Lòng Tham
Chương 14: XIV. Mềm Lòng
Vào tiết thứ hai, nghỉ giữa giờ mười phút. Giáo viên phụ trách môn Toán lớp y gọi y tới phòng giáo viên lấy bài thi cho lớp, chờ tới lúc y cầm xấp bài thi về lớp, một chai nước suối và một chai nước chanh được đặt ngay ngắn trên bàn. Không cần nghĩ cũng biết là tác phẩm của Thích Nhiên.
Không ngoài dự đoán, Thích Nhiên ngồi bàn sau thoải mái nhấc cằm, nói: “Đợi cậu lâu quá, mời cậu uống đó. Thích chai nào thì lấy đi.”
Hay ví dụ như lúc hai người bọn họ cùng nhau đi mua kem sau khi tan học, Thích Nhiên cũng phải giành trả tiền cả hai cây cho bằng được. Lúc đầu Hạ Tuyển còn cảm thấy kỳ quái, muốn hỏi cậu có chuyện gì, nhưng không hiểu sao lần này Thích Nhiên lại cực kì kín miệng, hỏi tới chỉ ấp úng lừa gạt y, Hạ Tuyển hỏi lại cậu liền tức giận, lớn tiếng nói Hạ Tuyển không biết gì cả. Sau đó Hạ Tuyển mới hiểu được, chuyện này hơn nửa là hậu quả của việc y bị Thích Giang Chử bắt gặp lúc làm việc thêm ở tiệm lẩu.
Thích Giang Chử chắc đã nói với Thích Nhiên, bảo Thích Nhiên chăm sóc Hạ Tuyển.
Thích Giang Chử làm cái gì cũng không muốn cho ai biết, cặp mắt kia cái gì cũng đều có thể giấu được, một khi hắn không nói lời nào thì ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, cho dù hắn có nói, nhưng chỉ cần hắn không muốn ai biết cũng có thể không một lỗ hổng mà giấu đi. Hạ Tuyển siết chặt chai nước khoáng, Thích Nhiên ngồi thẳng tắp ở đằng sau, cả gương mặt đầy phòng bị, giống như chỉ cần Hạ Tuyển trả lại chai nước lên bàn Thích Nhiên, Thích Nhiên sẽ lập tức nhảy dựng lên——
Nếu như Thích Nhiên muốn tu luyện thành Thích Giang Chử, chắc còn cần mấy vạn năm.
Thấy Hạ Tuyển vặn nắp chai nước suối ra uống một ngụm, hai bên vai của Thích Nhiên mới buông xuống lại. Lúc này, một đám học sinh nam chen chúc đi vào phòng học, bọn họ vừa mới chơi bóng rổ xong, người vào đầu tiên kêu Thích Nhiên một tiếng ngay lập tức bước tới.
Vệ Kiệt là lớp phó thể dục lớp y, bởi vì thường xuyên chơi bóng rổ với nhau, sau cuộc thi đấu bóng rổ lúc trước, Vệ Kiệt và Thích Nhiên hiện tại cũng đã chơi khá thân, bình thường sau khi tan học đều kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ. Hạ Tuyển cùng Thích Nhiên vốn là bạn thân, y vì vậy cũng bị kéo vào chung nhóm. Tuy rằng y rất ít nói, là một người không có độ tồn tại.
“Này, Thích Nhiên, cậu thấy bài viết mới trên confession trường mình chưa?”
Thích Nhiên không có hứng thú gì trả lời: “Chưa thấy.”
Vệ Kiệt không cam lòng quay đầu hỏi Hạ Tuyển.
Confession của trường thực ra khá buồn chán, hơn nửa bài đăng đều chỉ là để kết bạn, trao đổi mã qq hoặc để thả thính ai đó thôi, không khỏi làm người khác nghi ngờ toàn bộ trí lực của những người này đều dùng ở đây hết rồi, đến khi thi chỉ có thể được trứng ngỗng. Nửa còn lại là để than vãn mắng chửi giáo viên bộ môn cùng giáo viên chủ nhiệm, một mình giáo viên chủ nhiệm có thể cân hết thầy cô của cả trường.
Chỉ có điều vào hai tuần trước có thằng ngốc nào đó viết bài chửi giáo viên Anh văn khối 11, còn không muốn sống mà up kèm ảnh chụp. Không biết như thế nào mà bài đăng đó bị chính chủ nhìn thấy, cô giáo bị chọc tức sắp thổ huyết. Chuyện này bị làm lớn lên, đến bây giờ vẫn chưa biết là ai làm, cuối cùng cũng không biết là giáo viên nào đã xác định xác thực bức ảnh được chụp ở lớp 11A7 của họ.
Bởi vì chỉ có lớp bọn họ dán một đóa hoa hồng nhỏ trên bảng.
Bởi vì đóa hoa hồng nhỏ đó, 43 học sinh trong lớp 11A7 bị liên lụy, một cách oan ức. Từ đó về sau những bài viết để nói xấu giáo viên không còn được đăng nữa, chỉ còn lại thả thính và kết bạn.
Hạ Tuyển thực sự không có hứng thú gì, lắc lắc đầu xin lỗi Vệ Kiệt. Thích Nhiên khoát tay áo một cái, nói: “Confession trường có gì mới?”
“Một bí mật rất kích thích.”
Vệ Kiệt vừa nói vừa lấy điện thoại đưa cho Hạ Tuyển cùng Thích Nhiên coi, “Lần này thật sự rất mới mẻ, không những mới mẻ còn rất kích thích, giống y như tiểu thuyết vậy.”
Cho dù Vệ Kiệt nói như vậy, Hạ Tuyển vẫn là không có hứng thú lắm. Ngay lúc đó, mấy học sinh ngồi cuối lớp nháo loạn lên, Vệ Kiệt nhạy bén nhận thấy khác thường, ngẩng đầu nhìn thoáng về phía sau. Học sinh bọn họ ở trường đã lột da trưởng thành từ lâu, đã sớm luyện thành hỏa nhãn kim tinh, Vệ Kiệt tiếp nhận được ám chỉ trong ánh mắt của họ, lập tức hơi di chuyển cơ thể giấu điện thoại, quả nhiên ngay lập tức nhìn thấy cái đầu hói bóng loáng của thầy giám thị.
Vệ Kiệt ngay lập tức nói: “Tan học sẽ cho hai người coi! Tình huống không ổn rồi, đi trước đây.”
“Thần thần bí bí, ” Thích Nhiên nhìn Vệ Kiệt nhảy trở về chỗ ngồi giống như con khỉ, quay đầu nói với Hạ Tuyển, “Anh tớ mới gửi tin nhắn, hỏi buổi tối hai đứa mình muốn ăn cái gì.”
Chu Huyền trăm bận ngàn bận tranh thủ được một chút thời gian muốn mời Thích Giang Chử đi ăn một bữa cơm, anh có chuyện quan trọng cần nói, kết quả lại bị từ chối, lý do là Thích Giang Chử phải về nhà ăn cơm với em trai. Số lần ăn cơm ở nhà của Thích Giang Chử gần đây có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sau khi nghe xong Chu Huyền không vui nói: “Cậu cứ như vậy thì làm sao có người yêu chứ, bị đứa nhỏ nhà cậu trói chân trói tay lại rồi còn đâu.”
Thích Giang Chử đã quyết định rồi, Chu Huyền khuyên giải như thế nào cũng vô dụng, Chu Huyền không thể làm gì khác, lùi một bước nói: “Tớ qua nhà cậu ăn ké là được chứ gì?!”
Sau khi mua xong thức ăn trong quán cơm, Chu Huyền đi về cùng Thích Giang Chử. Hai người bọn họ không tan tầm sớm như học sinh, lúc về đến nhà Thích Nhiên cùng Hạ Tuyển đã làm bài tập ở trên lầu.
Sau khi ở cùng nhà với Hạ Tuyển, Thích Nhiên cảm nhận được đau khổ và vui sướng là hỗ trợ lẫn nhau, đau khổ là Hạ Tuyển sẽ canh chừng cậu làm bài tập, vui sướng là Hạ Tuyển có thể chơi với cậu. Bởi vì làm bài tập quá đau khổ, cảm giác của cậu với người anh hai Thích Giang Chử này cũng dần dần thay đổi tốt lên. Ví dụ như, vào lúc Thích Giang Chử về đến nhà, cậu có thể lập tức bỏ bút xuống, Hạ Tuyển tuyệt đối sẽ không bắt buộc cậu làm bài tập nữa.
Thích Nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức gọi một tiếng anh ở trên lầu.
Đây tuyệt đối là âm thanh của hy vọng.
Thích Giang Chử cầm hộp cơm đi vào nhà bếp nói: “Xuống đây, rửa tay ăn cơm.”
Chưa chờ hắn nói xong, Chu Huyền đã nghe thấy tiếng chạy bùm bùm xuống lầu. Chu Huyền quay đầu nhìn lại, Thích Nhiên chạy nhanh như gió chui vào phòng rửa tay, tám phần mười là không nhìn thấy người sống sờ sờ đang đứng ở đây. Chu Huyền không ngờ là, sau một lát anh lại nhìn thấy phía sau Thích Nhiên còn có một cái đuôi nhỏ, đứa bé kia thấy anh liền sững sờ, rồi lại lễ phép kêu một tiếng anh.
Chu Huyền cũng sửng sốt, sao hiện tại lại có đến tận hai đứa em trai. Dòng suy nghĩ quay về quá khứ một chút liền nhớ ra đứa nhỏ này, lần trước từng thấy trên xe Thích Giang Chử, chính là không nhớ được nó này tên gì. Việc anh không nhận ra có chút liên quan đến kiểu tóc Hạ Tuyển, lần trước gặp nhau tóc y có hơi dài, lại vẫn luôn cúi đầu, giọng nói cũng không lớn, có chút tối tăm, lúc này cái trán đã lộ ra, trẻ tuổi lại có tinh thần, mặt mày cũng tuấn tú, anh hỏi y: “Em đã cắt tóc sao? Thiếu chút nữa anh đã không nhận ra, rất đẹp trai nha. Ở trường có bạn gái không?”
Hạ Tuyển nắm chặt tay giấu ở sau lưng, từ từ nhìn sang Thích Giang Chử. Thấy hắn xoay người đi bỏ hộp đựng thức ăn, cho bọn họ không gian nói chuyện, Hạ Tuyển dời mắt thành thật nói: “Chưa có.”
“Chưa có bạn gái, vậy bạn tr…”
Mới nói được một nửa lại bị Thích Giang Chử đánh gãy, hắn đúng lúc ngăn được Chu Huyền không biết giữ mồm giữ miệng, “Cậu đi lấy chén đũa đi. Hạ Tuyển, đi rửa tay đi.”
Hạ Tuyển không quen có người đứng cạnh, đặc biệt là với người lạ, người khác hỏi y, chỉ việc trả lời cũng làm y khó chịu. Y nghe thấy Thích Giang Chử kêu mình, như được đại xá mà đáp một tiếng lập tức vào phòng rửa tay tìm Thích Nhiên.
“Chỗ của cậu đã thành ổ cho mấy đứa nhỏ rồi sao?” Chu Huyền bĩu môi nói, “Sao một câu tớ cũng không được nói, thuận miệng hỏi một chút thôi mà.”
“Hạ Tuyển sẽ ở đây vài ngày, tớ kêu em ấy đến đây làm tấm gương cho Thích Nhiên noi theo.”
Chu Huyền cười một tiếng, không tin mấy lời nói hoang đường này của hắn, nhưng cũng không truy cứu mấy chuyện nhỏ này, lại liên miên nói: “Lần trước không nhìn ra, thằng nhóc này cũng đẹp trai thật.”
“Cậu ngứa người muốn vào tù ngồi sao?” Thích Giang Chử cảnh cáo nói, “Còn nữa… Nếu như chuyện quan trọng mà cậu muốn nói là chuyện của người lần trước, vậy thì khỏi nói cũng được.”
Chu Huyền chậc một tiếng, không đồng ý nói: “Khỏi cái gì mà khỏi, thật vất vả mới lừa được cậu, vậy mà, người kia cũng cảm thấy cậu rất tốt. Giảng viên của đại học Giang Châu, tuổi còn trẻ như vậy đã tốt nghiệp Tiến sĩ, còn có ấn tượng rất tốt với cậu, sao cậu lại còn không chịu người ta nữa?”
“Cậu cũng biết là lừa gạt sao?”
Ngày đó, người hẹn Thích Giang Chử chính là Chu Huyền, Thích Giang Chử đến nơi thì lại nhận được tin nhắn của Chu Huyền kêu hắn biểu hiện tốt một chút trước mặt đối tượng hẹn hò, vị đối tượng hẹn hò kia hiển nhiên biết tất cả mọi chuyện. Thích Giang Chử cũng không quay đầu rời đi, không thể làm gì khác hơn là ăn một bữa cơm với người ta, trong bữa ăn uyển chuyển biểu đạt hiện tại hắn không có ý muốn kia, hi vọng đối phương có thể nhận được tín hiệu này của hắn.
Mà Chu Huyền đến đây cũng nói rõ tín hiệu của hắn đã không được truyền đi đúng cách, nhưng dù sao hắn cũng có thể hiểu được. Theo góc độ của người kia, Thích Giang Chử là chủ động muốn tìm bạn trai, với tiền đề này, những biểu đạt uyển chuyển kia đều sẽ được giải thích thành ý nghĩa khác.
“Không gạt cậu thì gạt ai a. Cậu lấy một nửa sự dịu dàng của cậu đối với hai đứa nhỏ kia cho người khác, nhanh chóng tìm một người bạn trai, đỡ cho tớ phải lo lắng cậu sẽ cô độc đến cuối đời.”
Đang nói, hai đứa nhỏ đã rửa xong tay trở lại.
Thích Nhiên cùng Hạ Tuyển ngồi một bên, hai người lớn ngồi đối diện. Lúc ăn cơm, Thích Nhiên có thể dùng giương nanh múa vuốt để hình dung, đôi đũa chỉ còn chút xíu đã gắp vào trong chén của Thích Giang Chử. Thích Giang Chử nói cậu hai lần, cậu vẫn là phạm phải, cũng không phải không nghe lời, chỉ là thói quen nhất thời khó sửa đổi.
Hạ Tuyển chỉ ăn hai món đặt trước mặt, đều là rau trộn, ngán rồi cũng sẽ không gắp những món khác. Thích Giang Chử đã chú ý tới thói quen này của y từ lâu, hắn không lên tiếng, đứng dậy lấy cái dĩa không, gắp một phần thức ăn trước mặt hắn cho vào, đặt xuống trước mặt Hạ Tuyển.
Chu Huyền nhìn thấy như vậy, ho khan hai tiếng, thuận theo múc hai chén canh nóng cho Hạ Tuyển và Thích Nhiên.
Hạ Tuyển nói cảm ơn, lại cúi đầu ăn cơm không nói gì nữa.
Thích Giang Chử phát hiện, mềm lòng với Hạ Tuyển là một việc rất dễ dàng, y và Thích Nhiên thật sự là hai đứa nhỏ hoàn toàn khác nhau. Ánh mắt khi nhìn mình của em ấy sẽ luôn để lộ ra chút cảm xúc khó nói, tự ti, mềm mại cùng dũng cảm trộn lẫn thành một. Gặp được Hạ Tuyển hắn mới biết, dũng cảm cũng có thể chia thành rất nhiều loại. Thích Nhiên từ nhỏ đến lớn cái gì cũng có, muốn gì cũng sẽ trong một khoảng thời gian ngắn là đạt được, sự dũng cảm của cậu rất thuần túy, là loại người có thể sống cực kì đơn giản nếu không có những ham muốn ích kỷ của bản thân. Nhưng Hạ Tuyển thì khác, y không có gì để mất đi, sự dũng cảm này là điều cuối cùng y cố chấp nắm giữ, dũng cảm của y không thuần túy, trộn lẫn với quá nhiều thứ, y dũng cảm, kiên định, đồng thời lại rất nhát gan, rất phức tạp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!