hôm nay anh khuyên em cũng đừng mơ trả được!”

Triệu Thế Hoa lạnh lùng nói, nói xong thì cũng chẳng thèm để ý tới Hạ Tử Lan nữa, ngồi luôn vào ghế lái.

Hạ Tử Lan tức đến giậm chân, rồi cũng theo lên xe.

Lên xe, Hạ Mộng Dao nhìn Trần Phong một cái rồi nói: “Sau này đừng làm những việc thế này nữa.”

“Hả? Việc gì?” Trần Phong ngẩn người hỏi.

“Thuê xe đó.” Hạ Mộng Dao tức giận lượm Trần Phong một cái rồi nói: “Tôi biết anh không muốn tôi mất mặt nhưng anh cũng không cần phải thuê xe chứ. Thuê chiếc xe này tốn nhiều tiền lắm đúng không.”

Sắc mặt Trần Phong quái lạ, vốn anh còn đang nghĩ phải giải thích chuyện chiếc xe với Hạ Mộng Dao thế nào, ấy thế mà Hạ Mộng Dao tự tìm được lý do cho anh luôn.

“À, cũng không bao nhiêu tiền, nhưng em yên tâm, sau này anh không vậy nữa đâu.” Mặt Trần Phong không biến sắc trả lời.

“Vậy thì được.”

Hạ Mộng Dao quay đầu đi, gương mặt nhỏ vẫn rất nghiêm túc nhưng trên khóe môi nở một nụ người người ta khó có thể nhìn thấy được.

Hiệu suất làm việc của Trần Trung rất cao, chưa đến nửa ngày đã giải quyết xong thủ tục hợp tác cụ thể với Thẩm Hồng Xương.

Nhà họ Trần đã đầu tư ba mươi lăm tỉ tệ, Thẩm Hồng Xương đầu tư mười lăm tỉ tệ, hai nhà cùng thành lập một công ty khai thác du lịch, tên công ty là Đỉnh Phong!

Công ty Đỉnh Phong sẽ xây dựng một khu nghỉ dưỡng lớn ở núi Ngọc Tuyền, khai thác hết phong cảnh ở núi Ngọc Tuyền.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN