Lòng Tham - Chương 20: XX. Không Giải Thích Được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Lòng Tham


Chương 20: XX. Không Giải Thích Được


Sự kiện đánh nhau bên ngoài trường qua đi, sau khi tan học Vệ Kiệt liền qua bên Hạ Tuyển nói chuyện. Trước đó, giữa hai người bọn họ tồn tại một khoảng cách vô hình, từ trong nội tâm Vệ Kiệt cảm thấy một học sinh giỏi như Hạ Tuyển và mình hoàn toàn không phải người cùng một đường, nhưng sau “trận chiến” đó, cậu triệt để quăng đi ánh nhìn thiển cận này, muốn dùng quan điểm mới xuất hiện kia để nhìn vào vấn đề. Có một đứa bạn học giỏi cũng rất tốt nha, thiên tài của cả khối, bất kể bài tập môn nào, đều đảm bảo bạn sẽ được thoả mãn, không cần phải tiếp tục những ngày tụ tập nhau lại chép bài tập. Tình bạn của Vệ Kiệt và Hạ Tuyển không hiểu sao từ từ tăng lên, chuyện này khiến Thích Nhiên mới khỏi bệnh đã bị bắt phải đi học kinh ngạc mở to mắt.

Hai đứa bạn thận bị phạt làm vệ sinh một tháng. Hai người bọn họ cũng coi như đã làm một chuyện tốt, giúp trật nhật sinh của những lớp khác thoát khỏi ác mộng——

Toàn bộ hành lang khối 11, phía Nam là khoa học xã hội, phía Bắc là khoa tự nhiên, toàn bộ đều thuộc về bọn họ.

Nhiệm vụ gian khổ cần giúp đỡ, Vệ Kiệt đặt tầm mắt lên người Thích Nhiên đang nhảy nhót tưng bừng bên cạnh.

“Đừng hy vọng tớ sẽ làm vệ sinh với các cậu.” Thích Nhiên son sắt cự tuyệt, “Tớ phản nghịch như vậy, không phù hợp với việc này.”

Nói thì nói như thế, đợi đến khi tan học, Thích Nhiên nghe lời mà xách thùng vào nhà vệ sinh lấy nước.

Gần đây thời tiết rất tốt, sau mưa to trời đều nắng, cũng không có gió, chỉ là trời quá nóng. Hạ Tuyển mở hết cửa sổ trong hành lang mà vẫn còn nóng. Vệ Kiệt mới lau nhà có một chút mà mồ hôi nhễ nhại, dựa vào cửa sổ lười biếng. Chờ đến khi cậu phục hồi tinh thần, Hạ Tuyển đã bỏ rơi cậu một đoạn rất xa, cậu đứng đọc tin nhắn trên điện thoại, vui tít mắt, cũng không đoái hoài tới chuyện làm vệ sinh nữa.

Cậu cầm điện thoại chạy vài bước đến trước mặt Hạ Tuyển, nói: “Ôi chao! Cậu mau coi cái này này.”

“Đừng dẫm lên.” Hạ Tuyển cẩn thận dời cây lau nhà, rồi mới thuận theo ngón tay Vệ Kiệt nhìn vào đoạn video không ngừng lập lại trên điện thoại.

Trong video, Mao Phi mặt đỏ bừng đứng ở trên đài cầm mic nói: “Em thật sự đã nhận ra sai lầm và sự ấu trĩ của mình. Sau này em sẽ không tái phạm, xin thầy cùng các bạn học chứng giám!”

Vệ Kiệt có một người bạn tốt học bên trường Thập Tam, là bạn cùng lớp của Mao Phi. Chuyện Mao Phi bị cưỡng chế nghỉ học ba ngày vì đánh nhau, bọn họ biết được cũng là nhờ người bạn này, tính ra hôm nay đã đến kỳ hạn. Sau khi Mao Phi về trường, lại bị bắt đứng trước toàn trường đọc thư xin lỗi.

“Tớ phải lưu đoạn video này lại mới được, thực sự là coi một lần cười sặc một lần.” Vệ Kiệt nhướng mày, lại hỏi, “Có cần tớ gửi cho cậu không?”

Y mở miệng, muốn nói với Vệ Kiệt, kỳ thực việc y lưu ý không phải những câu nói kia của Mao Phi, nhưng y hiểu Vệ Kiệt là muốn cho y chỗ dựa mới đánh nhau với Mao Phi. Y hi vọng có thể chân thành đối xử với Vệ Kiệt như một người bạn, vì vậy y không muốn phủ định hảo ý của bạn mình. Nên y chỉ trầm mặc lắc lắc đầu.

Ngược lại Vệ Kiệt muốn thăm dò tính tình của Hạ Tuyển, cất điện thoại vào, bỗng nhiên cảm khái nói, “Nhưng dù sao anh của cậu cũng thật sự quá ngầu rồi nha!”

Anh ấy không phải anh tớ… Lời này Hạ Tuyển không thể nói ra. Sự thực chính là như vậy, không có gì không thể nói, nhưng Thích Giang Chử đã nói với y, y có thể coi hắn như anh ruột. Trong lòng Hạ Tuyển lại bắt đầu nội chiến, một ý nghĩ khác bỗng nhiên lại nhảy dựng lên phản bác: chỉ như vậy mà mày cũng tin là thật sao?

Khi Hạ Tuyển còn đang xoắn xuýt, cảm khái của Vệ Kiệt đã chuyển qua hướng khác, vậy là cậu lại nói về một đề tài khác. Hạ Tuyển không theo kịp, không thể làm gì đành trầm mặc vừa nghe Vệ Kiệt nói vừa lau sàn, Vệ Kiệt không hiểu được những xoắn xuýt của y, chỉ nghĩ y theo thói quen ít nói, cũng không để ý gì.

“Các cậu còn ở đây sao?”

Hạ Tuyển ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Lạc Đồng khóa xong cửa lớp 11A10 rồi bước tới, đứng trước mặt Hạ Tuyển hỏi: “Còn chuyện gì chưa làm xong không? Cần tớ giúp một tay không?”

Toàn bộ hành lang khối 11, Hạ Tuyển cùng Vệ Kiệt mỗi người một nửa, Thích Nhiên phụ trách lấy nước, phân công rõ ràng, chỉ còn một lớp nữa là xong.

Y thành thật trả lời: “Đã sắp xong rồi, không cần.”

Lâm Lạc Đồng chắp tay sau lưng, hơi nhón chân nhìn phía sau y một chút, thật sự là không cần cô làm gì cả. Cô dừng một chút, hạ gót chân xuống đột nhiên hỏi: “Cậu… Thứ bảy có đi nữa không?”

(Editor: cái bạn LLĐ này, khoảnh khắc bạn ấy nhón chân lên để check coi Hạ Tuyển có nói thật hay không, thật sự làm mị phản cảm vl, hay là tại mị gắt quá?)

Vệ Kiệt nghe thấy ám muội trong đó, lén lút lấy cùi chỏ chọt lưng Hạ Tuyển, nhỏ giọng hỏi: “Thứ bảy có chuyện gì thứ bảy có chuyện gì?”

Lúc đầu Hạ Tuyển hơi bối rối, y cũng không biết thứ bảy có chuyện gì, một lúc sau mới hiểu ra cô đang nói gì, là đang nói về công việc làm thêm cuối tuần của y.

Tuy rằng y không hiểu dụng ý trong câu hỏi này của Lâm Lạc Đồng, vẫn bình tĩnh gật đầu.

Có được đáp án xác định, Lâm Lạc Đồng cười vui vẻ, nhẹ nhàng quay người đi, đi được hai bước quay đầu lại cười nói: “Vậy thứ bảy gặp, bye bye.”

Hạ Tuyển thu thập xong đồ lau sàn, quay đầu lấy khăn lau sạch bảng, Vệ Kiệt còn ôm cây lau nhà đứng trước cửa nhìn Hạ Tuyển, bỗng nhiên thở ngắn than dài nói: “Thật ngưỡng mộ mà.”

Thích Nhiên đổ hết nước dơ trong thùng đi, khi trở về phòng học thì đá môn thần Vệ Kiệt một cái, một cái vẫn còn cảm thấy chưa hết giận.

Vệ Kiệt võ nghệ cao cường, lắc mình tránh đi, lại nói tiếp: “Thật ngưỡng mộ, yêu đương rốt cuộc là tư vị gì a?”

Hạ Tuyển ngược lại không có hứng thú với đề tài này.

Thích Nhiên còn chưa kịp khịt mũi coi thường, đầu Vệ Kiệt bỗng nhiên bị vỗ một cái. Cậu tức giận quay đầu, lại nhìn thấy thầy giám thị đứng phía sau, phẫn nộ trong nháy mắt tan thành mây khói, “Yêu đương là tư vị gì em biết hay không thầy không quan tâm, nhưng trước hết thầy sẽ cho em biết bị phạt làm vệ sinh thêm một tháng sẽ có tư vị gì.”

“Thầy là đang hành hạ thể xác học sinh!”

“Hai tháng.” Thầy giám thị hừ một tiếng nói.

Vệ Kiệt không dám nói nữa, chỉ lo sẽ lên tới ba tháng, cả mặt phiền muộn. Hạ Tuyển đứng trên bục giảng nhìn Vệ Kiệt nhịn không được cười, bị thầy giám thị nhìn thấy——

Y không bằng Thích Nhiên, không thể trong nháy mắt trở mặt như không.

Kết quả là y và Vệ Kiệt giống nhau, bị thầy giám thị phạt chung.

Sau đó, Hạ Chấp Minh gọi cho giáo viên chủ nhiệm, muốn nói về chuyện của Hạ Tuyển và Mao Phi, không nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm nói cho ông biết, chuyện đã được giải quyết xong rồi. Mao Phi đã xóa bài post trên confession, thay vào đó là đoạn video xin lỗi, nói tất cả những gì cậu ta viết trong bài post chỉ là bịa đặt, nhân vật chính X kia vốn không tồn tại. Còn chuyện cậu ta đánh nhau với Hạ Tuyển và Vệ Kiệt, là bởi vì một tháng trước cậu ta đã từng gặp Hạ Tuyển trong quán net gần trường, và cậu ta đã có chút không vừa mắt y, lần này chỉ là trả thù, ác ý nói bậy.

Hạ Chấp Minh thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói cám ơn với giáo viên chủ nhiệm, “Phụ huynh như tôi thật sự rất thất bại…”

Giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi thực sự không có biện pháp với Hạ Chấp Minh, cô không biết Hạ Chấp Minh có thể hiểu được nhiều hay ít, nhưng cô vẫn muốn nói: “Hi vọng phụ huynh Hạ Tuyển sau này có thể tận lực phối hợp với chúng tôi. Hiện tại Hạ Tuyển đã lên lớp 11, chính là thời gian quan trọng, lúc này lại chuyển trường học kỳ thực không thích hợp, phụ huynh càng cần phải quan tâm đến em ấy mới phải. Cho dù thành tích của em ấy rất tốt, phụ huynh cũng không thể vì vậy mà lười biếng được. Những chuyện nhìn như nhỏ nhặt này đều có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời của em ấy, chứ không phải chỉ mỗi việc điểm số trên trường lớp. Anh có thể hiểu được không?”

Ông cúp điện thoại, từ sân thượng đi xuống.

Ngụy Tân Nhạc ngồi xem TV trong phòng khách tò mò liếc mắt nhìn ông. Bà không hiểu tại sao Hạ Chấp Minh phải lên đi sân thượng, cố ý tránh né mình để nhận cú điện thoại này.

“Là giáo viên chủ nhiệm của Hạ Tuyển.” Hạ Chấp Minh giải thích.

Hạ Tuyển thà đi theo một người mà ông không hề biết, cũng không cần người cha ruột này. Chuyện này là một đả kích lớn với ông, nhưng muốn ông kể cho Ngụy Tân Nhạc nghe thì lại là chuyện ở một độ khó khác, ông không có cách nào làm được, không thể làm gì khác hơn là thêu dệt ra một lời nói dối——

Ông nói với Ngụy Tân Nhạc rằng Hạ Tuyển sẽ ở tạm nhà bạn y một khoảng thời gian.

Ngụy Tân Nhạc đối với lý do này không quá để ý, Hạ Tuyển có ở nhà hay không bà cũng chẳng quan tâm, không ở đây nữa càng tốt.

“Anh không cần xếp mấy bộ quần áo đưa cho Hạ Tuyển sao? Quần áo của nó còn đủ mặc không?” Ngụy Tân Nhạc thuận miệng nói.

Bà không nghĩ tới Hạ Chấp Minh bỗng nhiên gật gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Ông đã tìm được lý do để có thể đi gặp Hạ Tuyển.

Hạ Chấp Minh nói xong liền chạy lên lầu lấy cho Hạ Tuyển mấy bộ quần áo, Ngụy Tân Nhạc có hơi sửng sốt, nghi hoặc nhìn theo ông. Lúc xuống lầu, Hạ Chấp Minh gửi một tin nhắn cho Hạ Tuyển, hỏi hiện tại y đang ở đâu.

Hạ Tuyển lại không nhìn thấy tin nhắn này.

Ngay sau khi bước vào tiệm lẩu y đã bận đến sứt đầu mẻ trán, làm gì còn thời gian để nhìn điện thoại. Cuối tuần sau khi tan làm, chủ tiệm liền đưa tiền lương tuần này cho y.

Tiền đều được Hạ Tuyển đặt ở ngăn trong cùng của balo, hiện tại đã tích góp được một xấp mỏng. Thẻ ngân hàng của y là Hạ Chấp Minh đưa cho nên mỗi lần y dùng tiền trong đó Hạ Chấp Minh đều sẽ biết, vì vậy Hạ Tuyển dù thế nào đi nữa cũng sẽ không động tới tấm thẻ kia.

Bây giờ y đã có đủ tiền rồi, có thể mua cho Thích Giang Chử một món quà sinh nhật thật tốt.

Cũng may là còn kịp.

Y bước chầm chập trên đường, cảm thấy thoải mái một cách lạ kỳ. Điện thoại trong túi đột ngột rung lên, là tin nhắn của Thích Nhiên.

“Anh tớ muốn hỏi cậu, mấy giờ mới về tới nhà?”

Hạ Tuyển dừng lại trả lời: “Sắp rồi, tớ gần tới trạm xe buýt rồi.”

Thích Nhiên rất nhanh đã trả lời, lần này là một đoạn ghi âm.

Y ấn vào nghe, lại phát hiện là âm thanh của Thích Giang Chử, “Trước khi về nhà ghé qua siêu thị dưới lầu mua hai bình sữa chua, về nhà anh trả tiền lại cho em.”

Âm thanh từ đoạn ghi âm trầm hơn một chút so với giọng của Thích Giang Chử lúc bình thường, Hạ Tuyển mở âm lượng lớn hơn, liên tục nghe lại hai lần.

(Editor: cưng gì đâu (❤ω❤)).

Đến khi màn hình điện thoại tối đi, y mới kinh ngạc nhận ra mình đang làm gì, nhưng không kịp nghĩ thêm, y nhanh chóng trả lời: “Anh muốn sữa chua hiệu gì?”

Trong lúc chờ hắn trả lời, y mới nhìn thấy tin nhắn của Hạ Chấp Minh. Y nhấp nhấp môi dưới, nắm chặt điện thoại trả lời Hạ Chấp Minh.

Bọn họ hẹn nhau ở một công viên nhỏ gần đó.

Hạ Chấp Minh lái xe tới, từ xa đã nhìn thấy Hạ Tuyển lưng đeo balo ngồi trên ghế dài. Hạ Tuyển cũng đã nhìn thấy ông, đứng dậy đi tới.

Hạ Chấp Minh đưa balo ở ghế sau cho y, đợi nửa ngày mới khó khăn nói: “Ba lấy cho con mấy bộ quần áo.”

Lúc mở ra tủ quần áo của Hạ Tuyển, ông mới phát hiện, quần áo và vật dụng của Hạ Tuyển chỉ chiếm một góc nhỏ trong đó. Ông đưa Hạ Tuyển đến Giang Châu cũng đã sắp ba tháng rồi, nhưng phòng ngủ của Hạ Tuyển vẫn trống rỗng như cũ, bên trong góc phòng chất đầy những món quà ông đi công tác về mua tặng y, có những hộp đến giấy gói cũng chưa được mở.

Ông chưa từng dẫn Hạ Tuyển đi dạo trong siêu thị, cũng không mua quần áo mới cho y, cũng không biết y thiếu cái gì, thích cái gì.

Một cái ba lô là có thể đựng hết đồ của Hạ Tuyển, đây chẳng giống như nhà của nó chút nào.

Ông lại muốn nói thêm gì đó, nhưng Hạ Tuyển lại mở miệng trước: “Con muốn dọn ra ngoài ở, gần trường một chút, học kỳ sau con nghĩ sẽ đăng kí lớp tự học vào buổi tối.”

Những gì Hạ Chấp Minh muốn nói bỗng nhiên bị chặn lại, Hạ Tuyển muốn ở nhà bạn, ông nghĩ cũng chỉ là ở tạm, nhưng y lại chưa từng nói, rằng y muốn dọn ra ngoài.

Đợi đến khi Hạ Tuyển tốt nghiệp trung học, sau khi vào Đại học y sẽ càng ít ở nhà hơn, bởi vì trong nhà còn có Ngụy Tân Nhạc và đứa con nhỏ của bọn họ. Sau khi tốt nghiệp, e rằng Hạ Tuyển sẽ rời khỏi Giang Châu. Những ngày cha con hai người có thể ở cùng nhau cũng chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, hiện tại Hạ Tuyển lại muốn bỏ qua.

Ông nhận thức được chuyện này, nhưng đến một chữ kêu Hạ Tuyển về nhà cũng không nói được, trong lòng ông vẫn còn vướng mắc Ngụy Tân Nhạc và đứa con nhỏ của mình.

Hạ Tuyển phải đi rồi, Hạ Chấp Minh muốn tiễn y một đoạn.

Hạ Tuyển từ chối nói: “Phía trước có trạm xe buýt, con ngồi xe buýt về là được rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN